Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Time to say goodbye

Cuối cùng thì em cũng là người ra đi.

Em ra đi để mình tôi ở lại.

Tôi nhớ, trước khi đi em đã nói với tôi thế này.

"Này cậu có ghét tớ không?"

Tôi không trả lời câu hỏi của em, chỉ vỏn vẹn ghi một dòng chữ nhỏ trên trang giấy.

"Tại sao lại phải ghét? "

Em nhìn những dòng chữ của tôi trên đó, sau đó quay sang nhìn tôi.

"Vì đã đến nơi này,đã làm cuộc sống cậu đầy biến đổi"

Joohyun em cười với tôi. Sao em lại không cười tươi như trước nữa, tại sao trong mắt em lại có nỗi buồn sâu thẳm như màn đêm buông. Và tại sao em lại không còn rực rỡ như hoa hướng dương mà lại tàn phai như hoa hồng héo.

"Không một ai thích cả"

Em lại cười và nói với tôi. Thật ngờ nghệch và ngu ngốc.

Tôi xoa mái tóc nâu hạt dẻ của em và nhìn vào đôi mắt sâu thẳm kia. Em đang chờ đợi gì về tôi vậy, một câu trả lời hay đơn giản là chỉ là một cái gật đầu.

Và một lần nữa tôi lại không thể trả lời câu hỏi của em.

Em đứng dậy, cảm ơn và chúc tôi những điều thật tốt. Tôi sẽ tốt thế nào khi chẳng còn em ở đây. Khi bó hoa hướng dương không còn để dành tặng ai nữa. Khi tôi chẵng còn nhìn thấy ánh mặt trời của riêng mình nữa. Thì liệu tôi sẽ sống tốt được như lời chúc của em chứ?

Cô gái của tôi thắt lại cà vạt cho thật chỉnh tề. Em kéo vội chiếc mũ xuống, miệng em cười khi đôi vai đang run bần bật. À, hóa ra em vẫn đang cố lạc quan để không phải khóc. Em sợ nếu phải ở đây thêm một giây nữa có lẽ sẽ chẳng kìm nổi nữa. Giá mà tôi có thể ôm em một cái thay lời chúc lên đường bình an. Nhưng tôi lại chỉ tìm một món quà nho nhỏ để tặng em, nghe thật ngu suẩn.!

Đợi đã, Joohyun tôi muốn tặng em món này.

Tôi đưa tay nắm lấy bàn tay của em, bối rối đưa ra một bó hướng dương. Trước đây ngày nào tôi cũng tặng, tôi nghĩ rằng em sẽ nhận hoa của tôi hết cả cuộc đời. Nhưng không ngờ hôm nay lại là ngày cuối cùng ấy. Lần cuối được trao em đóa hoa rạng rỡ và tươi tắn như em.

Tôi bứt một cành hoa nhỏ đan thành một chiếc nhẫn nhỏ xinh xinh như em đã từng dạy tôi. Tôi khe khẽ luồn vào ngón tay nhỏ bé và ấm áp của em và gần như bật khóc. Đến bao giờ tôi có thể cảm nhận lại ấm áp này được đây?

"Hi vọng là hai ta sẽ không quên nhau"

Hẳn thế!

Em nở nụ cười với khuôn mặt hơi ửng đỏ. Em vội cầm lấy bóa hoa tôi trao và thất thểu bước ra khỏi trang viên khi nắng còn chưa lên.

Tôi đứng đó nhìn bóng em rời đi, nhưng không hiểu thế nào em lại quay ngược trở lại, bứt một nhành hoa nhỏ đan lại thành chiếc nhẫn nhỏ đeo và khẽ luồn vào ngón áp út tay tôi. Em không nói gì cả và quay gót bước đi. Không hiểu sao tôi lại nếu kéo em lần nữa.

"Dạ?"

Em ngoảnh đầu lại nhìn tôi. Trong một phút, tôi đã định nói tôi yêu em biết bao nhiêu. Nhưng tất cả chẳng còn kịp nữa. Đợi đến lúc chia tay rồi mới thổ lộ nghe thật nực cười, nhất là đối với tôi. Tôi cũng không nỡ làm em vấn vương nơi này, nó chỉ làm em thêm day dứt. Ở ngoài đó tôi mong em có cuộc sống đẹp hơn bao giờ hết. Đẹp như cách em bước vào đời tôi, và Joohyun em hãy xem đó như một chuyến đi chơi đơn giản nhé. Một cuộc chơi thì chẵng có gì để bận lòng. Tôi cũng như một du khách bước ngang qua đời em thôi với bao nhiêu tâm tư giấu kín trong lòng chẵng thể nào nói ra. Tôi chẵng thể bao giờ làm bạch mã hoàng tử của em được, cho dù tôi muốn thế. Tôi mãi mãi chỉ là một du khách tiện đường mà thôi.

"Cậu phải ở lại vui vẻ đấy"

Joohyun quay đi và chạy thật nhanh. Có lẽ, ừ, có lẽ thôi, tôi làm em khóc mất rồi.

Tôi yêu em và cả em cũng thế, nhưng đã bỏ lỡ vô số cơ hội nói ra. Dặn em ở ngoài đó đừng bận lòng, nhưng vẫn mong mỏi em nhớ đến tôi.

Kì lạ thật.!

Tình yêu, là cái gì đó thật khó hiểu và phức tạp.

Nhất là khi chúng ta đã mất nhau.

.

Đi rồi.!

Tôi ngồi thẫn thờ và giơ bàn tay ra trước nắng. Bông hoa em cài lên tay tôi bỗng nhiên rực rỡ và tràn đầy sức sống hơn hẵn, không biết là do ánh nắng mặt trời chiếu vào hay nhờ hơi ấm của em vẫn còn đọng lại nơi này.

Không biết bông hoa ban nãy tôi cài lên cho em có đang rực rỡ như bây giờ không?
---------------------------
Mặc dù là nói Oneshot nhưng rảnh rỗi mình vẫn sẽ thêm một vài chap vào kiểu bổ sung cho truyện chính, kiểu truyện chính tình tiết nhanh quá sợ mọi người không hiểu gì hjhj

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top