Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[ABO] Thích em.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở thành phố phồn hoa này, mọi thứ đều ồn ào, tấp nập và xa xỉ. Các công ty lớn, quán bar, nhà hàng, khách sạn đều nằm ở khu vực trung tâm, phải rất giàu có mới có thể mua nhà ở đây.

Mọi thứ ở đây đều xa xỉ, đến cả tình yêu cũng thế, mà giới người giàu thì thứ đó thật rất hiếm đi, hôn nhân của họ là sắp đặt từ trước, tình cảm của họ là một bản hợp đồng lạnh như băng mà hai bên đều có lợi ích.

Lâm Nhã Nghiên bởi vì sinh ra trong Lâm gia, gia tộc giàu, có các chuỗi công ty khắp quốc gia nên đã sớm gả đi cho đối tượng có bối cảnh phù hợp là Danh Tỉnh Nam.

May mắn là Danh Tỉnh Nam là alpha tốt, kết hôn đã hai năm ngoại trừ việc tiêu ký nàng tránh để phiền phức thì chẳng ép nàng chuyện gì, đến cả quan hệ thân mật cũng chưa từng xảy ra. Vì bọn họ đều là những con chim bị nhốt trong lồng nên cảm thông cho nhau.

Lâm Nhã Nghiên ngồi làm việc trên bàn thì màn hình điện thoại di động của nàng hiện lên, nhìn hai chữ "Tỉnh Nam" nhấp nháy trên màn hình, rồi cầm điện thoại ấn máy "Tôi nghe."

Đầu dây bên kia Tỉnh Nam trả lời âm thanh vô cùng dễ chịu "Mẹ tôi bảo mang chị về nhà họ Danh cùng dùng cơm"

Danh Tỉnh Nam thấy mình nói sai gì đó, lại bổ sung thêm "Chị rảnh không?"

Lâm Nhã Nghiên không lập tức trả lời mà xem lịch trình của mình, thấy ổn rồi mới trả lời "Được"

"Vậy mai tôi đến công ty đón chị."

"Có cần mua đồ tặng ba mẹ Danh không?"

"Tôi sẽ chuẩn bị đến đó chị bảo là mình."

"Ừm."Căn phòng yên tĩnh trở lại, chỉ còn tiếng gõ phím của Lâm Nhã Nghiên.

Giờ làm việc đã hết nhưng hôm nay Lâm Nhã Nghiên không trực tiếp trở về nhà vì phải đi tiếp khách mà người khách hàng này cũng thật phiền phức đi, nơi yên tĩnh không đến lại đến quán bar ồn ào.

Một đêm chẳng có gì khác, quán bar vẫn là nơi nhộn nhịp.

Không gian bên trong ồn ào, náo nhiệt, mỗi ánh đèn chiếu đủ màu nhấp nháy, tiếng nhạc DJ và tiếng nói cao thấp của trăm người đang hoang lạc, hỗn độn.

Lâm Nhã Nghiên một thân áo trắng vải mỏng mềm mại, quần tây xám dài, làn da vô cùng trắng mịn, đôi môi đỏ mọng kiều diễm, đường nét khuôn mặt sắc sảo, toàn thân có một loại hấp dẫn khiến người ta không thể dời mắt. Nàng vừa đặt chân vào, đầu đã nhức nhói nhưng vì công việc nên đành cố chịu thôi.

Lâm Nhã Nghiên rất được chú ý nhưng dù có được nam nhân hay nữ nhân mời gọi, níu kéo thế nào nàng vẫn một mực không đáp lời.

Đến nơi hẹn nàng đặt mông ngồi xuống, chỉ thấy một ly rượu uống cạn còn người thì không thấy.

Lâm Nhã Nghiên xem lại đồng hồ, xác định mình đến đúng giờ mới an tâm, còn vị đối tác kia thì chắc là đến sớm để nhập cuộc vui rồi.

Trong đám đông, có một omega nam nhanh chóng chú ý đến nàng liền bước lại, tự nhiên ngồi xuống rót rượu "Nhã Nghiên, đã lâu không gặp."

Năm tháng ở thương trường đã rèn luyện nàng bình tĩnh đến độ ngạc nhiên thì thần sắc vẫn không thay đổi, thanh lãnh, lạnh lùng khắc sâu trong xương tủy. "Trương Bân, cậu về lúc nào?"

Cậu ta nuốt xuống ngụm rượu trong miệng "Lúc sáng."

