Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nếu em muốn, hãy cứ làm đi!"-SeungCheol nhìn thẳng vào mắt JiSoo, nói chắc nịch.

Cậu phì cười, nắm lấy tay anh
"SeungCheol... Em đã nợ anh quá nhiều. Em sẵn sàng làm mọi chuyện để giúp anh, hãy tin em. Em sẽ cố gắng sống thật hạnh phúc sau này... Cám ơn anh, anh trai..."





Giờ cử hành hôn lễ đã đến. Trên lễ đường, SeokMin lo lắng đến toát mồ hôi, cứ ngó quanh, chân giậm giậm liên tục. Anh sắp được cưới JiSoo! JiSoo sẽ trở thành Omega của anh! Đây có phải là mơ không? Nếu đúng là vậy, xin đừng để SeokMin tỉnh dậy. Anh chỉ muốn ngủ mãi, để có thể sống trong giấc mơ hạnh phúc này.

SeungCheol dẫn JiSoo ra cửa, nhìn một lượt từ đầu đến chân cậu, đảm bảo mọi thứ đều hoàn hảo.
"Anh, em thế nào?"-JiSoo lo lắng hỏi
"Xấu lắm!"-SeungCheol bật cười trước ánh mắt sắc lẻm của JiSoo rồi khoác tay cậu vào cánh tay mình.
"Em sẵn sàng rồi chứ?"-SeungCheol thì thầm.

"Đừng để em ngã nhé.."
"Không bao giờ!"

Tiếng dương cầm nổi lên, tất cả các vị khách đứng lên, nhìn về phía cánh cửa màu trắng mở ra. SeungCheol cẩn thận đưa JiSoo xuống từng bậc thang, khi hai người đặt chân xuống nền cỏ xanh rì của khu vườn, JiSoo vô thức siết chặt tay anh.

Con đường được trải một hàng gạch dài, ở cuối nơi đó, SeokMin đang đứng đợi cậu. Hai đứa trẻ xinh xắn tung những cách hoa hồng hai bên, đi trước SeungCheol và JiSoo.

Khoảnh khắc nhìn thấy JiSoo trong bộ vest trắng tinh, SeokMin không kiềm được, giọt nước mắt hạnh phúc khẽ rơi xuống. Anh vội đưa tay lau đi nhưng chúng cứ không ngừng rơi. SeokMin quả thực hạnh phúc đến phát khóc!

SeungCheol tiến tới, ôm SeokMin một cái, rồi đặt tay JiSoo lên tay anh.
"Em tôi, giao cho cậu."

SeokMin cúi đầu, nắm chặt lấy tay JiSoo
"Em nhất định sẽ mang lại hạnh phúc cho cậu ấy!"
SeungCheol gật đầu, quay lưng về chỗ ngồi của mình.

SeokMin đưa JiSoo lên bục trên các bậc thang, vẫn còn chưa dám nhìn thẳng vào mắt cậu lần nào. Vị Cha sứ già nở nụ cười hiền hậu nhìn hai người. SeokMin vẫn chưa kiềm được nước mắt, tay cứ lau liên tục. Mọi người phì cười trước vị Tướng quân oai phong trên chiến trường là thế, hoá ra lại là một người rất tình cảm.

JiSoo bỗng thấy tim mình rung động một chút, cậu đưa tay quệt nhẹ giọt nước mắt trên má anh. SeokMin sững sờ nhìn cậu, rồi vỡ oà vì hạnh phúc. Anh cười thật tươi, nắm vội lấy đôi tay nhỏ. Nhẫn cầu hôn của SeokMin đã được JiSoo chuyển sang đeo ở ngón giữa để hôm nay đeo nhẫn cưới.

Vị Cha sứ già xin phép bắt đầu làm phần lễ, đọc lời tuyên thệ cho hai người

"Con đồng ý"-SeokMin nhìn thẳng vào mắt JiSoo, nói bằng giọng chân thành nhất.

JiSoo nhìn anh, rồi lại nhìn mọi người. Cậu nhìn về SeungCheol, anh khẽ gật đầu.

