Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 2: Tin tức kết hôn

Lúc bị ba mẹ đột ngột gọi về nhà, Ham Wonjin đã cảm thấy có điều gì đó không ổn. Sau khi nghe đến chuyện kết hôn, cậu cũng chỉ cảm thấy khó chịu một chút rồi nhanh chóng dịu xuống.

Ham Wonjin biết sinh ra trong gia đình quyền thế, hôn nhân là chuyện không thể nắm giữ trong lòng bàn tay. Dù ba mẹ có để cho cậu sống tự do suốt hai mươi năm qua nhưng như thế không có nghĩa là cậu hoàn toàn có thể thoát ly mọi quan hệ với gia tộc này. Họ Ham cậu mang trên tên mình, cậu nhận được biết bao nhiêu ưu đãi từ nó, bây giờ là lúc cậu phải trả giá.

Ba mẹ cũng chưa cho cậu biết người cậu sẽ phải kết hôn cùng là ai, chỉ nói đó sẽ là người của Hoàng gia. Ham Wonjin vừa nghe thấy hai chữ Hoàng gia đã cảm thấy nặng nề, làm con cháu nhà quan chức chính trị chưa đủ, bây giờ cậu còn phải trở thành Hoàng tộc nữa ư? Ham Wonjin lén thở dài, chỉ mong vị kia là một người dễ chung sống...

Thế nhưng đã là Hoàng tộc thì có mấy ai tính cách dễ chịu chứ?

Ăn xong bữa cơm tẻ nhạt, Ham Wonjin lập tức xin phép ba mẹ rồi ra về. Ông bà Ham cũng không giữ con trai nữa, họ biết dù sao chuyện bị ép buộc kết hôn như thế này vẫn là quá sức chịu đựng cho một đứa trẻ mới hơn hai mươi tuổi. Thế nhưng họ cũng đâu còn cách nào khác...

Ham Wonjin bảo tài xế riêng dừng lại ở một đoạn cách xa kí túc xá, nói là mình có đồ cần mua, không phải chờ xe. Cậu cứ thế đi dạo thẩn thơ dưới cái nắng dịu nhẹ cuối thu, cố đi thật chậm như để tận hưởng nốt chút tự do cuối cùng khi cậu sắp được chuyển từ một chiếc lồng hoa lệ này sang một chiếc lồng hoa lệ khác, đẹp hơn nhưng bí bách hơn, tù túng hơn rất nhiều...

Còn có thể nguy hiểm hơn nữa...

- Anh Wonjin~~~~~

Ham Wonjin bị một lực ấn xuống vai làm cậu suýt ngã chúi xuống đất. Một cái đầu bông xù xuất hiện trước mặt cậu, giọng nói đặt sệt tiếng địa phương bắt đầu líu lo bên tai.

- Wonjin hyung đi đâu vậy sao không rủ em???

- Hyeongjun đừng níu anh, không phải em vừa đi hẹn hò với bạn trai mới rồi à? Tên cậu ta là cái gì ấy nhỉ? Min...

- Là Mini! Mini Mini Mini!!!

- Được rồi anh biết rồi, thế cậu ta thế nào vậy, có đối xử tốt với em không?

Cái đầu bông xù kia bỗng cúi xuống, nhìn kĩ mới thấy hai chiếc má sữa đã đỏ bừng lên từ lúc nào rồi. Ham Wonjin lấy hai tay bưng má béo lên, thích thú nhéo nhéo mãi không thôi làm bé con giận giữ la lên oai oái.

- Tối nay rảnh không? Rủ cả cậu Mini của em nữa, anh dẫn hai đứa đi ăn thịt nướng!

- Ủa chi vậy? Sao nay tốt dữ vậy???

- Em làm như trước đây anh bỏ đói em vậy?

- Rồi được rồi, anh Wonjin là nhất, nhất anh Wonjin rồi, được chưa?

Thế là hai cái bóng vui vẻ lồng vào nhau, cùng bước về kí túc xá.

Tối đến, Ham Wonjin đã ngồi sẵn trong nhà hàng, chờ Song Hyeongjun kéo bạn trai nhà mình đến. Hyeongjun là bạn cùng phòng kí túc xá của cậu, cậu thật lòng thương đứa trẻ này như em trai ruột của mình, cưng chiều em hết mực. Vậy nên khi nghe Hyeongjun có bạn trai, Ham Wonjin lập tức muốn em mang cậu bạn trai kia ra mắt để cậu chấm thử xem, nếu là người tốt thì sẽ tạm chấp nhận cho qua lại, còn nếu không thì cậu sẽ thay Hyeongjun sút tên kia ra thật xa.

