Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

one; midnight; ngạt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em nói với tôi đó là hoa tử đằng.

Tôi bảo không phải.

Những chiếc rễ cây ngoằn ngoèo như những con rắn với những chiếc vảy xanh bóng lưỡng ánh lên thu gọn vào trong đáy mắt em. Những bóng hoa xám như màu tro rơi lụn vụn khi đống lửa vừa chợp bị dập tắt, ảo não, u ám, xấu xí, cứng đờ và thảm hại. Như tro ngạt mùi mằn mặn của nước biển. Đó không phải là một mùi hương dễ thở.

Nó làm em ngạt. Nhưng em cười. Và em bảo chúng thật đẹp.

Em nói với tôi em không thích cảm giác ngạt thở. Không khí phập phồng trong cánh mũi, mái tóc em bay bay, khuôn mặt em như bừng lên tia lửa.

Em nói với tôi em không thích cảm giác ngạt thở. Em vừa nói vừa hít thở sâu, vững, như muốn tham lam nuốt trọn toàn bộ không khí trên trái đất này, để em luôn được thở.

Nhưng em đã chấp nhận cái cây ấy. Cái cây xấu xí, dù nó choáng của em một phần không khí. Em vẫn vui. Em cười nói với tôi tíu tít như một con sẻ vút cánh về đàn. Em nói nó đẹp quá. Thật ra có lẽ em nói thật. Dù sao, em cũng chưa từng thấy điều gì ở đây, trừ một cái tù ngục với các bức tường bôi bẩn xấu xí. Và trừ tôi ra. Cho nên cái cây ấy chính là sinh vật tuyệt vời nhất.

Em nói với tôi em từng là công chúa.

Trong trí não tôi bật ra những câu chuyện cổ tích xưa cũ. Hồi bé tôi đã từng được nghe chúng, nhưng giờ chúng chỉ thoảng qua đầu tôi như những làn khói nước mập mờ. Tôi nhăn trán cố nhớ. Tôi hỏi em có phải là do mẹ kế em là một mụ phù thủy, bà ta đã bắt em vào lồng giam.

Em nói không. Có là lần đầu tiên và duy nhất em nói không. Đúng hơn là em đã mơ hồ gật đầu. Nhưng rồi em lại nói không.

Sau này em nói với tôi, có lẽ là mẹ đẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top