Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 5: Bữa tối trong Hoàng cung

Ham Wonjin ngồi trên xe, ngại ngùng lấy tay nghịch nghịch góc áo, đầu cúi gằm xuống chẳng dám ngẩng lên. Cậu còn nhớ lúc nãy khi mới lên xe, cậu dám lơ đi bàn tay người kia chìa ra đỡ cậu, đã thế lúc lên xe còn cố ý ngồi xa người ta cả mét. Xe chuyên dụng của Hoàng gia đã rộng, Ham Wonjin còn cố tình ngồi nép về một phía, bảo sao vị ngồi cạnh có phần không vui. Cậu cũng tự biết được người kia không hài lòng, thế nhưng cũng chẳng nghĩ ra lý do vì sao anh lại đột ngột thay đổi thái độ như vậy.

À, chắc là người của Hoàng gia mà, sáng nắng chiều mưa cũng là chuyện thường tình!

Xe đi bao lâu Ham Wonjin không biết, cậu chỉ biết đây là quãng đường lâu nhất cậu từng đi thôi. Xe đi qua cổng chính Hoàng cung rồi cứ thế lăn bánh vào trong, Ham Wonjin có ngẩng đầu lên một chút rồi ngoái lại nhìn khung cảnh phía sau. Cậu thầm nghĩ nửa đời sau này của mình sẽ bị cầm chân trong toà cung điện nguy nga này, trong lòng có chút không yên.

Tại sao lại chọn phải cậu chứ?

Ham Wonjin cứ tiếp tục chìm đắm vào dòng suy nghĩ của mình, đến nỗi xe dừng lại từ bao giờ cậu cũng chẳng để ý. Chỉ khi một bàn tay chìa ra trước mặt mình, Ham Wonjin mới ngớ người ra rồi nhìn chủ nhân của bàn tay kia.

Lần này thì hay rồi, nắm chẳng được mà không nắm cũng chẳng xong!

Một lúc lâu sau Ham Wonjin mới hạ quyết tâm, đây đã là ở trong cung điện rồi, có bao nhiêu cặp mắt đang nhìn vào, cậu không thể làm Park Serim mất mặt được.

Bàn tay nhỏ chìa ra đặt vào bàn tay lớn đã được mở sẵn ra kia, rồi cứ thế, Park Serim dắt tay Ham Wonjin đi vào trong. Cậu ngại ngùng không dám nhìn ai cả, mắt cứ dán vào hai bàn tay đang nắm lấy nhau kia. Tay Park Serim rất ấm, thế nhưng lại có chút chai sờn lên. Ham Wonjin cứ nghĩ vị kia sinh ra đã là Hoàng thái tử tôn quý, không phải làm bất cứ việc nặng nhọc gì, cớ sao bàn tay lại chai sạn đến như vậy?

Park Serim từ lúc lên xe tâm trạng đã có chút không tốt. Lý do là vì vị hôn phu của mình ấy thế mà lại không chìa tay ra cho mình đỡ lên xe, đã thế lúc ngồi trong xe lại còn né tránh mình. Anh cũng không giận Ham Wonjin, chỉ trách bản thân mình chưa đủ tốt, chưa thể làm người kia thoải mái khi ở cạnh mình.

Cả đời này Park Serim chưa từng theo đuổi ai, cũng chưa từng phải hạ mình cố gắng làm người khác vui vẻ, đây là lần đầu tiên. Vốn nghĩ rằng tặng quà cho đối phương, mang lại bất ngờ rồi chăm chỉ đón người ta đi ăn đi chơi như trên mạng nói là được, thế nhưng bây giờ Park Serim mới biết, theo đuổi Ham Wonjin không có dễ như thế.

Park Serim dắt tay Ham Wonjin vào phòng ăn của cung điện. Nói là một phòng thôi chứ nơi đây đúng ra là cả một hội trường rộng lớn, thế nhưng hôm nay bàn ghế đã bị cất hết đi, chỉ để lại đúng một chiếc bàn nhỏ đặt ở dưới chùm đèn pha lê. Đúng ra theo thông lệ bình thường, Nhà vua sẽ tiếp đãi quan khách bằng bàn tiệc dài ít nhất năm mét, thế nhưng trong lòng Park Serim, Ham Wonjin không phải là khách.

Và bàn tiệc nhỏ sẽ gần gũi hơn chứ, không phải sao?

Park Serim lịch sự kéo ghế ra, Ham Wonjin hoang mang ngồi xuống. Cậu lại để ý hôm nay mình còn mặc nguyên quần áo đi học thoải mái, đúng ra ở những trường hợp này nên diện lễ phục mới đúng...

- Park Serim, tôi...tôi không phải đi thay quần áo hả?

Park Serim đang quay người đi về phía ghế của mình, nghe Ham Wonjin chịu chủ động mở miệng nói một câu với mình đã vui vẻ quay người lại, mỉm cười:

- Không cần, em mặc thế này đã đẹp lắm rồi!

Đó là lời thật lòng của Park Serim, thế nhưng Ham Wonjin nghĩ người kia chỉ nói vậy để dỗ mình bớt ngại thôi.

Các món ăn lần lượt được dâng lên, đầu bếp nhẹ nhàng giới thiệu về từng món ăn trong bữa tối ngày hôm nay, Ham Wonjin nghe câu được câu không, tâm hồn đã bay lên chín tầng mây nào rồi. Cả bữa ăn cứ như vậy trôi qua trong tiếng lạch cạch của dao dĩa, tiếng đàn violin du dương và sự im lặng gượng gạo từ hai người ngồi trên bàn ăn.

Bữa tối cuối cùng cũng kết thúc, Ham Wonjin âm thầm thở nhẹ ra một hơi, mắt len lén nhìn Park Serim chuẩn bị đánh bài chuồn. Anh cũng biết ý, để tài xế đưa cậu về chứ không đích thân tiễn cậu về nhà nữa, trông cơ mặt Ham Wonjin gượng cười cả tối chắc đã mệt mỏi lắm rồi.

Ham Wonjin được thả ra thì như chú chim xổ lồng, nhanh chóng chào tạm biệt Park Serim rồi xoay người chạy đi mất, vị kia đứng nhìn chỉ biết cười khổ, tay mân mê hộp nhẫn cưới bọc nhung đỏ trong tay, miệng nở một nụ cười bất đắc dĩ.

- Sao vậy, Đức vua tôn kính của chúng ta mới vậy mà đã định cầu hôn rồi à?

- Bá tước Goo, cậu vào đây từ bao giờ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top