Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Series] Nồi... của ... fic SS501

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Series] Nồi... của ...

[Series] Nồi... của ...

Fic là một series về khả năng nấu ăn của Double S 501 Hope you enjoys

*Author: chipx a.k.a chip xì kyu te.

*Rating: K

*Pairing (s): Sẽ báo trước trong từng chap

*Disclaimer: Vầng, dù đau đớn nhưng tác giả thừa nhận nhân vật trong fic là của Itenga a.k.a chii thần thánh.

*Category: Just Pink and humor.

Có lẽ tớ không định up cái fic này vì tớ đã định dành tặng nó cho riêng anh Iten. Nhưng thật sự tớ muốn có một cái gì đấy giúp mọi người vui hơn trong những ngày như thế này. Vì thế nên quên hết mọi chuyện và tận hưởng sự bựa trời cho của tớ trong cái fic này, okie?

Nồi cháo của Joonnie

*Author: chipx a.k.a chip xì kyu te.

*Rating: K

*Pairing (s): SaengJun ( main) , KyuMin ( a little)

*Disclaimer: Vầng, dù đau đớn nhưng tác giả thừa nhận nhân vật trong fic là của Itenga a.k.a chii thần thánh.

*Category: Just Pink and humor.

*Summary: Chợt vào một ngày đẹp trời Young Saeng lăn đùng ra ốm báo hại Joonnie hao tổn bao công sức để chăm sóc anh.

“Young Saengie hyung bị ốm rồi, phải làm gì đây nhỉ?” – Joonnie ngồi trên chiếc xích đu, đu qua đu lại. – “Uhm, gọi điện hỏi ý kiến Jung Min mới được.” – Rút chiếc điện thoại ra, Hyung Joon bấm số điện thoại của Jung Min.

- Xin chào, đây là số máy của Park Jung Min, ta đang bận, nếu nhắn lại sau tiếng pip thì liệu hồn, cả nhà ngươi sẽ thành biển lửa. – Cái tiếng the thé của ai đấy.

- Jung Min ah, Hyung Joon đây mà. – Có bạn maknae dễ thương đang phụng phịu.

- A, Hyung Joon hả? Tớ xin lỗi, đang bận hẹn hò với Kyu Jong. – Tiếng khúc khích. – Có chuyện gì không?

- Jung Min ơi, người ốm thì thích ăn cái gì?

- Cậu nấu cháo đi. – Jung Min cười nham hiểm và đằng sau có tiếng gào thét của Kyu Jong.

- Tiếng gì vậy Jung Min? – Hyung Joon nghi ngờ hỏi.

- Không có gì đâu, cậu đi nấu đi, gần 12h trưa rồi, chắc Young Saengieeeeeeeeee đói lắm~~~ - Tiếng Young Saengie được Jung Min cất cao gần thành chữ Saengié, Kyu Jong thì chắc đang bị bịt mồm nên chỉ nghe thấy những tiếng “ư,ưm..” đầy tuyệt vọng.

(A/N: Kính ngữ của anh đâu Jung Min?)

- Uh. – Joonnie hí hửng cụp máy.

Mấy con thỏ của Jung Min kêu lên thảm thiết, có vẻ như Jung Min đã quên mất bọn nó.

*Trên phòng Young Saeng*

“Tò te tí te…(tiếng chuông của cửa hàng bán kẹo bông)… - Điện thoại Young Saeng reo lên.

- ….Ta đang ngủ, kẻ nào muốn chết đấy….- Young Saeng uể oải nhấc máy, giọng nam cao của Double S 501 khiến mấy thằng bên đầu dây bên kia phải vội vàng bịt chặt tai lại.

- Young Saeng hyung à, em, Jung Min đây, Hyung cứ yên tâm, em và Kyu Jongie vừa đi mua thuốc đau bụng cho hyung, đang nghĩ xem có nên đặt sẵn phòng trong bệnh viện k… - Jung Min nói một lèo.

- Hyung cố lên nhé Young Saeng!! Đừng chết khi còn quá trẻ! – Kyu Jong giật máy của Jung Min. Lạy chúa tôi, hôm nay anh ăn phải cái gì mà gan thế Kyu Jong.

Young Saeng còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Jung Min đã cúp máy. Không nghi ngờ gì, Young Saeng lại lăn ra ngủ mà không ngờ đến hiểm họa trước mắt. Trong cơn mơ màng, Bad boy còn không ngừng lẩm bẩm chửi lũ em thần kinh vì tình yêu đã phá vỡ giấc ngủ của anh.

