Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 3: Món quà

Ham Wonjin vẫn cứ ngồi đó ngơ ngác, cậu vẫn chưa tin vào những gì mình nghe được. Nói là chỉ gả vào Hoàng gia thôi, đâu ai nói đối tượng kết hôn của cậu là Đức vua tối cao chứ?

- Anh Wonjin, anh Wonjin!!!

- À...ừ...Hả?

- Những gì họ nói là thật sao anh? Anh thực sự sẽ kết hôn với...

- Anh...anh không biết nữa...Có lẽ anh phải về nhà một chuyến, anh xin lỗi hai đứa, cứ ở lại ăn ngon miệng nhé!

Nói rồi Ham Wonjin để lại hai đứa em ngơ ngác, còn mình thì nhanh chóng chạy ra ngoài, vẫn bừa một chiếc taxi rồi đi về nhà chính.

Lúc ngồi trên xe, Ham Wonjin lòng nóng như lửa đốt. Tin tức này ba mẹ chắc chắn phải biết từ trước rồi, sao lại không nói cho cậu, sao lại giấu cậu chứ? Kết hôn với người của Hoàng gia đã đành, đây lại bắt cậu phải lấy Đức vua, làm sao cậu gánh nổi trọng trách này chứ?

Ham Wonjin chỉ là một sinh viên đại học bình thường thôi, làm sao cậu có thể chứ?

Dinh thự vẫn còn sáng đèn, cửa chính đã mở sẵn ra như đang chờ Ham Wonjin về nhà. Cậu xuống xe, dùng hết sức lực chạy vào nhà, lại không để ý trong nhà hôm nay có nhiều vệ sĩ hơn thường ngày.

Ba mẹ đều đang ở nhà, còn có cả anh chị của cậu nữa, họ cũng đang ở đây. Và còn có cả một người đàn ông lạ mặt.

Park Serim...

Ham Wonjin ngây người ra, cậu không ngờ sẽ gặp được người kia trong hoàn cảnh này.

Cậu vừa mới chạy thục mạng từ ngoài vào, đầu tóc rối bù, quần bò áo hoodie thoải mái tuỳ tiện, áo hoodie vàng nhạt còn ám mùi đồ nướng, lại còn vết mấy giọt dầu bắn lên. Nhìn lại cả nhà ai cũng mặc đồ trang trọng, vị kia còn đặc biệt mặc lễ phục Hoàng gia, trên ngực còn cài ghim áo đại diện cho người có quyền lực tối cao của Hoàng tộc.

Trong ngôi nhà này, dường như chỉ có Ham Wonjin là trông có vẻ không thuộc về nơi đây.

Mọi người đang trò chuyện rôm rả, đột nhiên thấy Ham Wonjin chạy vào thì đều ngừng lại. Tất cả mọi ánh mắt đều dồn vào Ham Wonjin làm cậu bất giác cảm thấy ngại ngùng. Ham Wonjin cảm thấy lúc này mình như một con vịt bị treo lên để người khác chọn xem hôm nay đem con nào đi hầm canh vậy.

Thấy bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng, mẹ Ham Wonjin đã tiến lên gỡ rối cho con trai út. Bà tiến lại kéo tay cậu đến gần, Park Serim cũng lịch sự đứng lên chào cậu khiến tất cả mọi người đều phải đứng lên theo.

Ham Wonjin xấu hổ đỏ bừng cả mặt lên, được mẹ ấn xuống ngồi  bên cạnh. Cậu mở miệng như muốn nói gì đó thì đã bị mẹ nhẹ nhàng ấn vào eo một cái. Ham Wonjin nhìn sang thấy bà nhẹ nhàng lắc đầu, đành biết ý im lặng không nói gì nữa.

- Chắc con cũng nghe tin tức rồi, ba mẹ vốn muốn nói trước cho con biết, thế nhưng không phải để đến bây giờ Đức vua có mặt ở đây rồi thông báo không phải là vừa đẹp sao?

- Ba, con...

- Wonjin, tôi xin lỗi vì đã hành động đường đột như thế này, mong em tha thứ!