Một lát sau Song Hyeongjun đã bước vào quán, tay dắt theo một cậu trai cao lều khều. Ham Wonjin cảm thấy cậu ta còn cao hơn mình một cái đầu nữa, không biết lát nữa có sút nổi không đây.

- Em...em chào anh Wonjin ạ! Em là Minhee, bạn...bạn trai Hyeongjun...

- Thẳng cái lưng lên xem nào Kang Mini!

Song Hyeongjun đứng cạnh bí mật lấy tay ủn mông bạn trai một cái. Ham Wonjin trông thấy thế thì bật cười, xem ra không cần phải sút bạn trai nhỏ của Song Hyeongjun đi rồi.

Suốt nửa bữa ăn toàn là Song Hyeongjun líu lo kể chuyện, Ham Wonjin thỉnh thoảng huờ vào một hai câu, còn Kang Minhee từ đầu đến cuối câm như hến, chỉ chăm chú nướng thịt gắp vào đĩa của bạn trai nhỏ nhà mình.

- Ủa mà anh ơi, sao tự dưng lại rủ bọn em đi ăn thịt nướng vậy?

- Thì anh đã nói rồi còn gì, là để em ra mắt bạn trai!

- Ồ...Vậy không còn lý do nào khác ạ?

Ham Wonjin không trả lời ngay, cầm một ly rượu Soju lên uống cạn, mãi sau mới thở ra một hơi.

- Tháng sau anh kết hôn!

Song Hyeongjun há to miệng đến nỗi muốn rớt cái hàm, Kang Minhee cũng ngạc nhiên không kém. Trông Ham Wonjin vẫn còn rất trẻ, lại chưa tốt nghiệp đại học nữa, dù trên lý thuyết là đã đủ tuổi kết hôn rồi, thế nhưng nếu bây giờ kết hôn thật thì không phải là quá vội vàng hay sao?

- Anh...anh đừng đùa em...Anh sẽ kết hôn với ai chứ?

- Anh không biết!

- Sao lại có thể không biết được? Tháng sau anh kết hôn mà lại không biết người mình sắp cưới là ai?

- Thì anh cũng không biết thật mà! Ba mẹ anh chỉ nói đó là người trong Hoàng gia...

Lần này đến lượt Kang Minhee trợn tròn mặt, cây kẹp thịt nướng trong tay sút rơi xuống mặt bàn. Song Hyeongjun tốt bụng đỡ cằm bạn trai mình lên, từ từ giải thích.

- Biết anh Wonjin là ai không? Là con trai Tổng thống đương nhiệm Ham Dokyun đấy!

Kang Minhee tròn mắt nhìn Ham Wonjin, dường như tin này còn shock hơn cả tin Ham Wonjin sắp kết hôn với người trong Hoàng tộc vậy.

- Haha giờ thì biết rồi đó nha, cậu mà dám bắt nạt Hyeongjun thì anh nhất định sẽ không để yên cho cậu đâu!

- Anh! Đừng đánh lạc hướng! Anh định sẽ kết hôn thật sao?

Ham Wonjin chần chừ, cậu thật sự không biết phải trả lời như thế nào. Kết hôn...là chuyện cậu được quyết định hay sao?

- Tin tức chúng tôi vừa mới nhận được. Hoàng gia vào tối nay vừa phát ra thông báo, Đức vua Park Serim sẽ kết hôn trong tháng sau, vị hôn phu là con trai út của Tổng thống vừa mới nhậm chức Ham Dokyun. Đây chắc hẳn là cuộc hôn nhân lớn nhất trong giới chính trị vài năm trở lại đây, hiện nay thông tin về Vương quân tương lai của Hoàng gia vẫn đang còn là một ẩn số...

Bản tin còn nói rất nhiều thông tin nữa nhưng tai Ham Wonjin đã ù đi không còn nghe lọt chữ nào.

Người cậu sắp kết hôn là Đức vua ư? Cậu sắp trở thành Vương quân của đất nước này sao?

Trong đầu Ham Wonjin chợt hiện lên khuôn mặt ngày đó cậu vô tình gặp được trong hoa viên sau nhà...

Park Serim...Là người đó sao?

Phu quân tương lai của cậu?

-----

Vương quân: Phu quân của nhà vua, tương tự như Vương hậu nhưng dùng để chỉ con trai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top