Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 2.Người dám chỉ,người dám đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Soonyoung ngước mắt lên nhìn người trước mặt.Dáng vẻ thư sinh nhưng cũng ra dáng rất đường phố.Còn đang ôm cái túi trước ngực nữa.Cậu ta làm gì ở đây?Soonyoung nhíu mày nhìn rồi nhìn khu chung cư.Cậu ta tính làm cái gì à?

-'Cậu làm gì ở đây?Mà cậu là ai?Cậu làm gì mà bí bí ẩn ẩn.'

Người kia cười cười,đưa tay gãi đầu.

-'Chỉ là lần đầu em ở đây.'

-'Ở đây?Sao cậu không vào trong?'

-'Em không biết về nơi này.'

Soonyoung nhìn kĩ lại.Mặc dù rất gì và này nọ nhưng mà đúng là cậu ta lúng túng thật.Cứ như là không biết gì vậy.Nhưng mà nói ở đây?Là sao?Anh bắt đầu rối rối.

-'Em có một người bạn,cậu ấy đã đi nước ngoài rồi nhường lại căn hộ cho nhưng mà bây giờ thì em lại không biết đường nào mà lần,cũng không biết hỏi ai.'

Soonyoung vỡ lẽ.Gì chứ ba vụ chỉ đường dẫn đi là anh rành lắm.Cứ tự tin vào anh.Cậu tin lắm,cứ như vớ được vàng liền đi theo anh.Soonyoung cứ tự hào chỉ vào ngực như chắc chắn.Dễ thôi mà!Chỉ đường?Để anh!

-'Cậu tên gì?'

-'Dạ em tên là Lee Chan!'

-'Rất xán lạn!'



Chan lủi thủi đi theo sau Soonyoung.Cậu đưa tờ giấy số phòng cho Soonyoung.Là 0277.Anh vào trong thang máy,cậu cũng đi theo.Anh một câu'Chú cứ tin anh',Chan cũng gật đầu theo mỗi lần'Em tin anh!'.Soonyoung nhớ có lần đã đi qua căn hộ này.Hình như là ở tầng 27 thì phải.Cửa thang máy mở ,anh đi trước cứ nhìn xung quanh, miệng luôn lẩm nhẩm'0277'.

Chan tò mò lắm,có khi nào đã đến?Nhưng mãi mà người kia vẫn chưa tìm ra.Soonyoung mặt nghiêm túc như hắng giọng.

-'Hình như là ở tầng 26 thì phải.'



Chan không nói gì cũng đi theo.Nghe lời răm rắp.Cả hai đi vào cầu thang bộ đi xuống tầng 26.Anh vẫn cầm tờ giấy trên tay,đi qua một lượt các căn hộ vừa chỉ tay vừa nhìn lên số.Nhưng không có căn nào là 0277!

-'Này cậu gì ơi,anh nhớ nhầm rồi.Hình như là ở tầng 33'

Chan vẫn ngơ ngơ.Ai chỉ thì nghe theo.Đôi khi cũng có người nhầm mà.Cậu gật đầu đi theo Soonyoung vào thang máy lên tầng 33.Soonyoung quay qua Chan đang điềm tĩnh nhìn xung quanh.

-'Cậu cứ tin anh!'

Chan gật đầu kèm theo là nụ cười.

-'Dạ vâng,em tin anh mà!'



Thang máy lên tầng 33,Soonyoung tiên phong đi trước lần này Chan cũng đi kiếm cùng.Cậu đeo túi vào người rồi mắt cũng ráo hoảnh nhìn quanh.Anh thì liếc ngang liếc dọc,chạy tới chạy xui.Người đằng Đông,người đằng Tây.Soonyoung nhìn lại tờ giấy.Rõ là ghi 0277 mà.Nhưng còn việc nhớ số căn nào thì còn phải xem lại!

Chan từ phía kia cũng bước lại.

-'Không phải đâu,lúc nãy anh nói sai.Phải là tầng 35 mới đúng!'

