Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chuyện kể rằng #41: cũng thấy thiếu hơi...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

chuyện kể rằng, lê trí huân mấy nay toàn đi mình ên.

ủa, vậy thì có gì lạ đâu ta? trừ những lúc có hai thằng em đi chung thì việc trí huân luôn ở một mình là chuyện thường tình mà nhỉ?

đó là cho tới khi, quyền thuận vinh quyết tâm dán keo dán sắt lên người lê trí huân.

kể từ ngày được trí huân cho phép tiếp xúc gần, thuận vinh tranh thủ kè kè kế bên anh mọi lúc mọi nơi, dù là ở trường hay ở quán net, chỉ cần thấy huân là vinh bay tới liền!

thế mà mấy ngày nay, thuận vinh bỗng dưng biến mất dạng, không thấy tăm hơi đâu cả, cũng không một ai biết rõ tung tích của hắn luôn.

ngày đầu tiên vắng hắn, trí huân còn thấy bình thường, mỗi người có một cuộc sống riêng của mình mà, hắn có đi đâu hay làm gì thì anh cũng không quan tâm đâu.

mà suy nghĩ đấy chỉ có hiệu lực trong vài ngày thôi, khi đã hết hiệu lực rồi mà vẫn không thấy ai kia đâu, trí huân bắt đầu thấy khó chịu một chút.

anh bỗng nghĩ đến đủ thứ chuyện có thể xảy ra với hắn, từ những việc nhỏ xíu rồi xé ra to dần, mà anh nghĩ gì thì đâu ai biết, chỉ biết là những suy nghĩ ấy đủ để khiến anh trầm tới mức quên luôn cả ăn uống, quên luôn cả làm nhạc, quên luôn cả đánh game với toàn viên hựu và thôi thắng triệt.

tức là vào quán net rồi chỉ có ngồi suy ngẫm như vậy thôi đó.

vì đầu óc rối rắm quá nên anh quyết định sẽ cắm đêm tại quán một bữa, với hy vọng sẽ bớt nặng đầu đi vài phần.

ban ngày ban mặt thì chẳng thấy đâu, đêm đến lại thấy ai kia ngồi lù lù trong quán.

lê trí huân nghiêng đầu nhìn vị trí máy quen thuộc nơi có khứa nào đó đang ôm khư khư con hổ bông trong lòng, còn trùm thêm một chiếc chăn bên ngoài với hoạ tiết sọc đen hổ vằn và màu cam chói loá.

hổng nói chắc cũng hông ai biết đó là quyền thuận vinh đâu ha.

bảo là không quan tâm thế thôi nhưng khi đã thấy được hắn rồi thì trí huân thấy nhẹ nhõm vô cùng mà thở phào một hơi, có lẽ là vì anh đã quen với sự hiện diện của hắn rồi, không nói không rằng cứ thế biến mất như vậy, người ta cũng biết lo chứ?

- ủa? huân hả?

trí huân im phăng phắc không tạo ra bất cứ tiếng động nào, vì thế mà anh cực kì ngạc nhiên khi thấy thuận vinh tự dưng ngồi thẳng dậy rồi quay phắt sang nhìn anh chằm chằm, cứ như là hắn có thể đánh hơi được sự tồn tại của anh vậy, hắn lắc lư người và nở một nụ cười với hai mắt híp lại, trông hắn ngốc ngốc sao á.

- ...sao cậu lại ở đây?

- tui đang chạy deadline ó.

trí huân tò mò nhìn vào máy tính của thuận vinh, nào là google chrome rồi mấy cái file word với powerpoint, có cả capcut và một vài phần mềm chỉnh sửa khác nữa.

- mấy bữa trước á, giảng viên lớp tui bảo tui là đang có một cuộc thi nhảy online á, kiểu, mình nộp clip nhảy cho họ đánh giá rồi họ sẽ công bố giải lên trang của họ thôi, giải thưởng cũng bình thường à mà tui cũng muốn thử sức, lỡ mà trúng giải rồi được đăng lên trang của họ thì mình sẽ được quảng bá được tăng thêm độ nhận diện đồ đó, nói chung là cũng không mất gì lại còn được hưởng lợi nữa, nên là tui quyết định tham gia luôn!

- nhưng mà...thủ tục nộp thi rắc rối quá à, không chỉ nộp clip mà họ còn bắt nộp thêm mấy cái khác nữa, gì mà một bản giới thiệu về nhóm nhảy rồi quá trình luyện tập ra sao...mấy cái phần mềm này cũng khó dùng ghê á, tui hong hiểu gì hết trơn, mấy bữa nay tui chỉnh đi chỉnh lại hoài mà nó cứ kì kì rồi tui cũng không biết phải sửa sao luôn...

thuận vinh nói một lèo giải thích cho trí huân hiểu, hắn chống một tay lên bàn đỡ cằm, vẻ mặt chán nản với ánh mắt mệt mỏi dính chặt lên màn hình máy tính.

trí huân thì chỉ im lặng nhìn hắn nói, cái đầu nhỏ của anh tràn ngập suy nghĩ, thuận vinh trong mắt anh là một kẻ vô tư vô lo, không quá quan trọng việc học hành, chẳng rõ hắn trên lớp ra sao chứ mỗi khi gặp là anh chả bao giờ thấy hắn hó hé gì đến việc học cả, đến quán net cũng chỉ toàn thấy chơi game, không thì cũng làm mấy việc vặt vãnh như coi youtube, xem phim, ăn rồi ngủ, cũng như là hay kiếm chuyện với lê xuân minh và phu đằng quang, hoặc chỉ đơn giản là nhìn anh làm nhạc.

bởi vậy nên hình ảnh lúc này của hắn trông thật lạ, dáng người thon gầy hơi khom lại, khuôn mặt hốc hác, hai mắt thâm đen chứng tỏ cho việc hắn đã nhìn máy tính thường xuyên hơn trước, vẻ mặt tập trung cao độ với những cái nhíu mày lại khi chỉnh sửa không đúng ý.

ra dáng một người học hành đàng hoàng phết.

trông cũng tàn tạ, trông cũng đẹp trai phết.

lê trí huân tự tát vào mặt mình một cái rõ đau như muốn tát văng luôn cái suy nghĩ vừa rồi, tới mức quyền thuận vinh phải ngỡ ngàng nhìn theo.

