Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

#29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.

Hai người ngồi một lát trên bãi cát, nhặt được mấy vỏ ốc. Hwang Minchul thấy trời đã tối, bèn mời Lee Jihoon ăn hải sản ở một quán ven đường, sau đó lái xe đưa Lee Jihoon về nhà. Lee Jihoon nhìn Hwang Minchul lái xe đi, thở một hơi thật dài, quay người đi lên lầu, đây là căn phòng mà cậu thuê sau khi chia tay với Kim Mingyu, căn phòng hơi cũ, cũng may hàng xóm xung quanh đều rất nhiệt tình, giống như một gia đình lớn. Lee Jihoon đi tới cửa nhà, giật nảy mình thấy Choi Seungcheol đang ngồi ở đó, lưng dựa vào cửa ngủ thiếp đi, hai hàng lông mày cau lại như đang gặp phải ác mộng.

Cảm giác mà Lee Jihoon dành cho Choi Seungcheol rất kỳ lạ, nhìn khuôn mặt tiều tụy của hắn, cậu lại thấy mềm lòng, nhưng chỉ cần nghĩ tới việc hắn quan hệ bừa bãi với người khác là cậu lại nổi giận. Nhưng vẫn có một giọng nói vang lên trong tim cậu: Hắn ta là gì của mày, giữa hai người chẳng qua chỉ là một vụ giao dịch tiền bạc, lẽ nào mày thực sự tin rằng hắn ta yêu mày sao? Đừng có đa tình nữa, đối với hắn ta mà nói, có lẽ mày đối với hắn ta cũng giống với bao người khác, cùng lắm chỉ là một trò đùa, huống hồ hắn ta đã có vợ sắp cưới. Trái tim mềm yếu của Lee Jihoon lập tức mạnh mẽ hơn, cậu không hề khách khí, đá mạnh vào chân Choi Seungcheol:

- Lợn, tránh đường ra, muốn ngủ thì về nhà mà ngủ, đừng có ngủ trước cửa nhà tôi, ai không biết lại tưởng là ăn mày.

Choi Seungcheol nghe thấy giọng nói của Lee Jihoon thì đứng bật dậy, nhìn cậu bằng ánh mắt đau đớn:

- Em đi đâu vậy? Anh chờ em rất lâu.

Lee Jihoon "hừ" lạnh một tiếng, không thèm nhìn Choi Seungcheol, lấy chìa khóa trong túi ra:

- Anh Choi thân mến, hình như giữa anh và tôi không có quan hệ gì cả, nếu có thì chỉ là vấn đề tiền bạc, lẽ nào anh vẫn chê số tiền tôi trả anh lúc trước còn ít? Nhưng tôi thấy người như anh e rằng không đáng nổi một xu.

Câu nói này lọt vào tai Choi Seungcheol như những mũi kim đâm thẳng vào tim hắn. Hắn ôm chặt Lee Jihoon từ đằng sau, giọng nói hình như hơi run rẩy:

- Lẽ nào trong tim em, anh là người đàn ông như vậy sao? Một gã đàn ông đa tình vô cảm? Lẽ nào anh không biết yêu người khác sao? Không biết nhớ người khác sao?

Lee Jihoon muốn đẩy Choi Seungcheol nhưng càng bị hắn siết chặt hơn, đành nói:
- Nếu anh muốn giải thích thì nên giải thích cho vợ sắp cưới của anh mới phải,  giải thích với tôi thì có tác dụng gì? Anh muốn thế nào đây? Sau này đừng tới tìm tôi nữa, tôi với anh không có quan hệ gì cả, tôi không nợ anh, anh cũng không nợ tôi, xin anh từ nay về sau đừng làm phiền tới cuộc sống của tôi nữa.

Choi Seungcheol cắn chặt môi, lắc đầu:

- Anh không biết, anh chỉ muốn giải thích với em... Việc hôm qua thực sự không giống như báo chí đã viết, thực sự là anh không cố ý, em phải tin anh.