Bọn họ quen biết nhau từ lúc đi học, Trương Bân trong đám tiểu thư, công tử thì không giống con nhà gia giáo nhất, cậu ta đặc biệt và nổi loạn, thích tự làm theo ý mình không bị gàng buộc bởi bất cứ điều gì. Đến sau này, cậu ta cũng tự lập nghiệp chưa từng ỷ vào thân thế, sống tự do thoải mái, cuộc sống mà Lâm Nhã Nghiên ước mong.

Nhã Nghiên từ trong túi xách tìm ra vài tờ giấy, đặt lên bàn "Hợp đồng."

Cậu ta một chút cũng không nhìn tới liền đặt bút nhanh chóng kí lên nhưng lại đưa lại cho Nhã Nghiên "Gặp lại bạn cũ không có gì để nói sao?"

Nhã Nghiên một cái sáng lạng cười "Nơi này quá ồn ào rồi."

"Cậu không thích nữa sao?"

Năm xưa Lâm Nhã Nghiên bị cậu dụ dỗ đến nơi này, sau đó lần nào cậu đi phải nhất định dẫn theo nàng nếu không sẽ bị giận dỗi rất lâu.

"Mình hiện tại và năm xưa khác nhau."

Cậu ta gật gù lại nhớ ra chuyện gì đó "Lý Mẫn Hách có mời cậu đám cưới không?"

Lý Mẫn Hách

Tình đầu đã buông bỏ người này từ lâu, chỉ là năm tháng cùng trải qua thì không cách nào quên được, hắn quen biết Trương Bân, một người là phá gia chi tử, một người là nghịch thiên cả mệnh.

Ngày hôm đó, Trương Bân dẫn nàng đến quán Bar này mà Lý Mẫn Hách đã đợi từ lâu, trong đám đông nhập tiệc ca hát um xùm Nhã Nghiên lại thấy bản thân khác thường, bắt đầu nóng lên, cơ thể càng lúc càng không ổn muốn kéo Trương Bân từ đáng đông ra nhưng cậu ta bị vây quanh giữa đám người, không cách nàng đành chạy vào nhà vệ sinh nhưng nửa đường lại bị một lực kéo lại.

Trong lúc đầu óc không tỉnh táo, nàng vẫn nhận ra người đó là Lý Mẫn Hách, trong lúc còn mơ mơ hồ hồ hắn đã đưa một hộp thuốc cho nàng.

Hôm đó là ngày không tốt, bản thân đến kỳ nhưng lại quên mang thuốc, may mắn nhờ Lý Mẫn Hách cứu giúp, nàng sau đó âm thầm khắc ghi người này, sau chuyến đi đó, càng lúc càng gần hắn hơn.

Lý Mẫn Hách là người nàng đối thật lòng, hắn cùng nàng tâm ý tương thông, nghĩ rằng sẽ bên nhau lâu dài nhưng chỉ là một bên tình nguyện, mơ tưởng của riêng nàng, hắn cùng nữ nhân khác qua lại.

Tình đầu đến đâu cũng tan vỡ.

Thấy Lâm Nhã Nghiên thất thần không nói Trương Bân lại hỏi "Đau lòng sao?"

Lâm Nhã Nghiên thành thật "Không có, không đau"

Trương Bân nhìn chằm chằm nàng trong vài giây "Cậu nói đúng, hiện tại không giống năm xưa, mình thật không hiểu cậu rồi."

"Mình nói đều là thật."

Trương Bân cầm lấy ly rượu của mình "Hôm nay uống cùng mình đi. Cậu thấy ở đây thế nào nếu không ổn vào phòng riêng."

Lâm Nhã Nghiên đứng dậy "Vẫn là vào phòng riêng đi, mình chấp nhận nghe cậu hát vậy."

Trương Bân cười haha "Được, mình làm ca sĩ riêng của cậu."

Trương Bân gọi phục vụ nói gì đó, người phục vụ liền dẫn họ theo lối nhỏ, lúc cửa phòng được mở ra ánh sáng đầy đủ. Chỉ chờ phục vụ đem rượu cùng thức ăn lên thì cậu ta liền cởi áo vest bắt đầu hát ca ồn ào.

Nhìn bộ dạng của Trương Bân đêm nay không thể không say, Lâm Nhã Nghiên không dám uống nhiều vì sợ cả hai đều say sẽ không an toàn. Cậu ta cũng không khuyên nàng uống rượu, cậu ta một mình uống được một lúc thì cầm micro tiếp tục hát ca.

Làm ầm ỉ một lúc, lại vừa hát vừa khóc "Mình nhớ nhà quá Nhã Nghiên."

Thật sự chọc Nhã Nghiên cười đến khóe mắt đều ẩm ướt, vì quá vui vẻ nên không thể khống chế tửu lượng, đến khi Trương Bân mệt mỏi trở về ghế sofa ngồi xuống.