*Cùng lúc đó dưới bếp*

Joonnie đã choàng vào người chiếc tạp dề màu xanh chuối.

- Nào bắt đầu thôi! Đã mất công vào bếp thì phải dùng những gia vị độc đáo của riêng mình! – Sai lần đầu tiên của những thằng không biết nấu ăn luôn luôn mắc phải, vâng, ở đây tôi nhấn mạnh từ luôn luôn.

- Xem nào… Phải có gia vị ấn tượng chứ?! – Joonnie lục tung tủ bếp lên. – A, dấm rất tốt cho sức khỏe…

Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng kính mong các readers giành 1 phút để tưởng niệm cho người anh hai đáng *khinh bỉ* của Double S 501.

*45 phút sau*

Thấy bóng maknae ở cửa, lại thấy cái khay có để ‘cái bát gì đó’, Young Saeng mừng rỡ nói:

- Joonnie đi mua cháo cho hyung sao? Ầy chô yêu quá cơ…

- Không, cháo này là Joonnie nấu. – Maknae hớn hở.

- Hỏi chấm?!? Joonnie? – Young Saeng chỉ chỉ vào Hyung Joon.- Nấu? – Rồi chỉ chỉ vào bát cháo.

- Vâng. – Joonnie vẫn hớn hở trong khi Young Saeng mặt như muốn khóc. – Sao, hyung không thích à? – Ngay lập tức mặt Joonnie như xị xuống.

- Không, không, Joonnie của hyung nấu thì hyung phải ăn chứ! – Young Saeng nói thế nhưng không hề có linh cảm sẽ bình phục dễ dàng.

- Nào, hyung ăn đi. – Hyung Joon để bát cháo trước mặt Young Saeng. – Joonnie đã bỏ nhiều tâm huyết vào lắm đấy! Hyung phải ăn cho hết không là Joonnie sẽ giận hyung.

Xem xét bát cháo kĩ càng, Young Saeng tự trấn an mình. “Không sao, Joonnie tự tin đến thế kia mà! Chắc món cháo này cũng không đến nôi nào! Mà… trông hình thức cũng khá đấy chứ! Biết đâu lại ngon thì sao…”- Nhẹ nhàng đưa một thìa cháo lên miệng. –“TRỜI ĐẤT!! Có vẻ như cho muối quá tay… lại có vị cơm trộn dấm chưa chin hắn. Và… hơi có mùi hăng hắc…”

- Young Saeng hyung, thế nào? – Có kẻ giương đôi mắt thỏ con long lanh.

Young Saeng vội bỏ thìa xuống, đôi mắt thất thần hướng vào bát cháo.

“Chắc Joonnie đánh rơi cái gì vào rồi. Cái của nợ này mà là đồ ăn á?!” – Young Saeng đang dần dần thấm thía những lời của Jung Min khi nãy.

Thấy mãi Young Saeng không trả lời cũng không ăn tiếp, Joonnie đưa tay lên miệng,mắt gần như sắp khóc, giọng run run:

- Sao thế, không ngon ạ?

Nhìn thấy dáng vẻ của Joonnie lúc này, mặt Young Saeng tối sầm lại, anh chỉ nghĩ được đúng một điều.

“Những lúc như thế này đàn ông phải tỏ ra hào hiệp, hào hiệp.”

Cố nặn ra một nụ cười, anh nói:

- Ngon! Ngon chứ! Ngon tuyệt cú mèo ý!

Joonnie vỗ tay bôm bốp,cười thật tươi:

- Thế hả? May quá! Em không nếm nên hơi lo, ngon lắm à hyung?

- Uh, ngon dã man! Đúng là của Joonnie nấu có khác!

- Em thật sang suốt khi cho thêm chút dầu ăn vào gia vị bí mật. Vẫn còn đây, hyung ăn cho hết nhé, bỏ thừa phí lắm! – Nói rồi Joonnie bê ra nguyên một cái nồi khủng bố ‘nhỏ’ hơn cái xô một tẹo.

Young Saeng méo xệch mặt, thở dài nhìn lên trần nhà, anh tự cảm thấy có tội với mình vì lời nói vừa rồi. Nhưng lỡ nói rồi mà Young Saeng thì cũng chẳng muốn dỗ dành Joonnie khi cậu khóc nhè. Vậy nên, Heo Young Saeng, Bad Prince, anh Hai của Double S 501 đã có một hành động vô cùng dũng cảm: vừa ăn vừa khen.

- Ô, ngon quá, Joonnie à, em không những dễ thương mà nấu ăn còn rất giỏi đấy! Hyung yêu em nhiều nhiều!! – Sắp chết rồi mà còn lo tán trai, đáng buồn cho anh quá Young Saeng à.

