Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

SeokMin nhớ Omega của mình đến chết mất! JiSoo đã đi được gần 2 tuần rồi, đồng nghĩa với việc SeokMin đã ở một mình suốt từng đấy thời gian. Không có JiSoo ở nhà, anh trở về lúc 8h tối mà không có ai đợi cơm nữa, cũng không có ai ở bên cạnh để ôm khi ngủ, cũng không có mùi đào thơm thơm vấn vít bên cánh mũi. Chả có mái đầu bưởi hay nằm trong lòng anh, chả có đôi tay gầy giúp anh thắt caravat mỗi sáng.

Thật ra thì quan hệ giữa hai người... nó ở cái giai đoạn rất khó hiểu, rất mập mờ. Chúng ta hiểu đơn giản hơn là không phải quá xa lánh mà cũng không quá gần gũi.

Sau khi sinh MinGyu, JiSoo yếu hẳn cả người, sụt cân đến chóng mặt. SeokMin hồi đó lo lắng vô cùng, mang đủ thứ thuốc bổ về cho cậu uống. Ép cậu ăn thật nhiều để lên cân lại. Mãi 1 năm sau đó thì JiSoo mới ổn định sức khoẻ và đã có da thịt trở lại hơn rất nhiều.

Cậu hầu như dành cả ngày để chơi cùng con hoặc là viết vài trang sách. JiSoo cũng nhận ra rằng chăm con khó đến thế nào, mà cũng hạnh phúc đến thế nào. Không sai khi nói rằng MinGyu chính là cầu nối tình yêu cho hai người phụ thân của mình.

JiSoo đã chủ động nằm lại gần SeokMin khi ngủ, không giãy ra khi anh vươn tay ôm cậu vào lòng. Cũng không còn cứng người khi anh thân mật, cậu hoàn toàn thả lỏng và bình thản đón nhận chúng. Mỗi tối ngủ cạnh anh, sáng dậy cùng ăn sáng, cho MinGyu uống sữa, tiễn anh đi làm. Ở nhà chăm con cùng bảo mẫu, ăn trưa, viết sách, ru MinGyu ngủ. Bữa tối thỉnh thoảng cậu sẽ vào bếp, đợi anh về cùng ăn. Rảnh rỗi hơn thì làm bánh ngọt cho SeokMin. Ăn tối xong thì tắm rồi đi ngủ. Chuỗi ngày như vậy cứ lặp đi lặp lại suốt 7 năm trời, JiSoo không hiểu sao rất tận hưởng nó. Cậu cảm giác đầu óc thả lỏng vô cùng, cũng khá thư thái.

Hai người xích lại gần nhau hơn không có nghĩa là JiSoo yêu SeokMin.

SeokMin tự cảm nhận được anh và cậu giống các cặp bạn đời bình thường thôi, nhưng thực chất lại không hẳn. Vì sinh MinGyu mà JiSoo súyt mất mạng, SeokMin sợ luôn, sống chết không cho cậu mang thai thêm lần nào nữa. Anh bảo có MinGyu là đủ, thằng bé cũng là Alpha rồi, anh không muốn có thêm con. JiSoo mới đầu sốc vô cùng, cậu chưa thấy nhà nào mà chỉ sinh một con như nhà mình cả.

JiHoon và SoonYoung vẫn định có thêm con, chỉ là đợi hai đứa lớn lên và cứng cáp hơn hẳn rồi mới tính tiếp. Cậu cũng tưởng SeokMin nghĩ vậy khi mỗi lần kì phát tình qua, anh đều nhắc cậu uống thuốc tránh thai. Nhưng không ngờ là anh bảo hẳn với cậu rằng sẽ không có con nữa khi cậu hỏi rằng MinGyu cũng 5 tuổi rồi, anh có muốn sinh thêm con không. Anh chỉ lẳng lặng ôm lấy cậu rồi bảo anh không thể để mất cậu thêm một lần nào nữa và anh không cần gì hết ngoài cậu. JiSoo lúc đó cảm động vô ngàn, trái tim run lên từng hồi mãnh liệt.

