Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

#27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


.


- Sao vậy Minchul? Lần nào nhìn thấy tôi anh cũng như vậy, tôi là em rể tương lai của anh đấy.

Những người khác đều đã quen khi thấy hai người như vậy. Hwang Minchul vốn nổi tiếng là một người đàn ông giàu có nhưng khiêm tốn, luôn đối xử thân thiện với người khác, không bao giờ nổi giận với cấp dưới, nhất là không hề hư hỏng, chơi bời như những gã con nhà giàu khác, anh lại có thân hình cao to, khuôn mặt đẹp trai, nhưng chưa bao giờ người ta nghe nói anh yêu người này, bỏ người kia, việc này thì anh hoàn toàn khác với Seungcheol. Vẻ đẹp trai và thói đa tình của hắn nổi tiếng khắp trong giới, có thể đây là điểm mà hai người không hợp nhất. Seungcheol không thích cái thái độ cao thượng của Hwang Minchul, còn Minchul thì ghét cái thói trêu hoa ghẹo nguyệt của Seungcheol, bởi vậy luôn lo lắng cho tương lai của em gái mình. Anh thực sự không nỡ gả em gái cho người như thế này, chỉ vì bố mẹ hai bên đồng ý, em gái anh lại thích Seuncgheol từ khi còn nhỏ, bởi vậy anh phải cố nhịn, nhưng bảo anh chấp nhận Seungcheol thì đúng là anh không muốn chút nào.

- Minchul, lâu lắm không gặp anh, hay là tối nay chúng ta tới quán bar ngồi một chút, chúc mừng Nari từ nước ngoài trở về. – Seungcheol nở nụ cười tinh ranh như con cáo, hắn biết rõ ràng là Hwang Minchul không thích hắn, nhưng vẫn thích trêu chọc Minchul, thích ngắm cái dáng vẻ tức giận của anh ta.

- Không cần đâu, cậu đi với em gái tôi đi! Tôi còn bận việc.

Hwang Nari nhìn Seungcheol rồi kéo tay anh trai, làm nũng:

- Anh~... - Hwang Minchul chẳng sợ ai cả, nhưng lại sợ em gái, cô nói lời nào cũng như là thánh chỉ với anh, anh bất lực gật đầu:

- Được rồi.

Sắc đêm mơ màng, quán rượu nhấp nháy ánh đèn xanh đèn đỏ. Chàng trai trong chiếc áo sơ mi đen miệng huýt sáo, lắc lư thân mình trên sàn nhảy, trong ánh đèn mờ ảo, đôi mắt với đường kẻ đậm lóe lên trong bóng tối, khuôn mặt không có biểu cảm gì, đôi tay chậm rãi cởi cúc áo để lộ ra phần thân trên trần trụi trắng nõn thu hút ánh nhìn , tất cả mọi người đều vỗ tay điên cuồng

- Cởi hết ra, cởi hết ra, cởi mau, cởi mau... - Nhân tính trong phút chốc biến thành một đống phân thối.

Hwang Minchul cau mày, anh cũng đã từng ở nước ngoài nhưng thực sự không thể chấp nhận nổi cái không khí điên cuồng ở nơi này. Seungcheol nhìn vẻ mặt khó chịu của Minchul, không nhịn được lại bật cười, giơ cao ly rượu trong tay, nói:

- Chul, lẽ nào trong số những người ở đây, anh không thích ai sao? Anh như vậy, người khác sẽ nghĩ là cái kia của anh không có dùng được đấy.

Hwang Minchul uống một ngụm bia, liếc xéo Seungcheol, đả kích:

- Bởi vậy tôi nên thường xuyên ở cùng cậu, như vậy thì cậu liền biết cái kia của tôi có được hay không.

Seungcheol cười lớn:

- Chul, anh đúng là càng ngày càng đáng yêu đấy, nhưng tại sao một người đàn ông tốt như anh mà không nghe nói có ai thích anh nhỉ?

Hwang Minchul phản kích:

- Nói chuyện tình yêu với người như cậu chả khác nào đàn gảy tai trâu!

- Ha ha, cách nói chuyện mới mẻ quá, nhưng mà hay lắm!

Hwang Nari nhìn anh trai rồi lại quay sang nhìn Seungcheol, không hài lòng, chu miệng:

- Hai anh làm sao mà lúc nào cũng cãi nhau vậy? Anh hai, anh không nhường anh Cheol một chút được hả?

Hwang Minchul dí tay lên trán em gái:

- Chả trách người ta bảo gái lớn phải gả chồng, bây giờ đã chỉ biết mỗi chồng của mình rồi, anh làm anh trai thật là đáng thương, chẳng có ai thương cả.

Hwang Nari lè lưỡi:

- Bởi vậy anh phải mau tìm người yêu đi thôi, như vậy sẽ có người thương anh. – Hwang Minchul cau mày, liếc Seungcheol đang ngắm nghía xung quanh, lạnh lùng hừ một tiếng:

- Em gái, chỉ cần em ổn định cuộc sống là anh hài lòng rồi. Người này, em đã chọn lựa kỹ càng chưa?

