Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Án 1 - Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Văn Tuấn Huy nhìn hai tên trước mặt nhướn mày: "Đi làm việc đi."

Nhân viên pháp y cũng bước vào hiện trường, một người tóc dài cột sau lưng đi tới chỗ Thôi Thắng Vinh đưa cho anh hai cái khẩu trang, nói cộc lốc: "Đeo vào."

Lý Thạc Mẫn nhận một cái từ đội trưởng, không quên đá mắt cười: "Người của sếp vẫn là chu đáo nhất."

"Đừng lôi thôi nữa mau tới xem đi."

"Thời gian chết là khoảng bảy tiếng trước." Người mà Lý Thạc Mẫn gọi là 'người của sếp' lên tiếng: "Nạn nhân bị đâm một nhát chí mạng vào ngực trái, va chạm ở phần đầu không nặng chứng tỏ sau khi chết nạn nhân liền ngã ra sau."

Thôi Thắng Vinh tiếp lời: "Tức là hướng tấn công là từ phía trước?"

"Có thể nói là vậy. Sau đó hung thủ dùng dao để mổ bụng nạn nhân theo chiều dọc."

Người trực tiếp khám nghiệm là bác sĩ Duẫn Trịnh Hàn, đồng thời cũng là người yêu của Thôi Thắng Vinh. Bác sĩ còn lại là cộng sự của Duẫn Trịnh Hàn, Hồng Trì Tú. Hai người này tính cách có phần trái ngược, nhưng từ nhỏ đã học chung với nhau, thân thiết cho đến tận bây giờ. Thôi Thắng Vinh lúc cưa đổ cái tháp vạn niên là Duẫn Trịnh Hàn cũng đã phải kinh qua hơn một trăm bí kíp của Hồng Trì Tú. Thật ra nói Duẫn Trịnh Hàn khó tính cũng không hoàn toàn đồng nghĩa với việc Hồng Trì Tú dễ dãi. Đã là nhân viên pháp y, không ai là không cầu toàn.

"Khoan đã." Hồng Trì Tú kẹp cây viết vào sổ, đưa cho Thôi Thắng Vinh, có điều anh lại thấy vướng tay, quyết định chuyển qua cho Lý Thạc Mẫn cầm, liền nghe Hồng Trì Tú không cần nhìn mà vẫn lên tiếng: "Sếp Thôi, anh cầm."

Thôi Thắng Vinh nghe theo răm rắp, dứt khoát rút tay về, giữ chặt cuốn sổ, lại thoáng nhìn qua gương mặt Lý Thạc Mẫn, chính xác là có biến sắc, cho dù cậu có che giấu thế nào anh vẫn có thể nhận ra. Nhưng thiết nghĩ để ý việc này cũng không có tác dụng gì, Thôi Thắng Vinh thở hắt một tiếng, tiếp tục nghe Hồng Trì Tú nói: "Vết mổ này từ đầu vốn sắc bén, rất sâu, nhưng càng về dưới bụng càng nông, da thịt giống như bị cưa đi cưa lại nhiều lần."

Tất cả đột nhiên rùng mình, giống như cắt thịt ba chỉ ấy hả?

Duẫn Trịnh Hàn quan sát theo chỉ dẫn của Hồng Trì Tú, lại ngẩng đầu lên: "Tiểu Vũ, ngoài con dao chặt thịt ra có tìm được thứ gì khác không?"

"Không có, hung khí chỉ có con dao này."

"Vậy không lẽ là bổ từ trên xuống?"

"Không đúng, nếu thật sự dùng dao bổ thẳng xuống, nhiều bộ phận ở bụng sẽ bị vỡ và tràn dịch, nếu dùng lực mạnh có thể ảnh hưởng đến xương, đằng này nội tạng chỉ bị tuột ra ngoài, da thịt bong ra nhiều chứng tỏ bị lưỡi dao ma sát thường xuyên, chắc chắc là mổ dọc."

Điền Vân Vũ vẫn không hiểu: "Hung khí này là con dao không có mũi nhọn, đầu bằng, lưỡi dao dày và không sắc bén, không thể nào một nhát đâm chết người ta."