- Hyung này. – Joonnie đỏ bừng mặt.

Đáp ứng sự mong đợi của ‘cô dâu’ là trách nhiệm của ‘chú rể’.

.

.

.

Nói dối quả thực là không tốt, không tốt.

Kyu Jong và Jung Min đã về đến nhà, vừa đẩy cửa vào Jung Min đã líu lo gọi mấy chú thỏ của mình:

- Bọn mày đâu hết rồi, tao có mua quà cho bọn mày này! – Để rồi phải sững sờ khi nhìn thấy bọn thỏ nằm lăn quay giữa nhà, bổn cẳng chổng lên giời, miệng xùi bọt mép trắng phớ.

- Á Á Á Á Á Á Á Á !!!!!!!! Thỏ của tôi!!!!! Sao lại thế này cơ chứ!!!!! – Còn phải hỏi,bọn chúng đã được Joonnie cho nếm đủ cái thứ được gọi là ‘cháo’ kia.

- Yah!!!!!! Heo Young Saeng !!!! Tại sao hyung lại ốm để Hyung Joon phải đi nấy cháo cho hyung cơ chứ!!!! – Rõ là đồ giận cá chém thớt. – Rồi tôi sẽ tính sổ với hyung sau!! Bây giờ tôi phải mang bọn thỏ này đi cấp cứu cái đã!! – Nói rồi Jung Min đóng rầm cánh cửa lại phóng xe đi thẳng.

Xem ra đáp ứng mong đợi của ‘cô dâu’ cũng là trách nhiệm của thủ cảnh nữa.

.

.

.

Thật là tội lỗi, tội lỗi…

Đến lượt Kyu Jong sững người khi cầm lên tay chai “Dầu tẩy trắng đánh bật mọi vết bẩn” đang mở nắp và đặt cạnh bếp.

“Không khéo… Hyung Joon tưởng đây là dầu ăn…”

~ Cùng lúc đó trên phòng Young Saeng~

- Ngon… quá… - Young Saeng lấy hết sức lực để khen Joonnie câu cuối cùng.

- Ồ! Hyung ăn hết sạch cơ đấy, chắc là hyung đói lắm phải không? – Joonnie cười sung sướng khi nhìn vào ‘xô cháo’ đã ‘bóng loáng sạch bong’.

- Em đi dọn chén bát đây, hyung ngủ đi nhé. – Joonnie cười rõ tươi trước khi bỏ đi.

Young Saeng vừa rất khó nhọc mới có thể nằm xuống thì chợt nghe thấy tiếng bước chân vào phòng.

- Hyung cứ như thế không khéo chết thật đấy. – Ra là Kyu Jong.

-…

- Thế hyung đã ăn hết chỗ ‘cám nhợn’ đấy à? – Kyu Jong lại gần sờ trán anh xem đã hết sốt chưa.

- Ờm…

Đúng lúc đó, Joonnie đnag chạy lại gần cửa phòng Young Saeng. “Quên không hỏi hyung ấy uống thuốc chưa.”

- Nhưng… cậu ấy… tưởng thuốc tẩy là dầu ăn…

- Vậy ư? Thảo nào hyung thấy có mùi hăng hắc. – Young Saeng khẽ kéo chăn lên, mặt vẫn bình thản như không.

Joonnie há hốc mồm, rồi cậu khẽ luồn qua cửa nấp sau tấm rèm.

- Sao hyung còn ăn? – Kyu Jong khoanh tay lại.

- Vì dù sao Joonnie cũng đã cố hết sức để nấu cho hyung, đây là lần đầu cậu ấy chăm sóc hyung như vậy.

- Thôi, hyung mệt rồi đấy, ngủ đi cho khỏe. – Kyu Jong bất giác mỉm cười, cậu nói bằng cái giọng nhẹ nhàng.

- Uh… - Young Saeng đưa tay che một cái ngáp.

- Chúc hyung ngủ ngon. – Kyu Jong bước ra rồi nhẹ nhàng khép cánh cửa lại.

Kyu Jong vừa bước ra khỏi phòng thì Joonnie cũng ra khỏi chỗ nấp. Tiến lại gần giường anh, hai tay cậu đan lại với nhau, bối rối, khuôn mặt dễ thương đỏ lựng, Joonnie khẽ nói:

- Hyung… - Tim cậu bỗng đập mạnh. – Cảm ơn, hyung à…- Rồi Joonnie cúi thấp xuống, nhẹ nhàng đặt đôi môi lên môi Young Saeng.

