Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

•offgun • em tan đi rồi•

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh gặp em vào ngày một trời nắng đổ, giữa con phố tấp nập kẻ lại người qua. Em nhỏ xíu nhưng lại xinh đẹp rực rỡ như đoá hoa. Anh là một kẻ lang thang, thích những gì đẹp đẽ như thế, nên anh lén lút dõi theo vài bước chân em, chụp vài tấm ảnh. Vậy mà, có một thoáng anh lỡ say đắm, anh lỡ không thể kiểm soát nổi bước chân mình mà tiến đến, chụp em ở phía chính diện. Em chẳng khó chịu đâu, mà còn tặng anh một nụ cười ngượng ngùng thật ngọt ngào. Khiến kẻ này càng lún sâu hơn, vào trong những rung động của chính mình. Trái tim anh không biết rõ làm sao lại lỡ mất vài nhịp rồi.

Anh thương em có lẽ từ thuở đó.

Em là Gun Atthaphan, một diễn viên danh tiếng nhỏ. Còn Off Jumpol lại là một nhiếp anh gia có khát vọng cùng sự công nhận trong lòng biết bao nhiêu người.

Off Jumpol vì thế không phải một kẻ theo đuôi đáng sợ, Off Jumpol thương em, cứ vậy theo lẽ tự nhiên chầm chậm khiến em thành chàng thơ của riêng mình. Mỗi buổi triển lãm tranh của anh đều thấp thoáng dáng em e ấp, chẳng ở cánh môi xinh đẹp cũng sẽ là ở đường eo mảnh khảnh yêu kiều. Đôi khi còn là hàng mi cong cong, cùng giọt nắng trên đồi vai em gầy gầy. Với Off Jumpol, em là tất thảy linh hồn và cũng là lối mòn dẫn đường đến tương lai có hai trái tim hướng về nhau, vĩnh viễn hạnh phúc.

Nhưng cái lẽ đời nào ưa sự hoàn hảo của người dưới hào quang danh vọng được hạnh phúc. Cái lẽ đời nào chịu được người bên nhau. Trở thành chàng thơ của Off Jumpol là tia sáng hy vọng, cũng là bóng tối nuốt chửng sinh mệnh của em nhỏ bé. Người ta nói rằng, để một loại diễn viên tầm thường như Gun Atthaphan lọt vào mắt nhiếp ảnh gia Off Jumpol thì liệu phải chăng em đã chấp nhận rũ bỏ nhân phẩm của mình. Chấp nhận rũ bỏ từng lớp quần áo để quyến rũ anh. Không ai rõ nhưng lại dựng nên trăm vạn lời đồn nhơ nhuốc thân thể. Như loài quỷ hút máu, thầm lặng nhấn chìm một cõi tâm hồn em.

Phải,

Là Gun Atthaphan quyến rũ anh. Bằng dáng vẻ yêu kiều chẳng có thể tìm được ở bất kì người nào khác, ngoài kia. Bằng vạt nắng đổ trên cung đường ngày hôm đó, ánh lên tóc em một màu cam cháy rực rỡ. Chứ chẳng phải như lời lẽ ngoài kia phân bua. Họ đâu biết, nụ hôn đầu tiên của đôi ta giữa một buổi chiều tà thẫn thờ, anh đã phải dỗ ngọt em bằng bao nhiêu vị kem ngọt lịm. Họ cũng đâu biết, để đổi lấy được một lần nắm tay đi trên con phố nhỏ, anh đã phải dỗ dành hứa dẫn em đi về một miền biển khơi xanh biếc.

Từng bước ảnh, đều dùng tất thảy chân thành của anh mà ghi lại khoảnh khắc em rực rỡ. Gun Atthaphan hư một đoá hoa giữ thảo nguyên rộng mênh mông. Nhưng mà em chết mòn anh lại chẳng thể hay. Em vẫn cười, vẫn để nắm lấy bàn tay. Em vẫn dịu dàng, vẫn cuộn mình trong vòng tay tay ấm áp. Có nước mắt em rơi, nhưng anh chỉ thoáng nghĩ, là em hạnh phúc khôn cùng. Vì có em, có anh và có ngày nắng trải dài trên phản gỗ.

Nhưng,

Em tan đi rồi. Em gieo mình vào đại dương xanh thẳm, nơi mà giọt nắng không thể chạm vai, ánh mặt trời cũng chẳng thể xen vào.

Gun Atthaphan tan đi rồi. Không còn để Off Jumpol tìm thấy em.

Giữa con phố tấp nập kẻ lại người qua, vào ngày một trời nắng đổ, anh chẳng còn có thể gặp em.

end.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top