Chan không hiểu gì cũng tin.Có khi lúc ấy hoảng quá anh ấy nói sai cũng nên.Anh đặt tay lên vai cậu siết chặt như khẳng định.Khuôn mặt đầy quyết tâm mong nhận được sự tin tưởng từ người kia.

-'Cậu cứ tin anh!'

-'Em tin anh!'



Rồi lại vào trong thang máy lên đến tầng 35.Soonyoung lại tìm nhưng bây giờ vẻ mặt lại thoáng lúng túng.Chẳng lẽ mình mất uy tín đến như vậy?Một nụ cười gượng gạo,hơi vẻ 'hài hòa'.Đôi mắt ấy lại cong tít lên.Chan vẫn đang mong chờ.

-'À,,,à,,,à mà lúc nãy là anh bấm lộn thôi!Tầng 36,tầng 36,...phải rồi là tầng 36.Anh lỡ bấm nhầm thành 35.

Soonyoung cười cười.Nghe như chữa cháy khẩn cấp.Chan đi theo sau chỉnh lại cái túi đang đeo.Đi thang bộ lên một chút thì được í mà.Vừa đi Soonyoung vừa ngoái lại.

-'Cậu cứ tin anh!'

-'Em tin anh mà'



Người dám chỉ,người dám đi.Đã là 1 tiếng rồi mà cái anh 'biết đường' ấy vẫn chưa tìm ra căn hộ của cậu sinh viên Chan.Nãy giờ lên xuống cũng mệt lử dần.Nhưng với một niềm tin mãnh liệt vì có người xung phong ra tay giúp đỡ Chan vẫn gật đầu tin vào lời của Soonyoung.Vì một lí do đơn giản duy nhất.Người ở đây biết đường ở đây!



Tầng 36.Soonyoung bắt đầu thở dốc và mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng không để mình bị mất niềm tin.Đứng thẳng dậy trong khi cậu em vẫn còn đang thở.Chan đưa tay đu lên thành cầu thang mệt mỏi nói vài câu,sắc mặt cũng kém dần.

-'Đến chưa vậy anh?'

Anh kéo cậu đứng dậy rồi đi tìm.Anh nhớ mà! Nó phải ở đâu đó trong khu chung cư này!:))

Đi mãi nhưng vẫn chưa tìm được.Sẵn tiện có người anh kéo lại hỏi thăm.

-'Cho tôi hỏi số căn 0277.'

-'À,0277?Nó không có trên này đâu ở tầng 40 cơ.'

Soonyoung mặt ngạc nhiên không kém.Tại sao nó lại ở tầng cao nhất như vậy được chứ?Nãy giờ chạy đôn chạy đáo rốt cuộc thế quái nào mà nó lại nằm ở tầng 40?Nhớ nhầm rồi,tai hại thật!Soonyoung đến gần cậu em đang dựa người kia rồi kéo đi.Gì chứ lần này đâu vào đấy!

Soonyoung thỏa mãn dựa hai tay ra sau thành thang máy cười cười.Thanh âm tự đắc.

-'Cậu gặp anh là phước lắm đấy!'

Chan sắc mặt cũng kém dần,mặt đờ đẫn,lỗ tai cũng lùng bùng theo.Giọng lí nhí không đều đặn,cố rặn ra nụ cười.

-'Dạ vâng,em cũng nghĩ vậy.Phước quá trời luôn...'

Soonyoung vỗ vai Chan.Cậu lảo đảo theo

-'Cậu cứ tin anh!'

Chan mở lớn mắt,giọng hoảng hốt như không tin.

-'Nữa hả anh!?'



Lại là cửa thang máy mở.Chan chán nản lê người theo sau.Thôi thì gần đến nơi rồi thì lúc đấy nằm lên giường luôn cho hả dạ một buổi sáng.Suy nghĩ vụt đến cứ như là một niềm hạnh phúc nhất thời,Chan cười cười rồi tiếp tục lê người như zombie theo sau.Soonyoung hùng hồn đi trước,cười lên điệu cười như nắm trong tay cả thế giới.

