Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 3: Giành quyền chăm sóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Để ăn mừng công ty vừa giành được dự án lớn, Seulgi mời mọi người đến nhà mở party.
Buổi tiệc bắt đầu chưa lâu, Seungwan cũng về đến nhà, nàng đi ngang qua khoảng sân nơi mọi người đang mở tiệc. Cũng chẳng nhìn đến chỉ đi như bay lên lầu.
Seulgi thấy nàng về định sẽ mời chị chung vui cùng mọi người, thấy Seungwan bỏ đi như vậy Seulgi cũng thu lại ý định.
"Em ấy đi nhanh như vậy sao? Chắc là mệt. Thôi để nghỉ ngơi vậy."
Mắt Seulgi vẫn dõi theo bóng Seungwan cho đến khi nàng đi khuất.
Đang trong cuộc vui thì Seulgi vào nhà để lấy cho mình ly nước lọc. Uống nhiều rượu không tốt cho sức khoẻ, ý thức về điều này của Seulgi rất tốt. Nên số lần say của cô chỉ đếm trên đầu ngón tay, phần vì tửu lượng cũng rất khá.
Đứng trong bếp, Seulgi chợt nghe "xoảng" một tiếng từ trên lầu vọng xuống. Tiếng động không lớn chỉ vì tai Seulgi thính thôi.
Sau vài giây định hướng, Seulgi đinh ninh tiếng động phát ra từ phòng của Seungwan, cô liền lên lầu để coi thử có cần giúp đỡ gì không. Cửa phòng đóng kín, bên trong im lìm.
"Seungwan, em có chuyện gì không. Tôi nghe có tiếng đồ rơi bể..."
Bên trong vẫn im lặng, Seulgi gọi thêm lần nữa. "Seungwan, em có trong đó không."
Cô đưa tay gõ cửa. Không có phản hồi. Dự cảm bất an, Seulgi đẩy cửa bước vào.
"Em không lên tiếng, tôi vào đó nha."
Bên trong, ánh đèn ngủ màu vàng chiếu sáng lờ mờ. Seulgi đảo mắt nhìn xung quanh, ánh mắt dừng sững lại nơi chỗ người đang nằm bất động trên sàn nhà, bên cạnh là những mảnh vở của chiếc bình hoa, túi xách của nàng bị lục tung, đồ rơi vãi trên sàn như nàng vừa tìm kiếm gì đó.
Lao ngay lại quỳ gối bên cạnh Seungwan, Seulgi cố gắng lay nàng dậy:
"Seungwan! Em bị làm sao vậy. TỈnh dậy đi Seungwan... Seungwan..." Trống ngực Seulgi cũng đập dồn dập vì lo lắng.
Seungwan nghe có người gọi mình, giọng nói vừa quen vừa lạ, nhưng là ở nơi nào đó xa xăm lắm.
-----
Phòng cấp cứu, đèn trước cửa phòng vẫn bật sáng. Seulgi ngồi trên ghế chờ dọc hành lang, Sally ngồi bên cạnh cô.
Đây là lần đây tiên cô gặp phải hoàn cảnh như vậy. Từ trước đến giờ, Seulgi có phải lo lắng cho ai? Chỉ vì bên cạnh không có ai để cô lo lắng, cô không có người thân hay gia đình để được quan tâm chăm sóc.
Lúc này Joy và Irene cũng vừa vào tới. Có thể nhìn ra gương mặt giận giữ nơi Joy nhưng ánh mắt lại ngập tràn lo lắng. Vừa nhìn thấy Seulgi Joy như phát điên mà lao tới túm lấy cổ áo cô.
"Chị tôi rốt cuộc bị làm sao. Cô đã làm gì? Nói mau."
Irene bên cạnh hoảng hồn chạy lại giữ lấy tay Joy ngăn lại. Irene hiểu rõ Joy, đụng tới chị của Joy thì dù là ai đi nữa cũng sẽ tiêu diệt. Cho dù là tiêu diệt cả thể giới.
"Joy, em giữ bình tĩnh đã."
"Buông tay rồi nói chuyện." Seulgi nét mặt không biến sắc, Không chút hoảng sợ trước hành động của Joy.
Cô cũng là con nhà võ đó nha. Vì từ nhỏ có ước mơ làm cảnh sát. Nhưng sau này lớn lên, chỉ vì mê tiền nên cô đành bẻ lái qua kinh doanh.
"Nè chị kia! Buông ra. Chúng tôi đó có lòng tốt đưa chị của cô vào bệnh viện. Đã không cảm ơn thì thôi sau lại có thái độ như vậy chứ. Đúng là làm ơn mắc oán mà."
"Sally! Đừng nói nữa."
