Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Đoản 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tuyết đầu mùa.

Năm thứ nhất, năm thứ hai, năm thứ ba, rồi năm thứ tư....

Tuyết đầu mùa.

Từ lúc còn là một cậu bé cho đến khi đã trưởng thành...

Tuyết đầu mùa.

Chớp mắt một cái, ngoảnh mặt về phía sau, Lộc Hàm chờ cậu ấy, đã chờ mười năm...

....

Như thường lệ mỗi sáng sớm của một ngày mùa đông, Lộc Hàm vẫn còn lười nhác nằm cuộn mình lăn qua lăn lại trong chiếc chăn dày dặn ấm áp.

Con chó nhỏ xíu của mười năm trước giờ cũng đã lớn lên với vẻ ngoài thật xinh đẹp, bộ lông trắng muốt mềm mượt, vừa ngoan lại vừa thông minh.

Hôm trước Lộc Hàm vừa mới kiểm tra cân nặng cho nó, hoàn hảo 25 kg, con Cutin giống chó tuyết Samoyed của cậu.

Lộc Hàm vươn tay ra khỏi chăn xoa xoa cái đầu nó, con chó "nhỏ" rất hưởng thụ sự dịu dàng này của cậu, rên ư ử.

Nhiệm vụ của con Cutin mỗi sáng là kéo Lộc Hàm dậy trong mớ chăn bông dày cộm, nó nhảy lên giường ngoặm lấy một góc chăn cố gắng lôi ra khỏi người Lộc Hàm, một người một chó đùa giỡn một hồi cũng làm cho cơn ngái ngủ của Lộc Hàm tiêu tan sạch sẽ.

Cậu để mặc con Cutin lăn lộn trên giường nghịch ngợm còn mình thì đi đến bên cửa sổ kéo mạnh tấm rèm cửa sang hai bên.

Lộc Hàm nhìn ra một mảng trắng xoá bên ngoài, có chút ngơ ngẩn.

Hôm nay là ngày tuyết đầu mùa rơi.

Cậu nghĩ tới cuộc hẹn mười năm trước cùng chấp nhất mười năm nay của mình liền thoáng cười khổ. Có thể là đợi chờ lâu như vậy, hiện tại thực sự không muốn chờ nữa đi.

Lộc Hàm sau khi vệ sinh cá nhân sạch sẽ thì xuống dưới nhà bếp lấy chút thức ăn cho con Cutin.

Nguyên một ngày hôm nay cậu không hề làm bất cứ điều gì, chỉ ngồi ngây người nhìn ra những bông tuyết đầu mùa không ngừng đáp xuống ngoài cửa sổ.

Sắc trời dần dần tối đen, bây giờ là 7h tối, trong lòng Lộc Hàm dần gợn lên những ngọn sóng nhỏ lăn tăn.

Cậu siết chặt quả cầu thuỷ tinh trong tay, trong lòng vẫn là một mảnh rối rắm như cũ.

Mười năm qua, mỗi năm một lần, Lộc Hàm đều đến một nơi, chờ một người, từ sáng sớm cho đến khi kim đồng hồ chỉ vào số 12 đại biểu rằng ngày tuyết đầu mùa đã kết thúc mới chịu trở về.

Cứ chờ như vậy, tin tưởng như vậy mười năm. Năm nay cậu thừa nhận mình sinh tính trẻ con, quyết định không chờ nữa.

Vậy nhưng lúc này trong lòng thực sự rất khó chịu, sợ cậu ấy trở về, sợ cậu ấy nghĩ rằng mình đã quên lời hứa năm xưa, sợ bản thân không còn mục tiêu gì để chờ đợi nữa.

Nghĩ đến đây Lộc Hàm liền bất chợt đứng bật dậy, kéo theo con Cutin lao ra bên ngoài, tuyết vẫn rơi.

Lộc Hàm gấp đến độ suốt cả quãng đường gần như đều là chạy, chốc chốc lại nắm thật chặt quả cầu thuỷ tinh trong túi áo khoác.

Lộc Hàm thừa nhận, cậu rất hy vọng, hy vọng cậu ấy sẽ đứng đó chờ cậu hoàn thành lời hứa mười năm trước.

