Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 12.Bật lửa tắt đèn đốt nhà nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày đẹp trời với mây như kẹo bông gòn mềm,nắng như lửa sưởi,gió như vi vu khẽ lùa và hàng vạn câu ca của chim hót trên trời như bài thánh ca hợp nhất buổi sáng làm cho khung cảnh buổi sáng trở nên đẹp đẽ hơn bao giờ hết.

Ngày đó là ngày mà mọi người trong khu chung cư vẫn đi ra đi vào,vẫn hoạt động bình thường như mọi ngày vẫn cứ gặp nhau là hơn thua,tị nạnh một cái là chửi,ghét nhau ra mặt là lườm nhau và việc gì xảy ra thì nó cứ xảy ra theo ý muốn của nó.


.


Sau sự việc Seugcheol bị ốm ấy,Jeonghan càng ngày càng để ý đến mấy chậu bông cúc nhỏ xinh của mình nhiều hơn.Một ngày buổi sáng dành ra một ít thời gian để thay chậu hoặc tưới và bắt sâu cho hoa thêm đẹp.Nhưng có mấy sự việc thì không thể nào bị đảo ngược,vì Jeonghan đang say sưa chăm hoa thì hai bên cứ đôi co qua lại.

''Hát Sunday Morning chứ gì............''

Seungcheol nghĩ mình biết thừa nhưng Jisoo hôm nay không hát bài đó mà lại hát bài khác.Nhưng mà cái nội dung thì nó chẳng khác gì đang ''cà khịa'' Seungcheol cả.Còn bài hát như thế nào chúng ta xin giấu :)

''Jeonghan quay qua đây''

Jeonghan đang tưới hoa,Seungcheol lại có trong tay cái máy ảnh vì mê lòng cảnh người cảnh hoa hợp nhất trong một khung mà Seungcheol mới nháy máy.Jeonghan không ngần ngại quay qua còn cười một cái rõ tươi như ánh mặt trời.

Jisoo không thèm nhìn,nhẹ nhàng cầm đàn đi vô.

Thật là đau mắt !


.


Thang máy không còn chỉ mình Soonyoung và anh nữa,mà có đến tận 5 người nữa!

Jun phải rời nhà vào sáng sớm để đến lớp dạy piano cho trẻ em ở nhà thờ,hai anh em họ Lee,một người phải đi chuyện công việc,một người phải đi đến trung tâm luyện thanh. Seungkwan đương nhiên đi cùng với Seokmin vì khi quen biết cả hai mới biết rằng đều đang đi tìm cơ hội cho mình.

Người còn lại là ai?

Người còn lại là Kim Mingyu.

Bên đám người thì nép qua một bên để tạo khoảng cách với cậu,Mingyu cứ lơ đễnh lướt điện thoại nhích qua một lát thì bên kia 6 người nhích qua bên khác.Mingyu qua phải,họ qua bên trái,cứ như là tránh tà tránh bùa không bằng.Mingyu không biết lí do gì mọi người đối xử với cậu như vậy trong lòng có chút tổn thương sâu sắc

''Do không cùng đẳng cấp!''

Soonyoung nói mà không biết nội tâm Mingyu đang nghĩ gì.Tự dưng lại đi nghĩ cậu có chức vị gì cao lớn lắm.''Nghĩ bình thường đi mọi người ơi,em bình thường mà''

Ừ thì bình thường.Nước hoa nức mũi,lên đồ lồng lộn,tay cầm con iphone pro nhìn vào là biết mùi tiền.Còn lại,Jeonghan chỉ có cái tạp dề nâu và một bộ sơ mi trắng quần âu,Soonyoung thoải mái hơn thì áo thun quần thể dục,còn lại mấy người còn lại cũng chẳng có gì hơn.

Jeonghan từ tốn mở lời.

''À,Mingyu tối nay cậu rảnh không?''

Mingyu đáp lại lòng gấp gáp vô cùng chỉ chờ của thang máy mở.

''Dạ tối nay em phải đi đến đài truyền hình rồi,có thể là qua ngày''

Jeonghan nhìn Jun,nhìn tay cậu đầy ụ những bịch bánh kẹo và một cái túi nặng trên vai.

''Hôm nay tụi nhỏ mở hội trại tiệc ngủ,em cũng tham gia nên có lẽ sáng mai mới về''

''Em thì sáng tác,thằng này thì tập hát''Hai anh em Jihoon và Seokmin

''Em về Jeju chiều nay'' Seungkwan giơ lộ trình của mình ra.

