Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

|3| : My sky, my world, my everything (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quay trở về hiện tại.
Hyungwon hiện giờ là sinh viên năm 3 tại một trường đại học ở Sydney. 3 năm nay, không biết bao nhiêu lần cậu nhìn chằm chằm vào tài khoản Kakaotalk mang tên Wonhoseok và định gạt nó đi. Mỗi lần cậu định ấn Delete, một giọt nước mắt lại rơi xuống màn hình điện thoại. Hyungwon mang trong mình nỗi bứt rứt không thể nguôi ngoai. Cậu hận chính bản thân mình. Vì ngày đấy cậu đã rời bỏ anh mà đi, chỉ vì mong muốn của bản thân mà cậu khiến anh tổn thương. Cậu nhớ những ngày mưa, Wonho cùng cậu đứng trú dưới mái nhà, những lần áp lực học hành sắp đè bẹp cậu thì sự xuất hiện của anh đã thổi bay mọi thứ tựa làn gió ngày xuân. Sự ấm áp của anh đã sưởi ấm con tim nguội lạnh vì thiếu tình thương của cậu, vậy mà Hyungwon lạnh lùng thổi tan nó đi. Anh ấy sống tốt không, có hạnh phúc hay không, đã tìm được người anh ấy chọn ở bên chưa ? Cậu cũng muốn biết Wonho giờ ra sao, nhưng cậu sợ anh sẽ gạt cậu đi, vờ như không quen, dù cậu xứng đáng bị đối xử như vậy. Cậu chọn giữ nỗi đau cho bản thân, không tìm đến Wonho nữa, để anh được tự do sống cuộc sống của mình.

Bây giờ là 2h chiều, ca làm thêm ở quán cafe của Hyungwon vừa kết thúc. Cậu phải đổi chỗ làm thêm liên tục vì lúc nào cũng lơ ma lơ mơ làm chủ khó chịu và đuổi việc vì cho rằng cậu không có trách nhiệm với công việc được giao. May mà sau nhiều lần chấn chỉnh bản thân cộng chủ quán hiện tại rất quý cậu nên 3 tháng rồi cậu không bị rầy la quá 3 lần.

Thay đồ xong cậu tiến ra cửa. Ở đó, cậu thấy một bóng lưng rất quen, có vẻ đang cố nói tiếng Anh nhưng không thể vì chữ được chữ không. Hyungwon tiến gần tới, nhận ra rằng trên chiếc balo vị khách đó đang đeo có cái móc khoá thỏ bông cậu tặng Wonho vào ngày kỉ niệm 2 năm yêu nhau, do chính tay cậu thiết kế dành riêng cho anh không lẫn đâu được.

Hyungwon đứng cách Wonho 1 mét. 1 mét thôi, chỉ một bước nữa, một cú chạm vai, là cậu có thể nhìn thấy anh rồi. Tay cậu run rẩy, vì sợ hãi, vì hồi hộp.
Giây phút cậu định bước về phía anh, một tiếng "Thank..thank you" ái ngại thốt ra, Wonho quay đầu. Là cậu, chính là Hyungwon. Cậu ấy trông thật sự rất gầy, mắt trĩu xuống. Ánh mắt cậu vẫn đang nhìn Wonho, thập phần sửng sốt. Khuôn mặt anh gầy đi nhiều so với trước kia, quầng thâm hiện rõ dưới đôi mắt mệt mỏi.

- Hyungwon à, chào..chào em - anh đưa lên vẫy. Anh không dám nhào tới ôm cậu, anh sợ cậu sẽ đẩy anh ra. Anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho mọi thứ, nhưng khi nó thật sự đến, đầu óc anh lại hoàn toàn trống rỗng.
- Anh..anh làm gì ở đây, Wonho ? À, chắc đi đường mệt rồi, anh nghỉ một lát đi để em đi lấy đồ uống. Vẫn thế chứ ? - Những lời cậu thốt ra sao lại thản nhiên đến vậy ? Cậu đã nghĩ mình sẽ làm những thứ lố lăng như khóc lóc hay đại loại thế, cậu nhớ anh da diết kia mà. Cái quái gì vậy ?
- Ừ..anh cảm ơn, anh sẽ gửi tiền sau, phiền em nhé.
Hyungwon gật đầu rồi lỉnh vào quầy bar, đưa tay lên vỗ mặt cho tỉnh táo rồi quay ra làm đồ uống. Caramel macchiato..cậu vẫn chưa quên.

Một lát sau cậu quay lại chỗ anh ngồi. Hình ảnh này làm Hyungwon nhớ lại lần đầu tiên 2 người gặp nhau. Từ những người bạn, rồi đến người yêu, từng giây phút ở bên nhau không lúc nào cậu thấy nuối tiếc vì ngày đó cậu chọn bước chân vào quán café nhỏ nọ.

Wonho khi đó đang cúi mặt xuống chợt ngẩng đầu lên, anh không nhìn thấy cậu, nhưng anh đã quá quen với cậu, mỗi lần Hyungwon xuất hiện, Wonho đều theo bản năng mà nhìn về phía cậu.