"Lâm Nhã Nghiên, cậu say rồi sao?"

Lâm Nhã Nghiên mặt đỏ, tai hồng trả lời "Chưa say... uống được."

"Cái đồ ham chơi nhà cậu" Nói xong liền ngã trái ngã phải, tay cầm điện thoại gọi cho quản gia của mình đến đoán.

Cuối cùng đến là beta nam gương mặt an tĩnh có chút đen lại, đoán trừng là tức giận.

Trương Bân kéo cậu ta lại, thuận thế liền dựa vào lòng nhắm mắt ngủ, chợt nhận ra mình bỏ quên gì đó liền cố gắng mở mắt "Vân Long, Đưa cô ấy về trước." làm sao bỏ quên được khuê mật.

Điện thoại của Nhã Nghiên vang lên, mà nàng đã say quên trời đất, mắt híp lại nhưng hình ảnh chỉ mờ mờ ảo ảo không cách nào phân biệt được, chỉ dựa theo âm thanh mà phán đoán, điện thoại trên bàn mất một lúc vẫn không lấy được, may nhờ quản gia của Trương Bân đưa giúp.

"Tôi nghe"

Giọng nói khàn khàn từ điện thoại truyền qua Danh Tỉnh Nam liền biết được người nọ đã say rồi. "Chị ở đâu?"

"Ở đâu??... nhớ rồi quán bar" vừa trả lời xong liền thả điện thoại rơi tự do xuống sofa mặc kệ đối phương còn muốn nói gì nữa Lâm Nhã Nghiên cũng không nghe.

Vân Long trợn mắt, tốt xấu gì cũng phải đem được hai người say rượu ra khỏi quán bar trước. Ấn được Trương Bân lên xe, cậu ta đang định kéo Nhã Nghiên lại, lúc này có một nữ nhân bước tới đỡ lấy Nhã Nghiên "Giao cho tôi."

Trương Bân mở cửa sổ xe ló đầu ra "Nhã Nghiên là ai?"

Nhã Nghiên trong lòng Tỉnh Nam ngẩng đầu nhìn, phân biệt đối phương "Quen mắt...."

Trương Bân sốt ruột hỏi "Là ai?"

Đối phương lúc này bất đắc dĩ ở bên tai ửng hồng của Lâm Nhã Nghiên thì thầm tên mình "Danh Tỉnh Nam"

Lâm Nhã Nghiên bị nhột mà rụt cổ lại "Vợ mình."

Trương Bân không hỏi nữa, vẫy tay chào tạm biệt Nhã Nghiên vỗ cửa xe ra hiệu cho Vân Long "Về thôi."

Danh Tỉnh Nam kéo Lâm Nhã Nghiên thân thể lắc lư vào trong xe. "Say đến lợi hại như vậy?"

"Không có." Lâm Nhã Nghiên liền bò lên người của Tỉnh Nam ngồi lên đùi cô yếu ớt nói "Muốn ngủ."

Danh Tỉnh Nam trợn tròn mắt, choáng váng không thể tiếp thu được Lâm Nhã Nghiên khi say vừa thất thố, vừa đáng yêu. Giọng nhẹ nhàng, dỗ người "Ngủ đi." tay vuốt vuốt lưng người nọ, dường như không gian chỉ có hai người, đem tài xế xem như không khí.

Sống cùng Lâm Nhã Nghiên hai năm Danh Tỉnh Nam biết tửu lượng của nàng rất khá còn tốt hơn alpha cô, đây là lần đầu thấy nàng uống say đến quên cả trời đất.

Lâm Nhã Nghiên thật sự xinh đẹp, làn da rất trắng, đôi mắt to đen, đường nét ngũ quan hài hòa, bởi vì say mà hai má ửng hồng, ánh mắt ẩm ướt, chọc người muốn ức hiếp. Nhưng Danh Tỉnh Nam là người có giáo dưỡng tốt sao có thể làm loại chuyện xấu xa nhân lúc người khác đang say.

Xe dừng trước nhà.

Tỉnh Nam đưa chìa khóa cho quản lý giúp mình mở của, bản thân lại dìu con ma men vào phòng đặt nàng xuống giường.

Lâm Nhã Nghiên một mạch cũng không biết chuyện gì xảy ra ngủ đến sáng.

......

Lâm Nhã Nghiên làm người rất có nguyên tắc, 7 giờ đã tỉnh dậy dù hôm qua có uống say. Nàng vẫn nằm yên trên giường, đầu đau như búa bổ, chậm rãi cúi đầu quần áo của ngày hôm qua, đã ngủ đến nhăn nhó.

