Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

5. Old and Rust

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng









"Tôi đã cùng cậu trải qua những mùa đông và trí nhớ của tôi - chúng như một ngăn kéo chất đầy những tấm ảnh cũ kĩ nhưng đáng quý."






Bức ảnh đầu tiên tôi chụp cậu vào ngày đầu tiên cả hai dọn về nhà, một căn nhà có góc vườn nhỏ giống như trong tưởng tượng của cậu, cậu đang ngồi tỉ mỉ dậm lại chiếc hàng rào đã phai màu, những giọt mồ hôi lấm tấm trên sườn mặt, cậu đưa cánh tay lau đi chúng và nở nụ cười hài lòng.



"Nie, đến đây xem hàng rào mình vừa sơn lại này, màu cậu thích đấy!" Cậu cười toe toét, tay nắm chặt chiếc cọ, những vệt sơn len nhem trên cằm và trán cậu nhưng cậu không biết được mình đã hậu đậu như thế nào. Tôi đưa máy ảnh lên và bắt trọn nụ cười ngờ nghệch của cậu.

"Mình sẽ lưu lại những bức ảnh này, sau này có thể làm scrapbook."

"Hmm, nếu cậu thích mình có thể lưu lại một kệ đầy scrapbook."



Tương lai trong tưởng tượng của tôi có cậu và tôi cùng ngồi ở một góc vườn, lặng lẽ trôi qua những đêm yên bình. Thu qua đông đến cũng không còn quá lạnh lẽo.




Bức ảnh thứ hai, góc vườn nhỏ đã có thêm rất nhiều cây cỏ, cậu dành cả một ngày trời để dời những chậu hoa nhỏ nằm gọn vào bồn cây. Khi cậu tập trung luôn luôn toát lên một loại sức hút, tôi nghĩ tôi đã phải lòng cậu vì những khoảnh khắc như thế. Cậu không còn biết đến thế giới xung quanh cứ thế chăm chú làm công việc của mình, còn tôi không ngần ngại ngồi bên ngắm cậu.


Sự tò mò đã thúc giục tôi đến với cậu, tìm hiểu cậu và sự thấu hiểu đã giữ tôi ở lại bên cậu.



"Lice"

"Huh?"

"Cậu muốn biết vì sao mình yêu cậu không?"

"Vì sao cậu yêu mình?"

"Mình thích cách cậu chăm chút cho mọi điều xung quanh, mình nghĩ cậu sẽ yêu thương một ai đó bằng cách tương tự."



Cậu ngừng tỉa cây nhìn tôi, đôi mắt đen khẽ chớp. Tôi đưa máy ảnh lên và lưu lại khoảnh khắc cậu nhìn tôi với nét mặt đầy cảm xúc.



Những bức ảnh này chúng đặc biệt xinh đẹp vì từng chút đều là chân thật, là những cảm xúc cậu dành cho riêng tôi. Những cảm xúc khó để nắm bắt bằng câu chữ.





***




Chiếc áo len đan dở nằm trong giỏ mây, cốc sữa còn nguyên trên bàn gỗ, bên cạnh là tách cà phê sữa khói bốc nghi ngút, cây ghita gỗ nằm gác trên ghế, bên ngoài cửa sổ từng mảnh bông tuyết bắt đầu rơi. 



Đông đến nhẹ nhàng và yên bình.



Cậu phủi tay, những mảnh gỗ vụn rơi xuống cạnh lò sưởi.



"Được rồi Lice, đến đây." Tôi cuộn tròn trong chăn, nhìn cậu bận rộn đốt thêm củi. Cậu chậm chạp đóng lò sưởi, quay về nằm xuống bên cạnh tôi.

"Cậu muốn uống cà phê hay sữa?"

"Cả hai."



Hàng lông mày khẽ cau lại, nhưng ngay lập tức cậu nhún vai mỉm cười.



"Được thôi, của cậu cả."

"Cả cậu."



Tôi ôm lấy cậu, rút sát vào người cậu, có thể như thế này vào những ngày thời tiết lạnh lẽo của mùa đông thật tốt. Với cái rét này tôi không thể tưởng tượng mình sẽ một mình trải qua bằng cách nào, thật sự rất tuyệt vời vì cậu đã đến kịp lúc tuyết rơi.




...




"Giáng sinh của cậu như thế nào?" Tôi hỏi, tay run lên từng cơn vì làn gió lạnh. Chúng tôi không thể gặp nhau vào đêm giáng sinh vì lịch trình bận rộn của cả hai.

"Ban ngày ở đây vui lắm, nhưng về đêm thì hơi trống trải." Có thể trông thấy nét mặt hồng hào của cậu là tốt rồi, chứng tỏ cậu vẫn rất nghe lời nhắc nhở của tôi, không bỏ bữa.

"Lice, nhớ mình nhiều không?"



Cậu nói gì đó mà tôi không thể nghe rõ, tôi ngồi dậy từ chiếc xích đu trước sân nhà, đi qua đi lại trong bộ pyjama và chiếc hoodie xám của cậu.



"Mạng ở đây hơi kém. Mình nhớ cậu nhiều Nie, tối không có cậu cũng khó ngủ hơn một chút."

