Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

extra : dear my love

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm đó, có một Kim Wooseok vì Cho Seungyoun mà bị tai nạn khi đang trên đường chạy đến nhà hắn, chỉ vì nửa đêm hắn nổi hứng nói rằng muốn cùng cậu xem một bộ phim mới mua.

Wooseok chỉ nhớ rằng tối hôm đó chân của cậu rất đau, đau đến nỗi vừa đặt chân đến nơi là ngã khuỵu xuống, đầu vô tình đập lên sàn nhà mà ngất lịm đi từ lúc nào cũng không hay. Là vì cú va chạm khi cậu băng qua đường quá nhanh mà không để ý đến đèn tín hiệu chuyển đỏ, lại còn cố gắng gượng sức để mà chạy lên cầu thang bộ - thang máy của tòa nhà mà hắn ở hôm đó bị hỏng.

Kết quả, bộ phim còn chưa kịp xem, bắp rang bơ nóng hổi còn nguyên trong lò cũng chẳng ai động đến. Kim Wooseok thì phải ở lại bệnh viện vài ngày theo dõi tình hình, Cho Seungyoun thì vì áy náy mà ở cạnh cậu suốt cả tuần hôm đó không về nhà. Cậu vẫn nhớ mãi vẻ mặt kinh hoàng của hắn khi cậu vừa mới mở mắt tỉnh dậy : hai má hắn thì ướt đẫm nước mắt, khóe mắt đỏ hoe, cả người run lên bần bật và giọng nói thì méo mó, trông buồn cười vô cùng.

Lúc đó, Wooseok nghĩ rằng việc mình bị chấn thương nhẹ ở đầu gối cũng không quá tệ, vì nhờ đó mà cậu có thể nhìn thấy được một con người khác của Cho Seungyoun - vừa ẩm ương, vừa mít ướt.

Năm sinh nhật hai mươi lăm tuổi của hắn Wooseok nhớ mãi không quên. Hắn thì cứ nghĩ bạn bè của hắn sẽ đến chúc mừng sinh nhật hắn, âm thầm lặng lẽ làm một buổi tiệc bất ngờ, cho nên cứ mãi ở nhà mà ngẩng cao đầu lên nhìn vào trần nhà chờ sung rụng. Cuối cùng, bạn bè của hắn cũng quên bén đi mất sinh nhật hắn vì bận rộn lịch trình riêng ở Jeju, chỉ riêng một mình Wooseok vẫn còn nhớ. Nhưng vì năm đó Wooseok vẫn còn là bác sĩ thực tập nội trú ở bệnh viện, cho nên cả ngày bận bù đầu bù cổ không có thời gian để thở. Mãi đến mười một giờ rưỡi cậu mới với thân người rệu rã mà lật đật chạy về nhà, nấu đại bát canh rong biển đem đến nhà hắn, bánh kem thì trên đường đi bị rơi xuống đường nên nát tươm, canh thì nhạt nhẽo vì nấu vội, áo quần xộc xệch, còn không kịp tắm rửa mà cả cơ thể dường như đều bốc mùi. Vậy mà Cho Seungyoun nhìn thấy cậu liền bật khóc nức nở, nói rằng đây là bát canh rong biển ngon nhất mà hắn được ăn, cái bánh kem nát vụn đó cũng là cái bánh kem đẹp nhất trên thế giới.

Có lẽ khoảnh khắc mà Wooseok cảm thấy Seungyoun yếu đuối nhất, chính là lúc mà hắn vừa húp sùm sụp bát canh nguội lạnh vừa đầm đìa nước mắt, là vì hắn xúc động, là vì hắn biết vẫn còn có cậu nhớ đến sinh nhật hắn.

Nếu mà ngồi ngẫm lại, thì Wooseok nhận thấy Cho Seungyoun bắt đầu không ổn định từ sau khi bố hắn mất. Hắn đã nhốt mình trong nhà suốt nhiều tuần liên tiếp, ăn uống tạm bợ, công việc thì cứ liên tục đình trệ.

Thật ra, trước kia đã có một công ty lớn để mắt đến hắn, nhưng vì cú sốc tâm lí quá lớn đã bào mòn con người hắn ra nông nỗi như thế, cho nên bọn họ cũng thất vọng mà bỏ ý định hợp tác cùng hắn. Từ lúc đó, suốt hai năm liên tiếp không còn công ty nào gọi điện cho hắn, dù hắn có nộp bao nhiêu là hồ sơ, bao nhiêu là bài hát tâm huyết của hắn thì tất cả nhận được cũng đều là con số 0 tròn trĩnh.