Chỉ là khi Lộc Hàm đến nơi, mọi thứ vẫn giống như mười ngày tuyết đầu mùa của mười năm qua, không hề có bóng dáng ai đứng chờ đợi cậu.

Lộc Hàm cười nhẹ, cậu tiến đến ngồi lên bậc thềm ngay bên cạnh một cột đèn đường. Quả cầu thuỷ tinh trong vắt dưới ánh đèn vàng nhạt như toả sáng lấp lánh, bên trong là một cậu bé cười rạng rỡ cùng một người tuyết nhỏ xinh có cái mũi màu đỏ dài nhọn hoắt.

Con Cutin thấy Lộc Hàm không vui liền ngoan ngoãn nằm một bên, Lộc Hàm đưa tay ra đón lấy từng bông tuyết trắng tinh, miết nhẹ.

Ký ức chậm rãi quay trở lại mười năm trước, cũng là ngày tuyết đầu mùa rơi, tại nơi này Lộc Hàm làm lạc mất con Cutin, khi đó nó còn rất nhỏ, chắc chỉ được khoảng 3kg.

Khi đó Lộc Hàm chỉ sợ con chó sẽ chết vì lạnh, nó còn quá nhỏ, nhưng cậu lại không biết phải đi đâu tìm nó, bất lực ngồi giữa trời tuyết khóc đến long trời lở đất. Đến nỗi nước mắt đọng lại trên mi còn bị đông cứng, cậu ngồi đó rất lâu rất lâu cho đến khi trên đầu được che bởi một chiếc dù trong suốt.

Lộc Hàm cho đến bây giờ cũng vẫn không quên đôi mắt nhỏ sắc bén, lông mày dài đen nhánh cùng nụ cười hơi móm với hàm răng trên không có hai cái răng cửa.

Người đã che ô tránh tuyết cho Lộc Hàm tên là Ngô Thế Huân, Ngô Thế Huân tặng cho Lộc Hàm quả cầu thuỷ tinh để cậu nín khóc, Ngô Thế Huân giúp Lộc Hàm tìm về con Cutin.

Lộc Hàm cúi xuống vuốt ve bộ lông đã dính rất nhiều tuyết của con Cutin, mỉm cười.

"Cutin này, năm đó cậu ấy rời đi đã nói với tao sau này cậu ấy nhất định sẽ trở về, vào ngày tuyết rơi đầu mùa, cậu ấy nói tao phải chờ cậu ấy, không được quên cậu ấy, tao gật đầu hứa với cậu ấy rồi, mười năm qua cũng không quên cậu ấy, vẫn cố chấp chờ cậu ấy. Nhưng mà tao quên mất không nói cậu ấy phải hứa là không được quên tao, mày nói xem có phải cậu ấy đã quên tao thật rồi không?"

Con Cutin không hiểu được những suy nghĩ rối rắm trong lòng Lộc Hàm, rướn người lại gần gối đầu lên đùi cậu.

Lộc Hàm khẽ thở dài.

"Tao thực sự rất nhớ cậu ấy, nhưng tao không còn sức để chờ nữa, tao mệt mỏi lắm Cutin ạ"

Lộc Hàm cúi đầu nhìn chăm chăm xuống đất, lấy tay vẽ loạn trên nền tuyết mỏng những hình thù kỳ dị khác nhau. Ngay lúc này liền có một bóng đen lớn kéo dài che đi ánh sáng trên đầu cậu, bên cạnh dường như còn có một chiếc vali vô cùng lớn.

Chưa đợi Lộc Hàm nhìn lên thì người kia đã bật một chiếc dù trong suốt che đi những bông tuyết đáp trên vai cậu, con Cutin vô cùng cảnh giác nhìn người lạ mới đến có hành vi vô cùng kỳ quặc kia.

Người kia ngồi xuống mỉm cười với Lộc Hàm còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, cất giọng trầm trầm.

"Thật tốt, cậu vẫn ở đây chờ tôi"

Đôi mắt hẹp dài sắc sảo, lông mày đen nhánh, nụ cười hơi móm, răng trắng bóc đều tăm tắp.

"Lộc Hàm, tôi rất nhớ cậu"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top