"Em nói không đúng sao? Sao chị lại la em. Bị như vậy cũng tại tự chị ấy thôi, có liên quan gì đến chúng ta. Báo hại, bữa tiệc đang vui phải dừng lại giữa chừng." Lên tiếng bên vực còn bị Seulgi mắng, Sally tức tối.
Hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh. Joy lúc này mới biết mình vừa hành động nóng nảy, chỉ vì lo cho chị hai quá. Joy buông Seulgi ra rồi ngồi oạch xuống ghế.
"Tôi xin lỗi! Chỉ vì tôi mất bình tĩnh."
"Tôi hiểu!"
"Nhưng cô có thể nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra không?" Joy hỏi.
"Tôi không biết? Nghe có tiếng đổ vở trên phòng nên lên coi thử, mới thấy chị của cô đã bất tỉnh. Liền đưa em ấy vào đây." Seulgi thật sự tới giờ vẫn còn hoang mang.
"Cô là Seulgi, người ở cùng nhà với Seungwan có phải không?" Irene lúc này mới lên tiếng hỏi.
"Lúc nãy cô gái kia có nói đến bữa tiệc. Các người mở tiệc ở nhà sao?"
Seulgi gật đâu, cô chưa hiểu ý của Irene. Tiệc tùng thì có liên quan gì tới chuyện Seungwan ngất xỉu.
"Phải đó. Chúng tôi mở tiệc ăn mừng. Thì sao nào? Cũng tại chuyện của chị ta mà bữa tiệc bị cắt ngang. Mất vui!" Sally trách móc.
Irene và Joy nhìn nhau trong im lặng như đã hiểu ra nguyên nhân.
Seulgi bên cạnh cũng đã nhận ra ánh mắt của họ liền hỏi "Sao vậy? Có liên quan đến bữa tiệc sao?
"Seungwan có chứng sợ tiếng ồn náo nhiệt của những bữa tiệc." Irene xác nhận, nhưng chỉ nói đại khái, còn nguyên nhân sâu xa chỉ có những người thân thuộc với Seungwan mới biết được.
"Sợ náo nhiệt sao? Bệnh gì mà lạ lùng vậy? Tôi chưa nghe bao giờ." Sally hoạch họe.
Cửa phòng cấp cứu đã tắt, bác sĩ bước ra, người ngồi bên ngoài đều đồng loạt đứng dậy mà vây quanh bác sĩ.
"Chị hai tôi sao rồi?" Joy lo lắng hỏi.
"Bệnh nhân bị sưng phế quản cấp, làm hạn chế hô hấp. Cũng may đưa đến cấp cứu kịp thời. Hiện tại đã không còn nguy hiểm. Nằm viện theo dõi thêm vài ngày có thể xuất viện."
"Cảm ơn bác sĩ."
Mọi người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Cầm bệnh án trên tay, vị bác sĩ nói tiếp:
"Tình trạng của bệnh nhân có thể là do tâm lý bị kích động, người nhà nên quan tâm tới tâm trạng của bệnh nhân nhiều hơn..."
"Chúng tôi hiểu, cảm ơn bác sĩ."
Sau khi bác sĩ rời đi, Joy và Irene đã vào phòng bệnh. Seulgi đứng bên ngoài đang ngần ngại bước chân. Cô nửa muốn vào xem qua tình hình người bên trong, nửa lại phân vân.
"Mình và em ấy quen thân với nhau lắm sao? Nhưng dù gì em ấy cũng làm cho mình bữa sáng. Có cảm giác rất thân thiết."
Hình ảnh Seungwan nấu ăn lại hiện ra trước mắt Seulgi, bất giác khoé miệng cong lên.
"Seulgi! Chúng ta về thôi, đã có người nhà chị ấy vào rồi mà!" Sally kéo tay Seulgi cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.
"Ừ! Chị chở em về!"
"Hôm nay chị ở lại với em nhé. Lâu rồi chúng ta không ở cùng nhau rồi."
"Hôm khác đi, hôm nay chị mệt. Ở bệnh viện cả đêm rồi. Bây giờ chỉ muốn về nhà ngủ thôi." Seulgi chợt nhớ tới cái giường cùng mùi hương ban sáng. Thật là muốn về ngay để tìm kiếm mùi hương đó mà.
Trong phòng bệnh, Seungwan vẫn chưa tỉnh. Joy và Irene lặng lẽ ngồi cạnh giường dõi theo từng hơi thở của nàng. Trong lòng mỗi người là một nỗi niềm riêng nhưng mang chung cái tên "quá khứ". Cái quá khứ đen tối đó Seungwan vẫn chưa quên được.