"Ở bên vành tai phải có vết nước màu đen." Lý Trì Huân cúi xuống lấy một mẫu về xét nghiệm, nhìn sơ qua thật sự không đoán được nó là thứ gì.

Lý Thạc Mẫn lại hỏi: "Vậy trên con dao có vết nước đó không?"

"Hoàn toàn không có."

Tổ pháp chứng kiểm tra một lần nữa hiện trường, thu dọn nhanh chóng rồi ra về. Thôi Thắng Vinh ở lại điều phối, nói với Văn Tuấn Huy: "Chuyển thông tin về cho Tiểu Hạo và Boo chưa?"

"Chúng ta về sở đi, bây giờ chắc đã tìm ra lý lịch rồi."

Tổ trọng án, lầu tám, Sở cảnh sát.

"Nạn nhân tên là Dương Hữu Tài, năm mươi bảy tuổi, một vợ hai con. Con trai lớn là Dương Lâm Phong, hai mươi tám tuổi, nhân viên kế toán. Con gái nhỏ là Dương Như Nguyệt, hai mươi tuổi, sinh viên đại học mỹ thuật X. Có điều theo như điều tra, Dương Như Nguyệt đã nghỉ học từ năm ngoái, nguyên nhân có lẽ vì không đủ tiền đóng học phí, bởi lẽ thực tế ngành học này cần khá nhiều tiền để mua dụng cụ."

"Vợ của Dương Hữu Tài được ghi trong giấy tờ nhà là Trần An Tiệp, tuy nhiên, mọi người gần đó có nói hai người đã li dị cách đây năm năm. Hiện nay, bà Trần đang ở đâu họ vẫn không rõ, lai lịch của bà Trần cũng đã bị xoá, thứ duy nhất tìm được là quê bà ta. Mà nha, người phụ nữ các anh bắt được có phải là Dương Như Nguyệt hay không? Mới có hai mươi tuổi, sao mặt mũi đã già như vậy?"

Từ Minh Hạo và Phù Thắng Quang thay phiên nhau thông qua lý lịch nạn nhân và những thứ liên quan. Hai người này cũng là thành viên tổ trọng án, tuy nhiên là văn chức, làm việc tại trụ sở, không thường xuyên ra ngoài, khả năng dùng súng hay đánh đấm về cơ bản là không tốt. Nhưng Văn Tuấn Huy trong dịp họp mặt sở cảnh sát cuối năm từng nói, chớ có khinh thường những con người suốt ngày ngồi trên máy lướt web chat weibo hoặc những tên cả đời chỉ uống café hưởng thụ điều hoà trước màn hình laptop. Cái đầu thật ra cũng là một loại vũ khí, mà còn là vũ khí chưa bao giờ lỗi thời.

Lại nói về Từ Minh Hạo. Với thâm niên dùng máy tính từ những năm đầu cuộc đời đi học, đến nay đã được mười bảy năm vẫn từ chối cận thị, chưa kể càng lớn mắt càng sáng, càng to. Lúc trước đi học, bạn bè thường gọi là Thiên lý nhãn. Từ Minh Hạo là dân IT chính hiệu, thiên biến vạn hoá từ cracker sang hacker, bất kể mũ đen hay mũ trắng. Hệ thống an ninh của cả sở cảnh sát này đều nằm trong tay Từ Minh Hạo, đừng nói đến người, một con chuột vừa chạy vào cổng cậu cũng biết.

Còn cậu Boo kia là ai cái đã. Trong tổ trọng án này, nếu người làm việc lâu nhất là Thôi Thắng Vinh thì người thứ nhì chính là cậu Boo này. Phù Thắng Quang là tên của cậu, nhưng mọi người đều thích gọi cậu là Boo, chẳng biết vì lý do gì.

