Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

(3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ sau hôm ấy, Seungmin thấy anh thường xuyên gặp được Yang Jeongin hơn, dù là ở trường hay ở nhà. 

Ở trường gặp nhiều hơn là do số tiết dạy của anh tăng lên nhiều hơn so với trước, Seungmin thường xuyên phải đứng lớp thay cho giáo viên chủ nhiệm. Còn ở nhà thì Jeongin ngoại trừ những lúc nó bận làm việc, nó đều tranh thủ chạy sang nhà anh chơi. 

Thi thoảng, Seungmin còn thấy thằng bé lưỡng lự không muốn về nữa. Anh nghĩ anh hiểu được lí do vì sao Jeongin không muốn về nhà, nhưng anh vẫn lấy làm vui vì ít nhất, nó chọn anh làm chỗ để nương tựa. 

Có hôm, nó chạy sang với đôi mắt đỏ sọng, chào một câu với chất giọng lạc hẳn đi rồi lầm lũi đi vào trong. Seungmin không dám hỏi nó có chuyện gì, chỉ lặng lẽ đi lấy bịch đồ ăn vặt vẫn cất trong vali và chiếc máy tính của mình ra, rủ nó xem phim và coi như mọi chuyện vẫn diễn ra hết sức bình thường.

Anh không thấy phiền, ngược lại, anh còn thấy vui. Kim Seungmin vui vì có thể thân thiết với nó hơn trước, vui vì mình bỗng nhiên trở nên có ích cho ai đó, và cũng vui vì ở Yang Jeongin, anh tìm thấy một cái gì rất thân, rất gần. 

Lúc đầu, anh tính đợt thực tập này chỉ kéo dài một tháng thôi, nhưng cuối cùng, Kim Seungmin lại có ý định ở đây đến hai tháng. Có thể nói ấy là cách mà Kim Seungmin trốn tránh thực tại mà anh phải đối mặt, nhưng gần đây, anh lại có thêm vài lí do khác để cho phép bản thân mình ở lại đây lâu hơn.




Ở trên lớp, Kim Seungmin chẳng bao giờ thấy Yang Jeongin nói chuyện, nhưng lúc ở nhà, nó có nói. 

Nếu so với một Yang Jeongin lặng câm như hến ở trên lớp, ở ngoài tiệm tạp hoá thì Yang Jeongin lúc xem phim, lúc ngồi chơi với anh là một đẳng cấp khác, nó nói nhiều hơn, nhưng dù sao với người khác thì nó nói vẫn ít hơn. 

Lúc Jeongin sang, anh vẫn hay cho nó nghịch này nghịch kia, cho nó xem mấy thứ đồ lạ lạ anh mang từ thành phố xuống, ấy là lúc nó hào hứng nhất. 

Những lúc như thế, Yang Jeongin trông như thể một cáo nhỏ hoang mang ánh nhìn khó hiểu với những thứ xung quanh. Kim Seungmin thích nó trong cái bộ dạng như thế, nhưng đôi khi, trong lòng anh cũng lại thấy một cái gì đấy xót xa không thôi, đứa trẻ này, chẳng biết nó đã phải trải qua những chuyện gì nhỉ, nó rõ ràng xứng đáng có một cuộc sống tốt hơn hiện tại.



Nghe thấy tiếng lạch cạch mở cổng, khỏi cần đoán cũng biết ai đến. Hôm nay, Yang Jeongin đến với một vẻ mặt rất tươi tỉnh, giọng nó trong veo như tiếng chiếc chuông gió treo trên đầu cửa sổ:

"Anh Seungmin ăn tối chưa ạ?" 

Yang Jeongin đứng ngoài cửa, ghé người vào hỏi. Nụ cười tươi tắn của nó làm Kim Seungmin nhớ về những năm mười mấy của mình.

Nhìn lên đồng hồ, mới chỉ có sáu giờ, anh vừa kịp từ dưới nhà lên xong, ở đây ăn cơm sớm thật. Nhưng hôm nay Jeongin đến sớm hơn bình thường, Seungmin chưa kịp tắm nữa.

"Anh ăn rồi, nhưng nay sang sớm thế?"

Yang Jeongin lướt vào trong phòng thật tự nhiên, lôi ra từ sau lưng một chiếc đèn pin: "Đi chơi đi."

Chẳng cần hỏi thêm về chuyện sẽ đi đâu, Seungmin tặc lưỡi, gật đầu "Okay đi!" Rồi đi tìm quần áo "Nhưng đợi tí, anh tắm đã."

Jeongin gật đầu đáp lại, rồi nhẹ nhõm ngồi xuống chiếc ghế gần bàn làm việc của anh. Trước khi bước vào nhà tắm, Seungmin còn nói vọng lại:

"Trong ngăn kéo có đồ ăn đấy, nhưng phần anh nữa nhớ, anh cũng thích ăn." 

Kim Seungmin chỉ nói thế để trêu nó thôi, thật ra anh biết Yang Jeongin còn chẳng dám kéo ngăn kéo tủ ra mà lấy đồ ăn đâu.


Khi ở nhà, mỗi ngày Kim Seungmin thường mất đến gần một giờ đồng hồ để tắm. 