Thân thể có chút khó chịu, Lâm Nhã Nghiên đem bộ mệt mỏi vào nhà tắm, trước tiên gội rửa sạch sẽ.

Lâm Nhã Nghiên rời khỏi phòng tắm, cởi bỏ áo tắm thay bộ váy lụa màu tím cắt kiểu, trước ngực thêu viền ren tinh xảo, càng làm nổi bật thân hình tuyệt mỹ của nàng. Vừa thanh lịch lại quyến rũ, giống như đặt mình giữa mây mù, đẹp đến vô thực.

Lâm Nhã Nghiên bước xuống giữa cầu thang liền gặp Danh Tỉnh Nam quần áo chỉnh tề nhưng bởi vì thang lầu chênh lệnh, mà nàng đứng ở trên cao hơn Tỉnh Nam một cái đầu, liền thấy rõ hàng lông mi dài đậm của cô, ánh mắt ôn nhu như nước. Gương mặt của Tỉnh Nam rất xinh đẹp, ngũ quan thanh tú, môi mỏng hồng hào như đứa trẻ.

Hai người đứng đối mặt, Nhã Nghiên ánh mắt lướt qua mặt Tỉnh Nam chỉ cảm thấy cô cười nhạt, liền ngượng ngùng dời mắt.

Danh Tỉnh Nam nhanh chóng nhận ra không khí khó xử, nhanh chóng mở miệng giải vây "Có thể xuống ăn sáng rồi."

"Được"

Một trước, một sau bước xuống thì dì Đan người nấu ăn cho bọn họ lại thốt lên "Hai vị tiểu thư thật giống nhau, một bộ tướng phu thê."

Một câu nói làm không khí hai người trở nên tiếp tục ngượng ngùng.

Bọn họ đúng là "phu thê" nhưng lại không giống "phu thê".

Trong bàn ăn, dì Đan đã bày hết các món ăn lên bàn, còn có thêm một bát cháo trắng ấm nóng ở vị trí Lâm Nhã Nghiên thường ngồi.

Danh Tỉnh Nam ngồi trên ghế thẳng lưng, lần này cũng là cô lên tiếng trước phá giải cái không khí kỳ quái này "Sợ cô nuốt không trôi nên tôi bảo dì Đan chuẩn bị."

Lâm Nhã Nghiên gật đầu "Cảm ơn."

Bọn họ ăn xong liền đi đến công ty.

Lâm Nhã Nghiên vừa vào phòng đã bị trợ lý gọi đến "Tổng giám đốc, có người tìm chị không hẹn trước nhưng lại bảo tên là Trương Bân. Chị có gặp không?"

Lâm Nhã Nghiên một tay xoa xoa trán bảo trợ lý "Kêu cậu ta vào đây."

Một lát sau, nam nhân thân áo vest lịch sự bước vào trực tiếp ngồi xuống sofa còn Lâm Nhã Nghiên thì ngồi trên bàn làm việc gõ phím, thuận miệng hỏi Trương Bân "Cậu đến đây làm gì?"

Trương Bân khóe môi khẽ nhếch "Vợ cậu là ai?"

Nhã Nghiên nhăn mặt một cái vì chuyện này mà phải đến tận đây phiền nàng "Danh Tỉnh Nam, cậu có thể đọc báo mà."

Sau khi rót cho mình một cốc nước và từ từ uống xong, Trương Bân mới nói "Báo không đáng tin bằng chính chủ"

"Vợ cậu thật xinh đẹp"

Lâm Nhã Nghiên nheo mắt "Tất nhiên."

"Thì ra là chỉ có mình tôi là cô đơn, bọn cậu đều đã thành gia lập thất hết cả rồi" Trương Bân cũng không nhiều lời nữa, đứng dậy rời đi "Bye."

Đến giữa trưa, Lâm Nhã Nghiên cũng tan họp về đến phòng liền thì thấy Danh Tỉnh Nam vừa chuyển tin nhắn đến "Tôi ở dưới lầu."

Bọn họ kết hôn nhưng không can dự vào cuộc sống của đối phương nhưng múi giờ đều trùng hợp, nàng vừa tan, cô cũng vừa tới.

Danh gia.

Biệt thư xa hoa bên ngoài có hồ cá, vườn cây, bên trong trang trí cổ kính, trang nhã.

Mẹ Danh ngồi trên sofa đợi sẵn, bọn họ bước vào liền mừng rỡ, kéo họ xuống ngồi chung. "Nhã Nghiên, tiểu Nam có đối tốt với con không?" quan tâm con dâu bỏ rơi con ruột.