"Còn mình trằn trọc cả đêm." Tôi bĩu môi.



Cậu cười to, tôi cũng bật cười, tôi luôn muốn cậu hiểu được cậu có bao nhiêu ý nghĩa đối với tôi vì thế tôi không ngại nói ra những điều trẻ con đấy.



"Vậy cậu trang trí cây thông chưa?"

"Một mình mình ư? Mình muốn đợi cậu về cùng nhau trang trí--"

"Nie?"

"Mmh?"

"Nơi này đẹp không?" Trên màn hình di động là một ngôi sao đỏ treo trên bức tường họa tiết rất quen thuộc. 

"Giống sân nhà mình quá!"

"Nó là ngôi sao ở sân nhà mình baby."

"Nhưng làm sao--"

"Mở cửa cho mình đi."



Tôi bật dậy nhìn ra cổng, cậu trong chiếc áo len trắng đứng bên ngoài hàng rào, nụ cười điềm đạm quen thuộc nở trên môi. Chiếc di động rơi tự do xuống bãi cỏ, tôi không nhớ mình đã băng qua chiếc hàng rào bằng cách nào, điều duy nhất tôi có thể nhớ là tôi luôn đáp êm ái vào lòng cậu.



"Cậu nói sẽ về trễ."

"Giờ này còn kịp trang trí cây thông không nhỉ?"

"Lice--"



Cậu lặng lẽ lau đi nước mắt trên mi tôi.



"Mình nhớ cậu."



Mùa đông không còn quá khắc nghiệt như mình nghĩ, thì ra mùa đông ấm áp đến như thế.



...




Gingerbread man, cookie vô số hình dáng, candy cane, cupcake cầu vồng, macaroon đủ màu sắc. Cậu luôn muốn chắc chắn rằng giáng sinh của chúng tôi sẽ không thể thiếu đi một trong những điều trên.



"Lice, mình làm một vài loại bánh thôi, cậu chắc mệt rồi."

"Mình sẽ ngủ bù vào ngày mai, giúp mình một chuyện được không?"

"Được" Tôi đến gần bên, lau đi bột bánh bám trên chóp mũi cậu.



Cậu mỉm cười nhìn tôi không đáp. Tôi cầm lấy chiếc polaroid trên kệ bếp, vội chụp lại khoảnh khắc đáng yêu vừa rồi và cầm tấm ảnh vẫy vẫy trong hài lòng.



"Cậu muốn mình làm gì nào?"

"Hát cho mình nghe đi."

"Mmh mình chẳng biết gì ngoài những bài ballad buồn."

"Mình không buồn được đâu Nie, nhà của chúng ta...chưa bao giờ buồn."



Tôi đặt máy ảnh xuống, vòng tay ôm lấy cậu từ phía sau.


Những giai điệu nhẹ nhàng êm dịu vang lên trong căn bếp nhỏ.




"I gave you the world


You were my everything


I gave you my winter and summer too


Did i love you"






***






Đông qua lại đến xuân.



Chúng tôi đến với nhau thật tự nhiên và chậm rãi ở lại trong cuộc đời nhau. Nếu bỏ qua những lúc không hiểu nhau và lỗi lầm vụn vặt, thì tình yêu này chính là quyển sách đẹp nhất tôi đã cùng một người bạn đồng hành hoàn hảo chấp bút.



Nhưng chúng tôi không hoàn hảo, đã có lúc không thể hiểu cho đối phương và không thể bỏ qua những lỗi lầm dù là nhỏ bé. Đó cũng chính là lúc chúng tôi nhận ra tình yêu chưa bao giờ dễ dàng.



Vô số mảnh vỡ của chiếc máy ảnh nằm khắp nơi trên sàn nhà, những tấm ảnh tôi quý hơn bất kỳ món kỷ vật nào, chúng bị xé thành từng mảnh vụn. Tôi vừa rời khỏi phòng ngủ liền trông thấy một mớ hỗn độn giữa nhà, tôi choáng váng vì dư âm của cuộc cãi vả tối qua và cả cảnh tượng khó tin này. Cậu ngồi trên sofa, khuôn mặt gục xuống đủ để tôi thoáng thấy nét hằn học.



Tôi chưa từng chứng kiến thứ tương tự trước đây, cậu không phải kiểu người đập phá khi tức giận.



"Cậu xé ảnh của chúng ta?" Tôi lặng lẽ hỏi. Tất cả những tấm ảnh này không phải cứ thế mà có được, chúng đều là những khoảnh khắc tôi trân trọng nhất, cậu cũng là người cùng tôi trải qua những khoảnh khắc ấy, cậu là người thứ 2 rõ ràng nhất về tình cảm tôi dành cho cậu.



Nhưng bằng một cách nào đó, cậu lại nghi ngờ tôi.



"Đây chỉ là những món đồ cậu giữ lại để tự thôi miên bản thân rằng chúng ta rất yêu thương nhau nhưng thực tế thì không như thế. Cậu muốn né tránh sự thật. Sự thật tình yêu này chỉ là một thứ để cậu chứng tỏ giá trị của mình, cậu chẳng mặn mà gì với nó như tôi đã nghĩ!!" 



