Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

#5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Seungcheol tỉnh lại thì đã gần trưa. Ánh mặt trời chói chang hắt qua khung cửa sổ bằng thủy tinh, xuyên thẳng vào mắt Seungcheol khiến anh nhất thời quên mất mình đang ở đâu. Nhưng anh đã nhanh chóng nhớ lại người con trai đáng ghét đêm hôm qua, người đã cắn anh một cái thật đau.

Nhớ tới cậu, cơ thể của anh lại nóng lên, hơi thở bắt đầu dồn dập, dục vọng lại kéo tới. Bàn tay anh quờ sang bên cạnh, trống không, lạnh lẽo, không thấy cơ thể ấm áp mềm mại mà anh đang tưởng tượng. Ngày trước, đa số những người anh đưa về đều giống như một con mèo lười biếng nằm trong lòng anh, chờ anh tỉnh dậy.

Anh luôn là người rất rộng lượng, cho dù là những người xa lạ có với anh một mối tình một đêm thì khi xong việc, anh đều cho họ một số tiền vừa đủ để bù đắp những gì mà họ đã đem lại cho anh. Anh không muốn có bất kì quan hệ lằng nhằng nào với họ sau này, tiền là cách giải quyết tốt nhất.

Nhưng lần này là thế nào đây?

Seungcheol kinh ngạc quay đầu lại, bên cạnh anh trống không, chỉ có tấm ga giường trắng tinh gấp gọn gàng đặt ở đầu giường. Cửa phòng tắm mở, bên trong cũng không có tiếng nước chảy. Seungcheol cau mày tỏ vẻ không hài lòng, bước xuống giường, xỏ chân vào đôi dép lê, lẩm bẩm:

- Tên nhóc chết tiệt này đi đâu rồi nhỉ?

Anh nhìn đông ngó tây, có phải là ra ban công rồi không? Nhưng cánh cửa kính dẫn ra ban công vẫn mở, không có bóng người nào, chỉ có tấm rèm in hoa đang phất phơ bay trong gió. Nhìn xung quanh cũng chẳng thấy ai, quay người lại anh mới phát hiện trên chiếc tủ quần áo, từ bao giờ đã có thêm một tờ giấy cùng với một xấp tiền. Seungcheol khi đó cảm thấy đầu óc quay cuồng, mắt cũng mờ đi. Anh tiến lại cầm tờ giấy lên, trên đó chỉ có vài giòng chữ:

" Honey à, cảm ơn anh đã cho em một đêm thật tuyệt vời, để em thưởng thức niềm vui chưa bao giờ có, số tiền này là thù lao trả cho anh. Từ nay về sau chúng ta không ai nợ ai nữa."

không để lại họ tên.

Sắc mặt Seungcheol thay đổi liên tục. Ghê tởm có, không tin có, phẫn nộ, chế giễu cũng có. Anh cảm thấy từng câu chữ trên tờ giấy như biến thành những lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào ngực anh, khiến anh không thở nổi. Anh giận giữ ném mạnh tờ giấy xuống đất, mặt đầy hắc tuyến, mắt đỏ ngầu, hai bàn tay nắm chặt vang lên những tiếng "rắc rắc", hét lớn:

- TIỂU TỬ CHẾT TIỆT, CẬU COI TÔI LÀ CÁI GÌ? ĐÁNG CHẾT, ĐỪNG ĐỂ TÔI GẶP LẠI CẬU LẦN NỮA! CHẾT TIỆT...

Nếu tên nhóc đáng chết đó xuất hiện trước mặt Seungcheol lúc này, chắc chắn anh sẽ vặt cái đầu của cậu ta xuống làm bóng đá. Anh chỉ muốn người bỏ đi lúc này là anh, còn người ở lại nhìn xấp tiền là tên nhóc đáng ghét đó. Cổ anh có cảm giác bỏng rát, anh sờ tay lên, thở hắt ra:

- Chết tiệt! Đừng để tôi tìm thấy cậu. Tôi mà gặp cậu thì sẽ giết cậu hàng ngàn, hàng vạn lần!

Anh bịt chặt cổ, đi vào phòng tắm, nhìn dấu vết đỏ chói trên cổ qua tấm gương: "Trời ơi, thế này thì Choi Seungcheol này làm sao dám gặp người khác đây! Thật là... Aisss, sao mình lại gặp phải con người khốn khiếp như thế này!"- Seungcheol đau đầu- "Làm thế nào bây giờ, mình chưa bao giờ gặp chuyện này cả. Ông trời! Sao ông nỡ làm con ra nông nỗi này...."


Seungcheol tắm qua loa một chút, khắp nơi trên cơ thể anh đều vương lại mùi thơm đặc biệt của cậu, trên quần áo cũng vậy, khiến anh không thể nào quên được người con trai nhỏ bé đó. nhưng khi nhìn đến xấp tiền để trên tủ quần áo, sự kiên nhẫn của Seungcheol lại vượt quá giới hạn. Anh cầm xấp tiền lên, mở cửa sổ rồi ném ra ngoài kèm theo tờ giấy đáng ghét đó. Sau đó liền mặc lại quần áo chỉnh tề, xuống dưới lầu để thanh toán tiền phòng, cô nhân viên lễ tân có khuôn mặt xinh xắn mặc bộ đò màu xanh mỉm cười nói với anh:

- Thưa anh, cậu bé đi cùng anh đã trả tiền phòng rồi. (Au: Cậu bé :))) )

Sắc mặt Seungcheol càng trở nên khó coi hơn, anh cảm thấy ánh mắt cô nhân viên nhìn anh ngày càng kì dị, cứ như thể anh là một kẻ vô công rồi nghề, chỉ chuyên dựa vào khuôn mặt đẹp trai quyến rũ người khác để lấy tiền nuôi thân, tất cả những điều này đều là tên nhóc đó gây ra cho anh. Seungcheol kéo mạnh cổ áo, trong lòng như bị lửa thiêu đốt, càng cảm thấy khó chịu, miệng không ngừng chửi rủa.

- Tên tiểu tử thối, tiểu tử chết tiệt! Nhớ là đừng để tôi gặp lại cậu, nếu không thì cậu chết chắc rồi! Tôi chắc chắn sẽ xẻ thịt cậu ra, sẽ băm cậu thành trăm mảnh..,.

                                  __________________________________________________

End chap 5 :)))

P/S: Nhớ vote và cmt cho mình nha! Yêu yêu <3


















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top