Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Wooseok không biết mình đã ngủ quên từ lúc nào, cũng không biết là bản thân đã ngủ bao lâu. Lúc tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao và chiếu những tia nắng yếu ớt xuyên vào căn hộ của Cho Seungyoun, in bóng trên sàn nhà lạnh cóng trong một ngày chớm đông. Gió ngoài trời thổi lùa vào khe cửa sổ bị hỏng bản lề, tấm rèm mỏng bên bệ cửa theo đà thổi bay phấp phới. Căn hộ vốn đã lạnh nay còn rét buốt hơn khi nguyên cả đêm lò sưởi trong nhà vẫn chưa được bật, không khí dường như thêm vài ba phần ảm đạm.

Wooseok cảm thấy hơi tê tái bên vai, khó chịu cựa quậy một chút liền giật thót tim phát hiện ra mình đang nằm gọn trong lồng ngực Cho Seungyoun. Một lần nữa, cảm xúc bồi hồi trong người làm cho cậu bừng tỉnh thoát khỏi cơn ngái ngủ, mở to hai mắt khẽ run rẩy.

Cho Seungyoun đang ôm chặt lấy cậu, vòng tay rắn chắc giữ lấy tấm lưng cậu mà vùi cơ thể nhỏ con của cậu vào lòng. Hơi thở nóng rực của hắn phả lên trên tóc Wooseok, vương vấn mùi rượu nồng nặc còn xót lại từ đêm khuya hôm qua. Mái tóc dài của hắn xỗ lòa xòa trên mặt, che lấp đi đôi mắt nhắm nghiềng có phần mệt mỏi, làn da càng trở nên nhợt nhạt dưới màu tóc đen xơ xác.

Wooseok không biết mình liệu có thể giữ được bình tĩnh nổi không nếu cứ tiếp tục chui rúc trong lòng hắn như thế này. Cậu nghe thấy trái tim đập rộn ràng trong lồng ngực, nghe thấy nội tâm đang dằng xé nhau về việc có nên ngồi dậy hay là giả vờ ngủ tiếp bên cạnh Cho Seungyoun hay không. Cậu sợ việc thoát khỏi vòng tay của hắn sẽ làm hắn tỉnh giấc, nhưng cậu cũng sợ việc bản thân lại không kiềm được mà hôn trộm hắn thêm một cái nữa; thú thật, cậu thích cảm giác môi mình đặt lên đôi môi mềm mại của hắn lắm!

Cẩn thận ngồi dậy sau vài phút chần chừ suy nghĩ, Kim Wooseok gần như là nín thở khi thoát ra khỏi vòng tay của Cho Seungyoun một cách nhẹ nhàng nhất có thể. May mắn thay, hắn vẫn còn chìm sâu trong giấc ngủ, điều đó làm cho cậu không khỏi thở phào ra nhẹ nhõm.

Đôi chân trần của cậu vừa lúc đặt chân xuống nền nhà liền khẽ run một chút, hơi lạnh truyền từ lòng bàn chân lên khắp người lạnh cóng. Nhìn quanh căn hộ rộng rãi của Cho Seungyoun, Wooseok chán nản thở hắt ra một hơi khi không tìm thấy bóng dáng của một đôi dép bông đi trong nhà nào. Mặc kệ cái hơi lạnh dưới chân, cậu vẫn đứng dậy rảo bước đi đến bật lò sưởi, trong lòng hi vọng sẽ làm cho không khí trong nhà ấm hơn được một chút. Mở tủ lạnh, Wooseok lại một lần nữa thở dài khi nhìn thấy những ngăn đựng đồ trống rỗng, hai bên cửa tủ chỉ có vài ba chai nước suối ngả nghiêng ngả ngửa. Ở bếp, cậu vẫn không thể tìm thấy bất cứ thứ gì có thể ăn được ngoại trừ một vài gói cafe đen hòa tan, đường và bình đun nước nóng. Xoong nồi chảo bát vẫn chất đầy ắp những kệ tủ phía trên đầu, một gói mì còn không có lấy thì những món đồ này cũng trở thành một đống vô tích sự mà thôi.

Chỉnh ngay ngắn lại gọng kính trên sóng mũi, Wooseok đi đến tủ quần áo của Cho Seungyoun, hi vọng rằng có thể tìm thấy một bộ quần áo mà cậu có thể mặc vừa; bởi lẽ, dáng người của hắn to lớn hơn cậu rất nhiều. Trong ngăn đựng vớ của hắn, Wooseok vô tình tìm thấy giấy chẩn đoán bệnh và một số lọ thuốc viên nén, trong đó có thuốc Alprazolam.