- Tại sao tôi phải tin anh, mà cho dù có tin thì làm sao, tôi và anh cần dùng tới hai chữ "tin tưởng" sao? – Nghe thấy bước chân hàng xóm ở hành lang, ánh mắt tò mò nhìn họ, Lee Jihoon hơi xấu hổ, mở cửa ra rồi thở dài, - Có chuyện gì thì vào nhà nói! Tôi không muốn vì anh mà mất mặt với mọi người.

Vừa mở cửa ra đã có một mùi thơm bay vào mũi, căn phòng không lớn, là kiểu phòng với một phòng ngủ, bức tường ở giữa bị tách ra, tạo thành một phòng lớn, phòng ngủ và phòng khách liền với nhau. Trong phòng, vật trang trí nhiều nhất là các chậu hoa, hương thơm dìu dịu, một cái xích đu bằng gỗ đặt gần ban công, bên cạnh dựng một chiếc guitar, trong góc phòng còn có cả dương cầm, trên sàn nhà vứt bừa mấy quyển sách và mấy chiếc gối. Nhìn căn phòng có thể đoán ra, chủ nhân của nó là một người tùy tiện. Nhưng cũng rất khó để tưởng tượng một người kiên cường như Lee Jihoon mà cũng có mặt dịu dàng như thế. Choi Seungcheol cầm quyển sách dưới chân mình lên, có một bức ảnh trong đó rơi ra, Choi Seungcheol nhặt lên, đó là ảnh hắn mặc bộ comple màu trắng, đang mỉm cười rất kiêu ngạo, khóe miệng khẽ nhếch lên, đôi mắt nhìn về phía xa, cứ như thể không để tâm tới bất cứ việc gì.

Lee Jihoon giằng bức ảnh trong tay Choi Seungcheol lại, giận dữ nói:

- Anh không biết thế nào là lịch sự hả? Đồ đạc của người khác thì đừng có sờ vào.

Bức ảnh đó dường như đã cho Choi Seungcheol một nguồn dũng khí vô hạn, hắn ôm chặt Lee Jihoon, vùi đầu vào tóc cậu:

- Anh biết là em cũng yêu anh. Chúng ta kết hôn được không?

Lee Jihoon giật mình:

- Kết hôn? Anh nói gì nghe nực cười vậy? Còn vợ tương lai của anh thì sao?

- Anh sẽ giải quyết được, chỉ cần em đồng ý lấy anh. – Trái tim Choi Seungcheol giây phút đó như cháy lên một tia hy vọng, hắn không muốn rời xa Lee Jihoon.

- Ha ha ha... - Lee Jihoon cười lớn. – Đây là câu nói buồn cười nhất mà tôi nghe thấy ngày hôm nay, không ngờ anh Choi của chúng ta lại biết làm vui lòng người khác. Nhưng mà không biết câu này anh nói với bao nhiêu người rồi, có phải người nào cũng cảm động mà rơi lệ và nhiệt tình tham gia vào vở kịch của anh không...

- Jihoon... - Choi Seungcheol hôn mạnh lên môi Lee Jihoon rồi nói tiếp. – Khi em ngậm miệng lại, nhìn em xinh đẹp hơn rất nhiều.

Lee Jihoon giằng mạnh:

- Tôi không cần anh hầu hạ người khác xong rồi tới hầu hạ tôi.

Choi Seungcheol sững sờ, nhìn Lee Jihoon:

- Lẽ nào trong lòng em, anh thực sự là người như vậy sao?

- Chẳng nhẽ anh không phải? – Lee Jihoon càng dồn ép hơn.

Choi Seungcheol cắn môi, một lúc lâu sau mới bật ra một câu:

- Ngày trước đúng là anh như thế, nhưng từ sau khi quen em, anh thực sự không có, chuyện hôm qua chỉ là hiểu lầm.