“ Liệu có phải những bất hạnh của cả ngày hôm nay là để đổi lấy giây phút hạnh phúc này?” Đôi mắt anh vẫn nhắm nghền, anh sợ rằng, khi mở mắt ra đây chỉ là một giấc mơ và đôi môi mềm kia sẽ biến mất, không còn trên môi anh nữa…

“RẦMMMMMMM”

Và Young Saeng đã phải hối hận ngay vì ý nghĩ thoáng qua đấy. Jung Min đằng đằng sát khí bước vào. Joonnie ngượng ngùng vội ngẩng đầu lên, cậu quay ra cửa sổ để giấu khuôn mặt đang đỏ ửng lên của mình.

- Yahhhhhhhh!! – Jung Min hét to. – Hyung phải đền mạng cho lũ thỏ của em!! – Chợt Jung Min khựng lại bối rối khi nhìn thấy cảnh tượng lãng *xẹt* trước mặt. – Uhm thì bọn nó đang nằm truyền nước trong bệnh viện chưa có chết nhưng mà nói chung thì… EM PHẢI TRẢ THÙ CHO CHÚNG NÓ!!!

- Ơ hay, cả ngày hôm nay hyung ốm mà. – Young Saeng tròn mắt. – Chỉ có hôm trước hyung cho bọn nó ăn vỏ lê thôi…

- Hỏi chấm chấm than ?! Hyung nói cái gì?? Hyung cho thỏ của em ăn vỏ lê?? Yah!! Hôm nay em phải giết hyung!!!!

“Chát”

“Bốp”

“Rầm”

“XOẢNG”

- Hyung có làm gì đâu!!! – Một loạt tiếng động ồn ào trong căn phòng của ‘một người bệnh.’

Hyun Joong vào từ lúc nào, Leader đứng tựa vào cửa, ngước mắt lên trần nhà, thở dài.

“Người ta nói người ngu thường chết sớm, giờ thì tôi đã hiểu tại sao rồi…”

~The end~

Nồi cơm của Saengie

*Author: chipx a.k.a chip xì kyu te.

*Rating: K

*Pairing (s): SaengJun ( main) , KyuMin ( a little)

*Disclaimer: Vầng, dù đau đớn nhưng tác giả thừa nhận nhân vật trong fic là của Itenga a.k.a chii thần thánh.

*Category: Just Pink and humor.

*Summary: Lần trước là YoungSaeng ốm và lần này đến lượt Junnie

Fic for Junnie's birthday.

Part 1

Ngày hôm nay là một ngày đẹp trời.

Và cơ bản nó sẽ là một ngày vô cùng đẹp trời nếu không có tiếng gầm rú của một cái giọng khá ‘ngọt ngào’.

- Junnie, sao thế?

Kyu Jongie hốt hoảng đẩy cửa chạy vào phòng của SaengJun và theo sau là Jung Minnie một tay cầm con ngựa bông và tay kia túm chặt lấy đuôi áo của Kyu Jong, miệng vẫn ngáp ngắn ngáp dài.

- Tớ bị sốt rồi, 37 độ 5. – Junnie mếu máo giơ cái cặp nhiệt kế lên như lấy bằng chứng cho Kyu Jong xem.

- Sao cậu phải gào toáng lên thế! Sao không gọi con LỢN đang nằm cạnh cậu dậy kia kìa! – Jung Minnie nhảy một phát lên giường và bắt đầu công cuộc giành cái chăn của Maknae nhỏ bé đáng thương.

- Hôm qua hyung ấy cũng bị ốm, tớ không nỡ gọi hyung ấy dậy! – Junnie phụng phịu buông tay khỏi cái chăn và JungMinnie mất đà lộn nhào khỏi cái giường.

- Rồi rồi. – Kyu Jong đưa tay kéo Jung Min dậy và cố gắng ngăn con ngựa kia không có hành động đánh đập hành hạ Baby. – Cậu muốn ăn gì không nào?

- Tớ muốn ăn…

Junnie chưa kịp nói hết câu đã bị Jung Min ném cả con ngựa bông đnag cầm trên tay vào mặt. Sau cái hành vi được gọi là ‘bạo hành trẻ nhỏ một cách dã man’ đó, Jung Min quay sang Kyu Jong, dùng cái giọng hết sức ngọt ngào nói:

- Kyu Jongie~~ Về phòng ngủ tiếp với tớ ~~ Kệ Hyung Jun~~ Nó có Young Saengieeeeeeeé của nó chăm sóc rồi mà ~~

Vừa nói dứt lời, Jung Min lôi xềnh xệch Kyu Jong ra khỏi phòng ngay tức khắc.