Jeonghan từ đâu đó đi ra khỏi bắt gặp Soonyoung.Nhìn ở phía sau còn có thêm sinh vật nào đang lã người kia.Ấy cha là Chan đang rũ người xuống ấy mà.

-'Ủa anh Jeonghan anh đi đâu đây?'

-'Anh đi giao cà phê cho khách hàng,hôm nay cô bé Aki đã nghỉ rồi.'

Jeonghan chỉ về phía sau.Sao lại giống như cậu trai hồi sáng thế nhỉ?Soonyoung cũng quay người tự hào kể cho anh nghe.

-'Đây là Lee Chan.Cậu ấy nhờ em chỉ đường cho.'

-'Thế cậu ấy ở căn số mấy?'

-'0277 anh ạ!'

Jeonghan nhíu mày,Chan mệt còn không nhận thức được xung quanh nữa rồi.

-'Anh vừa mới giao hàng ở căn 0277 xong mà?'

Soonyoung như không tin.Anh nói gì sao có thể?Trong giấy ghi rõ là 0277 mà.Hay là Chan bị bạn mình lừa?Như vậy là tội cho nhóc ấy rồi.Còn Jeonghan thì nghĩ ngợi gì đấy.Có khi là nghi ngờ khả năng của thằng em cũng nên.Soonyoung sợ anh không tin mình,cho rằng mình đùa nên mới đưa tờ giấy ra cho anh xem.

Jeonghan đọc xong tờ giấy nhìn kĩ hồi lâu.Mẹ ơi!Thằng em bị nhầm một cách trầm trọng.

-'Là 0211!mới đúng!Em nhìn nhầm rồi!'

Jeonghan xoay tờ giấy nghiêng lại chỉ vào nét dư ra.Số 7 gì chứ rõ ràng là số 1 bị nghiêng mà.Ở dưới còn có nét gạch ngang ra đây này.Soonyoung toát mồ hôi hột vỗ tay lên trán một cái cho tỉnh ra.Và Jeonghan thì biết Soonyoung đã nhìn ra thành số 7 vì chữ của người này quá chi là xấu đi.Anh lắp bắp không thành lời.Chan bỗng dưng trỗi dậy lên mắt mở to ra hơn lúc nãy.



Trong thang máy bây giờ ba người.Chan thì đứng yên một chỗ.Jeonghan cứ mãi tủm tỉm cười vì quá chi là hài.Mặt Soonyoung thì lại đen hơn đít nồi nữa là.Anh cười mãi vậy?

-Là do chữ của bạn cậu ấy ghi xấu chứ có phải em nhìn không ra đâu

Jeonghan ôm bụng cười.Hèn chi mà sáng giờ lúc đi qua lớp nhảy lại không thấy Soonyoung ở đâu hết,hóa ra là....Soonyoung thì xịu mặt,Chan không biết nói gì,Jeonghan thì cười ngặt nghẽo.Thang máy mở lối ra tầng 1,Jeonghan dẫn Chan vào bên căn phòng 0211.Đúng là đã đến nơi,cậu cảm ơn anh Jeonghan nhiều rồi vào.

-'Anh ở tầng 5,Soonyoung ở tầng 4.Cần gì cứ gọi,bọn anh sẽ giúp đỡ!'

Soonyoung bị bỏ lại bơ vơ.Đồng không mông quạnh bị mất thời gian chỉ vì hai con số 77 và 11.Khu chung cư thì lại rộng mà căn phòng của cậu lại chỉ có một cái ở tầng 1 mà lại tìm hết tầng này đến tầng khác.

Và cũng dám chắc một điều là sau vụ việc này

 'CHAN SẼ KHÔNG TIN ANH NỮA!!!!'

17/02/2020.#CARAT_SELCA_DAY.











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top