Mãi đến tận bây giờ, khi Cho Seungyoun cảm thấy tuyệt vọng nhất để có thể nảy sinh ý định tự sát, thì vẫn có một Kim Wooseok vì hắn mà hi sinh tất cả mọi thứ. Cậu đã vì một giây sợ hãi không cứu được hắn với tư cách là một bác sĩ, mà mang một nỗi ám ảnh biến chuyển thành một dạng sang chấn tâm lí - cuối cùng lại trở thành rối loạn stress sau sang chấn không được chữa trị. Cậu cũng đã vì hắn mà gạt bỏ tất cả cái tôi của mình, mở miệng cầu xin bố của mình giúp hắn, lặng lẽ thúc đẩy hắn trên con đường xây dựng sự nghiệp. Đã có một Kim Wooseok đã vì hắn mà ngậm ngùi mang bao nhiêu tổn thương vào lòng, khi chứng kiến người mình thương bên cạnh người con gái khác, đau khổ vì bị cô ấy bỏ rơi mà dằng vặt.

Rõ ràng cậu là người đến trước, nhưng hắn lại chẳng bao giờ nhìn về phía cậu...

Và tổn thương lại tiếp tục chồng chất tổn thương, khi mà mẹ của cậu trở lại để thực hiện lời hứa hai mươi năm về trước. Trớ trêu thay, đứa em trai mà Wooseok yêu thương nhất lại chính là cậu sinh viên mà cậu đã tiếp xúc rất nhiều ở quán rượu, trước đó Kim Yohan còn bày tỏ tình cảm, nói rằng cậu ấy rất thích Wooseok. Và kì thực, Wooseok đã từng có suy nghĩ là sẽ chấp nhận lời tỏ tình của Yohan. Vì cậu nghĩ mình sẽ không bao giờ có được trái tim của Seungyoun, là vì đã đến thời điểm mà cậu phải một mực buông bỏ hắn. Nhưng tất cả đều giống như một gáo nước lạnh nhẫn tâm tạt vào mặt cậu, khi cậu biết Yohan chính là em trai của mình, mà em trai lại đi có tình cảm với chính anh ruột, liệu còn thứ gì có thể nghiệt ngã đến như thế không?

Những ngày sau đó Wooseok như sống trong một cơn ác mộng. Vì thuốc lá không thể giải tỏa được nỗi sợ của cậu, cho nên cậu đã phải sử dụng đến thuốc - loại thuốc Alprazolam mà Cho Seungyoun hay dùng để khống chế cho nỗi sợ của chính mình.

Nhưng cuộc sống của cậu không chỉ dừng lại ở những thời điểm bất hạnh, vẫn còn rất nhiều người - dù chỉ là người dưng, lặng lẽ sưởi ấm cho trái tim đã mang quá nhiều tổn thương của một cuộc đời đầy rẫy bất hạnh chông gai.

Hai bông hồng mà đứa trẻ hôm đó đem tặng cho Wooseok, lời nói không chỉ đơn thuần là một lời khuyên nhủ của bác tài xế taxi dưới cái nhìn của một người cha, đã đưa Wooseok trở lại với thế giới này, hoàn toàn như một con người thực sự.

Cậu, Kim Wooseok đã một lần nữa được tái sinh.

Ở chính cuộc sống của cậu, có bố, có mẹ, có em trai và còn có hắn.

Dù là phải gánh chịu bao nhiêu là gạch đá chửi bới từ dư luận, dù là những ánh nhìn miệt thị của người đời, thì Wooseok và Seungyoun đã cùng nhau thề rằng sẽ không bao giờ tách rời.

Và hãy nhìn xem, những thứ mà cậu và hắn đã cùng nhau vượt qua đi.

Phiên tòa cuối cùng kết thúc vào tháng hai năm sau, với kết quả mười năm tù giam cho Ahn Junyoung và một số tiền bồi thường khá lớn dành cho hắn.

Không dừng lại đó, dư luận đã có cái nhìn tương đối nhẹ nhàng về vấn đề yêu đương công khai của hắn và Wooseok, khi đã có một số người bắt gặp cả hai tay trong tay đi dạo bên sông Hàn, rồi lại còn vui vẻ lập ra cộng đồng fan couple - Seungseok đảng.

Wooseok từ một người bị chĩa mũi nhọn ghét bỏ, lại gần như trở thành một cái tên cực kì hot trên mọi diễn đàn mạng, đến cả báo chí cũng liên tục đưa tin về cậu chỉ vì người ta phát hiện ra cậu có một vẻ đẹp như một idol thực sự.

Các chị fan cứng của Cho Seungyoun thậm chí còn quay sang cưng nựng Wooseok như con trai của mình, gửi quà đến cho cậu, lập fansite chụp ảnh cậu, gửi thức ăn đến bệnh viện tiếp sức mỗi khi cậu có ca trực.

