Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

22. Có lẽ đó là điều tốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vậy cậu muốn tối nay mình sang ngủ chung với cậu không?", Seungyoun nhận chiếc mũ bảo hiểm từ WooSeok.

"Không, mình ổn mà" – WooSeok đáp. Cậu không muốn quá dựa dẫm vào Seungyoun.

"Chắc chứ? Khóc một mình chán lắm đấ-". BỤP.

WooSeok đấm mạnh vào vai cậu ta, gằn giọng: "Mình không khóc nữa. Thôi đi Cho Seungyoun"

Seungyoun vừa giả vờ xoa vai vừa cười hềnh hệch: "Đùa thôi mà"

"Mình vào nhà đây", WooSeok cau có quay bước.

"Đợi đã WooSeok"

"Gì!", con mèo gắt gỏng quay đầu lại.

"Khi muốn cứ nhắn cho mình, mình sẽ sang ngay" – Seungyoun xoa đầu WooSeok. WooSeok gạt nhẹ tay cậu ta ra, dịu giọng: "Mình biết rồi"

.

Mở vòi nước để nước nóng chảy từ đầu xuống đến chân, rửa trôi đi những dòng suy nghĩ. WooSeok áp tay lên hai mắt, khóc xong mắt cậu vừa khô vừa cộm lên rất khó chịu, mong không bị sưng lên. Chính WooSeok cũng giật mình tự dưng cậu lại rơi nước mắt, thật là mất mặt mà. Nhưng cũng may đó là Seungyoun.

Tắm nước nóng làm cậu dễ chịu hơn một chút. Cậu lau qua tóc bằng khăn rồi nhảy từng bước xuống phòng bếp mở tủ lạnh lấy chai nước khoáng tu sạch. Phải bù nước lại cho cơ thể mà.

Cắm sạc chiếc điện thoại đã lâu không liên tục rung lên chuông báo tin nhắn, WooSeok nằm vật xuống giường. Rồi lại nghĩ về anh.

WooSeok nhận ra cậu chẳng biết gì về Han Seungwoo cả. Nhất là quãng thời gian trước khi gặp anh. Anh bao nhiêu tuổi? Anh đã có bao nhiêu cái tên? Đã trải qua mấy cuộc tình?

Không phải là WooSeok không muốn biết mà vì cậu sợ không dám hỏi. Chỉ là sợ thôi. Hai người vốn đã đủ khác biệt rồi.

Anh cũng chẳng bao giờ kể về mình trước đây. Suốt những tháng bên nhau, WooSeok cứ chìm đắm trong hiện tại.

Có khi đó là điều tốt.

Việc chưa có cơ hội hiểu thêm về con người anh. Chưa có cơ hội làm những việc WooSeok muốn làm. Chưa có cả cơ hội hẹn hò lần hai nữa.

Bởi vì nếu có những cơ hội ấy, chắc chắn WooSeok còn đau khổ hơn lúc này. Có từng ấy tháng yêu nhau thôi mà nó đã hành hạ WooSeok đến vậy rồi. Từng ấy tháng là vừa đủ để WooSeok có thể buông tay.

Có lẽ đó là điều tốt.

WooSeok tự nhủ với bản thân như vậy. Rồi khép bờ mi nặng trịch lại.

.

Seungwoo đứng trên tầng thượng một tòa chung cư cao tầng nhìn xuống phố xá. Gió trên cao lồng lộng thổi tung mái tóc anh. Ánh đèn từ các phương tiện giao thông, ánh sáng từ các hàng quán, các ô cửa sổ vẽ nên bức tranh thành phố đêm tấp nập. Cảnh tượng từ trên cao này anh đã nhìn qua cả ngàn lần.

Gió lạnh sao lạnh bằng lòng anh. Nhưng gạt sự ủ dột sang một bên, Seungwoo có chuyện quan trọng cần điều tra. Anh vẫn nhớ rất rõ Hangyul đã nói hắn ta được sai đi giết anh và WooSeok với thù lao máu tươi, hơn nữa còn được cung cấp ống tiêm có chất có thể khiến ma cà rồng bất tỉnh. Chất mà suốt cuộc đời anh cho đến giây phút đó chưa hề tồn tại.

Anh biết chắc chắn mọi việc sẽ không dừng lại ở đây, ở cái chết của Lee Hangyul. Kẻ muốn giết WooSeok vẫn ở đâu đó ngoài kia, nghĩa là tính mạng WooSeok vẫn đang bị đe dọa. Tạm thời anh đã nói với Seungyoun để bảo vệ cậu nhưng cái sự an toàn này chỉ là tạm thời.

Có lẽ anh phải điều tra lại từ những cuộc tấn công con người mà anh đã cho rằng thủ phạm là Hangyul. Và cả cái chết của cậu nhóc thợ săn Kim HyunBin.

"Anh, em chắc chắn ở đó không có mùi của Hangyul. Lúc đó cậu ta vẫn còn thoi thóp", Kwon HyunBin đã nói chắc nịch với anh như vậy. Nhưng tại sao họ lại tìm thấy DNA của Hangyul?

Dù phải truy lùng mọi ngóc ngách, xới tung cả cái đất nước này anh cũng phải tìm ra. Vì việc này ảnh hưởng đến sự an nguy của cậu.

.

"Lee Hangyul, con tốt chưa lợi dụng xong hết đã bị trừ khử, thật không may mà", người bên phải hẩy ngón tay, con tốt đen trên bàn cờ đổ xuống, lăn đi rồi rơi cộp xuống sàn.

"Han Seungwoo có lẽ đánh hơi được gì rồi. Người của chúng ta tuy thường mất dấu theo dõi hắn nhưng dạo này hắn đang hành động", người bên trái cúi xuống nhặt quân cờ, đặt gọn lên bàn.