Alprazolam là thuốc có tác dụng ngắn chống lo âu, chống trầm cảm, khống chế bản thân giúp an thần và bình tĩnh. Với bệnh của Cho Seungyoun, việc sử dụng Alprazolam chỉ là một biện pháp tạm thời. Tất nhiên, bản thân hắn có thể tự mình thoát khỏi bệnh và ngưng việc sử dụng thuốc, căn bản, thuốc này làm cho người dùng có cảm giác nghiện và sẽ lạm dụng quá nhiều khi cảm thấy căng thẳng.

Wooseok thì không mong Seungyoun sẽ như vậy, bởi lẽ, sử dụng thuốc an thần thường đi kèm một số tác dụng phụ không mong muốn. Cho nên việc mà hắn thường xuyên mất nước, thiếu ngủ hay suy nhược cơ thể là một điều hết sức bình thường đối với một người sử dụng thuốc như hắn. Giống như việc Wooseok nghiện thuốc lá, Alprazolam cũng sẽ làm cho người dùng có một cảm giác phụ thuộc giống như vậy.

Nghĩ đến đây, trong lòng Wooseok trở nên nhộn nhạo và cũng muốn hút một điếu thuốc. Chính cậu cũng thấy mình nực cười lắm chứ, thường xuyên khuyên bệnh nhân nên cai thuốc và bản thân mình lại làm điều ngược lại; mặc dù cậu biết thuốc lá có hại cho cơ thể đến như thế nào.

Tất nhiên, ở bệnh viện cậu luôn là một bác sĩ mẫu mực, chưa bao giờ hút một điếu thuốc nào trong tiền sảnh hay trong phòng của mình, thậm chí là ở ngoài sân bệnh viện cũng không. Bởi vì cậu không muốn các bệnh nhân nhìn mình bằng một con mắt như thể cậu là một tên bác sĩ tồi tệ lắm.

Nhưng mà bác sĩ cũng là con người thôi, vẫn có những nỗi lo âu không thể giải tỏa được và vẫn cần một số thứ để giúp bản thân cảm thấy tỉnh táo và khá hơn. Có lẽ thuốc lá là một trong những "thứ" đó.

Lắc đầu một cái thật mạnh tỉnh ngộ, Wooseok nhận ra mình không nên hút thuốc ở trong nhà Seungyoun nên thôi. Chọn bừa một cái áo hoodie và một cái quần jeans rộng thùng thình của Cho Seungyoun, Wooseok thoáng xấu hổ khi nghĩ đến việc mượn đồ lót của hắn mặc. Không nghĩ ngợi thêm gì nữa, cậu đi vào nhà tắm và xả nước, cái ấm nóng của nước chảy từ vòi sen làm tâm trạng bồi hồi khó hiểu của cậu được dịu bớt đi phần nào.

Vừa lúc cậu rời khỏi nhà tắm cũng là lúc Cho Seungyoun giật mình tỉnh giấc vì ác mộng. Hắn nằm ngửa duỗi thẳng hai chân trên giường, thở hồng hộc với mồ hôi rơi đầm đìa trên trán và hai mắt mở to kinh hoàng. Vừa nhìn thấy cậu ở cửa phòng tắm, hắn ngồi bật dậy và lục lọi tủ quần áo, lôi ra lọ thuốc Alprazolam, thẩy vài viên vào lòng bàn tay.

"Seungyoun, khoan đã!"

Wooseok chạy một mạch đến ngăn hắn lại, hai hàng lông mày cau tít nhìn hắn lo lắng không thôi.

"Cậu phải bình tĩnh, bình tĩnh lại..."

Hắn làm đúng như theo lời cậu nói, điều hòa lại nhịp thở và tự trấn an bản thân mình. Đầu óc hắn hiện tại đau như búa bổ, toàn thân lại âm ỉ rã rời; có cảm giác như tay và chân hắn không còn là của hắn nữa rồi vậy.

Wooseok nhìn Seungyoun mà đau xót không ít. Đôi mắt hắn đỏ ngầu, lấp lánh phủ một làn nước mỏng ấm nóng. Thân nhiệt hắn cao bừng bừng làm cậu có cảm tưởng như rằng, nếu bây giờ mà mạnh tay với hắn một xíu thôi thì cũng làm cơ thể hắn như vỡ vụn ra từng mảnh vậy.

Giúp hắn cất lại số thuốc vừa nãy và đưa hắn quay trở lại bên giường, Wooseok vén số tóc đổ lòa xòa trên trán hắn qua hai vành tai, nhẹ giọng hỏi như thể sợ hắn sẽ bị tổn thương.

"Cậu ổn hơn chưa?"