Hi vọng duy nhất chính là Soonyoung,khuôn mặt cậu vẫn còn ngơ ngác vì có đến tận 6 đôi mắt đang nhìn mình như muốn''Còn anh thì sao?''.Soonyoung sau đó mới hiểu,liền húng hắng à ờ.Định nói gì đó mà miệng vẫn không thể thốt nên lời,cứ đảo mắt rồi đánh mắt nhìn một người trong số đó như ý ''Nói gì?''.Chữa cháy lúc ấy chỉ có Jihoon

''Không phải cậu nói là cậu về nhà bố mẹ sao,giống nhóc Boo ấy''

''À.....à..à..đúng rồi.Em....em phải về nhà bố mẹ giống cậu ấy''

Soonyoung khoa trương hết mức chỉ tay vào Seungkwan rồi còn kéo nhóc lại,tình thương mến thương cười cười.Jeonghan hiểu rồi,ai cũng có việc bận thì thôi chứ sao.Thoáng nét ưu hằn làm ai cũng tỏ ra tiếc nuối.

Không biết là tiếc thật hay gì.......


.


''Anh ơi,anh lấy sai li rồi''

Bàn số 5 gọi một li trà đào,Jeonghan lại đặt nhầm li Latte của bàn 10 sang.Tâm trạng đôi lúc thẫn thờ,đôi lúc lại không chú ý.Hôm nay Jeonghan bất cẩn và thất thường đến lạ!Bầu trời thì đẹp thế này,mây cũng thưa thớt hình trái tim,nắng còn ấm ơi là ấm mà sao hôm nay cái gì cũng không như ý.

Jeonghan chống cằm thở dài ảo não.

Myungho chắc chắn sẽ ra ngoài đàm đạo về thời trang,Chan chắc chắn bận việc học,Jisoo thì có bao giờ cậu ta rảnh rang,còn Seungcheol thì cứ thoắt ẩn thoắt hiện.Wonwoo chắc chắn không được,vì giờ giấc của cậu đã không như người thường,lại bị deadline dí liên tục thì còn tâm trạng mà chơi sao.

''Vernon à!!!!!!!!''

Vernon đang chặn cửa như mọi khi,nở nụ cười khả ái với anh chủ tiệm, vì sợ anh sẽ lại đẩy mình ra lần nữa.Mặc dù lúc nào đến 100% cũng sẽ đẩy,nhưng hôm nay Jeonghan không đẩy mà cứ để Vernon đứng chặn,tâm trạng còn một tia hi vọng cuối.

''Lại đây anh bảo!''

Có cái gì chặn cửa không?Đương nhiên là không.Bảo cậu đi lại có khác gì cũng để đám con gái bu theo cho được.Kết quả Vernon không thấy đâu mà thấy một cái bóng dáng nằm chết dí dưới sàn,tay chới với đưa ra ''Cứu em,anh ơi''


.


Ngày đó u tối là vậy.

Nhưng ngày đó lại chính là ngày đẹp nhất đối với một người khi chúa đã ban đến trái đất này một thiên thần.

Ngày 4 tháng 10 năm 1995,Yoon Jeonghan của tầng 5 đã xuất hiện trên thế giới này.

Jeonghan làm sao quên được sinh nhật mình,anh còn hào hứng đến mức đánh dấu lịch và ra ngoài ban công trong một tư thế sẵn sàng nhận lời chúc.Seungcheol không nói gì chỉ chụp ảnh,còn Jisoo lại cầm thẳng đàn rời đi.Mấy nhóc còn lại thì bận hết,Jeonghan chỉ muốn mời đến nhà ăn một bữa tiệc nhỏ thôi mà.

Anh từng nghĩ sẽ làm bánh nhưng ý nghĩ hôm nay cũng không còn.Sinh nhật cô đơn sao?

Tâm của Jeonghan đang đổ mưa,trái tim ướt sũng.

23 giờ,sắp qua ngày trọng đại vẫn chẳng có gì.Thôi thì phải đóng cửa tiệm rồi ngày mai lại bắt đầu một ngày mới đến,một ngày mới như bao ngày.Hóa ra sinh nhật cũng chỉ là một ngày bình thường như bao ngày khác,chẳng ai nhớ cũng chẳng ai trông mong.Có lẽ Jeonghan nên đốt nến,ước một điều ước rồi ngắm sao trước khi ngủ.

May ra ngày sinh nhật vẫn còn ý nghĩa.


.