"Quả nhiên tên sống lâu đó thật phiền phức. Nhưng không sao, dung dịch MDV-1365 đã sẵn sàng. Cứ bám sát kế hoạch"

"Tôi rõ rồi"

.

Sau khi chân WooSeok lành lặn trở lại, Seungyoun thực hiện lời cậu đã nói.

"Mình là người ngoài vào mà cũng được à?", WooSeok theo bước Seungyoun đi vào trụ sở hội thợ săn. Hành lang nối tiếp hành lang, lắt léo ngõ cụt cửa khóa đủ cả cứ như đi trong mê cung vậy.

"Cùng lắm ăn mắng tí thôi", Seungyoun phăm phăm đi trước, bản đồ trụ sở cậu đã nằm lòng cả rồi. Ban đầu cũng tốn kha khá thời gian để quen đường nhưng sau nhiều năm Seungyoun nhắm mắt cũng đi được.

Cuối cùng cũng đến khu tập bắn, căn phòng này rộng như cả một cái nhà kho vậy. Giờ này không có ai ở đây tập luyện. Seungyoun thoăn thoắt lấy đồ và súng, đặt lên bàn một gian bắn. WooSeok nhận lấy kính bảo hộ, Seungyoun đeo chiếc bịt tai cho WooSeok rồi cẩn thận căn chỉnh sao cho vừa tai.

WooSeok ngó quanh quất trong khi Seungyoun kiểm tra lại súng. Không khí trong phòng toàn mùi thuốc súng khiến WooSeok hơi căng thẳng.

"Đây, nhớ chỉ hướng nòng súng vào thứ cậu muốn bắn thôi nhé. Hay là thôi nhỉ tự dưng thấy nguy hiểm quá-"

WooSeok giật lấy cây súng trên tay Seungyoun cằn nhằn: "Đã mất công đến đây rồi lại đi về à. Thôi cứ hướng dẫn đi"

Thành thật mà nói WooSeok không muốn cầm súng, càng không muốn tập bắn. Nhưng đây là một cách để trấn an bản thân cậu. Không thể nói việc bị Hangyul tấn công, thậm chí suýt chết không ảnh hưởng đến tâm lý cậu chút nào. WooSeok biết so với thợ săn chuyên nghiệp thì tập bắn thế này chả thấm vào đâu nhưng biết một chút có lẽ có thể giúp cậu an tâm trở lại.

Seungyoun giúp WooSeok chỉnh tư thế và cách cầm ngắm, miệng liến thoắng liên hồi phải làm cái này chú ý cái kia nhưng WooSeok nghe câu được câu chăng qua lớp bịt tai, lại đang ngắm súng nên không đọc khẩu hình cậu ta được. Seungyoun vỗ nhẹ vai WooSeok: "Bắn đi"

WooSeok hít sâu một hơi rồi bóp cò.

Đoàng!

Độ giật của súng khiến WooSeok giật nảy mình. Seungyoun nhìn về phía bia ngắm, ủa viên đạn đi đâu mất rồi ta?

.

Seungyoun đưa cho WooSeok cốc cà phê còn bốc khói nghi ngút pha bằng máy của trụ sở. WooSeok đón lấy, thổi phù phù rồi uống. Mùi vị không tệ nhưng cũng chẳng ngon lắm, rất bình thường. Cậu ngả người ra lưng ghế đệm phòng nghỉ thở dài.

"Làm tốt lắm", Seungyoun xoa đầu WooSeok. WooSeok khó chịu hẩy bàn tay vừa làm rối bù tóc mình ra: "Tốt chỗ nào!"

"Thì cũng trúng bia vài viên mà"

"Ừ với tỉ lệ trúng là 15%. Đấy là trúng bia chứ còn chưa nói đến tâm"

"Cậu mới tập mà, đừng khắt khe với bản thân thế chứ", Seungyoun cười cười cầm cốc cà phê lên uống.

"Mới đầu cậu tập bắn có trúng nhiều không?", WooSeok xoay xoay khớp cổ tay.

"Ờm..."

"Rồi nghĩa là trúng nhiều chứ gì", WooSeok liếc nhìn Seungyoun biết ngay cậu ta ngập ngừng không muốn nói để WooSeok thấy tốt hơn. Seungyoun hoặc là nói thật hoặc là không nói chứ không có chuyện nói dối cậu.

"Dù sao thì, cảm ơn cậu" – WooSeok nhắm mắt lại.

Seungyoun cũng ngồi xuống cạnh WooSeok dựa lưng ghế cười toe: "Không có gì"

.

"Ê Cho Seungyoun"

Seungyoun tỉnh dậy bởi bàn tay vỗ vỗ vào má mình. Mở mắt ra thấy Daniel tóc còn ướt nước đứng trước mặt.

"Sao mày với WooSeok lại ngủ ở đây vậy?", Daniel mở tủ của mình ra lấy khăn lau đầu.

Seungyoun liếc qua thấy WooSeok vẫn đang ngủ: "Tao dẫn WooSeok đi tập bắn thử, xong ngủ quên mất. Mày vừa tập luyện à?"

"Ờ xong vừa tắm luôn rồi. Thế WooSeok bắn ổn không? Có thể gia nhập hội thợ săn cùng chúng ta không?", Daniel đùa giỡn.

Seungyoun cười lắc đầu: "Cậu ấy là người thường mà. Tập bắn chủ yếu để WooSeok đỡ bất an, có gì thì tự bảo vệ được bản thân hoặc có thể dọa chúng bỏ đi là được rồi"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top