Và…

… thời khắc đã đến…

Con ngựa khi nãy bị Jung Min dùng để ném vào Junnie đã quay lại trả thù chính chủ nhân của nó.

“Ruỳnh”

Một cái ngã khá đau đớn.

Theo công thức toán học, cú ngã cộng với tiếng hét của JungMin bằng sự thức dậy của Young Saeng.

Theo tính chất vật lý, khi Jung Min ngã, một tiếng hét sẽ vang lên và một con LỢN sẽ tỉnh dậy.

Theo tính chất địa lý, sự chấn động của cú ngã do Jung Min gây ra sẽ làm một vật thể trên giường choàng tỉnh.

- Yah! Mới sáng sớm sao rồng rắn lên mây sang đây hết vậy! - Anh hai của Double S 501 cau có, ném cái nhìn đầy kì thị vào KyuJongie và JungMinnie.

- Hyung, em bị ốm ~~ - Junnie rúc đầu vào ngực Young Saeng.

- Cái gì? Ốm làm sao? Ốm thế nào? Tại sao ốm? Mệt lắm không? Uống thuốc chưa? Đã ăn chưa? Có đói không? Có muốn ăn không? Hyung đi nấu cái gì cho em ăn nhé!

Bad Prince bắn một tràng, quả không hổ danh là người biết đọc rap ‘từ-năm-lên-9-tuổi’. Đáng khâm phúc thật, khâm phục quá.

Chưa kịp để ba thằng em phản ứng cái gì, Young Saeng đã lao thẳng khỏi giường và nhằm hướng bếp thẳng tiến.

- Không phải ảnh định làm thế chứ? – Jung Min mắt chữ A mồm chữ O chỉ chỏ.

- Ảnh nhất định phải làm vậy với Junnie sao? – Kyu Jong thở dài đầy tiếc nuối.

- Ảnh dã man quá…

- Qúa dã man…

- Ảnh tàn độc quá…

- Qúa tàn độc…

- Ảnh…

- Yah! Hai người đang luyên thuyên cái gì đó!! – Junnie gào ầm lên.

- Junnie, cái này người ta gọi là ‘ngu-thì-chết-chứ-bệnh-tật’ chi. – Jung Min kéo Kyu Jong ra khỏi phòng Junnie, Sexy Charismas còn kịp ném cho thằng bạn một cái nhìn đầy ( không ) cảm thông.

- Này mấy đứa, có chuyện gì vậy? – Leader thò đầu vào.

- Còn muốn sống thì chạy đi!!!!!!!!!!!! – KyuJong và JungMin vừa hét vừa lôi Leader chạy bán sống bán chết ra khỏi dorm của nhóm.

Cùng lúc đó, dưới bếp Young Saeng hắt xì hơi liền tù tì năm cái liền.

Nghe đâu Young Saeng đang định nấu món cơm dừa kiểu Thái mà anh học được trong chuyến Asian Tour mà Double S 501 đã đi qua Thái Lan lần trước.

Cũng nghe đâu Heo Young Saeng nấu ăn ( hoàn toàn ) không hề tốt cho lắm.

Junnie àh, bảo trọng nhé.

Part 2.

- Rồi, sao mới sáng sớm mấy người đã sang đây? – Gyuri khoanh tay đứng trước Leader, Center và Sexy Charismas đang ngồi chồm hỗm trên cái ghế sopha.

- Ờ thì bọn anh vẫn còn muốn sống nên sang đây… ấy ấy Gyuri, đứng tránh ra, em choán hết màn hình TV rồi, nhanh nhanh xê ra, sắp đến phần bọn anh diễn rồi! – Jung Min vươn người ra trước cố đẩy đẩy Gyuri sang một bên.

“Bụp”

- Ơ kìa, đưa anh cái remote! Sao tự nhiên lại tắt đi vậy !! – JungMin giãy nảy lên.

- Sống chết cái gì ở đây?? Ai chết? Làm sao mà chết? Với cả sao có ba người thế này? Bình thường đi ăn chực là phải đủ cả năm đứa chứ?! – Gyuri chống nạnh quát ầm nhà lên.

( A/N: Nữ Thần, kính ngữ đâu? =.=’ )

- Ờ thì… hôm nay Junnie ốm… - Kyu Jong bình thản vừa nhai nhồm nhoàm một cái bánh quy vừa ôn tồn đáp lại Gyuri.

- Sao mấy anh không đưa anh ấy đi bệnh viện đi? Còn rồng rắn sang đây làm gì? – Seung Yeon đứng ở cửa bếp cười khinh khỉnh. – Chắc có mỗi Young Saeng oppa chăm sóc anh ấy chứ gì?