Lee Jihoon nhìn Choi Seungcheol bằng con mắt khinh bỉ:

- Tôi coi thường nhất là loại người như anh, dám làm không dám nhận, nếu đã làm rồi thì hãy thẳng thắn thừa nhận, anh đừng có nói rằng người trên tờ báo không phải là anh.

Choi Seungcheol chẳng còn lời nào để nói, bây giờ hắn đã biết, "đối phó" với Lee Jihoon thì không thể quá cứng nhắc được. Hắn ngồi phịch xuống salon, giọng điệu như trẻ con làm nũng:

- Em phải tha thứ cho anh, nếu em không tha thứ thì anh cứ ngồi đây không đi nữa.
Lee Jihoon không ngờ Choi Seungcheol lại giở trò này với mình, cũng không biết phải làm thế nào. Cậu chẳng buồn để ý tới hắn, mang quần áo ngủ vào phòng tắm, để những giọt nước nóng chảy lên thân thể mình, nghe thấy bên ngoài không có động tĩnh gì. Lee Jihoon chán nản thở dài, chẳng hiểu cậu đắc tội với ai mà lại đụng phải một người như Choi Seungcheol, ngày nào cũng bám lấy cậu không tha? Khi cậu từ phòng tắm bước ra, Choi Seungcheol đã ngủ gục trên ghế salon. Lửa giận lại bừng lên trong lòng Lee Jihoon, đá mạnh vào chân Choi Seungcheol:

- Này! Này! Chỗ này là chỗ anh ngủ hả? Mau biến đi. – Choi Seungcheol không biết là ngủ thật hay giả vờ, nhưng hắn vẫn không cựa quậy, Lee Jihoon đẩy mạnh người hắn. – Anh là lợn hả! Ngồi trên salon mà cũng ngủ được.

Lee Jihoon toát cả mồ hôi mà hắn vẫn nằm im, Lee Jihoon chán nản lắc đầu, trèo lên giường của mình, tắt đèn. Ánh trăng ngoài cửa sổ lọt qua tấm rèm, rơi vãi đầy phòng. Nhớ lại những chuyện xảy ra gần đây, quả giống như một giấc mơ, nhớ lại Kim Mingyu, nhớ lại tuổi thơ xa xôi, mí mắt cậu càng lúc càng nặng, trong lúc mơ màng, bàn tay cậu đụng phải cái gì đó mềm mềm khiến Lee Jihoon giật mình, tỉnh cả ngủ.

Bật đèn lên, hóa ra Choi Seungcheol không biết đã nằm cạnh cậu từ lúc nào. Lee Jihoon đang định đá hắn xuống, nhưng nhìn khuôn mặt hốc hác của hắn, cậu lại không nhẫn tâm. Đây là anh chàng đa tình đẹp trai phong độ mà lần đầu tiên cậu gặp sao? Đây là Choi Seungcheol kiêu ngạo, không coi ai ra gì, khiến người ta nhìn thấy hắn chỉ muốn cho ngay một bạt tai sao? Lee Jihoon đưa tay ra, vuốt nhẹ lên khuôn mặt hắn, có những lúc cảm thấy hắn ở cách cậu thật xa, nhưng có lúc lại thấy hắn thật gần, cho dù chỉ khẽ đưa tay ra là đã có thể chạm vào hắn, sự ấm áp của hắn, hơi thở của hắn, nỗi nhớ hắn dành cho cậu. Lee Jihoon không kìm được, bật cười, bỗng dưng cảm thấy có lúc mình cũng thật buồn cười.

Cậu nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng thở đều đều của Choi Seungcheol, hình như trong vô số các đêm trước đây, cậu cũng từng ngồi nhìn người đàn ông mà cậu yêu sâu sắc ngủ ngon, chưa bao giờ nghĩ rằng người ấy sẽ bỏ rơi cậu, luôn tự tin rằng cậu sẽ cùng người ấy đi tới cuối cuộc đời.