Danh Tỉnh Nam thầm nghĩ, đây là có con dâu thì quên con ruột mà, cô lâu ngày không gặp mẹ nhưng vừa đến đã không được quan tâm còn bị cho làm không khí.

Nhã Nghiên mỉm cười, thành thật trả lời "Tỉnh Nam rất tốt."

"Tỉnh Nam cũng rất hiếu thảo, hôm qua cùng con mua chút quà tặng ba mẹ."

Danh Tỉnh Nam nhếch môi, mẹ cô lựa hết người này đến người khác, cuối cùng ưng ý nhất Lâm Nhã Nghiên bắt cô nhanh chóng lấy bằng được chính là bởi vì Lâm Nhã Nghiên vừa khéo miệng, lợi hại một câu đã lấy lòng còn đem cô nói tốt.

Hai người họ luyên thuyên mãi cũng nói đến chuyện làm Danh Tỉnh Nam nhức đầu.

"Ta cũng lớn tuổi rồi, hai đứa sự nghiệp cũng ổn định mau sinh một đứa trẻ"

Danh Tỉnh Nam trực tiếp cướp lời của Nhã Nghiên "Mẹ đừng nói những chuyện này nữa được không?"

Mẹ Danh "Hai năm cưới nhau, mà bụng Nhã Nghiên không có động tĩnh, nhắc đến là con không vui, vấn đề nằm ở con à?"

Cái này là nghi ngờ năng lực của cô, vừa tức giận, vừa mắc cười thật hết cách với mẹ cô rồi.

Lâm Nhã Nghiên một bên cũng không ngồi yên xem kịch vui, giúp Danh Tỉnh Nam thêm lần nữa "Hiện tại hợp tác Danh-Lâm còn chưa hoàn thành, dựng án khi nào kết thúc bọn con sẽ tính đến chuyện sinh trẻ."

Mẹ Danh được dỗ cho cao hứng liền đem Nhã Nghiên cùng những người lớn nói chuyện.

Bọn họ liền bị đem giữ lại cho đến tối rời khỏi Danh gia.

......

Trước khi ngủ, Danh Tỉnh Nam trong đầu toàn suy nghĩ về việc sinh con, bọn họ sớm muộn cũng phải đối mặt với việc này. Nằm trên giường lớn đối diện là Nhã Nghiên, mất một lúc mới có thể mở miệng.

"Cô muốn cùng tôi hay là thụ thai?"

Rất bất ngờ Danh Tỉnh Nam như thế lại mở lời trước, mi tâm khẽ run nhưng làm một bộ thong thả mở mắt "Em muốn thế nào?"

Danh Tỉnh Nam im bật, căn phòng trở nên yên tĩnh.

Trước khi Danh Tỉnh Nam phản ứng lại thì nàng đã cướp lời "Hai năm qua, em đều làm theo ý tôi, chuyện này tôi để em quyết định."

Danh Tỉnh Nam vì không biết làm sao nên mới hỏi nàng, lại không lường trước sẽ nhận được câu trả lời này, muốn nói lại không biết phản bác thế nào.... Danh Tỉnh Nam im lặng.

Gương mặt nàng đột nhiên tiến lại gần mặt cô, làm cô lúng túng không thôi. Giữa sự ngơ ngác của cô chọc Nhã Nghiên khóe môi cong lên.

Ánh đèn ngủ mờ nhạt, phảng phất gương mặt ửng hồng của Tỉnh Nam trong đêm, lại nghe nàng hỏi "Sao không nói gì?"

Vẻ mặt của Danh Tỉnh Nam không được tự nhiên, dường như cô có chút ngượng ngùng, lại cảm thấy dẫn dụ hương như có như không quẩn quanh chóp mũi.

Danh Tỉnh Nam kích động, cơ thể phản ứng giống như ngọn lửa càng cháy càng lớn không thể dập tắt, nắm chặt tay khống chế tin tức tố.

Lâm Nhã Nghiên lớn mật, đè cô dưới thân dẫn dụ hương càng nồng đậm, ngọt ngào khiến kẻ khác phát cuồng, ánh mắt sáng như trăng, nhu tình, dịu dàng nhìn về phía người bên dưới "Em không thích tôi?"

Danh Tỉnh Nam lắc đầu, khó khăn nói ra từng chữ một ".....Không...có."

Lâm Nhã Nghiên vội vàng nói "Tôi thích em." vừa dứt lời liền hối hận, bị lời nói của chính mình làm cho ngượng ngùng, môi hồng bị nàng cắn lấy.