Thật ra thì chính anh cũng không hiểu nổi mình đã làm những gì mà lâu đến như thế. Nhưng ở trên đảo, thời gian tắm của Seungmin rút xuống còn một nửa thôi, vì ở đây thiếu nước ngọt. Còn hôm nay, vì có Yang Jeongin đang chờ bên ngoài nên anh rút thêm thời gian đi một chút nữa, vừa vặn còn hai mươi phút, kỉ lục tắm nhanh trong cuộc đời anh.

Hôm nay Jeongin mặc một chiếc quần cộc ngang đầu gối mà anh chưa thấy bao giờ. Bắp chân nó gầy tong teo, nhưng trắng trẻo, phía sau vẫn còn hằn lên những vết bầm tím chằng chịt. 

Không như lần trước, Yang Jeongin cố giấu đi những vết thâm trên bắp tay nó, lần này, nó thoải mái với bộ quần áo cộc vô cùng. Kim Seungmin lại thấy vui vì điều ấy.

Yang Jeongin dẫn anh đi theo một con đường mòn toàn là cỏ dại, một con đường dẫn lên ngọn đồi phía sau nhà. Trời vẫn chưa tối hẳn, nó vừa đi vừa bứt mấy cọng cây bụi ven đường, trên tay nó còn xách theo một túi đồ gì đấy.

"Túi gì đấy Jeongin?" Seungmin hỏi.

Nó lắc nhẹ rồi trả lời "Đồ ăn ạ."

"Vậy sao không bảo anh mang thêm? Anh còn nhiều lắm."

"Cái này là hôm trước anh đưa cho em ấy, em đã kịp ăn đâu."

"Vậy không ăn đi còn để dành hả?"

"Không, tại em bận quá." Hiếm thấy đứa trẻ mười bảy nào lại than bận bịu thế này.

Yang Jeongin xách túi đi trước, tung tăng như một đứa trẻ những lúc được bố mẹ đón từ trường học về. Nó nhảy chân sáo, còn Kim Seungmin bình tĩnh xỏ tay trong túi quần đi theo sau. Chẳng thể nhìn được gương mặt tươi cười phía trước của nó, nhưng nhìn từ đằng sau cũng đủ thấy niềm vui ngập tràn trong từng bước nhảy nhót của nó rồi.

"À anh Seungmin, nãy anh có điện thoại đấy."

Nghe vậy, Seungmin mới rút điện thoại trong túi quần ra, đúng là có cuộc gọi nhỡ thật. Anh nhìn rồi lại tắt đi, bỏ lại vào túi.

"Ừ anh thấy đây rồi."

Hai đứa đi được một lúc, gần lên đến nơi thì trời cũng vừa kịp tối. Đi qua một cánh cổng treo biển cảnh báo, Yang Jeongin dùng chân gạt nhẹ nó sang một bên rồi để anh đi trước.

"Ơ, biển cảnh báo mà sao em vẫn vào." Kim Seungmin quay lại, nhìn nó đang hì hục đóng lại cánh cổng sắt đã hoen gỉ, đèn pin rọi thằng vào chiếc biển báo nguy hiểm.

"Không có gì nguy hiểm đâu anh, chỗ này hoang tàn quá, không ai dám khai khẩn, dọn dẹp gì nên mới để cái biển như vậy."

Nhìn lên con đường mòn dài dẫn tiếp lên đỉnh đồi, Seungmin đáp "Nếu là anh thì anh cũng không dám lên đây đâu."

"Anh yên tâm, có ma cỏ gì cũng là bạn em hết rồi." Yang Jeongin cười rồi xốc chiếc túi trên tay, đứng dậy đi tiếp.

Kim Seungmin đơ người nhìn đứa trẻ trước mắt, còn nó thì cười một trận hả hê vì vừa trêu anh thành công.



Đứng từ trên đỉnh đồi là có thể nhìn ra mặt biển. Một khoảng rộng mênh mông. Nhìn xuống dưới sẽ thấy nhấp nhô những nhà và ánh đèn điện heo hắt, trông ra xa còn có ngọn hải đăng và một biển sáng rực như sao sa.

"Đằng kia là thuyền đang ra khơi đấy anh, lên sớm thì thấy, muộn hơn thì họ đi ra xa mất rồi."

Kim Seungmin nhìn ngược lên trên trời, trăng soi sáng rực, chẳng cần bật đèn pin, anh vẫn thấy được nét cười trên gương mặt của Yang Jeongin. Và cả một bầu trời đầy sao nữa.

Một đêm đầy sao.

Yang Jeongin lôi từ trong túi ra một mảnh bạt đủ rộng cho cả hai người ngồi.

Gió khẽ thổi mơn man trên tóc, Kim Seungmin nhìn ra xung quanh mình, bỗng nhiên anh thấy một cái gì đó như sự khao khát tự do trào dâng trở lại trong anh.



Năm nay Kim Seungmin hai mươi mốt. Nhưng anh nghĩ có lẽ mình đã già, vì anh chẳng còn chút ham muốn, dũng khí để thử một điều gì cả. 