Mỗi buổi tối ngày thứ bảy hàng tuần, người ta sẽ luôn luôn nhìn thấy một Cho Seungyoun tan làm từ công ty, chạy nhào đến ôm chầm lấy một Kim Wooseok đợi sẵn mình ở ngoài xe. Lâu lâu người ta còn bắt gặp cảnh hai người ôm nhau ở bãi đỗ xe, hôn nhau vụng trộm ở nơi công cộng, tay đan tay vui vẻ dẫn nhau qua mọi nẻo đường, còn công khai kí tặng cho fan mỗi khi bị bắt gặp.

Cho Seungyoun đã có thể tự lập công ty cho mình, tự quản lí, tự lên ý tưởng và tự điều khiển cuộc sống theo hướng mà hắn mong muốn.

Hắn đã có tất cả sau bao nhiêu thân trầm gian truân trong cuộc sống, có sự nghiệp, có người thương yêu hắn, có được người mà hắn yêu nhất trên đời này.

Và Kim Wooseok chính là món quà mà vũ trụ ban tặng cho hắn, khi hắn vô tình phát hiện ra một sự thật không thể ngờ từ rất lâu.

Hắn và cậu không chỉ đơn thuần là gặp nhau ở giảng đường đại học vào năm năm trước, mà còn đã quen biết nhau từ xa xưa, khi mà cả hai chỉ mới là hai đứa trẻ sơ sinh.

Mẹ của Wooseok và Seungyoun chính là bạn học từ những năm cấp ba, gặp lại nhau ở bệnh viện vào tháng mười khi Wooseok được sinh ra đời, lúc đó Seungyoun chỉ mới tròn hai tháng tuổi. Cả hai đã có một tấm hình chụp vội cùng nhau, Wooseok thì nhỏ xíu xiu ngủ vùi trong chăn bông, Seungyoun thì to con hơn một chút, oa oa khóc nức nở trông đáng yêu vô cùng.

Vốn đã gặp nhau từ lúc nhỏ, chỉ là vì gia đình Seungyoun phải di cư sang nước ngoài sinh sống vài năm, không may mất cả liên lạc với gia đình Wooseok, từ đó cả hai chỉ là tạm thời không còn dính dáng gì đến cuộc sống của nhau, đến đúng thời điểm, cái gì vốn thuộc về đâu rồi cũng sẽ tự tìm về với cội nguồn.

Kim Wooseok và Cho Seungyoun cũng vậy, là một đôi tri kỉ không thể nào tách rời. Ở nửa phần đời còn lại, cả hai đã thề rằng sẽ không bao giờ buông tay nhau ra, dù cuộc sống rồi sẽ có rất nhiều khó khăn, không tránh được giận hờn vu vơ, không tránh được những lần cãi vả.

Nhưng Seungyoun đã nói với Wooseok rồi, nếu mà hắn làm cho cậu khóc đủ ba trăm lẻ hai lần, thì nhất định hắn sẽ giải nghệ, từ bỏ sự nghiệp về quê chăn bò, ăn cơm với đường suốt phần đời còn lại.

Và tình yêu của hai người khiến không ít người ganh tị. Dù nhẹ nhàng, thầm lặng nhưng lại quá đỗi ngọt ngào. Người này vì người kia mà hi sinh quá nhiều, để rồi khi có được nhau, cả hai sẽ yêu nhau bằng tất cả sinh mạng của mình.

.

Tháng mười, ngoài trời đang mưa rất lớn

"Bức thư tình đầu tiên em gửi đến anh.

Em không biết tình mình rồi sẽ đi về đâu, sẽ như thế nào, sẽ hạnh phúc ra sao. Cũng không biết trong tương lai, hai chúng ta có vì những trận cãi vả không mong muốn mà chia tay nhau hay không.

Nhưng bây giờ đây, em chỉ muốn nói với anh rằng là, em thực sự rất hạnh phúc vì đã gặp được anh trong cuộc đời mình.

Em không nuối tiếc vì những tổn thương mà em đã phải chịu đựng, không nuối tiếc vì đã rơi nước mắt quá nhiều vì anh.

Anh biết tại sao không?

Là vì anh vỏn vẹn chính là con người đó, người mà em muốn dành trọn trái tim mình, người mà em muốn cùng em đi đến hết cuộc đời này, là Cho Seungyoun của em.

Mai này dù chúng ta có phải chạm đến ngưỡng cửa chia ly, thì xin anh hãy nhớ về những kỉ niệm đẹp đẽ một thời đã từng của đôi ta.

Yêu anh là một quyết định đúng đắn nhất của cuộc đời em.

Em yêu anh, Cho Seungyoun, yêu anh rất nhiều.

Kim Wooseok."


Tháng mười hai, tuyết rơi, hôm nay là Giáng sinh.

"Bức thư tình đầu tiên anh gửi đến em.

Anh yêu em Kim Wooseok.

Chúng ta kết hôn đi.

Cho Seungyoun"

04/07/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top