Danh Tỉnh Nam mở miệng, muốn nói gì đó, nhưng chỉ cảm thấy bị nghẹn ở cổ họng.

Cùng Danh Tỉnh Nam kết hôn ở chung hai năm "nảy sinh tình cảm" nói thế là quá khoa trương nhưng omega được alpha tiêu kí sẽ ỷ lại vào họ, mà Danh Tỉnh Nam vừa tốt, vừa xinh đẹp lâu ngày cũng rung động.

......

Danh Tỉnh Nam chống hai tay đối mặt với Nhã Nghiên, quần áo quăng ở góc nhà, thân thể hai người hoàn toàn trần trụi.

Danh Tỉnh Nam mặt cũng đỏ lừ, cô không biết nên làm gì tiếp theo, hai mươi bốn năm qua chưa từng trải qua yêu đương, cô thừa nhận mình cổ hủ, vì từ nhỏ đã trải qua giáo dưỡng nghiêm khắc, đừng nói đến việc lên giường, xem qua còn không đụng đến nhưng đã từng trải qua giáo dục giới tính.

Lâm Nhã Nghiên tay vòng qua lưng Tỉnh Nam vuốt ve, trấn an đầu hơi ngẩng ngậm lấy cánh môi Tỉnh Nam hàm răng khép chặt bị cạy mở, đầu lưỡi mềm mại ấm áp của nàng kia tràn vào khoang miệng, càn quét khắp nơi, hai cái lưỡi dây dưa mãi không dứt, cứ một lần lại một hút lấy quấn quýt, đầu óc cũng trở nên mị mụ.

Tỉnh Nam hai mắt vẫn nhắm tìm kiếm môi Nhã Nghiên, nồng nhiệt đáp trả tựa như một động vật nhỏ đang kiếm thức ăn.
Vòng eo nàng đã nằm trong tay Tỉnh Nam lúc nào không hay, ngực mềm mại dán vào lồng ngực Tỉnh Nam.

Đồng tử Tỉnh Nam vẫn đen nhánh nhưng bên trong đã chứa đầy dục vọng.

Tỉnh Nam giống như một con dã thú đã thức tỉnh, Nhã Nghiên cũng không ngờ rằng, Tỉnh Nam cao ngạo lạnh nhạt, thanh tâm quả dục, khi động tình lại có thể điên cuồng tới mức này, hệt như một sắc lang vậy.

Khuôn mặt trầm tĩnh của Tỉnh Nam lộ vẻ kích động, đáy mắt tựa như có sóng trào, thân thể nóng bỏng cứ bức bách người dưới thân. Những nụ hôn tinh tế mang theo vài phần nhu tình lướt qua từng tấc da thịt trên chiếc cổ, dần dần nóng rực lên, cùng ngón tay của Tỉnh Nam đang dạo dọc cơ thể nàng mang theo dòng điện, khiến Nhã Nghiên tê dại mà run lên, thở dốc "Hừ...", tuyến thể không thể khống chế mà phát tán hương thơm nồng đậm, ngọt ngào câu lấy lòng người.

Danh Tỉnh Nam hai tay nắm bắt lấy bầu ngực của nàng, nơi mềm mại yếu ớt bị dày vò không ngưng mà Danh Tỉnh Nam vì quá mức hưng phấn mà không hề nhẹ tay khiến Nhã Nghiên đau đến sắp chảy nước mắt, thân thể vặn vẹo phản kháng, người trên lại không hề ý thức được phản ứng của nàng, Nhã Nghiên thật sự muốn nói ra nhưng môi đã bị Tỉnh Nam mút lấy âm thanh cũng biến dạng, lời vừa thoát khỏi miệng thì chỉ còn tiếng "Ưm...Ưm"

Nhã Nghiên bị đau đến mức đầu óc đang kích tình phải thanh tỉnh bảy phần, ý thức sót lại buộc nàng phải cắn thật mạnh môi của Tỉnh Nam, bị đau nên dừng lại động tác, nhìn cô ngỡ ngàng, nàng giọng run rẩy "Đau... nhẹ thôi."

Tỉnh Nam bối rối, trong căn phòng ánh sáng yếu ớt cô nhìn thấy Lâm Nhã Nghiên môi hôn đến sưng, mắt long lanh nước, ngực phập phồng, cô đau lòng nói "Xin lỗi... Xin lỗi."

Tỉnh Nam cúi xuống ngậm một bên ngực của Nhã Nghiên nhưng lại lo lắng mình sẽ nhiệt tình mà làm nàng đau "Khó chịu nhớ nói với em."

