Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Yêu

Ngày hôm sau Joohyun vẫn áp dụng chính sách im lặng là vàng đối với Kang Seulgi. Chị vẫn dậy nấu cơm, quay show vẫn ngồi chung với cậu, vẫn cười nói với cậu nhưng chỉ là khi có máy quay thôi, lúc máy quay đã tắt chị liền im lặng, chị liền quăng cho cậu cả một cục bơ.

Kang Seulgi thì ngu ngơ, mình làm gì sai à? Muốn chị gọi là lão công thì sai sao? Vì thế Kang Seulgi mang cái suy nghĩ này áp dụng vào đầu nên cũng im lặng với chị luôn. Để xem ai im lặng lâu hơn... hừ.

- À, quay xong show này 3 đứa nhỏ kia lại có lịch trình, em và Seulgi về trước nhé Joohyun.

Chị quản lí nói với chị. Seulgi ở bên nghe thấy không để cho chị kịp nói liền nhanh nhảu xen vào.

- Dạ không cần đâu, chị cứ đưa chị Joohyun về trước đi, em đi có việc bây giờ.

Chị quản lí lấy làm lạ, bình thường Seulgi đứa trẻ này không phải hay gọi Joohyun là chị Hyun hay sao, có bao giờ gọi là chị Joohyun đâu. Cũng chả hỏi nhiều nữa liền gật đầu.

Joohyun nghe thấy Seulgi nói thế thì liền cảm thấy chua chát uỷ khuất "ghét ở chung với chị như thế sao, khi có thời gian ở chung thì liền rời đi?"

Sau khi chị quản lí đưa Joohyun về kí túc xá, người nào đó liền hướng phòng ngủ mà đi một mạch, đến cạnh giường liền đổ sấp người xuống, nghĩ đến câu vừa rồi Seulgi nói liền muốn khóc, khoé mắt liền chảy xuống một đường dài, khóc mệt rồi thì liền đi vào giấc ngủ.

Mà Seulgi thì không phải là không muốn ở chung với chị, mà là cậu nghĩ nếu về rồi thì hai người sẽ chả biết nói cái gì, chị im lặng như thế cậu bắt chuyện đảm bảo chị sẽ không trả lời nên cậu mới chọn cách đi ra ngoài. Ra ngoài rồi cậu mới thấy hối hận, ai cũng đều bận bịu chả có thời gian, nghĩ nghĩ nên đi dạo phố một chút rồi sẽ về nhà làm lành với bà xã.

Khi Seulgi trở về thì đã là 5h chiều, cậu rón rén mở cửa phòng chị, thấy con thỏ nào đó nằm ngủ rất là không đúng cách, hai chân thì ở dưới đất, thân trên thì nằm sấp trên giường.

Tiến tới cầm tay định đỡ chị lên giường thì cảm thấy nhiệt độ cơ thể của chị có phần không đúng, tay Seulgi rất lạnh thế mà động vào người chị lại thấy nóng ran. Vội vàng bế chị lên giường, đắp chăn, sờ trán, nhẹ giọng gọi.

- Joohyun

Không có tiếng trả lời.

- Hyun à

Lay lay má chị.

- Uhm?

Cuối cùng cũng mở mắt.

- Chị sốt rồi, còn cảm thấy khó chịu ở đâu nữa không? Muốn ăn gì để em đi làm?

Cậu vừa sờ trán chị vừa ôn tồn hỏi.

Khoé mắt Joohyun lại ướt át, cảm tưởng như chỉ cần nháy mắt một cái thôi là nước mắt sẽ tuôn ra như suối.

- Sao... sao lại khóc rồi

Seulgi cuống quít cả lên.

- Về làm gì? Đi mà làm mấy việc bận của mấy người đi.

Nói xong liền xốc chăn lên phủ kín người. Seulgi thấy chị không muốn nói chuyện thì cũng liền đứng lên đi ra ngoài. Tiếng đóng cửa khiến nước mắt Joohyun rơi càng nhiều hơn. Tên ngốc này thật sự không cần chị, chán chị rồi. Càng nghĩ càng uỷ khuất, càng nghĩ nước mắt rơi càng nhiều vì thế mà lại mê man ngủ thiếp đi một lần nữa.