-----
Seulgi về đến nhà cũng lên giường đi ngủ ngay. Cả ngày hôm nay thật sự đã khiến cô mệt mỏi. Nằm trên giường trùm chăn qua ngực. Hít thật sâu rồi thở ra. Lặng thinh hai giây, kéo chăn trùm kín đầu, lại hít vào thật sâu rồi thở ra.
"Thật bực mình mà, sao lại không thấy vậy?"
Chui rúc trong chăn, Seulgi di chuyển từ vị trí này sang vị trí khác, ngắm mắt hít hà, hít một hơi thật sâu, thở ra.
"Đâu rồi? Biến đâu mất rồi."
Giận quá tung chăn ngồi phắt dậy, kéo chăn đưa lên mũi mà ngửi một lần nữa. Vẫn không có. Như đứa con nít tìm không được thứ mình muốn mà ức đến muốn khóc có ai hiểu không.
"Cái mùi hương đó sao biến đi đâu mất rồi."
Trầm tư ba giây, Seulgi nhảy tọt xuống giường, cô chạy sang phòng Seungwan. Phi thẳng lên giường, chui vào chăn.
"Ái chà, nó đây rồi." Lòng như nở hoa, Seulgi hài lòng.
"Mùi hương này thì ra chỉ bên giường của Seungwan mới tìm được nha. Vậy không phải mùi nước xả vải rồi. Hôm nào phải hỏi em ấy xài mùi nước hoa gì mới được."
"Seungwan hôm nay chị ngủ nhờ phòng của em nha!" Seulgi hỏi lớn như đang xin phép. Rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Đêm nay Seulgi cũng ngủ ngon như đêm hôm trước.
-----
Seungwan vừa trở người, mở mắt.
"Cuối cùng cũng chịu tỉnh. Có biết cậu làm mọi người lo lắng lắm không?" Irene miệng oán trách, tay đặt lên đôi má bánh bao của Seungwan mà vuốt ve nhẹ rất nhẹ như sợ làm nàng đau. Nét mặt Seungwan vẫn còn mệt mỏi, nhìn mà đau xót lòng.
"Mình xin lỗi! Để cho cậu lo lắng."
"Cậu bị ngốc sao, xin lỗi gì chứ? Người đã ra như vậy mà suốt ngày chỉ biết xin lỗi, là lỗi của cậu sao chứ."
"Chị hai! Chị dậy rồi sao?" Joy từ ngoài bước vào, sáng nay cô phải đi làm thủ tục cho chị, và mua luôn bữa sáng cho hai chị, Irene cũng như chị của cô vậy. Joy bước tới hôn lên trán Seungwan.
"Chị hai! Hay là chị về ở cùng em được không. Để em chăm sóc cho chị. Chị mà có chuyện gì em không chịu được đâu."
"Chị không sao mà. Hôm qua chỉ là ngoài ý muốn thôi." Seungwan cười trấn an Joy.
"Ở với em, có gì khác ở một mình đâu. Công việc của em cũng ra ngoài biền biệt có khi cả tuần không thấy mặt, em chăm sóc ai được chứ. Hay chị mới là người chăm sóc cho em."
Cái cớ cũ rích của Seungwan lại một lần nữa bị đem ra nói. Nhưng có dùng ngàn lần thì vẫn có hiệu quả đúng một ngàn lần.Joy không cãi lại được, đen xì mặt.
Irene xen vào khi thấy Joy thất bại, lần nào cũng thất bại cô em này đúng là không nhờ cậy được, coi chị đây hehehe.
"Vậy cậu tới ở với mình đi! Mình rảnh mà."
"Ở cùng cậu sao?  Chồng cậu không ghen à. Cậu còn phải lo cho con gái, có thời gian nhìn ngó mình sao."
Seungwan sợ nhất làm phiền người khác. Chỉ cần, những lúc nàng cần luôn có Irene bên cạnh cùng khóc cùng cười với nàng như vậy đã đủ lắm rồi. Nhưng lúc bình thường nàng có thể tự lo cho bản thân được. Chỉ là đêm qua, mọi thứ ập đến bất ngờ quá thôi.
"Mình cũng có ở một mình đâu. Còn có Seulgi mà."
"Cậu còn nói, nếu hôm qua không vì cô ấy thì cậu có phải vào đây nằm không? Tiệc tùng cái gì chứ."
"Có phải tại Seulgi đâu mà cậu trách. Không biết không có tội."
"Seulgi cũng đâu phải là người thân. Chắc gì đã để tâm tới cậu. Tới vẫn không yên tâm. Cậu hoặc là ở cùng tớ hoặc là ở cùng Joy. Cậu chọn đi." Irene cương quyết bắt Seungwan phải chọn.