Nhã Nghiên gật đầu, Tỉnh Nam so với lúc nãy lấy lại lý trí vẫn là nhu tình, còn mang theo vài phần bá đạo, Danh Tỉnh Nam như vậy thật khiến người dưới thân trầm luân không lối thoát. Nhã Nghiên mặt hơi nâng lên, hai mắt vô định biểu lộ thống khổ mà vui sướng, những giọt mồ hôi trong suốt đang chầm chậm rơi xuống cổ thon dài, âm thanh không tự chủ phát ra "ưm.."

Tỉnh Nam hôn dọc xuống bụng, chạm đến nơi đã ẩm ướt vô cùng, Nhã Nghiên trong tay cô không ngừng run lên từng hồi, Tỉnh Nam chỉ hôn rất nhiều, hai tay đem đùi trong của nàng mở rộng ra một chút, lưỡi ấm nóng cũng chôn vào tiểu nguyệt.

Nhã Nghiên bị vật lạ chui vào cơ thể, tiểu nguyệt không ngừng kẹp lấy Tỉnh Nam giống như dòng điện khiến nàng cảm thấy tê dại.

Bọn họ đều là lần đầu làm tình, lần đầu trải nghiệm loại phóng túng này ở trên giường, không có kỹ năng, chỉ có bản năng nhưng đều khiến đối phương kích tình cực điểm.

Chỉ khi Nhã Nghiên thở dốc "Được... rồi." Danh Tỉnh Nam mới buông tha nơi mẫn cảm mà tiểu nguyệt cũng bị cô chăm sóc đã lầy lội đến không chịu nổi.

Bên dưới của cô vừa cứng, vừa to đưa đến tiểu nguyệt của Nhã Nghiên, bị kích thích đến rỉ nước, hận không thể trực tiếp nhanh chóng đâm vào bên trong. Nàng nhỏ nhắn như vậy sợ là sẽ rất đau đớn, Tỉnh Nam nhẫn nại đi vào một chút lại ngừng đến Nhã Nghiên có thể thích nghi, thẳng đến cự vật bị ngăn, cả người của nàng căng cứng như dây đàn sắp đứt, cô cầm lấy tay nàng, đem tay mình cùng nàng đan vào nhau.

"Em xin lỗi." nói thế nhưng vẫn làm, thành ra Nhã Nghiên đau đến cau mày, nhăn mặt. Danh Tỉnh Nam lại "Xin lỗi..." đem mất bên tai ửng hồng của nàng ngậm trong miệng, ngọt ngào ngậm, sợ là bị ngậm cho sắp tan rồi.

Lâm Nhã Nghiên đau đớn xé toạc trong thân, tay nắm chặt tay Tỉnh Nam, đốt ngón tay trắng bệt, nơi đó chật hẹp siết lấy cứng rắn phía dưới hại Danh Tỉnh Nam cũng đau đớn theo.

Nhã Nghiên cọ lấy má Tỉnh Nam "Đừng lo, em động đi." bên dưới thả lỏng, để cự vật dễ dàng đưa đẩy, hai vách tường ấm nóng kẹp chật làm Tỉnh Nam muốn dùng sức nhưng vì sợ Nhã Nghiên đau mà cố nén dục vọng.

Nhã Nghiên tay câu lấy cổ cô, chân quấn lấy người cô bên dưới, hương dẫn dụ mùi nhục dục tràn ngập trong không khí, Tỉnh Nam cắn môi, cô không thể đánh mất lý trí vẫn là nên đợi Nhã Nghiên thích nghi.

Nhã Nghiên cũng nhìn ra Tỉnh Nam, nghĩ cho cô mà nhịn đến sắp điên rồi, hai tay từ câu cổ chuyển thành vuốt lưng an ủi "Đừng nhịn, em cứ làm tùy thích."

Lâm Nhã Nghiên điên rồi, làm sao có thể yêu nghiệt như vậy, Tỉnh Nam "A" một tiếng khi bị câu dẫn đến thần hồn điên đảo, thẳng lưng không lưu tình mà động.

Đêm nay Lâm Nhã Nghiên dẫn dắt Tỉnh Nam từng chút một, lúc đầu còn hại Tỉnh Nam tưởng là nàng đã từ làm qua chuyện này. Nghĩ lại một chút, thì alpha như cô trên giường lại nhờ omega chỉ dạy thật mất mặt.

Sức lực của em ấy vừa lớn, vừa nhiều mà nàng chỉ là omega làm chịu nổi nhưng Tỉnh Nam cứ thoải mái nhất là được, dù sao là do nàng câu dẫn em ấy mà "Tỉnh Nam... giỏi quá.."