Lee Jihoon cười lạnh lẽo, có những lúc cậu thấy tin tưởng vào tình yêu là một việc đáng buồn cười nhất trên thế gian này. Tình yêu vốn dĩ không có cách nào để nắm chắc được, lúc tới giống như một cơn mưa, nhưng khi đi lại như một đám mây không hình dạng, cứ từ từ tan biến, mà cũng có thể giống như một cơn mưa, tới cũng nhanh, ra đi cũng nhanh. Lee Jihoon hình như rất sợ khi nhớ tới chữ "yêu", cậu sợ mình sẽ yêu, sợ người khác yêu mình, cậu khát khao tình yêu hơn bất cứ người nào khác, nhưng cậu cũng sợ mất đi tình yêu hơn bất cứ người nào khác, có thể bởi vì cậu lớn lên trong cậu nhi viện nên cậu càng hiểu rõ hơn cái cảm giác cô độc. Những đêm khuya thanh vắng, cậu thường cô đơn tự ôm lấy bản thân mình, trằn trọc khó ngủ, mở lớn mắt trải qua một đêm tối thật dài.

Từ sau khi gặp Kim Mingyu, cậu mới nói lời tạm biệt với sự cô đơn, nhưng ai ngờ đây chỉ là một giấc mơ ngọt ngào nhưng ngắn ngủi, rồi cũng có lúc cậu sẽ phải tỉnh lại. Có thể Choi Seungcheol cũng chỉ là một giấc mơ khác của cậu, nếu đã chỉ là mơ, vậy thì việc gì phải bắt mình chìm đắm vào trong đó. Lee Jihoon cũng hỏi bản thân: "Mày có yêu Choi Seungcheol không?". Hỏi mãi, cuối cùng Lee Jihoon lại lắc đầu, bởi vì từ trước tới giờ cậu chưa bao giờ nghĩ tới tình yêu, cậu chỉ nghĩ sau khi tỉnh dậy sẽ chia tay nhau, cậu đã cố tình giữ một khoảng cách rất xa với chữ "yêu".

Trong giấc mơ, Choi Seungcheol không ngừng gọi tên Lee Jihoon, rõ ràng hắn ngủ không ngon, hai hàng lông mày vẫn nhíu lại, sắc mặt nhợt nhạt khiến Lee Jihoon thấy tim mình chua xót nhưng vẫn kiên cường quay người đi. Trong bầu trời của tình yêu, cậu cảm thấy mình như đánh mất phương hướng, ánh mắt nhìn về phía cửa sổ, mặt trăng như nước, bầu trời đêm tối trong veo.

Khi Lee Jihoon tỉnh dậy vào buổi sáng, mặt trời đã lên rất cao, những tia nắng ấm áp rọi lên người cậu, Lee Jihoon duỗi thẳng lưng một cách thoải mái, quay đầu lại nhìn Choi Seungcheol nhưng thấy bên cạnh cậu trống không. Lee Jihoon nhìn chiếc giường trống trải tới xuất thần, sau đó khóe miệng nở một nụ cười nhàn nhạt rồi lại nằm xuống, nhắm mắt lại.

- Đồ lợn lười, mau dậy thôi. – Một giọng nói trầm trầm vang lên bên tai, khiến Lee Jihoon giật mình mở mắt ra, nhìn thấy Choi Seungcheol vui vẻ đứng bên giường, tinh thần có vẻ khá hơn rất nhiều, ngay cả khuôn mặt nhợt nhạt ngày hôm qua cũng đã hồng hào trở lại.

Sự thay đổi này khiến Lee Jihoon hơi ngạc nhiên. Cậu còn tưởng Choi Seungcheol đã đi rồi, không ngờ hắn vẫn ở đây.

Choi Seungcheol thấy Jihoon cứ nhìn mình chằm chằm thì tiến đến nhéo hai bên má của cậu:

- Mặt anh có dính cái gì mà sao em lại nhìn anh chằm chằm vậy? Em mà còn nhìn anh như thế nữa thì anh không biết sẽ làm gì em đâu.