Cậu liên tục đá văng những mảnh vỡ xung quanh, không ngừng quát tháo.


Người tôi tin sẽ mãi mãi không tổn thương mình, đang là người tổn thương tôi mỗi ngày.


Tôi nghe thấy cổ họng mình đăng đắng, nước mắt trực chờ trào ra nhưng đã kịp khô đi bởi những cái chớp mắt vội.



"Đừng như thế Lice, bọn mình đã cố gắng rất nhiều để có được cuộc sống này." Tôi cúi người nhặt những mảnh vỡ của chiếc máy ảnh. 



Mỗi một ngày trôi qua, những món đồ trên kệ vơi dần đi bởi cơn giận của cậu. Mỗi một ngày trôi qua, tôi lại thấy căn nhà trống trải dần và chúng tôi dường như bắt đầu cảm nhận được nó, khoảng cách.



"Nếu tôi quan trọng với cậu, chứng minh đi." Giọng cậu nặng nề vang lên, đôi mắt hằn tia máu nhìn thẳng về phía tôi. Tôi lấy hết can đảm nhìn vào mắt cậu, tôi biết mình sẽ không thể tìm thấy chút cảm xúc nào ngay lúc này nhưng ít ra, ít ra nó cho tôi chút quen thuộc. Lisa mà tôi biết kể cả khi giận dữ cũng chưa từng mang ghét bỏ trong lòng.

"Cậu muốn mình phải làm sao?" Tôi ngồi xuống chỗ trống bên cạnh cậu.

"Cậu đã bao giờ thật sự yêu tôi chưa, Jennie?"



Cậu đến và ở lại, chúng tôi đã trải qua hai mùa lạnh lẽo nhất trong vòng tay nhau. Xuân đến bắt đầu bằng những hiểu lầm nhỏ và tôi nghĩ chúng tôi sẽ có thể mạnh mẽ vượt qua chúng. Mùa hạ chúng tôi còn chưa được trải qua cùng nhau, vậy mà...





...





Tôi dự định sẽ xây một hồ cá nhỏ ngoài sân để cùng Jennie đón hạ. Tôi dành hai ngày cuối tuần đến các con phố quanh khu Cheongdamdong lựa sỏi màu, rêu trang trí và sẽ rất tuyệt nếu Jennie có thể gác lại công việc cùng tôi chọn cá.



Jennie có niềm yêu thích đặc biệt đối với hầu hết các loại thú cưng, tôi đoán cá cũng sẽ là một trong số đó. Chúng tôi từng nhận nuôi một chú cún giống Labrador khá thân thiện và năng động nhưng vì quá năng động mà chúng tôi buộc phải gửi về nhà bố mẹ cậu ấy thường xuyên. Chúng tôi khá bận để có thể chăm sóc nó.



Jennie cũng có sở thích ngồi hàng giờ ở góc vườn cùng tôi bàn luận về âm nhạc, nó là công việc và cũng là niềm đam mê lớn nhất của cậu. Tôi nhớ âm thanh du dương phát ra từ phòng tắm mỗi khi tôi loay hoay nấu ăn trong bếp. Nhớ cả tiếng piano chơi đi chơi lại một bản jazz cũ nhưng lần nào cũng thành công chinh phục tâm trí tôi.



Jennie thích mặc những chiếc áo thun oversize và mang tất khi làm việc nhà. Trong lúc đó tôi sẽ giam mình trong phòng, tập trung toàn bộ tâm trí chỉnh sửa những album ảnh chuẩn bị để xuất bản. Cậu thường là người đầu tiên xem qua bản thảo và cho tôi lời khuyên. May mắn thay, những lời khuyên của cậu luôn đúng. 



Jennie sẽ luôn nhặt nhạnh những mảnh vỡ, cậu không ngại dọn dẹp tàn cuộc sau những lần chúng tôi cãi vả. Cậu có thể ngày càng im lặng hơn và thậm chí đôi khi tôi cảm nhận được cậu muốn né tránh những cuộc xung đột. Nhưng Jennie chưa từng rời đi. Cậu gọi nơi này là nhà, cậu sẽ không bao giờ rời đi.



Chúng tôi đã cùng nhau trải qua những vòng tuần hoàn đầy đủ bốn mùa. 



Thu, Đông, Xuân tôi đều có cậu trong vòng tay. Dù hạnh phúc dù tổn thương. Cậu vẫn ở đó cùng với chiếc polaroid luôn sẵn sàng lưu giữ lại từng khoảnh khắc. Chúng tôi đều sẵn sàng cho tương lai. 



Vòng tuần hoàn sẽ không có kết thúc, nhưng tất cả mọi thứ dường như đã kết thúc. Hết xuân sẽ đến hạ, hạ xong rồi lại thu. Nhưng có lẽ, Jennie sẽ không còn ở đó cho đến thu.



Vòng tuần hoàn cuối cùng của mối quan hệ này đã dở dang.




"We were such a good couple


You were my world but I'll let you go


Did i even really love you?"






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top