Tiếng rên rỉ, tiếng nước ám muội, người dưới thân cự độ yêu nghiệt tất cả đều kích tình mạnh mẽ như xuân dược hại Danh Tỉnh Nam lớn thêm một chút, đâm sâu một chút, bên dưới chạm nhiều một chút.

Danh Tỉnh Nam ánh mắt đỏ ngầu, bên dưới không ngừng động, là liều mạng động, mạnh đến Nhã Nghiên choáng váng, hình như quá nhanh rồi nàng chịu không nổi nữa "Nam... chậm chút."

Danh Tỉnh Nam đầu óc ong ong, mái đầu nghiêng xuống nhìn rõ phía bên dưới dâm mỹ vô cùng, cự vật không ngừng ra vào tiểu huyệt sưng đỏ, cô muốn thêm nhiều nữa dày vò tiểu huyệt nhỏ bé kia, Lâm Nhã Nghiên bên dưới chịu đã kích mà chật vật không thôi, khó chịu mà không thể làm gì, cũng rất nhanh liền bị Tỉnh Nam đưa lên đỉnh.

Nàng rõ Tỉnh Nam chưa giải phóng cũng rất biết điều tách rộng chân ra để cô có thể ra vào, mặc kệ vừa lên đỉnh có bao nhiêu mẫn cảm, trước hết vẫn nên so dịu Tỉnh Nam. khi cảm nhận cứng rắn chạm đến nơi sâu nhất, tiểu huyệt được lấp đầy tinh dịch, Tỉnh Nam úp mặt trên ngực nàng thở dốc, một lần nữa bị đem lên đỉnh.

Đêm nay, bọn họ nở rộ mười phần, phòng tuyến hai năm qua cũng phá vỡ, điên quấn nhau.

..........

Đêm qua dưới sự hưng phấn cực độ của Danh Tỉnh Nam, Lâm Nhã Nghiên vừa mới tỉnh dậy đã là giữa trưa đều cảm thấy cả người choáng váng, thân dưới đau nhức.

Run rẩy bước xuống giường liền nhìn thấy quần áo được xếp gọn để sẵn trên bàn cùng tờ giấy nhỏ "Em giúp chị xin nghỉ. Xin lỗi, đêm qua em quá dùng sức."

Lâm Nhã Nghiên mỉm cười.

Đáng yêu như vậy là Danh Tỉnh Nam của nàng, từ dung mạo đến giọng nói, từ mùi hương đến tính cách, khiến nàng càng nhìn càng thích, thích đến hết thuốc chữa.

......

Lâm Nhã Nghiên vừa từ phòng hộp trở về, liền bị ôm cho đến hoảng sợ nhưng nhận ra khí tức của đối phương liền ngoan ngoãn, mặc bản thân ôm đến sofa.

Danh Tỉnh Nam giống như đứa trẻ, ôm chặt lấy nàng, má cọ cọ mặt nàng bao nhiêu ủy khuất, nhớ nhung liền được bù đắp.

Lâm Nhã Nghiên nhịn cười hỏi "Làm sao ấy?"

Danh Tỉnh Nam vùi mặt vào cổ Nhã Nghiên thẳng đến hạ một nụ hôn "Em nhớ chị đến điên mất rồi."

Lại nghe Danh Tỉnh Nam nói tiếp chậm rãi làm lòng người nhũn ra "Em chưa từng trải qua chuyện yêu đương, em không biết thế nào là yêu, em đối tốt với chị vì tránh nhiệm. Em cứ nghĩ cuộc sống của mình sẽ không có gì thay đổi, khi em chưa phòng bị chị đột nhiên xông vào thế giới của em. Khiến làm gì cũng nhớ đến chị, nóng lòng gặp chị. Em nghĩ mình rất thích chị, thích đến thần hồn điên đảo rồi."

Dưới bầu không khí đều hiểu rõ lẫn nhau như vậy, lỗ tai của Lâm Nhã Nghiên bị làm cho ửng hồng.

"Thích em, yêu em."

Hôn nhân này là sự sắp đặt hoàn hảo, Danh Tỉnh Nam và Lâm Nhã Nghiên chậm chậm khắc ghi nhau theo năm tháng, không hối hận.

End.

_____________________

Acc này bây giờ có hai Author là mình và Tinhnghien39. Chap này do cậu ấy viết và sau này mình và cậu ấy sẽ cố gắng viết thật nhiều truyện cho mọi người đọc, các readers ủng hộ tụi mình nha.

Mọi người đọc vui vẻ😘😘😘

03/06/2021.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top