Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tình Đầu - 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Im Nayeon là cái tên đầu tiên tôi biết khi mới vào năm nhất trung học. Không phải vì Nayeon xinh nhất lớp đâu ( dù đó là sự thật ). Cũng không phải vì Nayeon luôn đứng nhất lớp, dù tôi luôn cảm thấy chán ghét việc chỉ đứng thứ hai môn Tiếng anh. Mà vì Nayeon, theo tôi, là đứa "Khó Ưa" nhất lớp.

Mái tóc đen suôn dài, hơi xoăn và mảnh như những sợi tơ, đôi mắt to nhưng ánh nhìn lại sắc, cùng làng da trắng mịn nhưng không ửng hồng, nó hơi tái xanh, mang đến cảm giác yếu ớt mỏng manh. Nhưng nổi bật nhất là hai cái răng cửa big size của Nayeon.

Đầu năm học, cả lớp phải lau dọn lại phòng học, chỉ có Nayeon là được miễn. Nayeon cũng được miễn trực nhật trên lớp, miễn cả học thể dục. Ai lân la hỏi nguyên nhân thì Nayeon chỉ trả lời cộc lốc bằng âm vực ngang ngang không cảm xúc.

- Muốn biết thì đi hỏi cô giáo đi.

Dĩ nhiên là không ai dám đi hỏi cô giáo.

...

Vì xinh xắn nên có rất nhiều người, thậm chí cả những tiền bối lớp trên đến làm quen nhưng Nayeon đều từ chối hết sức "Tỉnh bơ".

Và tôi Myoui Mina lại vô cùng khó chịu với cái vẻ thản nhiên kiêu kỳ ấy.

Mới nhập học được hai tháng, một tiền bối lớp trên nhờ Sana đưa cho Nayeon một lá thư. Nayeon không buồn mở ra đọc mà trả lại cho Sana-người đưa thư.

- Xin lỗi nhưng mình không nhận, cậu gửi trả lại lá thư giúp mình. Vả lại nhờ cậu nhắn với chủ nhân bức thư là viết sai chính tả rồi, "xinh đẹp" chứ không phải "xin đẹp".

Nayeon chỉ tay vào một dãy chữ trên phòng bì thư. Những người có mặt ở đó đều khúc khích cười, tự dưng tôi thấy tức giận thay cho tiền bối kia, liền lên tiếng nói trống không.

- Người lịch sự chẳng ai làm thế cả.

Nayeon đưa mắt nhìn thẳng về phía tôi, chẳng có gì phải sợ cả nên tôi nhìn lại. Mắt đối mắt. Nayeon nhún vai.

- Tôi không phải là người lịch sự, nhưng xen vào chuyện của người khác rồi bình phẩm lung tung xem ra cũng không được lịch sự cho lắm.

Nói xong Nayeon quay lưng bỏ đi, tôi ngồi lại vừa tức vừa xấu hổ.

Từ đó, mối quan hệ căng thẳng giữa tôi và Nayeon chính thức bùng nổ. Mà nói thẳng ra là tôi ghét cay ghét đắng Nayeon và Nayeon cũng chẳng ưa gì tôi.

Tôi cố gắng học thật chăm chỉ môn Anh để giành hạng nhất trong lớp, và cuối cùng tôi cũng làm được khi học kì I kết thúc. Nhưng hình như chơi thân với Sana cho nên tôi bị lây năng lực HODEN của cậu ấy thì phải, bài thi Tiếng Anh của tôi bị nhầm nhọt vài lỗi cơ bản và tôi không tránh khỏi việc bị Nayeon cười khẩy và khinh thường khi mà giáo viên Tiếng Anh hỏi tôi trước cả lớp.

- Có thì nào mà chia "has were" hả cô Myoui?

Ngay lúc đó tôi ước có một cái lỗ dưới bàn để mà chui xuống.

...

Hôm qua Nayeon không đi trực nhật cuối tuần cùng cả lớp, hôm nay vào lớp tôi lân la đến gần mỉa mai.

- Ở nhà tu luyện sắp thành công chúa rồi ha?

- Tôi vốn dĩ đã là công chúa, việc gì phải tu luyện.

Nayeon đáp trả bằng cái thái độ "Tỉnh bơ" cũ rích ấy, khiến cho tôi chẵng nói thêm được lời nào.