Lee Jihoon cười lớn:

- Em nhớ ra Kim Wonbin thời ngày xưa, người được ca ngợi là mỹ nam số một, em đang nghĩ xem anh đẹp trai hơn hay ông ta đẹp trai hơn, nhưng mà có một điểm hai người khá giống nhau.

- Em... - Choi Seungcheol ôm lấy Lee Jihoon, cắn mạnh lên cổ cậu. Lee Jihoon đau đớn đá mạnh vào chân hắn:

- Làm cái gì hả? Nói anh đẹp trai mà anh còn không thích?

- Anh không tin là em lại khen anh, chỉ cần em không chê bai anh là anh đã cảm tạ trời đất lắm rồi.

- Cũng biết người biết ta quá chứ, ít ra thì không phải bọn chỉ được cái mã bề ngoài.

- Em thật là, dám nói anh như vậy sao, xem anh xử lý em thế nào. – Hai người quấn vào với nhau, những không vui ngày hôm qua dường như đã tan biến hết. Choi Seungcheol ôm khuôn mặt của Lee Jihoon trong tay, nhè nhẹ đặt một nụ hôn lên trán cậu, nghiêm túc nói, - Jihoon, em có nghĩ tới việc cưới anh, ở với anh suốt đời không?

- Chưa bao giờ nghĩ tới. – Lee Jihoon trả lời rất rõ ràng, dứt khoát, không có một giây do dự. Choi Seungcheol vội vàng hỏi:

- Tại sao? Em không thích anh hả? Em thực sự chưa bao giờ nghĩ là sẽ ở cùng anh sao? Lẽ nào anh không xứng với em?

Lee Jihoon cười, cười gần như điên cuồng, rồi lại như chế giễu:

- Mối quan hệ giữa chúng ta luôn luôn chỉ là trao đổi tiền bạc và dục vọng, là mối quan hệ xấu xa, khi nó gặp phải ánh sáng mặt trời, nó sẽ tan biến. Em chưa ngốc tới mức hy vọng nó có thể lớn lên và khai hoa kết quả. Anh hy vọng như vậy sao?

Choi Seungcheol đau đớn cau mày:

- Chẳng nhẽ trái tim anh em còn không hiểu? Anh đã bao giờ hạ mình trước người nào như thế đâu, chỉ có em, chỉ với Lee Jihoon em thôi. Chỉ khi ở cạnh em, anh mới cảm thấy thì ra tình yêu không những rất vui vẻ mà còn đem lại cho người ta đau khổ, ngày trước anh không hiểu thế nào là yêu, chính em đã làm cho anh hiểu, những việc này lẽ nào vẫn không đủ để chứng minh là anh yêu em sao?

Lee Jihoon đẩy mạnh Choi Seungcheol ra, sắc mặt vô cảm:

- Em không phải đối tượng để anh bàn tới chuyện tình yêu, em nghĩ anh cũng không phải người có thể nói tới chuyện tình yêu. Giữa hai ta không cần phải giả dối, mọi người đều có tư tưởng rất thoáng. Em sẽ không yêu cầu anh chịu trách nhiệm gì với em, em tin là anh cũng không cần chịu trách nhiệm với em, chúng ta thích thì đến, không thích thì giải tán. Em nghĩ sau này anh đừng đến tìm em, chúng ta không nên để xảy ra việc gì nữa. – Giọng nói lạnh lùng của cậu khiến Choi Seungcheol nhất thời không phản ứng kịp. Lee Jihoon là người trở mặt nhanh nhất mà hắn từng gặp, cứ như thể bất cứ khi nào cậu cũng có thể nói ra những lời làm tổn thương người khác, và đó đều là những lời mà Choi Seungcheol không muốn nghe nhất.