Phù Thắng Quang được nhận vào văn phòng chính của cục cảnh sát thủ đô trước khi tốt nghiệp đại học, là sinh viên kỹ thuật điện tử, chuyên chế ra mấy loại camera trong những thứ không ai ngờ tới. Điền Vân Vũ từng có lời mời Phù Thắng Quang làm việc cùng anh ở phòng pháp chứng, có điều Phù Thắng Quang không thích ngột ngạt lại thường xuyên ồn ào, làm việc ở tổ trọng án là thích hợp nhất, nếu bên kia có điều cần bàn bạc cậu có thể vù một cái chạy sang.

Quay lại vụ án hiện tại, Phù Thắng Quang tiếp tục ghi chép thông tin từ những người khác, trong khi Từ Minh Hạo đã trở lại văn phòng tìm kiếm thêm tư liệu.

"Boo à, nói cho em biết, không phải bây giờ xã hội phát triển thì ai cũng đẹp ra đâu, có những người phải lao động hoặc học tập nhiều, thời gian tu bổ nhan sắc còn không có, làm sao mà trẻ đẹp như em muốn được." Văn Tuấn Huy lại cầm xấp hình trên bàn lên nhìn: "Mà đúng là... so với hai mươi tuổi, Dương Như Nguyệt này cũng có phần nhợt nhạt hơn thật."

"Khoan đã." Thôi Thắng Vinh chợt nhớ ra: "Lai lịch của bà Trần năm năm trước đã không rõ, giấy chứng minh của Dương Như Nguyệt lại được làm cách đây bốn năm. Có khả năng..."

Phù Thắng Quang liền búng tay: "Dương Như Nguyệt đang bị bắt kia chính là Trần An Tiệp."

"Thật ra đây chỉ là suy đoán, thứ chúng ta cần chính là bằng chứng."

Phòng giám định pháp y, lầu bảy Sở cảnh sát.

"Trong móng tay nạn nhân có một loại bột màu đen, còn nhớ vết nước mà Tiểu Huân tìm được ở hiện trường không?" Hồng Trì Tú đem một cánh tay của nạn nhân đưa lên, quả nhiên có những chấm rất nhỏ, xuất hiện đều khắp không chỉ bàn tay mà cả cánh tay.

"Bột này lẫn vào nước sẽ tan ra thành chất lỏng à?"

Hồng Trì Tú gật đầu: "Đoán xem?"

Duẫn Trịnh Hàn nghiêng đầu, chân mày hơi cau lại: "Mực tàu?"

"Cũng có thể là màu bột, tuy nhiên tôi thiên về suy nghĩ giống như cậu hơn. Nếu là mực tàu thì loại mực này thường được đông lại thành thỏi, khi viết dùng nước mài mực, khi không dùng nữa thì đem để khô. Sở dĩ trong móng tay nạn nhân còn lại vài hạt đen li ti là do chúng không có điều kiện tiếp xúc với nước, không hình thành dạng lỏng."

"Vậy chúng ta chuyển thứ này qua cho tổ pháp chứng, nhờ bọn họ kiểm tra xem là mực tàu hay màu bột. Nói mới nhớ, Dương Như Nguyệt là sinh viên mỹ thuật, nếu có màu bột ở trong nhà có lẽ sẽ hợp lý hơn chứ."

Hồng Trì Tú đột nhiên bật cười: "Đó không phải là việc của chúng ta. Bộ cậu muốn chuyển qua tổ trọng án cùng sếp Thôi sao?"

"Nói vớ vẩn." Duẫn Trịnh Hàn định lao tới đánh cho Hồng Trì Tú một cái, nhất thời nhìn thấy chút gì đó không vui trong mắt anh, gương mặt bị khẩu trang che mất chẳng biết đang cười hay không. Duẫn Trịnh Hàn rất nhạy cảm chuyện này, chính Hồng Trì Tú cũng biết mình đang bị phân tâm, lập tức cúi đầu hối hả thu dọn dụng cụ, có điều Duẫn Trịnh Hàn vẫn lên tiếng: "Lúc nãy quả thật hơi lớn tiếng đó."

"Tôi xin lỗi."

"Hai người..."

"Không thể quay lại đâu."


To be cont.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top