- cậu-cậu sao thế!?

- có con muỗi.

thuận vinh có vẻ không tin lắm nhưng hắn cũng chẳng ý kiến gì mà đứng dậy đi đâu đấy, vài phút sau hắn quay lại với một lon coca mát lạnh trên tay và áp nó lên bên má ửng đỏ của trí huân.

- có muỗi thì cũng nhẹ tay thôi chớ, tui thấy mà tui đau giùm huân luôn á trời!

má chòn má xinh má trắng má mềm như này, sao thuận vinh không xót được chứ???

trí huân cảm nhận cái lạnh ùa đến làm dịu đi sự ê ẩm trên mặt, anh vô thức nghiêng đầu nhiều hơn, nhắm hờ mắt lại rồi dụi vào lon coca ấy.

hành động ấy khiến hắn thấy xôn xao và nhộn nhạo như có một đàn bướm đang bay lượn loạn xạ trong lồng ngực của hắn vậy, hơi ấm của trí huân bằng cách nào đó được truyền thẳng qua lon nước ngọt này mà dễ dàng chạm tới lòng bàn tay của thuận vinh.

nên kiềm chế hay hôn phát nhỉ?

trong lúc thuận vinh đấu tranh tư tưởng thì trí huân hé mắt nhìn máy tính của hắn, anh trầm ngâm một lúc rồi lên tiếng nói.

- cần tôi giúp cậu không?

- hả? huân muốn giúp tui á?

- bộ điếc hay gì?

- hong hong, tui có điếc đâu, nhưng mà mấy này khó lắm á, huân có làm được hông?

trí huân xịt keo nhìn hắn, là hắn giả ngu hay không biết thật vậy trời? suốt thời gian qua, mỗi ngày đều kè kè kế bên nhau như thế mà thuận vinh không thấy được sự rành rõi công nghệ của anh hay sao?

thuận vinh nhìn biểu cảm của trí huân rồi hiểu lầm là anh đang thấy khó chịu vì mình lắm mồm quá, hắn mới xua tay bảo "không có gì đâu" rồi cười hề hề đánh trống lảng, cung kính mời anh an toạ.

quả nhiên, có trí huân giúp đỡ có khác, thuận vinh cứ ngỡ mình sẽ phải tốn thêm mấy đêm nữa mới xong, ai dè chỉ mới nửa tiếng trôi qua thôi mà hắn đã gửi mail cho cuộc thi ấy luôn rồi.

ý là, rất chi là nhanh gọn lẹ luôn ấy???

- mấy này dễ mà.

trí huân nhún vai nói, còn không bằng một 1/5 file nhạc bình thường của anh nữa là, liếc nhìn thuận vinh kế bên đang dùng ánh mắt 3 phần ngưỡng mộ 7 phần sùng bái mà nhìn, tự dưng cũng thấy oai ghê, lỗ mũi của anh phập phồng muốn banh luôn rồi đây này!

- huân giỏi ghê á! không có huân chắc tui chết ngắc trong mớ này luôn rồi!

- có gì đâu.

- để bữa nào tui mời huân bữa cơm nha, coi như trả công cho hôm nay ha!

lê trí huân được khen bay lên đến tận tầng mây thứ 17, tâm trạng siêu tốt nên anh cũng vui vẻ gật đầu.

- cũng được.

- ok luôn! mà giờ chắc là tui chợp mắt xíu đây, mấy nay tui bận quá, vừa học xong vừa tìm tài liệu biên bài các kiểu, tối đến thì mày mò cho cái cuộc thi quái quỷ này nên tui hông ngủ được miếng nào luôn á...oáp~

quyền thuận vinh vươn vai, ngáp một cái rõ to muốn ngoác cái miệng, hắn đặt con hổ bông lên bàn rồi nằm xuống, hai mắt ngấn nước lim dim, mấp máy vài lời.

- huân tốt với tui thiệt nha...tui cám ơn huân nhiều lắm...

rồi hắn ngáy.

mệt tới mức vừa mới nhắm mắt lại đã có thể ngủ được luôn.

trí huân sau khi nghe được lời cảm ơn đó mà thấy chạnh lòng ngang, có vẻ như hắn không nhớ rằng anh đã hành xử tồi tệ ra sao vào những ngày đầu tiếp xúc, rằng hắn đã suýt phải nhập viện bao nhiêu lần chỉ vì anh đánh người không nương tay, cả những lời khó nghe mà anh đã từng nói với hắn nữa chứ.

bao nhiêu chuyện không hay như vậy và thuận vinh đây vẫn thấy anh tốt sao?

- cậu...quả thật là một người kỳ lạ...

anh vươn tay vén vài lọn tóc rủ xuống của hắn, hắn chun mũi vài lần rồi thả lỏng cơ mặt, khoé miệng bắt đầu nhỏ dãi lên bụng con hổ bông kia khiến trí huân phải bật cười với hình tượng ngốc xít này.

nhớ lại những lần hắn đeo bám anh, kiên trì và đều đặn mỗi ngày, suy cho cùng thì cảm giác này cũng không tệ lắm, trí huân nhỉ?

nghỉ ngơi cho tốt và tiếp tục làm phiền tôi đi, đồ hổ khùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top