Choi Seungcheol thở dài:

- Thì ra trong lòng em, anh luôn chỉ có vị trí như vậy, cho dù có cố gắng như thế nào, em cũng không chấp nhận anh, anh có giải thích như thế nào thì cũng vẫn chỉ là một gã đàn ông đa tình không đáng một đồng xu?

Lee Jihoon không lên tiếng, cậu biết kết cục đã là như vậy, việc gì phải cứu vãn. Choi Seungcheol cầm quần áo trên salon lên:

- Anh nấu cháo rồi, để ở trong nồi. Anh đi đây, sau này sẽ không để em phải ghét anh nữa.

Choi Seungcheol mở cửa, không ngờ ở cửa còn có một người. Là Kim Mingyu, Choi Seungcheol nhìn Kim Mingyu đang đứng trước mặt mình, rồi quay đầu lại nhìn Lee Jihoon đang sửng sốt há hốc miệng, trái tim như bị cắt thành hai mảnh, đi thẳng xuống lầu.

Lee Jihoon không ngờ Kim Mingyu lại xuất hiện trước mắt cậu theo cách này, trong tình cảnh này. Bỗng dưng cậu cảm thấy trái tim mình trống rỗng, rồi lại có cảm giác nhẹ nhõm. Cái gì cần tới thì sẽ tới, cậu và Kim Mingyu không thể nào ở cạnh nhau được nữa, thứ gì đã lỡ đều trở thành quá khứ, không thể bắt đầu lại được.

Người ngạc nhiên hơn cả là Kim Mingyu, cậu luôn tưởng rằng cho dù Lee Jihoon đã bị cậu bỏ rơi thì anh cũng không thể yêu một người khác nhanh như vậy, cậu luôn có lòng tin tuyệt đối với tình yêu mà Jihoon dành cho mình. Bởi vậy cậu mới hy vọng, chỉ cần cậu quay về, Lee Jihoon sẽ một lần nữa đón cậu vào lòng. Nhưng khi cậu nhìn thấy mọi thứ xảy ra trước mắt, Kim Mingyu mới cảm thấy mình thật ngốc, thật ngốc, có thể Lee Jihoon đã không còn là Lee Jihoon mà cậu quen biết nữa. Sắc mặt Kim Mingyu rất khó coi, đôi tay run rẩy, chỉ Lee Jihoon, nhưng lại chẳng biết phải nói gì, thả tay xuống rồi quay lưng bỏ đi.

- Ha ha ha... - Lee Jihoon cười lớn. – Các người tưởng các người là ai, tưởng Lee Jihoon tôi là ai, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, mấy người thực sự đánh giá mình quá cao rồi! – Đóng sầm cửa lại, những giọt nước mắt đua nhau rơi xuống.

 

Choi Seungcheol nằm bò trên vô lăng ô tô, hắn cười nhạo bản thân, lần đầu tiên quan tâm tới một người, lần đầu tiên yêu người đó, nhưng lại bị cậu chơi cho hết vố này đến vố khác. Lee Jihoon đã ở với hắn, nhưng vẫn còn ở với người đàn ông khác! Vừa nghĩ đến đây, trái tim hắn đã như thắt lại, sau đó hắn tự an ủi bản thân, hắn muốn có người như thế nào mà không được, việc gì cứ quan tâm tới mỗi Lee Jihoon, trên đời này đâu phải chỉ có mình cậu. Nghĩ mãi, nghĩ mãi, nhưng hắn vẫn hy vọng Lee Jihoon và Kim Mingyu không còn quan hệ gì nữa, nhưng câu này vẫn không thể an ủi được hắn. Hắn biết quá rõ, Lee Jihoon yêu Kim Mingyu rất sâu đậm, sâu tới mức hắn không thể nào hình dung nổi. Hắn cắn chặt môi, khởi động xe rồi lao vút đi.

.