Thế nhưng cậu không chắc nổi thứ tình cảm mình dành cho SeokMin là gì. Lời yêu vẫn chưa bao giờ được thốt ra, nó cứ chững lại ở một nơi nào đó mà JiSoo cũng không biết.




SeokMin gọi đến máy truyền tin của JiSoo thì không thấy nhấc máy nên để lại lời nhắn rồi tắt. Buông tiếng thở dài nằm xuống chiếc giường trống trải, đầu anh ngập tràn những suy nghĩ rối ren. Chuyện của Quân bộ đã hoàn thành, nhiệm vụ được giao anh cũng đã làm xong. Vậy giao ước của anh với SeungCheol cũng đã kết thúc rồi. Nếu vậy có phải JiSoo cũng sẽ bỏ đi không? Lắc mạnh đầu xua tan ý nghĩ tiêu cực đó, SeokMin quay sang nhìn chỗ trống bên cạnh. Trên gối còn vương lại mùi thơm thơm của mái tóc mềm màu bưởi, chăn cũng thoang thoảng mùi đào ngọt lịm. SeokMin thích ăn ngọt, mà JiSoo lại quá đỗi ngọt ngào khiến anh say mê đến không thể dứt ra được.

Tiếng máy truyền tin rung lên làm anh hơi giật mình vì đang chuẩn bị đi vào giấc ngủ sâu. Mắt nhắm mắt mở với tay lấy máy thì tên người gọi làm anh tỉnh luôn.
"SeokMin? Anh ngủ chưa?"-JiSoo cười hiền nhìn anh.
"Anh chưa, còn lâu nữa cơ, mới 11h mà."-SeokMin hớn hở nhìn cậu, tóc còn hơi ướt chắc JiSoo vừa tắm.
"Gọi em có chuyện gì không? Em xin lỗi nhé, em vừa xuống phòng băng thăm Chan, lúc lên thì đi tắm luôn nên không biết anh gọi."
"Không sao, em mau lau tóc đi không ốm. Em vẫn còn yếu lắm đấy."
"Vâng, em biết rồi. Thế có chuyện gì nào?"-JiSoo với tay lấy cái khăn bông bên cạnh xoa xoa tóc.
"Không có gì, chỉ là anh... Ừm... Nhớ em thôi..."

JiSoo phì cười, SeokMin đúng là luôn nghĩ gì nói nấy, thẳng như ruột ngựa vậy. Từ ngày xưa đến giờ, anh có nhớ hay yêu hay giận gì luôn nói luôn:"Anh yêu em/ JiSoo, anh nhớ em/ Anh không hề hài lòng với việc em làm đâu!". Anh không hề giấu cậu bất cứ cảm xúc nào của anh, luôn làm JiSoo cảm thấy anh có đôi chút "ngốc nghếch" trong phương diện tình cảm. SeokMin cũng thừa nhận luôn là cậu là người đầu tiên anh thích nên anh không biết phải làm sao để bày tỏ nữa.

"Em biết rồi, em chắc phải hai hay ba tháng nữa mới về nhà. Nếu anh không bận việc ở Quân bộ nhiều thì có thể tới Thủ đô thăm em vào cuối tuần."-JiSoo cất khăn bông sau khi tóc đã khô hẳn, nhìn anh chăm chú qua màn hình.
"Tất nhiên là được! Vậy khi nào anh tới sẽ lập tức nhắn tin báo em trước."
"Ừ được. Cũng muộn rồi, anh nghỉ sớm đi. Dạo này Quân đoàn có nhiều việc không?"
"Không nhiều lắm, anh dạo này được về sớm hơn thì em lại không có nhà."
"Anh rảnh đôi chút thì lại đến lượt em bận rồi. Thôi anh ngủ đi nào, mai còn đi làm nữa."
"Ừ, vậy em cũng nghỉ sớm đi. Ngủ ngon nhé."
"Vâng, anh ngủ ngon."

JiSoo định tắt máy thì SeokMin gọi lại
"JiSoo..."
"Dạ?"
"Anh yêu em..."-SeokMin cười thật tươi, hệt như một mặt trời toả sáng rực rỡ. JiSoo ngượng ngùng gật đầu rồi tạm biệt anh.