"Thú thật từ đến giờ Myoui Mina này chưa bao giờ gặp phải một đứa khó ưa khó trị đến vậy"

...

Cái vẻ ngạo mạn và kiêu kỳ của Nayeon cuối cùng cũng mang lại rắc rối cho cậu ấy. Một đứa có vẻ du côn trong trường chặn Nayeon lại lúc tan học để nói chuyện, cùng đàng em của nó.

Tôi đứng chờ Sana trước cổng trường rồi nhận được điện thoại "Sana bảo cậu ấy đã về cùng Tzuyu" tôi hậm hực bỏ về một mình.

- đồ mê trai bỏ bạn.

Tức giận tôi đá vào viên đá trên đường đá luôn chiếc giày vào bụi cây. ( Sana đã truyền năng lực HODEN sang cho Myoui đại nhân ) Tôi chạy tới nhặt giày thì thấy ba đứa con gái đang dồn Nayeon vào bức tường sau trường, tôi vô tình nghe hết cuộc nói chuyện.

"Thì ra crush của con nhỏ đó muốn làm quen Nayeon"

Tôi đưa mắt đến dò xét Nayeon, trông cậu ấy chẳng có vẻ gì là hoảng sợ. Nhưng xem ra tôi phải can thiệp trước khi có bạo lực xảy ra rồi.

Trước khi tôi kịp rời khỏi chỗ nấp thì Nayeon đã nhăn mặt lại, tay ôm ngực, trông khá đao đớn. Bọn kia hét ầm lên

- Tao đã đụng vào người mày đâu? Tính diễn kịch ăn vạ hả?

Nhưng rõ ràng là Nayeon không diễn, mặt Nayeon trắng bệch, khụy chân thẳng xuống đất. Bọn kia im bặt, nhìn nhau mặt tái mét.

Tôi lao ra, đẩy bọ nó ngã lăn ra đất.

- Tôi đưa cậu đến bệnh viện.

Nayeon bấu chặt tay tôi, gắng sức nói từng tiếng.

- Không cần. Nghỉ một lát thôi.

Bọn kia lẳng lặng bỏ đi từ lúc nào, chắc từ nay về sau không dám đến gây chuyện nữa. Chỉ còn lại tôi và Nayeon ở phía sau trường, cỏ dại mọc um tùm, lấm tấm những bông hoa nhỏ xíu vàng và tím. Sắc mặt Nayeon dần hồng hào trở lại, lúc đó tôi mới lên tiếng.

- Cậu bị ốm à?

Nayeon nhìn tôi, rồi chuyển sang nhìn đám cỏ dại, im lặng một lúc cân nhắc xem có nên nói hay không. Cuối cùng, Nayeon cũng nói.

- Từ khi sinh ra quả tim của tớ đã hỏng rồi, nó đập được đến bây giờ đã là kỳ tích nha. Chắc là cũng sắp hết hạn sử dụng rồi.

Giọng Nayeon bình thản, mũi chun lại, như đang kể cho tôi một nhân vật nào trong truyện chứ không phải đó là chuyện của chính mình. Tôi im lặng nhìn Nayeon, cậu lúc này thật đáng yêu, khác xa với vẻ kiêu kỳ, ngạo mạn thường ngày.

- Xin lỗi nếu làm cậu cảm thấy nặng nề. Nhưng cậu không được kể với ai đâu đấy.

- Phải nói thì mọi người mới để ý và giúp đỡ cậu chứ.

- Tớ muốn được là một học sinh bình thường.

- Nhưng vốn dĩ cậu đâu phải là một học sinh bình thường mà đòi được đối xử như vậy.

Nayeon không chịu thua, lúc này trông cậu hệt như một đứa bé 3 tuổi.

- Vậy nên tôi mới dùng từ "muốn".

Và tôi chịu thua. Không phải vì lần này tôi không đối đáp không lại Nayeon đâu, chỉ là ánh mắt của Nayeon khiến tôi tự nguyện chịu thua. Không van này nhưng phảng phất một chút cô độc, và không khuất phục.

"Im Nayeon. Cậu yên tâm tôi sẽ không nói với bất cứ ai đâu, tôi sẽ một mình.
.. một mình bảo vệ cậu"

...
💋





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top