Kim Seungmin cũng từng có thứ gọi là tuổi trẻ rực rỡ. Anh cũng đã có những buổi chiều hè đỏ ửng của tuổi mười bảy cùng đám bạn lang thang trên hè phố, đã có những khi trèo rào vào trường vì đi học muộn, cũng đã có những khi cúp tiết đi chơi. Đương nhiên sau những lần như thế, Seungmin bị mắng rất nhiều. 

Nhưng ngày ấy, anh không an phận với cuộc sống của mình, anh tin rằng sức trẻ của mình có thể làm nên mọi thứ. Anh cũng thử học này học kia, học bất cứ thứ gì anh thích, rồi cũng sắm cho riêng mình một ước mơ mà một niềm hi vọng rằng tuổi trẻ mà anh đang có sẽ giúp anh thực hiện được nó.

Nhưng bước chân vào giảng đường đại học, Kim Seungmin nghĩ mình chẳng còn gì trong tay, sức trẻ, nhiệt huyết, tinh thần, tất cả đều ở lại những năm mười sáu mười bảy cùng với những kỉ niệm.



Yang Jeongin ngẩng mặt lên trời, chỉ cho anh từng chòm sao một.

"Đằng này là ông Thần Nông này, cái lưng kia kìa, anh thấy không?" Thằng bé hào hứng chỉ chỏ.

"Đâu cơ?"  Kim Seungmin nheo mắt nhìn.

Rồi Jeongin lại chỉ lại cho anh.

"Đây là sông Ngân Hà, chỗ này là Bắc Đẩu, còn có đàn Vịt Trời nữa này."

Thế rồi như thể một thế giới tuổi thơ của Yang Jeongin mở ra, những câu chuyện cổ tích không giống trong sách vở, những mộng mơ nhỏ nhoi không phải về những vị siêu anh hùng, mà là về những ngày tháng biển lặng, cá đầy.

"Sao em biết hay thế?"

"Hồi nhỏ theo bố đi tàu, bố chỉ cho em."

"À vậy hả?" Kim Seungmin gật gù. 

Anh sinh ra ở thành phố, lớn lên với những thứ gọi là tinh hoa của văn minh, hiếm khi anh được nhìn thấy một bầu trời trong trẻo như thế. Seungmin lớn lên với những tiếng còi xe náo nhiệt từ sáng đến tận đêm khuya, tiếng khoan đục từ những công trường gần lớp học, cũng chưa bao giờ anh được tận mắt nhìn thấy chòm Bắc Đẩu, sông Ngân Hà hay ông Thần Nông. Bỗng nhiên anh thấy mọi thứ thật kì diệu.

"Hôm nay mẹ em gọi điện về đấy." Giọng thằng bé cao hẳn lên. "Lúc chiều em từ trường về, cô giáo mới gọi lại, em tưởng có việc gì, thì ra là mẹ gọi qua chỗ cô."

"Mẹ có nói gì không?"  Kim Seungmin mải mê nhìn Yang Jeongin. Nhưng dưới ánh trăng bạc, có lẽ Jeongin không cảm nhận được đâu.

"Thì mẹ bảo mẹ vẫn khoẻ thôi. Mẹ còn bảo ở nhà cố gắng học, mẹ làm thêm mấy năm nữa thì đủ dư giả..." Giọng Yang Jeongin nghẹn đi một chút, nghe có cái gì như là nỗi buồn vương đâu đây.

"Thì Jeongin học thêm một hai năm ở đây, cố gắng lên đại học, sau đấy một chút là mẹ về rồi."

"Trông mẹ em rõ là khác." Giọng nó nghẹt đi, giống cái chất giọng giận hờn của một đứa trẻ. "Gầy đi nhiều lắm..."

Gió thổi mạnh, tóc bay tứ tung, che hết phần nửa gương mặt Yang Jeongin. Anh định đưa tay lên hớt mấy lọn tóc của nó ngược ra sau nhưng rồi lại thôi. Kim Seungmin không biết phải nói gì, liền bóc gói bánh ra, dúi vào tay nó.

"Jeongin nhớ mẹ hả? Hay bảo mẹ Jeongin gọi vào điện thoại của anh đi, lúc nào muốn gọi cho mẹ thì chạy sang chỗ anh là được rồi."

"Được ạ?"

Anh mỉm cười rồi gật đầu.

Lần này, Seungmin đưa tay lên, vuốt lại mái tóc cho nó.

"Chuyện của người lớn thì để người lớn lo, em đâu cần nghĩ ngợi nhiều làm gì, ăn học đầy đủ, ngoan ngoãn là tốt rồi, mọi thứ sẽ tự khắc đâu vào đấy hết thôi em."

Nó quay mặt ra phía ngoài, đôi mắt nhìn theo tia sáng trắng rọi từ ngọn hải đăng cao.

"Jeongin, cảm ơn em nhé."

Yang Jeongin quay ngoắt lại, nhìn anh thật khó hiểu, vì nó nợ anh nhiều lời cảm ơn lắm, đáng ra nó phải là người nói mới phải: "Dạ? Sao tự dưng anh nói thế?"

"Vì em tin tưởng anh nhiều như thế."




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top