Hwang Nari ra sức gật đầu, quả quyết:

- Rồi, em muốn được ở cạnh Seungcheol cả đời, không bao giờ chia tay. –Hwang Minchul nghe em gái nói vậy, bất lực lắc đầu.

Seungcheol không quan tâm hai anh em kia nói gì, quay qua một bên uống rượu, ánh mắt quét qua đám người trong quán bar rồi bỗng dưng dừng lại mở to, khuôn mặt hơi tái đi, khóe môi hình như thoáng run rẩy, ánh mắt từ ngạc nhiên chuyển sang hừng hực lửa giận, hắn đứng bật dậy khỏi ghế, đi về phía quầy bar phía trước. Hwang Minchul và Hwang Nari đều không biết xảy ra chuyện gì, nhưng thấy sắc mặt Choi Seungcheol không bình thường nên cũng đi theo.

Trên chiếc ghế xoay của quầy bar là một người con trai, trên người mặc chiếc áo sơ mi đen để mở 2 cúc đầu, bên dưới là chiếc quần da bó sát tôn lên đường cong của cơ thể, nhất là phần mông cong cong nhưng không kém phần săn chắc, mái tóc ngắn đã được thay thế bằng sắc đen càng làm tôn lên làm da trắng. Khuôn mặt cậu hơi sưng nhưng vẫn không che giấu được vẻ đẹp gợi cảm, quyến rũ, đôi môi mỏng góc cạnh thoáng nhếch lên bướng bỉnh, ánh mắt mơ màng nhưng vẫn rất trong trẻo, cậu say sưa nằm bò trên bàn, bên cạnh là mấy cái vỏ chai rỗng, xem ra đã uống không ít rượu. Bên cạnh là một người đàn ông mặc tây trang màu trắng, bàn tay không yên phận liên tục chuyển động nắm bóp trên phần eo của cậu trai, dường như còn có xu hướng di chuyển xuống bên dưới. Bên cạnh lại có mấy gã đàn ông khác đang cười đùa thỏa mãn, vô cùng đắc ý.

Seungcheol lao tới, tóm chặt tay của gã đàn ông, đấm mạnh vào mặt gã. Nắm đấm này không hề nhẹ. Khóe miệng của gã đàn ông đó lập tức xuất hiện một dòng máu. Gã nổi giận, đang định trả đòn thì khi nhìn thấy Seungcheol, giận dữ lau máu trên miệng, ánh mắt hằn học nhìn thẳng vào hắn:

- Choi Seungcheol, cậu điên rồi, sao lại đánh tôi, có chuyện gì không thể nói được sao?

Seungcheol lạnh lùng, không nói gì, nắm đấm lại giơ cao rồi lao về phía gã đàn ông nhưng đã bị mấy người ngồi cạnh đó ngăn lại. Họ đều là những công tử giàu có nổi tiếng trong thành phố, bình thường cũng quen biết với nhau. Thấy hai người đánh nhau, cũng không biết là vì sao nên chỉ biết khuyên nhủ. Một anh chàng mặc áo phông màu xanh kéo mạnh Seungcheol lại:

- Cheol, cậu sao thế? Có chuyện gì thì bình tĩnh nói, sao lại đánh Jaesuk, có chuyện gì thì nói cho rõ, đừng để người ta cười.

Seungcheol không nói lời nào, giằng mạnh tay anh ta ra, cởi áo khoác ngoài của mình ra rồi đi tới gần cậu trai đang nằm trên quầy bar, khoác áo lên cho cậu, khuôn mặt trở nên rất dịu dàng:

- Jihoonie, Lee Jihoon.

Tất cả những người khác có mặt ở đó đều trợn tròn mắt, nhất là Hwang Nari, quả thực không dám tin vào những gì mình đang nhìn thấy. Một Choi Seungcheol từ nhỏ tới lớn không bao giờ đánh nhau mà lại vì ngươi khác, ra tay đánh cả bạn của mình. Cô chạy tới cạnh Seungcheol, cố sức níu chặt áo hắn, khuôn mặt hoài nghi, chỉ Lee Jihoon, hỏi lớn:

- Cậu ta là ai? Anh nói cho em biết, cậu ta là ai?

Jihoon hình như không chú ý tới những việc xảy ra xung quanh mình, miệng vẫn còn lẩm bẩm:

- Tôi muốn uống rượu, mang rượu ra đây.

Seungcheol đau đớn nhắm chặt mắt, cảm giác trái tim nhói lên khiến hắn tức thở, như muốn xé nát lồng ngực của hắn ra. Một bên là Lee Jihoon, một bên là Hwang Nari, hắn không thể nào đưa Jihoon an toàn trở về khi mọi người cứ nhìn mình như thế, càng không biết phải trả lời câu hỏi của Hwang Nari như thế nào. Seungcheol giằng tay Hwang Nari ra, quay người đi ra khỏi quán bar, cô cũng chạy đuổi theo anh.