20p sau Seulgi đem thuốc và cháo bước vào phòng, thấy người kia vẫn chùm chăn như lúc đầu thì liền nhíu mày bước nhanh lại, không khó thở hay sao mà chùm như thế?

- Joohyun?

Đỡ người chị dậy, để cho chị tựa vào lòng mình.

- Đi ra ngoài đi

Joohyun yếu ớt nói, đầu tựa ở ngực cậu dường như muốn rời ra, nhưng vì quá yếu mà không thể di chuyển được.

Seulgi cảm thấy Joohyun là thực sự chán ghét mình, tâm nhói lên một cái, cảm giác như có tảng đá đang đè nặng trong tim, cố gắng kìm nén cơn đau lòng mà mở miệng nói.

- Được rồi, đợi chị ăn cháo uống thuốc xong thì em sẽ đi.

- Đi đi, đi luôn đi, đừng bao giờ quay lại nữa, chia tay luôn đi, em chán ghét chị rồi chứ gì, không cần chị nữa có phải không?

Joohyun ở trong lòng cậu giãy dụa muốn rời ra, vừa gào vừa khóc, nhìn chị như thế khiến cậu thật sự đau lòng vì thế mà nhanh tay ôm chặt chị vào lòng mà dỗ dành.

- Ngoan nào, ai nói em chán chị nào? Mỗi ngày tình yêu của em dành cho chị lại tăng nhiều hơn, chán chị là điều có thể sao? Kang Seulgi em tuy ngốc thật nhưng sẽ không ngốc đến nỗi chán chị đâu.

- Thế tại sao hôm nay lại không muốn về cùng tui?

Chị nằm ở trong lòng cậu, tay ôm lấy eo của cậu, mặt vùi vào ngực cậu chun chun cái mũi nhỏ hỏi.

- Chẳng phải chị không nói chuyện với em sao? Em sợ về nhà sẽ chỉ nhận được sự im lặmg từ chị nên em đau lòng, em không dám về.

Cúi xuống hôn lên đỉnh đầu chị, ôn tồn giải thích.

- Không phải lúc trước mà như thế thì đều là mấy người đi dỗ tui sao? Sao lần này lại nghiêm trọng như thế, còn lạnh lùng với tui, đưa cái lưng đáng ghét về phía tui bao nhiêu lần.

Chị nói xong liền há miệng cắn một cái vào xương quai xanh của cậu.

- Áiii.... được rồi em sai rồi, Hyun ăn cháo uống thuốc rồi em ôm đi ngủ nha?

- Không.

- Tại sao lại không, không muốn em ôm à?

- Không phải... sợ em sẽ lây bện....

Lời còn chưa kịp nói cậu đã cúi nhanh xuống chặn môi chị, đầu lưỡi dây dưa lâu thật lâu, đến khi cảm thấy cả hai cần không khí để thở mới buông ra.

- Mặc kệ là có bị lây hay không, nào ăn cháo uống thuốc đi.

Đỡ chị dậy, múc từng thìa cháo cho chị, rồi, giờ đến phiên khó nhất là uống thuốc đây, Joohyun nhà cậu rất sợ uống thuốc, vì thế mà đang dần lùi ra xa khỏi cậu kia kìa

- Lại đây.

- Không.

- Tại sao?

- Thuốc đắng.

- Em đút thì sẽ không đắng.

- Dối trá.

Không còn cách nào khác cậu liền đút viên thuốc vào miệng mình, trong cái trợn mắt bất ngờ của Joohyun liền nhanh tay kéo chị lại, tay giữ ở đầu chị, cúi người phủ môi xuống nhanh chóng đẩy viên thuốc qua mồm chị.

- Thấy chưa, đâu có đắng đâu.

Tiện tay lại đút một viên socola vào mồm chị. Ôm chị nằm xuống giường, vừa vuốt ve lưng chị vừa nói.

- Ừ, không đắng.

Chị nằm trong lòng cậu mà nỉ non, tác dụng của thuốc khiến chị dần dần đi vào giấc ngủ.

- Ngủ ngon bà xã, từ ngày mai em sẽ không đưa lưng về phía chị nữa, sẽ luôn dỗ dành chị kể cả khi chị sai dành dành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top