 

Hwang Minchul cùng thư ký tới Công ty K, nhân viên của công ty đã mời họ vào phòng họp. Vừa đẩy cửa phòng họp, Hwang Minchul đã thấy Lee Jihoon thản nhiên ngồi trên ghế nên hơi ngạc nhiên. Hắn không ngờ Lee Jihoon lại là nhân viên của K, ngày trước hắn thường tới đây nhưng không để ý tới. Khóe mắt Lee Jihoon hơi sưng, sắc mặt cũng nhợt nhạt, có vẻ gì đó buồn buồn. Lee Jihoon mặc một chiếc quần bò màu đen, trên là một chiếc áo phông trắng rộng rãi có in hình các nhân vật hoạt hình, cả người cậu có vẻ tiều tụy nhưng trông vẫn vô cùng đáng yêu

Lee Jihoon thoải mái chìa tay ra, khuôn mặt nhỏ thoáng cười:

- Chào Tổng giám đốc Hwang, tôi thay mặt cho toàn bộ nhân viên Công ty K chào mừng anh tới đây, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.
Hwang Minchul cũng mỉm cười:

- Từ lâu đã nghe tiếng Công ty K có một thiết kế trẻ được người trong nghề gọi là thiên tài, hôm nay được gặp, đúng là vinh hạnh.

Jihoon nở một nụ cười thật tươi, nhân lúc bắt tay, cậu nắm mạnh bàn tay Hwang Minchul, ngẩng cao đầu, khóe mắt cong lên:

- Cảm ơn Tổng giám đốc Hwang đã khen ngợi, tôi cũng nghe nói anh là nhân tài trong giới kinh doanh thành phố, không ngờ tài năng khen ngợi của anh cũng hơn người.

Những người khác thấy họ vừa gặp nhau đã đấu khẩu, không khí rõ ràng sôi nổi hơn. Hwang Minchul và Lee Jihoon nhìn nhau cười, cảm tình dành cho đối phương cũng tăng thêm. Hwang Minchul lắc đầu:

- Xem ra có cậu Lee ở đây thì tôi chỉ biết nhận thua thôi.

Lee Jihoon chép miệng:

- Đâu có, anh quá khen rồi.

Có lẽ đây là lần Công ty K hợp tác vui vẻ nhất với Hwang Minchul, Lee Jihoon là cao thủ trong việc đàm phán, Hwang Minchul cũng là một "tướng giỏi" trong lĩnh vực này, nhưng hai người không hẹn mà cùng đưa ra mức giá và các điều kiện hợp đồng khiến bên kia hài lòng chấp nhận, chưa tới trưa, việc hợp tác đã thương lượng ổn thỏa, chỉ cần tiến hành thảo luận các chi tiết là không còn vấn đề gì nữa. Mười một giờ 30 phút, Hwang Minchul nhìn đồng hồ, thư ký đã thu xếp tài liệu xong xuôi. Hwang Minchul đứng lên, nhìn Lee Jihoon:

- Cậu Lee, nể mặt tôi ăn một bữa cơm nhé!

- Giám đốc Hwang nói gì vậy, tới địa bàn của chúng tôi thì sao để cho anh mời cơm được, để tôi đứng ra mời!

Hwang Minchul cũng không tiện từ chối:

- Vậy thì tôi không khách sáo nữa.

Lee Jihoon âm thầm đánh một icon mặt khóc trong lòng, tháng này là những ngày tháng mà cậu nghèo đói nhất, một đồng tiền phải chia đôi, cũng may trên thế giới này vẫn còn có một thứ giải quyết được nỗi lo trước mắt. Sờ sờ chiếc thẻ tín dụng trong túi, cậu nói thầm: "Trông cậy vào mày cả".

Hai người ngồi lên chiếc Maserati của Hwang Minchul, anh quay đầu lại nói với Lee Jihoon:

- Cậu Lee, cậu thích ăn món gì, đồ ăn Hàn Quốc, Trung Quốc hay Nhật Bản.