Jeonghan mở cửa,lần tay vào mở công tắc đèn lên nhưng dò mãi vẫn không thấy,tay còn loay hoay mở đèn pin để soi nhưng trong lúc không để ý có cái gì đó đang diễn ra ngay trước mắt.Một chùm pháo bông được tung lên trên trời,một chùm kèn thổi đến inh tai và tất thảy 12 con người đang quây đứng trước mặt với tràn ngập món quà đầy màu sắc.

Jeonghan nghĩ mình sắp khóc và khóc thật.

''Anh tưởng tôi quên chứ gì?Làm sao có thể quên được một ngày đẹp như vậy''

Seungcheol đeo mũ sinh nhật vào cho anh rồi mấy nhóc còn lại hào hứng đẩy Jeonghan vào trong.Thật sự Jeonghan sẽ làm theo những gì mình nghĩ và kết thúc một ngày ảm đạm này.

''Ai đã nói là về nhà bố mẹ ,sao còn ở đây......''

Jeonghan mặt mũi tèm nhem,Soonyoung gãi đầu cười tít cả mắt,thì cậu cũng rối lắm,miệng xém nữa đã phụt ra lời nào rồi liền được Jihoon bên cạnh chữa cháy mới phóng lao theo.Cả bọn lúc đấy xém hết hồn vì trùm cuối mang tên Soonyoung,một mặt nhịn cười không thở nổi một bên thì lo lắng không biết có làm anh ấy buồn hay không.

Dù gì đầu têu cũng là Jisoo.

Anh bảo có drama nó mới khó quên.

Bây giờ hại người ta khóc cả lên vì cảm động.


.

Ai cũng ở đây,kể cả Wonwoo bận rộn cũng ở đây.Góc nhà cũng được trang trí lên rất đẹp mặc dù Jeonghan không hiểu sao mấy người này vào được nhà mình :).

''Mấy đứa tắt đèn,tắt đèn cho cậu ấy ước''

Jihoon nhìn cái quả cầu giấy treo lủng lẳng trên trần nhà bởi tác giả Kwon Soonyoung mà không khỏi càu nhàu.Cậu tính treo lên rồi khi anh Jeonghan chuẩn bị thổi nến sẽ làm cho nó nổ, giấy sẽ bay ra như tuyết.Jihoon nghĩ nó không khả thi nhưng đã tăng động rồi thì có chúa mới ngăn được.

Đèn tắt,cái bánh kem có dòng chữ rất đẹp mang tên 'Chúc mừng sinh nhật Jeonghan'.

Anh bắt đầu nhắm mắt lại,chắp cả hai tay bắt đầu ước.

Chưa kịp thổi nến,bên kia đã giật dây theo như kế hoạch để tạo bất ngờ.

'Chúc mừng sinh nhật anh Jeonghan!!................................................................ áaaaaaaaaa...má ơi....


.


'Tên?'

'Kwon Soonyoung'

'Lầu mấy?'

'Dạ,4'

'Động cơ?'

'Tạo bất ngờ'

Nến chưa tắt,giấy đổ xuống cả một tràn.Kết quả là gì?Kết quả là lửa gần giấy ngay thẳng cháy lớn.Mọi người hốt hoảng đi lấy nước dập lửa,rồi cả 13 người nhốn nháo cả lên hét rền trời còn dùng đủ thứ để làm tắt lửa.Mingyu không biết sao liền đi thẳng vào trong nhà tắm rồi cầm lấy cả một xô nước thật to hất cả vào cái bánh kem và 12 người còn lại ướt sũng.

Tàn,tàn và tàn hết!

Và giờ thì Soonyoung có một vé lên phường hỏi tội vì đốt nhà người khác,Jeonghan phải ở nhờ nhà của Seungcheol còn 12 người còn lại nhìn nhau không biết làm gì cũng tự động nai lưng ra dọn hậu quả của thủ phạm tầng 4.

May thay vẫn còn quà.Mingyu hứa mua bộ sofa mới,Chan hứa làm việc chăm chỉ hơn,Seokmin sẽ hát cho Jeonghan nghe mỗi ngày và hàng tá thứ quà dị dạng đến từ những anh em cây khế khác


.



13 người dựa vào tường thở hổn hển,ai ai cũng ướt và dính đầy bánh kem, cứ nhìn nhau rồi cười.Chỉ biết ôm bụng cười vì sự cố lúc nãy,trông mặt ai cũng ngố.Đầu Mingyu thỉnh ngay một cái giẻ lau trên đầu,Seokmin lại trúng phải chậu xương rồng và đặc biệt nhất là Soonyoung,nguyên một khuôn mặt là một cái bánh kem to đùng úp vào.

'Hôm nay quả là ngày khó quên'

Điều ước của Jeonghan.

14/04/2020.

Soul_Eye.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top