SeokMin lo lắng nhìn JiSoo lưỡng lự, nhỡ cậu không đồng ý thì sao? Nhỡ cậu bỏ lại anh ở đây và chạy đi thì sao? Giấc mộng tươi đẹp này có phải sẽ trở thành ác mộng không?

Và rồi... JiSoo mỉm cười
"Con đồng ý."

SeokMin chưa bao giờ thấy cuộc đời này lại tươi đẹp đến thế. Nhìn JiSoo đang đứng trước mặt anh, giờ phút này đang cười thật hiền.

"Mời hai con trao nhẫn cho nhau!"

SeokMin run run cầm bàn tay nhỏ, lồng chiếc nhẫn sáng lấp lánh vào tay cậu. Đây là lần thứ hai anh làm việc này, nó cũng hồi hộp y như khi cầu hôn JiSoo vậy. JiSoo luồn nhẫn vào tay anh rồi mỉm cười. Vậy là hai người đã chính thức trói chặt nhau lại, không còn đường lui.

Tất cả mọi người cùng vỗ tay thật to, mừng hạnh phúc cho hai người. SeokMin mỉm cười tươi rói, cúi xuống định hôn JiSoo.

JiSoo nhắm tịt mắt, khẽ quay mặt đi. Tim cậu đập mạnh, cậu có chút sợ hãi. SeokMin khựng lại vài giây, tim trùng xuống. Rồi anh hôn nhẹ lên vầng trán nhỏ, một cách dịu dàng và yêu thương nhất.

"Anh sẽ không ép em làm bất cứ điều gì em không muốn JiSoo.. Vì... Anh yêu em!"-SeokMin thì thầm vào tai cậu. JiSoo ngước lên nhìn anh, đôi mắt tựa hồ chan chứa đầy suy nghĩ mông lung.

Một ánh mắt ánh lên tia vui mừng hướng về phía JiSoo.
"Chúc mừng hạnh phúc nhé."
Người đó đưa mắt về hướng khác, nơi người đàn ông cao lớn đang đứng ở hàng đầu, mấp máy môi
"Xin lỗi..."



Sau khi dùng bữa trong khán phòng lớn, mọi người lại quay lại nơi làm lễ khi nãy để dùng tiệc rượu. SeungCheol tiến lên trước, khẽ gõ gõ vào chiếc mic để thử âm thanh.
Tất cả mọi người đều yên lặng khi Quốc Vương lên nói.

"Chào mọi người, ta hôm nay đứng đây phát biểu không phải với tư cách là Quốc Vương nữa, mà chỉ đơn giản là anh trai của Vương tử JiSoo. Ta cho phép hôm nay mọi người không cần hành lễ, hãy chỉ cùng chung vui hôm nay"-SeungCheol nhận được một tràng pháo tay cực lớn từ tất cả mọi người.

"Như mọi người đã biết, JiSoo tuy không phải em trai ruột của ta, nhưng ta thương nó hơn tất thảy mọi thứ trên đời. Mới đầu ta chưa bao giờ nghĩ nó sẽ bỏ ta đi sớm vậy, ta còn định chờ vài ba năm nữa mới cho nó kết hôn. Ở trong cung điện một mình có chút cô đơn, thực không muốn thả nó đi chút nào. Nhưng rồi giống như duyên, SeokMin tới cầu hôn và JiSoo đã đồng ý. Ta thực sự khá buồn đấy! Nhưng không sao, ta tin quyết định của JiSoo.
Lee SeokMin, nếu cậu dám đối xử không tốt với JiSoo, ta lập tức xử tội cậu!"

SeokMin nghe xong toát mồ hôi hột, thực thương cảm cho anh quá đi.

"Alo... Vâng, xin chào mọi người, tôi là Lee JiHoon, anh trai của chú rể hôm nay. Tôi vẫn nhớ hồi bé nó rất nhút nhát, đến cả con bọ nhỏ cũng sợ. Nhưng rồi từ khi vào Quân bộ, nó thay đổi hoàn toàn. Để rồi khi nó trở thành Tướng lĩnh của quân đoàn Vocal, tôi mới cảm thấy yên tâm.