Hwang Minchul vẫn yên lặng đứng một bên nhìn mọi việc xảy ra, nhìn Choi Seungcheol vì cậu con trai kia mà không kìm chế được bản thân, nhìn mọi thay đổi trên khuôn mặt hắn. Anh hiểu Choi Seungcheol là một người không dễ dàng vì người khác mà thay đổi bản thân, nhưng bây giờ có vẻ như hắn ta lại đang thay đổi rất nhiều. Anh nhìn cậu trai say mèm bên quầy bar, rồi lại nhìn ánh mắt say mê của những người khác, đi tới gần dìu Jihoon lên rồi ra khỏi quán bar. Xe của Choi Seungcheol đã biến mất, Hwang Minchul bế Jihoon đặt vào xe mình, thầm nghĩ cậu bé này cũng thật gầy quá đi. Thường thì Minchul rất ghét người say rượu vì họ luôn làm loạn, lại nhìn đến Jihoon ngoan ngoãn ngồi trong xe, khuôn mặt nhuốm một sắc hồng, Hwang Minchul thấy cậu rất đáng yêu. Anh cảm thấy tò mò với tình địch của em gái mình, người như thế nào mà có thể trói buộc được một anh chàng đa tình như Choi Seungcheol? Có thể khiến hắn ta thay đổi sắc mặt?

Jihoon khép hờ hai mắt, đôi hàng lông mi dài khẽ lay động, đầu nghẹo về một bên, dựa lên vai Hwang Minchul, hai bàn tay mềm mại tóm chặt áo anh, giọng nói nghèn nghẹn:

- Đừng bỏ rơi anh, đừng bỏ rơi anh, anh rất nhớ em...

Hwang Minchul khởi động xe, nhìn cậu con trai bên cạnh, cay đắng lắc đầu, không ngờ lần đầu tiên anh đưa người ngoài về nhà lại là trong tình trạng này. Minchul từ ngày bắt đầu làm việc đã tự mua cho mình một căn nhà ở bên ngoài, nằm trong tiểu khu cao cấp của trung tâm Busan. Đây là nơi ở của những người trẻ tuổi và cũng là nhân tài trong mọi lĩnh vực, giá nhà ở đây cao tới mức đủ khiến cho tất cả những người mới nghe đều phải tròn mắt.

Hwang Minchul bế Jihoon xuống xe, nhìn cậu ngủ thật ngon, đôi môi nhỏ khẽ cong lên, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, một mùi hương kỳ lạ phảng phất quanh thân thể, giống như mùi hương của cây cỏ, khiến người ta thấy hồn mình lâng lâng. Viên bảo vệ gác cửa giúp hai người mở cửa lớn, gật đầu cười với Hwang Minchul. Anh cảm thấy mặt mình nóng bừng lên, chỉ muốn bước thật nhanh để rời khỏi nơi này, không muốn cho người khác nhìn thấy.

Bước vào thang máy, vừa mới đi ra, anh đã gặp cặp vợ chồng trẻ nhà bên cạnh, họ chỉ nhìn anh cười. Hwang Minchul thấy mặt mình nóng đến sắp nổ rồi, bắt đầu thấy hối hận vì đã đưa Jihoon về nhà. Han Seunghwan nhà hàng xóm là người bạn lớn lên cùng Hwang Minchul từ khi còn nhỏ, ngó đầu ra nhìn cậu trai đang ngủ say sưa trong vòng tay Minchul, vỗ vai anh:

- Chul, ăn mặn thế, cuối cùng cũng nghĩ thông rồi hả? Không tệ đâu, vẫn còn sớm, mau đi vào đi! Đêm xuân đáng giá ngàn vàng, tớ không làm lỡ việc tốt của cậu nữa đâu.

- Không phải như cậu nghĩ đâu, đừng có đoán mò... - Hwang Minchul bình thường miệng lưỡi lanh lợi, nhưng bây giờ anh lại không nói nổi một câu hoàn chỉnh.

Han Seunghwan ôm vai vợ, xoa xoa bụng cô, hóm hỉnh nói:

- Chul, vợ tớ có tin vui rồi, bởi vậy cậu phải cố lên đấy!

Hwang Minchul biết có giải thích như thế nào cũng vô dụng, bèn mở cửa nhà mình, đặt Jihoon lên giường. Đây là căn nhà hai phòng, cách trang trí rất đơn giản, chỉ có khung cửa sổ sát đất nối ra ban công rộng lớn là điểm sáng cho cả căn nhà, đứng ở cửa sổ, người ta có thể thu hết khung cảnh của một nửa thành phố vào tầm mắt.

Hwang Minchul tắm xong, thay quần áo ngủ, lấy ra một cái chăn trong tủ, nhìn Jihoon đang ngủ say sưa trên giường, đoán xem cậu ta có mối quan hệ như thế nào với Choi Seungcheol. Nhìn cậu không giống trai điếm, có thể ngày mai anh sẽ biết đáp án. Anh nằm lên ghế salon ngoài phòng khách, đắp chăn kín mít, lớn ngần này rồi, đây là lần đầu tiên anh phải ngủ ở salon, cảm giác này thật là khó chịu.










Deadline dí sấp mặt :(

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top