JiSoo cảm giác SeokMin luôn sợ rằng cậu quên mất là anh yêu cậu nên luôn nhắc cho JiSoo nhớ. Nhiều lúc cậu buồn cười là anh đã qua ngưỡng 30, Tướng quân 32 tuổi rồi mà vẫn còn nhiều lúc ngờ nghệch lắm. JiSoo luôn cảm giác mình lớn hơn anh chứ không phải kém anh 3 tuổi nữa.

SeokMin trầm mặc hẳn khi máy truyền tin đã tắt, anh vẫn là đang đợi cậu nói yêu anh. Hi vọng càng nhiều thì thất vọng càng nhiều, điều này ai cũng biết mà. MinGyu ra đời, JiSoo dành hết tình thương cho nó làm SeokMin nhiều khi vẫn "ảo tưởng" rằng nếu JiSoo thương yêu MinGyu nhiều vậy, chắc anh cũng được "ké" một chút mà nhỉ? Nhưng rồi anh chỉ cay đắng nhận ra sự thật không phải vậy. Từ hồi MinGyu chưa được 2 tuổi, sức khoẻ JiSoo vẫn yếu và anh thì đi làm vắng nhà liên miên dạo đó. Anh ít có thời gian để ý đến cậu, anh lo sốt vó lên rằng cậu sẽ buồn rồi cảm thấy bị bỏ rơi như trên mạng nói (Omega hay Beta sau sinh tâm lý thường không được ổn định, dễ có những suy nghĩ tiêu cực quá mức). Nhưng JiSoo chỉ trấn an anh rằng cậu hoàn toàn không sao hết, cậu ổn mà.

Rồi thời gian sau thì TaeHyung hay tới chơi, khám cho JiSoo và bầu bạn với cậu. SeokMin ghen muốn điên lên! Nhưng phải nhịn hết xuống vì anh không cảm thấy JiSoo làm gì sai hết. Bác Kwang nói rằng TaeHyung đến nhưng chỉ cùng JiSoo và MinGyu ngồi chơi ngoài vườn một lát rồi về, chứ không hề có gì xảy ra giữa họ. Độ đa nghi của con người khi yêu mà ghen lên thì nó hoàn toàn vượt quá sức tưởng tượng rồi. SeokMin cố ép mình từ bỏ sự đố kị, nhưng căn bản anh không thể. Ai mà làm được điều đó chứ?

Một cục bông trắng muốt nhảy phóc lên giường, duỗi cong người lên rồi đi những bước hết sức sang chảnh về chỗ JiSoo hay nằm. Con mèo Shua béo đã nhiều tuổi lắm rồi, cũng 8 tuổi rồi đấy và nó thì càng ngày càng phì ra. SeokMin dở khóc dở cười nhìn Shua, nó còn chả thèm liếc anh lấy một cái. Shua dùng đệm thịt hồng hồng ấn ấn lên đệm rồi cuộn người nằm xuống, nhắm mắt lại ngủ luôn.

Anh lắc đầu cười bất lực rồi cũng nằm xuống đưa tay xoa đầu nó. Shua gừ gừ lên đầy thoả mãn rồi ngáp to, hơi hơi hé mắt ban cho anh cái nhìn quý giá rồi lại khép lại.
"Shua, mày là mèo của tao cơ mà. Sao giờ mày chỉ thích JiSoo thôi vậy? Nhiều hôm cũng chen vào giữa bọn tao nằm nữa."-nhắc đến lại thấy cáu nhé.

SeokMin tính hết tất cả mà quên luôn con mèo béo này. MinGyu ngủ riêng từ bé, không bao giờ mè nheo muốn baba ngủ cùng. Thế là SeokMin không lo bị cướp người thương. Nhưng ai mà ngờ thỉnh thoảng buổi tối Shua lại vào, nằm yên vị trong vòng tay JiSoo. Khi SeokMin đang sờ sang bên cạnh tìm hơi của cậu như mọi khi thì bị cào cho 3 đường cơ bản đau đến tỉnh cả ngủ. Cả hai lườm nguýt nhau một hồi thì SeokMin cũng chịu thua mà hậm hực nhìn nó tự đắc vểnh râu được JiSoo của anh ôm.