SeokMin khi nói với tôi về chuyện cầu hôn cùng Vương tử JiSoo, tôi chưa từng cảm thấy nó quyết tâm như vậy bao giờ! Tôi đã vô cùng bất ngờ. Nhưng sau rồi khi nhìn thấy ánh mắt nó nhìn Vương tử hôm nay, tôi mới hiểu ra lý do của nó. Tôi hi vọng nó có thể mang đến hạnh phúc cho gia đình của nó sau này.

Vương tử JiSoo, chào mừng tới gia đình chúng tôi! Mong mọi người nâng ly để chúc mừng hạnh phúc cho đôi uyên ương"-JiHoon kết thúc bài phát biểu nhỏ, đi xuống ngồi cạnh SoonYoung.

JiSoo mỉm cười quay sang cám ơn JiHoon. Nhìn lên sân khấu, cậu sững người. Là.. TaeHyung!

"Chào mọi người, tôi là Bác sĩ Hoàng gia TaeHyung, cũng là bạn thân lớn lên từ nhỏ với Vương tử. Hôm nay tôi ở đây, xin chúc mừng đám cưới và cũng xin gửi lời xin lỗi chân thành nhất tới Vương tử JiSoo về lỗi lầm của tôi gây ra với cậu ấy. Tôi mong cậu ấy sẽ được hạnh phúc mãi sau này, và xin phép gửi lời này:'JiSoo, dù có chuyện gì, cậu mãi là người quan trọng với tớ!'. Xin cảm ơn."-TaeHyung nhìn về phía JiSoo, mỉm cười thật tươi.

JiSoo đờ người nhìn anh, cậu nhớ anh rất nhiều. Suốt 2 tháng không gặp nhau, TaeHyung có nhiều lần nhắn tin đến máy truyền tin của cậu. Nhưng cậu tự dặn lòng mình không được phép đáp lại. Cậu không cho phép tim mình loạn nhịp thêm lần nữa được!

Nhưng rồi hôm nay khi gặp anh, tim cậu lại không nghe lời mà đập mạnh. JiSoo nhìn theo bóng TaeHyung về chỗ ngồi cạnh các vị khách khác, lòng không kiềm được cảm xúc. Quả thực cậu chưa buông bỏ được hết tình cảm của mình.

SeokMin khẽ nhịp nhịp ngón tay trên đầu gối, mọi ánh mắt của JiSoo nhìn về TaeHyung, anh hiểu hết. Anh biết ánh mắt đó vì anh cũng nhìn JiSoo bằng ánh mắt tương tự như vậy. JiSoo thích cậu ta sao?

Anh không kiềm lòng được, tim nhói đau. SeokMin từng rất hi vọng, rằng JiSoo chưa có ai trong lòng mình, ít ra như vậy, anh sẽ có cơ hội. Nhưng sự thật đau lòng luôn xảy ra, JiSoo đã có người mình thích.

SeokMin nhìn JiSoo, không biết nên nói gì. SeungCheol nhìn SeokMin cúi mặt cạnh JiSoo, bỗng có chút thương cảm. Còn gì đau hơn khi thấy người mình yêu lại đi thích người khác chứ?
"Cuối cùng, xin mời chú rể-Tướng quân Lee SeokMin của quân đoàn Vocal lên phát biểu."-Tiếng nói khiến cả JiSoo và SeokMin giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ của hai người. SeokMin cười gượng gạo, đứng dậy đi lên bục.

"Lời đầu tiên, xin cám ơn mọi người đã tới dự lễ thành hôn của tôi hôm nay cùng Vương tử JiSoo. Chúng tôi vô cùng cảm kích! Hôm nay là ngày vui, trước tiên mong mọi người nâng ly mừng hạnh phúc của... Chúng tôi.."-SeokMin cầm ly champange, hướng lên cao. Mọi người cũng đồng loạt nâng ly chúc mừng.