Hắn gật đầu, cơ thể run rẩy không ít vì cơn xúc động. Ác mộng mà hắn vừa gặp qua, kinh khủng còn hơn cả ngày mà hắn chứng kiến con chó cưng của mình nằm lêng láng trên máu chảy đỏ rực. Nỗi ám ảnh của hắn, đến khi nào mới ngưng hành hạ hắn đây.

"Wooseok à...cậu..ôm mình được không?"

°

Seungyoun không biết được ý nghĩa của những cái ôm mà Kim Wooseok trao cho hắn.

Mỗi khi hắn gặp vấn đề, mỗi khi hắn suy nghĩ tiêu cực về cái chết; mỗi khi hắn hoảng loạn vì lo sợ, mỗi khi hắn điên cuồng tự làm đau mình để cố quên đi những suy nghĩ dơ bẩn chồng chéo trong tâm trí; Kim Wooseok, cậu ấy luôn là người xuất hiện bên hắn, không nói không rằng mà chỉ ôm hắn vào lòng như một thói quen.

Wooseok đối với Seungyoun còn hơn cả một người bạn, cảm xúc của hắn dành cho cậu cũng khác với những người bạn bình thường khác. Hắn không hiểu, cũng không định nghĩa được là tại sao mình lại cảm thấy bình yên mỗi khi ôm cậu ấy. Mùi hương dịu ngọt của Wooseok làm hắn cảm thấy được bình tĩnh, điều hòa được cảm xúc rối loạn của hắn và làm cho tâm hồn nguội lạnh của hắn như được truyền lửa sưởi ấm. Có lẽ là vì bệnh, mà hắn cảm thấy bản thân mình tha thiết cần Kim Wooseok hơn bao giờ hết. Mỗi khi ở cạnh cậu ấy, Seungyoun không cần phải sử dụng đến thuốc Alprazolam để trấn tĩnh mình lại nữa, chỉ cần cậu thôi.

Kim Wooseok, cậu ấy đối với hắn đã là một loại thuốc an thần rồi.

°

Cậu nói, mái tóc của hắn đã dài quá chạm gáy luôn rồi, xơ xác rối bù lại càng làm cho hắn trông luộm thuộm.

Cậu nói, cậu muốn được gội đầu cho hắn, càng muốn được tự mình cắt tóc cho hắn dù cho cậu cũng không giỏi về việc này lắm.

Hắn cũng không phản bác, để mặc cho cậu làm mọi thứ với mái tóc của mình, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm xúc khó để diễn tả bằng lời. Cho Seungyoun của hiện tại, hắn bây giờ đã trở nên quá đỗi lạ lẫm, đến nỗi khi hắn nhìn vào phía gương ở đối diện còn khó để nhận ra đó chính là mình.

Hắn đã thay đổi nhiều quá, từ bao giờ mà lại trở nên quá đỗi tệ hại như vậy.

Vì hắn không làm được gì ra hồn, vì hắn ngu ngốc, vì hắn vô dụng, cho nên từng người mà hắn yêu thương rồi cũng rời bỏ hắn đi.

Hắn yêu bạn gái của hắn rất nhiều, cũng biết bản thân ích kỉ đến nỗi dù không thể làm gì được cho cô ấy cũng muốn giữ cô ấy ở bên cạnh mình. Hắn là người ngỏ lời chia tay trước, vì hắn biết, cô ấy cũng sẽ sớm rời bỏ hắn đi mà thôi. Giải thoát cho cô ấy khỏi hắn, một kẻ thất bại điên cuồng lại bệnh hoạn là một giải pháp tốt nhất để cô ấy có thể hạnh phúc.

Hắn tin là vậy.

Đôi lúc, hắn nhìn lại hành trình mà hắn đi qua mà không thể nào định nghĩa được.

Hắn đã có nhà, có xe, có tài sản đứng tên hắn, tất cả đều là kết quả gặt hái được từ bao nhiêu nỗ lực của hắn. Nhưng không, hắn vẫn chưa có được sự nghiệp mà hắn mong muốn, hắn vẫn chưa cảm thấy hạnh phúc.

Hắn bất hạnh.

Hắn chỉ còn có cậu là luôn luôn ở bên cạnh hắn, hắn chỉ còn có cậu là hiểu được bản thân hắn; có khi, cậu còn hiểu hắn hơn hắn nữa kìa.

Cậu nói cậu đã cắt xong tóc của hắn rồi, hỏi xem hắn có vừa ý không.

Cậu nói, cậu sẽ đi làm món gì đó để ăn sáng, trong khi đó hắn nên đi tắm cho sạch sẽ đi.

Đột nhiên, trong lòng hắn dâng lên một ham muốn tức thời.

Hắn muốn cậu.

Chưa bao giờ tha thiết đến thế.

"Wooseok à...cậu...có muốn sống chung với mình không?"

3/05/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top