Nói vậy thôi chứ anh vẫn thích Shua, MinGyu còn suốt ngày gọi Shua là 'hyung ơi' xong ôm con mèo chạy lon ton khắp nhà. Nhìn hai đứa núc ních bế nhau buồn cười lắm, JiSoo chụp lấy cả đống ảnh mang treo đầy các bức tường.

SeokMin hơi suy tư đôi chút, quyết định luôn là cuối tuần này sẽ tới cung điện thăm cậu. Gì chứ anh nhớ cậu lắm rồi...





JiHoon bận bịu trong kho cơ giáp cả ngày trời chỉnh sửa lại vài bộ phận cho Hoshi. SoonYoung đứng ở dưới đất nhìn cậu đang trèo lên cái thang cao tít thì cứ nơm nớp lo sợ. Cơ giáp cấp S cái nào cũng cao hơn 3m, gấp đôi JiHoon rồi còn gì. Anh đứng giữ thang cứ ngước lên nhìn cậu đang vô cùng chuyên tâm chỉnh lại mớ dây dợ loằng ngoằng nhìn như hàng trăm con rắn nhiều màu.

JiHoon cầm bảng điện tử điều khiển thử, mọi thứ hoạt động vô cùng tốt. Cơ giáp Hoshi và DK đã xong, còn lại S.Coups của SeungCheol nữa. Chắc cậu sẽ tới thủ đô một chuyến vậy.
"Xong chưa JiHoon!"
"Em xong rồi đây, anh hỏi câu đó không biết bao nhiêu lần rồi đấy."-JiHoon buồn cười không chịu được, đây là lần đầu tiên SoonYoung trực tiếp chứng kiến cậu làm việc với cơ giáp. Lúc cậu bảo để leo lên thang chỉnh thì anh sống chết không cho, bảo nếu ngã xuống thì sao, lỡ có bị gì thì anh biết sống như thế nào. Lâm li bi đát một hồi bị JiHoon vặc lại một trận thì nín luôn, im thin thít bảo để cho anh giữ thang, em cẩn thận nhé.

JiHoon xuống gần đến nơi, đang định nhảy xuống thì SoonYoung vòng tay qua đùi cậu nhấc cậu khỏi thang rồi đặt xuống. Nhưng rồi cậu không ngần ngại đập cho anh một phát vì cái bàn tay kia dám lợi dụng mà sờ soạng linh tinh. SoonYoung cười hề hề rồi ôm cậu vào lòng hôn cho mấy cái mới chịu buông ra.

"Em chắc sẽ về thủ đô một chuyến."-JiHoon vừa nói vừa đưa tay chỉnh lại cổ áo chưa bẻ hết của anh.
"Ngay lúc này sao?"
"Ừ, em phải về xem lại cơ giáp S.Coups."
"Cuộc chiến sắp bắt đầu rồi mà JiHoon?"
"Nó vốn đã bắt đầu rồi. Chỉ là mặt ngầm hay mặt nổi thôi... Hôm trước em có nhận được tin của anh SeungCheol, JiSoo đã trở lại cung điện rồi. Đồng nghĩa với việc SeungCheol đã hành động."
"Nhưng không phải JiSoo không biết gì sao?"
"Đúng thế, chính vì em ấy không biết gì thì mới có thể làm mọi việc êm đẹp hơn. Em nghĩ chúng ta cũng nên làm việc được giao thôi."

SoonYoung trầm tư đôi chút rồi cầm bàn tay của JiHoon đưa lên môi, đặt xuống một nụ hôn thật nhẹ.
"Anh không bao giờ muốn em tham gia vào việc này. Em biết anh lo lắng điều gì mà..."
"Youngie... Em muốn làm mà, đó là việc em giỏi nhất."
"Anh sẽ đi cùng em."
"Không, anh phải ở lại để lo cho quân đoàn Performance và cả tinh cầu nữa. Em sẽ đi trước và tới lo cho lũ trẻ sau khi xong việc ở cung điện. Anh yên tâm, em nhất định sẽ tự bảo vệ mình."
"Anh tin em..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top