"Tôi trước đây không nghĩ là mình sẽ kết hôn ở tuổi này, tôi nghĩ là khoảng 28-30 gì đó sẽ kết hôn. Tôi vừa lên chức Tướng quân tròn 1 năm, vẫn còn muốn ổn định mọi chuyện. Nhưng khoảnh khắc tôi nhìn thấy JiSoo, tôi đã không kiềm lòng được mà muốn cưới em ấy. Tôi thích em ấy từ rất lâu rồi. Cho nên tôi đã lập tức gửi lời cầu hôn tới Quốc Vương. Thật quá đỗi may mắn khi hôm nay, chúng tôi ở đây, chính thức trở thành bạn đời của nhau.

Tôi biết bản thân mình còn nhiều thiếu sót, nhưng tôi chắc chắn sẽ làm hết sức mình, dành toàn bộ phần đời còn lại để yêu thương và chăm sóc cho JiSoo.

Lời cuối cùng tôi muốn nói rằng, tôi yêu em, dù có chuyện gì đi chăng nữa! Mong sau này chúng ta hãy chung sống hạng phúc cùng nhau, em nhé!"

SeokMin cười buồn nhìn về JiSoo, mọi người vỗ tay rần rần cho chú rể. JiSoo không biết nên phản ứng thế nào, bị những lời nói chân thành của SeokMin làm cho cảm động. Cậu bỗng chốc cảm thấy tương lai sau này, có SeokMin, cũng không đến nỗi tệ.

Sau khi SeokMin nói lời cuối, bữa tiệc cũng kết thúc ở đó. Sáng nay sau khi cử hành lễ, hai người có đi một vòng quanh thủ đô để ra mắt nhân dân. Rồi là bao nhiêu thủ tục lễ nghi khác rất rườm rà cũng đã xong. JiSoo cảm giác như được giải thoát khi tiệc cũng đã tan. Nếu có thể, cậu cần một giấc ngủ ngay lập tức!

SeokMin đang chào mấy vị khách ở ngoài cổng cùng bố mẹ. Sau đó hai người sẽ lên tàu để về tinh cầu Vocal luôn. JiHoon và SoonYoung đã về trước để lái xe tới bờ biển chơi.

SeungCheol đưa cho JiSoo một túi quần áo nhỏ, bảo cậu đi thay cho thoải mái. JiSoo quay lại sau khi thay bộ đồ cưới cồng kềnh bằng quần jean và áo sơ mi.

"Bây giờ em phải cùng SeokMin về tinh cầu Vocal rồi nhỉ... Chết rồi giờ sao đây? Anh bắt em lại được không?"-SeungCheol ôm chặt JiSoo, như thực sự muốn giữ cậu lại, không cho đi.
"SeungCheol... Em hứa, nếu có thể, em sẽ về thăm anh... Gửi lời chào của em đến Chan nhé."-JiSoo dụi mặt vào vai anh, ngửi mùi hương quen thuộc với cậu từ nhỏ.

"Được rồi. Thôi đi đi, SeokMin đang đợi em kìa..."
JiSoo gật đầu, lau nước mắt đã trào ra khỏi khoé mi, nắm tay SeungCheol thật chặt. Rồi tạm biệt anh, đi tới nơi SeokMin đang chờ cậu cùng chiếc cơ giáp màu bạc.
Hôm nay, cơ giáp DK của SeokMin sẽ đưa hai người tới tinh cầu Vocal. SeokMin không muốn đi bằng tàu vũ trụ, anh sợ JiSoo mệt vì phải đi mất 2 tiếng, giờ cũng muộn rồi.

JiSoo ngồi cạnh SeokMin trong khoang điều khiển, trong lồng ngực tim đập thật nhanh và mãnh liệt. SeokMin đặt tay lên tay JiSoo, cười trấn an cậu.

"Đừng lo lắng, chúng ta sẽ đi nhanh thôi..."

Cơ giáp màu bạc tung cánh bay lên trời cao, đưa hai người đến tinh cầu Vocal.


SeungCheol đứng nhìn theo rất lâu, khe khẽ thờ dài.
"JiSoo.. Em nhất định phải hạnh phúc!"

Park Tổng quản cung kính cúi đầu
"Thưa Quốc Vương, cũng muộn rồi, người hãy quay về nghỉ ngơi."

SeungCheol gật đầu, đi về phía cung điện chính. Bóng lưng cô độc như bị cuốn vào màn sương đêm lạnh lẽo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top