Hyungwon ngồi xuống đối diện Wonho, lấy từ trên khay 2 cốc caramel macchiato đặt xuống bàn.

- Anh đi từ xa mệt rồi, lần này để em trả, có gì sau này tính sau. - Hyungwon nói đều đều. "Sau này" ? Có Chúa mới biết nó có thật sự xảy ra không.

- Cảm ơn em.

Nói xong, cả hai cứ lặng thinh ngồi đó. Trong đầu họ có hàng tấn thứ câu hỏi cho đối phương, mà giây phút này cảm tưởng như có gì đó đang nghẹn ứ trong cổ họng.

- Em..dạo này cuộc sống của em như nào vậy? Ổn thỏa chứ?

- Vâng..vẫn đi học và làm thêm như bao người thôi, em là nhân viên pha chế ở đây. Còn anh?

- Vẫn thế..chẳng có gì cả..

Cả hai lại im lặng hồi lâu. Wonho đang cậy cậy cái nắp cốc bằng ngón tay, có nghĩa rằng anh đang có gì đó rất khó nói. Có chuyện gì ? Chẳng lẽ anh ấy có gì hệ trọng muốn nói đến mức phải lặn lội qua tận trời Úc xa xôi này ?

- Hyungwon, thời gian qua..em có qua lại với ai không thế ?
- Không..do em bận bịu quá nên không có thời gian mà yêu đương.
- May quá anh cũng vậy..

Câu này chỉ vô tình thốt ra từ miệng Wonho, nét mặt anh vui vẻ hơn rõ rệt, Hyungwon chợt nhìn lên, ánh mắt có phần giật mình và..cảm thấy tốt. Hai người nhìn nhau rồi bật cười nhẹ một tiếng.
- À..em biết không, Minhyuk cũng đang làm cùng chỗ với anh, nổi tiếng lắm luôn tại ăn nói giỏi mà đẹp trai, Shownu cứ phải ăn hành mãi tại mấy em trẻ đẹp cứ thả thính cậu ấy hoài.
- Hai người này hợp tan mãi ấy mà, hợp nhau lắm không tan được đâu.
...
Cuộc trò chuyện diễn ra rất tự nhiên. Họ quên đi rằng đang có một rào chắn vô hình trước mặt họ, cứ vậy mà thoải mái với nhau nói chuyện. Rào cản ấy dần biết mất, thay vào đó là chiếc cầu nối liền 2 trái tim vỡ vụn lại với nhau.

Đêm hôm đó, có hai tài khoản Kakaotalk add nhau, đúng hơn là add nhau lại.

-------
1 năm sau~
Hyungwon sau khi bắt đầu hẹn hò lại với Wonho - tức 3 tuần sau ngày họ gặp nhau - đã quyết định từ bỏ việc học Luật và chuyển sang học ngành Kiến trúc theo đúng mơ ước, dù bố mẹ phản đối kịch liệt về cả chuyện hẹn hò lẫn ngành học. Bây giờ cậu vẫn theo học ở trường, ngày lễ thì lại về Hàn, còn Wonho do tính chất công việc nên không phải lúc nào cũng có thể nghỉ để bay qua Úc.
2 người họ chấp nhận yêu xa. Họ đã trưởng thành hơn, biết cách để duy trì một mối quan hệ. Bồng bột tuổi trẻ qua đi để lại vết sẹo, cũng như một bài học về cuộc đời.

Bầu trời xanh cao kia đang bao bọc, bảo vệ chúng ta từng giây từng phút một, nhưng sẽ có lúc chúng ta dù vô tình hay cố ý sẽ làm tổn hại nó, nhưng nó không vì vậy mà ngưng bảo vệ chúng ta.

Wonho và Hyungwon đối với nhau là như vậy. Có tổn thương, có đợi chờ, có hối hận, nhưng định mệnh ra sao cũng sẽ không thể thay đổi, như bầu trời, cứ xanh mãi vậy thôi.
-------

I.M cầm cái Ipad, tay run bần bật.
Hôm trước Kihyun nài nỉ cậu kèm tiếng Anh để lên twitter với fancafe nói chuyện với fan, hôm nay lên kiểm tra thì bài tập trống trơn còn cái tab này dài cả nghìn chữ.

- YOO KIHYUN ANH ĐÙA EM HẢ ??

Từ trong bếp phát ra tiếng nồi niêu loảng xoảng, Kihyun chạy vụt ra giật cái Ipad.

- Khổ anh đang định làm mà chả hiểu sao cảm hứng trỗi dậy í..
- KHÔNG BIẾT ! Ê ê Minhyuk anh được nhiều người thả thính..ưm ưm..

Xin hãy tỉnh táo, đây chỉ là tiếng động từ mồm I.M thoát ra do obị nhét cục củ cải thái dở vào mồm.

-------
Thôi hết rồi đấy viết như cứt thông cảm hihi
Erm căn bản năm nay sắp thi rồi và đầu toàn mùa xuân với lược rồi thuyền thiếc này nọ nên cũng hết cả cả hơi mà viết lách fic, kiểu cứ lộn tùng phèo cả lên.
Nói chung là sẽ cố ra nhưng không cố định đâu huhu yêu các cậuuy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top