- Tôi ăn gì cũng được, hôm nay tôi mời anh nên hắn thích ăn gì thì tôi ăn đó. – Nhưng trong lòng cậu lại thầm nghĩ, "chỉ cần là đồ ăn rẻ tôi đều thích cả. Tôi không muốn vì một bữa cơm mà cuối tháng phải uống nước lã và gặm bánh mì đâu".

Hwang Minchul khởi động xe, thoáng cười nhẹ:

- Vậy thì tôi sẽ quyết định vậy.

Khi tới nơi, Lee Jihoon thực sự hối hận với câu nói của mình. Họ dừng xe trước một nơi có cánh cửa sơn son thếp vàng, hai hàng bảo vệ mặc đồng phục đỏ với những chiếc cúc vàng sáng loáng, đây chính là Khách sạn Star City – Khách sạn 5 sao cao cấp nhất trong thành phố này. Tới nơi này ăn cơm mà không có tiền thì đừng mong ra được khỏi cửa, cho dù chỉ là tiền bo cho gác cổng cũng đã bằng nửa tháng lương của cậu, xem ra tháng sau Lee Jihoon phải gặm mì tôm sống thật rồi.

Khuôn mặt nhỏ của Lee Jihoon xị xuống như bánh bao nhúng nước, nụ cười vô cùng gượng gạo. Hwang Minchul đỗ xe xong, nhìn nét mặt cậu, cố nén cười, còn cố ý trêu chọc:

- Sao thế? Hối hận vì đã mời tôi ăn cơm sao? Bây giờ hối hận vẫn còn kịp, nếu để tôi vào ăn rồi thì cậu chỉ còn cách trả tiền thôi.

Lee Jihoon thu hết dũng khí:

- Ai bảo là tôi hối hận, đã nói là mời anh ăn cơm thì chắc chắn là tôi sẽ mời. – Nhưng trong lòng cậu thầm kêu khổ: "Anh hai, anh chọn món gì đừng vượt quá 500 nghìn won, thẻ tín dụng của tôi chỉ quẹt được như vậy nữa thôi. Haiz! Ngộ nhỡ không được thì đành phải gọi Lão Béo tới cứu vậy, nói gì thì nói, Lee Jihoon cũng không thể vừa kiếm tiền cho ông ta, vừa mời khách của ông ta ăn cơm như thế được.

Một người bảo vệ tiến lại gần, giúp Hwang Minchul mở cửa xe, đang định nói gì đó thì Hwang Minchul xua tay, đánh mắt ra hiệu cho người bảo vệ rồi đưa chìa khóa cho hắn ta. Xuống xe, hắn giúp Lee Jihoon mở cửa:
- Mời cậu Lee.

Hôm nay Hwang Minchul mặc một bộ comple màu trắng một hàng cúc, vô cùng hợp với vóc người sang trọng của anh, trên thực tế,  Hwuang Minchul rất đẹp trai, có thể vì tiếp quản việc kinh doanh của gia đình quá sớm nên so với những tên công tử khác, trông anh có vẻ trưởng thành và trầm tĩnh hơn nhiều.

Lee Jihoon xuống xe, đi cạnh Hwang Minchul. Người không có tiền thì tự nhiên cũng thiếu tự tin, trong đầu Lee Jihoon chỉ nghĩ ngộ nhỡ không đủ tiền thì làm thế nào, thật là mất mặt quá. Nhưng làm thế nào? Làm thế nào? Mải nghĩ chuyện tiền nong, cậu không cẩn thận bị vấp, suýt chút thì ngã, Lee Jihoon lại đỏ mặt. Với Choi Seungcheol cậu còn có thể làm nũng chứ với Hwang Minchul thì không. Hwang Minchul khác với Choi Seungcheol, khi ở cùng Choi Seungcheol, cậu muốn thế nào thì thế đó, nhưng khi ở cùng Hwang Minchul, cậu lại luôn cảm thấy rất căng thẳng. Hwang Minchul làm ra vẻ không nhìn thấy gì, vừa bước vào cánh cửa lớn đã có một cô gái tới đưa họ lên tầng trên.

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top