"Lần này không bắt được cậu, mình sẽ không về nhà với chồng."
"Phải! Chị hãy chọn đi." Joy đứng bên cạnh hùng hồn hùa theo.
Seungwan thở dài, kéo chăm trùm kín đầu, bệnh chưa chết mà sắp bị phiền chết rồi, sao nàng lại có hai người quản giáo ngoan cố lắm lời thế này. Nàng là nguời trưởng thành rồi nha.
"Tôi có thể để mắt tới Seungwan dùm hai người. Dù sao, chúng tôi cũng sống cùng nhà."
Seulgi đẩy cửa bước vào trước những ánh mặt ngạc nhiên của người trong phòng. Không phải ngạc nhiên vì sự xuất hiện của cô và ngạc nhiên về điều cô vừa nói.
Thật ra Seulgi đến đã lâu, chỉ là ngần ngại chưa bước vào. Cô thật sự rất muốn biết tình trạng của Seungwan như thế nào. Dù sao cô cũng là người có lỗi, không khỏi lương tâm cắn rứt. Đã vậy đêm qua còn sử dụng tiện nghi phòng của Seungwan nữa.
Đứng bên ngoài lại nghe bên trong bàn tới việc kêu Seungwan dọn đi. Tâm tình trở nên "khó ở". Kiểu như đồ của mình sắp bị ai lấy mất vậy. Liền bước vào trong phán xanh rời một câu như vậy. Seulgi chưa biết là não của mình đã kịp suy nghĩ trước khi nói hay chưa nữa. Bây giờ thì hay rồi, lỡ phóng lao thì phải theo lao.
Nghe tiếng Seulgi, Seungwan kéo chăn ló mặt ra theo dõi tình hình.
Joy dò xét, suy tính, theo bản năng của một người cảnh sát quét mắt từ trên xuống dưới, từ trái qua phải.
"Nhìn gì mà nhìn." Bị soi như vậy dĩ nhiên là Seulgi phải nhột rồi.
"Tôi đang xem xét có nên tín nhiệm cô hay không." Joy trả lới với chất giọng rất ư là nghiệp vụ.
"Tên hâm này, bộ đang làm nhiệm vụ hay gì gì mà tín nhiệm hay không??" Seulgi thầm mắng trong lòng.
"Tôi chỉ tiện miệng nói vậy thôi. Dù sao cũng là người một nhà... à không phải, là sống chung một nhà, nên quan tâm lẫn nhau cũng là chuyện nên làm."
Theo con mắt quan sát tội phạm đã nhiều năm, Joy không có dấu hiệu nào của người xấu. Có thể giao phó được. Dù gì thì tình thế hiện tại cũng không có cách nào khác tốt hơn. Giao chị cho Seulgk dù không tin tưởng lắm nhưng vẫn tốt hơn để chị ở một mình như bao nhiêu năm qua, vui buồn không ai biết. Cũng có thể cài nội gián mà nắm bắt tình hình của chị.
Hài lòng với đánh giá nhà nghề của mình, Joy lên tiếng:
"Vậy tạm thời đành nhờ Seulgi giúp đỡ, chăm sóc hộ chị tôi. Nếu có việc gì cần cứ liện lạc với tôi hay chị Irene."
Seungwan nghe cuộc nói chuyện thầm nghĩ "Nay em gái mình đang gả mình đi hay sao ấy nhỉ?"
Vốn chỉ định đem Seulgi ra làm bình phong để hai người kia thôi lải nhải chuyện nàng phải có người chăm sóc, thì từ đâu lại lòi ra một người nữa muốn "quan tâm" nàng thật. Thật là, người này chưa đuổi đi lại có người khác tới. "Sao số tôi khổ thế này!!" Seungwan khóc trong lòng.
"Không cần cảm ơn, cũng chỉ là tiện thôi mà. Hơn nữa việc này cũng có một phần lỗi của tôi."
"Seungwan, chị có mua ít trái cây đến thăm, em nhớ dùng nha." Seulgi đưa giỏ trái cây cho Irene rồi đưa ánh mắt qua nhìn Seungwan một cái.
"Cảm ơn chị." Seungwan  trả lời.
"Tới giờ đi làm rồi, tôi đi trước. Tạm biệt mọi người." Seulgi nhìn đồng hồ trên tay, chào mọi người rồi quay đi.
Seulgi bước ra khỏi phòng mà đầu ngẩng cao, lòng phấp phới cảm giác cứ như vừa thắng kiện giành quyền thừa kế vậy.
Lần đầu tiên, đây là lần đầu tiên Seulgi muốn quan tâm một người khác, là cam tâm tình nguyện.
Chuyện này có phải lạ lắm không. Seulgi cũng thấy rất lạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top