- Ai bảo, con LỢN đó sắp giết chết Junni đó! – Leader hậm hực giật lại gói bánh quy từ tay Kyu Jongie.

- MO?!~ - Hams trợn tròn mắt quay sang nhìn Nữ Thần, đáp lại là cái nhìn cái nhìn khó hiểu của Nữ Thần.

- Ờ thì con LỢN đó định nấu ăn cho Hyung Jun. – Jung Min vẻ mặt đầy thỏa mãn sau khi lợi dụng sự sơ hở của Gyuri để giật lại cái remote.

- Anh có quên cái gì không Jung Min? – Nicole từ đâu xuất hiện với cốc kem trên tay.

- Hở? Quên cái gì cơ? Xem nào… Kyu Jongie, đã ở đây. Leader, cũng ở đây. Mình? Ở đây nốt rồi. Lũ thỏ, đang ở…Kyu Jong? Lũ thỏ đâu?

- Lũ thỏ… ờ ờm lũ thỏ… ờ ờm… hình như… hình như… - Mồ lạnh bắt đầu túa ra từ hai thái dương Kyu Jong.

- Chưa mang sang, vẫn ở nhà. – Leader bình thản nói, tiện tay giật luôn cái bánh cuối cùng trên tay Kyu Jong.

- Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! THỎ CỦA TÔI!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! TÔI PHẢI VỀ NHÀ !!!!!!!!!!!!!!!!– Jung Min hét toáng lên, bật dậy khỏi cái ghế sopha.

- JUNG MIN!! ĐỪNG ĐI!! Em mà về bây giờ là bỏ mạng luôn chứ nói gì đến cứu chúng nó!– Kyu Jong giữ chặt tay Jung Min lại, ánh mắt đen đầy mê hoặc đau khổ nhìn Jung Min.

- Nhưng còn thỏ của em, anh buông em ra, lỡ chúng có mệnh hệ gì… - Jung Min tuy nói thế nhưng lại gục đầu vào ngực Kyu Jong.

- Tởm quá cái lũ này… - Leader chóp chép nhai bim bim ném cái nhìn đầy kì thị và KyuMin.

Rầm.

Xoảng.

Choang.

Kara à, có vẻ như sẽ phải dọn dẹp khá mệt đó.

Cùng lúc đó ở nhà, Young Saeng đã gần chuẩn bị xong món thức ăn đặc biệt dành riêng cho Junnie bé bỏng của mình.

- Nếu chỉ có như này thì bình thường quá… A có rồi, nghe nói sữa chua rất tốt cho người ốm! Được trộn thêm ít sữa chua vào!

*Hí hoáy lúc tủ tìm sữa chua và trộn*

- Uhm… Còn gì nữa nhỉ… À phải rồi, xay thêm thuốc cho vào, gì chứ Junnie sợ uống thuốc lắm, có gì vừa ăn vừa uống, một công đôi việc!

*Cặm cụi lục tung tủ thuộc, nghiền nhỏ thuốc trộn vào bát cơm dừa.*

- Chậc ~ Mình vẫn có cảm giác thiếu thiếu à ~~ - Ngẫm nghĩ – Rồi, người ốm mà được ăn mật ong thì còn gì bằng!

*Hí hửng rưới (cả lọ) mật ong lên bát cơm*

( A/N: Lạy chúa Ala, lạy thánh Jesu, lạy Phật tổ Như Lai, liệu Junnie của chúng con còn có thể nhìn được mặt trời ngày mai nữa không?)

Cánh cửa phòng bật mở và bỗng nhiên Junnie thấy lạnh cả sống lưng.

- Junnie của hyung ~~~~~ Đến giờ ăn rồi ~~~~~~

- Hề… hề… - Junnie chỉ biết cười hềnh hệch khi nhìn vào cái bát ‘được-YoungSaeng-gọi-là-cơm-dừa’ kia, giờ thì nó đã thành một thứ lỏng lỏng, trắng trắng và đùng đục nhìn phát kinh rồi.

- Nào, hyung sẽ bón cho em ăn nhé ~ - Bad Prince nở một nụ cười chết ruồi.

*Ngất*

- Junnie, dậy nào – Lay lay.

-…

- Junnie, hyung mất bao công sức để nấu cho em đó. – Đập đập.

-…

- Junnie! Em không dậy là hyung sẽ dùng biện pháp mạnh đó! – Xem ra có người nổi điên rồi.

-…

- Được!