Bây giờ Ham Wonjin mới dám nhìn thẳng vào mắt vị kia. Park Serim đúng là phu quân trong mộng của mọi thiếu nữ. Trước tiên chưa nói đến thân phận cao quý, chỉ riêng khuôn mặt kia thôi đã đủ làm điên đảo lòng người rồi. Khuôn mặt góc cạnh, từng đường nét rõ ràng sắc sảo, cắp mắt sắc lạnh làm người ta cảm thấy có chút sợ hãi, thế nhưng ánh mắt anh nhìn Ham Wonjin lại dịu dàng vô hại. Cậu không biết mình có nhìn nhầm không, tại sao mới gặp nhau có lần thứ hai mà sao người kia đã nhìn mình như vậy.

Ham Wonjin chẳng biết nói gì, chỉ ậm ừ cho qua, ba cậu cũng vui vẻ tạo đề tài, cố gắng phá vỡ cái bầu không khí kì lạ này.

- Nhà vua vừa nói với ba mẹ rồi, hôn lễ của hai con sẽ được tổ chức vào cuối tháng sau, còn hơn một tháng nữa thôi. Hai tuần sau sẽ là lễ đính hôn và lễ ra mắt Hoàng gia, Wonjin con chú ý chuẩn bị đi nhé!

Cứ như thế, ba mẹ cậu và Park Serim vui vẻ nói chuyện qua lại, Ham Wonjin từ đầu đến cuối chỉ giữ im lặng như thể chuyện kết hôn kia là chuyện của người khác vậy.

Gần mười giờ Park Serim mới ngỏ ý ra về. Ba mẹ, anh chị và Ham Wonjin đều ra cửa dinh thự tiễn nhà vua. Trời đêm cuối thu đã lạnh, đi đến nửa đường thì Park Serim đã mời ông bà Ham quay về kẻo ảnh hưởng đến sức khoẻ. Anh chị cậu cũng đưa ba mẹ quay lại, chỉ còn mình Ham Wonjin ở lại tiễn Park Serim ra ngoài.

Suốt quãng đường còn lại Ham Wonjin vẫn im lặng, hai tai đã đỏ bừng lên từ bao giờ, ngón tay nhỏ thò ra khỏi tay áo mân mê xoắn chặt lấy gấu áo. Park Serim thấy vậy thì mỉm cười, cầm lấy đôi bàn tay trắng trẻo của cậu lên.

Ham Wonjin giật mình muốn rút tay lại thì đã bị Park Serim giữ chặt lấy, cậu sợ đến phát khóc, mãi sau mới nghe thấy giọng nói người kia từ từ vang lên.

- Tôi có một món quà muốn tặng em!

Một vật gì đó rất to được đẩy đến trước mặt Ham Wonjin, bên trên còn được phủ một lớp nhung đỏ trông vô cùng huyền bí.

Park Serim dắt tay cậu đến gần vật đó, để cậu tự tay nhấc chiếc màn che lên. Ham Wonjin rụt rè từ từ kéo ra, hai mắt từ từ mở to...

The sound of harmony

Chiếc đàn piano nổi tiếng của Steinway, vốn chỉ là hàng trưng bày, không dễ gì bán ra. Sao Park Serim lại có thể tặng cậu cây đàn quý giá này được...

Ham Wonjin run run tay chạm đến hoa văn hình con công khắc trên thân đàn, lại quay lại nhìn người kia như muốn xác nhận lại. Park Serim dịu dàng mỉm cười thay cho câu trả lời, Ham Wonjin mím môi chẳng biết nói gì thêm.

Đây là đãi ngộ đầu tiên dành cho cậu khi gả vào Hoàng gia sao?

- Cây đàn này coi như quà gặp mặt của chúng ta, cũng như lời xin lỗi của tôi, xin lỗi vì đã không nói trước với em mà đã tự ý quyết định như vậy.

- Ngài...Ngài không cần phải làm đến mức như vậy! Chiếc đàn này...nó quá quý giá...

- Nhưng nó hợp với em!

Nói rồi Park Serim cầm hai bàn tay của em lên, nâng niu chúng như trân bảo.

- Tôi rất muốn nhìn em đánh đàn...

Cho đến tận đêm muộn khi tất cả mọi người đã đi ngủ, Ham Wonjin vẫn còn ngồi trên giường nhìn chằm chằm vào cây đàn đã được đặt giữa phòng. Rồi cậu từ từ tiến đến ngồi xuống trước cây đàn, từng ngón tay nhẹ nhàng lướt trên những phím đàn đen trắng.

Waltz no 2 của Shostakovich

Bản nhạc ngày ấy Ham Wonjin đánh trong bữa tiệc, khi lần đầu cậu gặp Park Serim.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top