Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Đoản 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Một ngày tuyết rơi.

Chiếc áo khoác mỏng manh được vắt hờ hững trên vai Lộc Hàm, thời tiết lúc này đang là âm độ nhưng anh vẫn cứ đứng ngây người giữa trời tuyết rơi dày đặc.

Ngay lúc này đây, tâm anh lạnh, thực sự rất lạnh, lạnh hơn cả cái lạnh cắt da cắt thịt của thời tiết ngoài kia.

Lộc Hàm giống như dùng hết sức lực cả một đời mà nắm chặt lấy tay cầm của chiếc xe lăn không chịu buông, hốc mắt đỏ ngầu vằn lên tia máu nhưng vẫn cứ cường ngạnh không cho trào ra bất kỳ một giọt nước mắt nào.

Anh gằn từng tiếng trong cổ họng, thanh âm khàn khàn vừa thống khổ vừa bi ai.

"Ngô-Thế-Huân, em-lừa-anh"

......

"Lộc Hàm, chỉ cần anh quay đầu lại, vĩnh viễn đều sẽ thấy em ở phía sau anh"

Từ lúc còn là một đứa trẻ cho đến sau này khi đã trưởng thành, Ngô Thế Huân vẫn luôn im lặng đi sau anh, vẫn luôn dùng thái độ không quan tâm bất kể điều gì trên đời mà nói với anh một câu này.

Lộc Hàm thừa nhận, mình rung động, rung động vì ngữ điệu nhàn nhạt không cảm xúc, rung động vì tin rằng đó là một lời hứa chân thành, và cũng tin rằng đứa trẻ ấy sẽ không bao giờ thất hứa với anh, là một loại tin tưởng đến cố chấp.

Chỉ là dòng đời xoay chuyển, có những thứ tựa như tin rằng không cần nói ra đối phương cũng có thể thấu hiểu, nhưng không biết rằng điều ấy sẽ khiến khoảng cách giữa hai người càng ngày càng xa. Suy cho cùng thì tình yêu vẫn luôn cần một cảm giác an toàn.

Mà đáng tiếc đời này Lộc Hàm không thể cho Ngô Thế Huân cảm giác an toàn ấy, có lẽ vì vậy mà thế giới của hai người mới hoàn toàn tách rời nhau.

Lộc Hàm muốn nắm lấy, nhưng nắm không được, thiếu niên cao gầy một thân sơ mi trắng đứng trong nắng ban mai, hướng ánh mắt vĩnh viễn không thấu tâm tình nhìn về phía anh, giống như một ảo ảnh dần dần tan biến.

Năm 14 tuổi, vì cứu anh mà Ngô Thế Huân không còn đứng lên được nữa, cả một đời chỉ có thể ngồi trên chiếc xe lăn. Lộc Hàm khi ấy 18 tuổi ôm lấy Ngô Thế Huân khóc nấc như một đứa trẻ. Còn thiếu niên gầy gò xanh xao kia lại giống như người tàn phế không phải là mình, mặt vùi trong ngực anh, siết tay ôm lấy anh thật chặt, trong lòng không khỏi cười ngây ngốc.

"Như vậy có phải cả đời này anh sẽ chịu trách nhiệm với em, vĩnh viễn không xa rời"

Đối với Lộc Hàm, thế giới của anh có thật nhiều màu sắc, nhưng đối với Ngô Thế Huân, thế giới của cậu chỉ có một mình anh mà thôi.

Giả vờ đáng thương, làm bộ vô dụng, dù chỉ là thương hại cũng không chiếm được một góc nhỏ trong trái tim anh.

Ngô Thế Huân bất lực cười khổ, ràng buộc được bởi một đôi chân tàn tật, ràng buộc được bởi một ân tình cứu mạng, ràng buộc được một thân xác, nhưng không thể ràng buộc nổi một trái tim.

Anh giống như mặt trăng dịu dàng, còn cậu sẽ mãi mãi ở phía xa, chỉ có thể nhìn ngắm. Nhưng cậu sẽ không buông tay, sẽ ích kỷ ở bên cạnh anh như vậy, dù không thể đi sau anh giống như trước kia, nhưng vẫn có thể an ổn bên cạnh anh một đời.

Nhưng số mệnh đứt đoạn, Ngô Thế Huân không thể ở bên anh lâu hơn, là thiên đường hay địa ngục, liệu có thể tiếp tục ở phía sau anh không?

Lộc Hàm nháy mắt ngã bệt xuống nền tuyết trắng, trái tim quặn lên đừng hồi đau đớn, trong tay vẫn là tấm ảnh Ngô Thế Huân cười đẹp nhất, nụ cười vĩnh viễn mất đi sau tuổi 14.

"Thế Huân, chẳng phải em vẫn hay nói chỉ cần anh quay đầu lại nhất định sẽ luôn thấy em ở phía sau sao? Anh đã quay lại rất nhiều, rất nhiều lần rồi, vì sao em vẫn không xuất hiện. Mỗi lần anh quay lưng lại nhưng không thấy em, anh đều tự nói với mình có lẽ em đang bận, có lẽ một lát nữa em sẽ đến, chỉ cần anh nhìn về phía trước, em nhất định sẽ từ phía sau nắm lấy tay anh. Nhưng Thế Huân à, bây giờ anh rất lạnh, vì sao em vẫn chưa chịu nắm lấy tay anh?"

Tuyết rơi ngày một dày, phủ lên bóng lưng cô độc không ngừng run rẩy, nước mắt trực trào giống như kết băng ở khoé mi.

"Bây giờ có lẽ đã quá muộn rồi phải không, anh luôn chậm chạp, chưa một lần nhìn về phía sau, bởi vì anh vĩnh viễn đều sẽ đợi em đi cùng, bất luận em có ra sao, bất luận em có như thế nào, chỉ cần em là Ngô Thế Huân, một đời này anh vĩnh viễn đều sẽ yêu em"

Chỉ tiếc rằng lời nói ra đã không còn kịp, cảm giác an toàn này, Ngô Thế Huân vĩnh viễn không thấu....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top