Và sau đó, Young Saeng đỡ Junnie ngồi thằng dậy và lấy từng muỗng (canh) xúc cho Junnie bé bỏng ăn. Junnie bé bỏng tội nghiệp chỉ biết nuốt trôi trong cơn mê sảng.

Trong tấm trí Junnie, cái thứ cơm vừa nhão vừa khê vừa khét vừa cứng vừa khô đó hơi chua chua, hơi ngọt ngọt, lại hơi đăng đắng nữa. Dù sao, để nấu được cái món ăn ( hổ lốn ) như này cũng phải là một thiên tài, thiên tài.

Buổi chiều hôm đó, ba thằng vô trách nhiệm mới dẫn xác về nhà. Vừa đi bọn nó vừa ngó loanh quanh như ra vẻ thăm dò.

- Các người đang làm gì mà lén lút thế? – Young Saeng cau mày ra vẻ khó hiểu.

- Hyung, Junnie...Junnie sao rồi?! - Kyu Jong run run hỏi.

- Junnie... đang ở bệnh viện nào...khoa nào... phòng nào để... để... em còn vào thăm. - Jung Min nhìn chằm chằm "thủ phạm"

- Khoa thần kinh hay khoa ngộ độc... - Leader chêm vào.

- Có các người nằm khoa thần kinh thì có! – Young Saeng quay đầu bỏ đi không thèm để ý đến 3 con người kia nữa.

- Leader, Jung Min, Kyu Jong, về rồi à?

- Oh my God! Junnie, tình yêu của tớ! Cậu còn sống!! – Kyu Jong lao vào ôm lấy Junnie trước ánh mắt kì thị của Young Saeng ( và cả của JungMin.)

- Thế ai hạ độc tớ mà tớ chết? – Junnie lè lưỡi.

- Chẳng phải… Young Saeng… ảnh… đã… đã… - Kyu Jong lắp bắp.

Kyu Jong đã không biết rằng trong lúc trộn thuốc vào bát 'cơm', Young Saeng thay vì trộn thuốc cảm đã đi trộn thuốc béc-bơ-rin vào đó.

/Đáng lẽ phải trao giải Nobel vì AN TOÀN NHÂN LOẠI cho ai sáng chế ra thuốc béc-be-rin mới phải/

- Á Á Á Á !!!! THỎ CỦA TÔI!! KYU JONG!!!!!!!!!!! GỌI XE CẤP CỨU CHO EM!!!!!!!!!!!!!!!!

Và sau đó thì Double S 501 phải vội vàng đưa lũ thỏ của Jung Min đến bệnh viện vì ‘ngộ-độc-thực-phẩm-vì-cái-lý-do-mà-ai-cũng-hiểu-đó’.

Trước lúc xe cấp cứu đến, Leader còn chép miệng một cái.

- Làm thế quái nào mà bọn thỏ này vẫn sống được đến hôm nay với cái tính ai cho cũng ăn này nhỉ?

The End

Nồi trứng luộc của Joongie

*Author: chip ích xì kyute

*Rating: K

*Pairing(s): SaengJun, maybe HyunKyu & KyuMin

*Disclaimer: Vầng, dù đau đớn nhưng tác giả thừa nhận nhân vật trong fic là của Itenga a.k.a chii thần thánh.

*Category: Just Pink and humor.

*Note: Chỉ những bậc cao nhân mới có thể hiểu được một-số-từ-ngữ-vô-cùng-thâm-thúy

*Summary: Giang hồ đồn đại với tôi rằng hôm nay Leader – ssi sắp có một nồi trứng luộc để đời đó nha ~

Thanks to Dee Người đã ở bên cạnh tôi động viên tôi có thể bựa được đến mức này

And Thanks to Itenga về từ 'hãm-tài' Em iêu anh lắm )))))))))))))))))))))))))))))

Hope you enjoys ~♥

Part 1

Vào một ngày đẹp trời, ý là trời rất là đẹp, đẹp vô cùng luôn, đẹp lắm lắm ý, tôi nhấn mạnh chữ ‘đẹp’ ở đây bởi vì thực sự trời hôm nay vô cùng là tuyệt đẹp.

Thế nhưng, một thằng hãm tài nào đấy, có ai hiểu từ hãm tài ở đây nghĩa là gì không? Tôi cũng không biết nữa, tôi chỉ nghe mấy bà bán cá ngoài chợ nói thế nên tôi nói theo thôi. Vâng lại quay về chuyện hãm tài, à nhầm chuyện trời đẹp, ý tôi là một thằng dấm dở nào đó, không biết là đang luyện giọng theo phong thái của một con chó bị thiến hay mấy con lợn vừa bị chọc tiết mà gào rú lên phá đi sự thần thánh của bầu trời hôm nay.

- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!~~~~~~~~

- Hmmmmmmmmm…

- Kyu Jong!! Hyung bị… hai thằng hãm tài SaengJun giựt mất gói kẹo chip chip hyung vừa mua ! – Leader túm lấy vai thằng em mình lay lay như thể thằng bé không còn có cơ hội được nhìn thấy mặt trời ngày mai.

Leader – ssi à, anh mà cứ lay như thế thì quả thực Kyu Jong – ssi không còn được nhìn thấy mặt trời ngày mai đâu.

- Chả liên quan đến em ~ - Chao ôi tôi vừa nhìn thấy một mĩ nam tử nào từ đam mĩ bước ra thế kia? Gương mặt lạnh lùng ấy, đôi mắt sắc như dao cạo lông lợn ấy, trời ơi đất hỡi, đẹp đến không thể tả được. Iem quả là mĩ sờ miều ~~

Sau khi bị Kyu Jong – ssi bằng một lời nói tựa hồ như tặng cho một nhát dao tàn nhẫn xuyên thằng vào trái tim nhỏ nhoi của mình, Leader bàng hoàng lảo đảo đâm thằng vào tường đến ruỳnh một cái.

- Hmmmmmmmm… - Kyu Jong – ssi tuyệt nhiên không có thèm quan tâm đến sự cố nhỏ nhoi kia mà lướt vào phòng như một cơn gió thoảng.

Tích tắc

Tích tắc

Tịch tặc

3 tiếng đã trôi qua kéo theo là trời đã về trưa. Trưa thì sao? Trưa thì có 2 thằng sẽ mò đến bên Leader – ssi tài hoa, tiêu sái tuấn dật, cường công cường thụ và bắt đầu mè nheo đòi cơm.

- Êu ku ! – Young Saeng – ssi đạp đạp thằng Leader vẫn-đang-đứng-bất-động-như-3-tiếng-trước.

- Hyung ~~ Magnae đói ~~~ Nấu cơm đê ~~ Không… cho em với Saengie hyung ( của em ) tiền để tự đi ăn cũng được í ị ì i ~~~ - Junnie bé bỏng túm lấy mông quần của Leader lắc lấy lắc để.

- Cho hai đứa mầy tiền đi ăn thì tâu đến sạt nghiệp mất. – Leader tuy đã rơi trạng thái ‘xuất qủy nhập thần’ nhưng đầu óc vẫn còn minh mẫn chán chê để mà nhẫn tâm đạp thẳng hai thằng kí sinh trùng ăn thủng thùng gạo bay ra xa 2 cm.

- Anh nói cái gì hử Leader? – Young Saeng bặm môi ra vẻ tức tối – Couple đẹp đẽ này ăn uống… ít như mèo vậy…

- MO? Ăn ít như mèo á há há há !!! – Leader lăn ra cười như thằng mắc bệnh động kinh.

- Mà lúc nãy hyung ngẫm nghĩ cái gì đó? – Thằng magae sau khi liếc xéo Leader một cái thì lao vào cắn xé giành giật quả táo với Young Saeng.

- Tình hình là… hyung nghi ngờ Kyu Jongie bị mắc bệnh tự kỉ… - Leader coi như không thấy cảnh khó coi trước mặt mà đi đi lại lại, vòng tay ra sau lưng ra vẻ trí thức.

- TỰ KỈ ?! – Không hẹn mà cả Young Saeng lẫn Junnie đều há hốc mồm, một cách ngẫu nhiên ( theo cách cố ý ) phun phì phì táo vào mặt Leader.

- Đúng! Là tự kỉ ! – Leader nói chắc như đinh đóng cột nhưng cũng không quên đạp cho hai thằng kia một phát.

- Chả liên quan ~ - Junnie bắn phát đầu tiên.

- Cho bọn này tiền đi ăn đi Leader ~~ - Phát thứ hai thẳng tiến.

- Kệ các cậu ! Tôi đi làm thuốc chữa bệnh cho Kyu Jongie đây! – Leader phất tay mặc kệ hai cái thằng rách việc kia.

- Ơ kìa ~~~~~ - Đồng thanh mè nheo.

- Ha ha ha ha – Tràng cười quả thực vô cùng ghê rợn.

- Thế chữa bằng cái gì ?? – Young Saeng gào lên, bỗng nhiên người anh hai ( vô trách nhiệm ) của Double S 501 bỗng thấy hơi… lo lo cho thằng em mình.

- Trứng Luộc!!

to be cont~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top