Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Án 1 - Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Mẫn Khôi ngửa mặt lên trần nhà thở hắt, rõ ràng là cố ý bắt ép mình, bất quá bản thân chính là đơn cô thế cô, không thể dùng một chọi bảy. Các người cứ chờ đó, gieo nhân ắt gặt quả, tôi chống mắt lên coi các người còn coi thường Kim Mẫn Khôi này tới bao giờ.

Thật ra trong bụng nghĩ vậy thôi, đi thì vẫn phải đi, vào thì vẫn phải vào. Mấy người ở tổ pháp chứng cũng biết sếp mình và Kim Mẫn Khôi của tổ trọng án quan hệ không được tốt lắm, có điều không thấy sếp nói gì, hết thảy đều là cậu ta tỏ thái độ. Nhiều lúc không biết là do cậu ta trẻ con thiếu suy nghĩ hay có toan tính gì, Điền Vân Vũ ban đầu còn có ý muốn đối chất rõ ràng tìm ra nguyên nhân để có thể tạo quan hệ tốt, sau này vì không đủ kiên nhẫn nên mặc kệ cậu ta. Thực chất anh cũng không biết cậu ta sợ mình hay ghét mình vì cái lý do gì cả.

Lý Trì Huân thấy Kim Mẫn Khôi ở cửa phòng, mặt mũi hơi nhăn nhó cũng có chút ngạc nhiên, lần đầu tiên thấy cậu ta chủ động xuống chỗ này, còn muốn gọi Điền Vân Vũ lên phòng tổ trọng án, đủ biết hết thảy sự tình đều do Thôi Thắng Vinh bày ra, cả đám người kia kể cả đứa em trai của cậu cũng nhiệt liệt hưởng ứng.

Lại nói tới mấy chuyện này Điền Vân Vũ có thể xem như chuyên gia. Anh nổi tiếng uyên bạc, học rất sâu hiểu rất rộng, vốn suy nghĩ cũng rất phong phú, có điều người như anh chỉ quen nói đạo lý, không thích nói đùa, chính vì vậy mới không phù hợp với loại người suốt ngày cà lơ phất phơ như Kim Mẫn Khôi. Thôi Thắng Vinh gọi trực tiếp tên Điền Vân Vũ chứng tỏ lòng tin của dành cho người này rất cao, mà thật ra cũng không dễ dàng gì được làm chuyên viên giám định cao cấp cho cái sở cảnh sát này nếu không có đủ trình độ như Điền Vân Vũ.

"Số tranh này là do bọn họ chọn hay các cậu chọn?" Điền Vân Vũ hỏi.

"Là tôi chọn." Kim Mẫn Khôi lên tiếng, sau đó lập tức nín thở, tôi không phải là chuyên gia đâu nha, nếu có gì sai sót xảy ra anh muốn trách tôi cũng không được.

"Coi như cậu có đầu óc quan sát."

Kim Mẫn Khôi thở nặng nề một cái, Phù Thắng Quang lập tức huých vai cậu, người ta khen anh kìa, mau nói tiếng cảm ơn đi.

"Thật ra ba chữ bên trái này là cùng một người viết, còn bên phải là của ba người khác nhau. Nét chữ của người bên trái là nét chữ thảo, đòi hỏi người viết phải có bút pháp phóng khoáng và tốc độ viết nhanh. Loại kĩ thuật tạo ra nét chữ này là trắc phong, chỉ thích hợp cho những người đã khổ luyện. Còn bên phải bao gồm nét chữ của rất nhiều người, nhưng đa số là tập viết chưa lâu, nét chữ còn đầy đặn và rất kỹ lưỡng. Có thể người bên phải này không biết viết chữ, chỉ mua tranh từ nhiều nơi với giá rẻ để bán lại."

Kim Mẫn Khôi bắt đầu cảm thấy choáng váng, nhìn qua Lưu Thuận Anh biểu tình cũng không khác là bao, chỉ có Từ Minh Hạo và Phù Thắng Quang là hứng thú quan sát, những người còn lại căn bản chỉ muốn biết trọng tâm.

"Về cơ bản nét chữ đã cho chúng ta biết được ai là thủ phạm thực sự, có điều để kẻ đó phải tâm phục khẩu phục chúng ta vẫn có thể làm một kiểm chứng nho nhỏ. Muốn xem không?"

Từ Minh Hạo và Phù Thắng Quang lập tức gật đầu, mấy người kia cũng tự động gật đầu theo, thật ra có cũng được, không có cũng không sao, quan trọng là hai người kia đã muốn như vậy, nếu không làm theo chắc chắn bị nguyền rủa suốt cả ngày. Sếp Thôi là cái gì chứ, anh ta có ba đầu sáu tai mười hai con mắt cũng không bảo vệ được các người đâu.

"Vậy phiền mọi người mời hai người đó đến đây, chuẩn bị đầy đủ bằng chứng, sau khi tôi kiểm tra xong sẽ có kết quả cho mọi người, kết thúc vụ án trong hôm nay luôn."

Điền Vân Vũ dứt lời liền cho tay vào túi quần đi ra cửa, mặt mũi lạnh tanh không biết đang suy tính điều gì, Thôi Thắng Vinh còn đang cảm thấy người kia giống như giành mất chức đội trưởng của mình, lập tức cho mời ông Doãn và bà Thẩm đến sở cảnh sát, ít nhất cũng phải thể hiện tác phong nhanh nhẹn của tổ trọng án chứ.

Điền Vân Vũ cho mỗi người vào một phòng, có người canh chừng ở bên trong, yêu cầu rất đơn giản là dùng cọ và mực đã mài viết một chữ "thọ" vào tờ giấy, hoàn thành trong 5 giây.

Điền Vân Vũ đem hai mẫu chữ vào một phòng khác, bắt đầu giải thích cho Từ Minh Hạo và Phù Thắng Quang: "Ông Doãn này cũng đã học qua cách viết thư pháp, cách cầm bút của ông ta đúng theo ngũ chỉ chấp bút pháp. Cách cầm bút này thường dùng trong kĩ thuật trung phong, những người mới học phải áp dụng cách cầm này để luyện thành thạo. Còn nét chữ của bà Thẩm, anh nghĩ hai cậu cũng nhìn ra đúng không?"

Cả hai người cùng nhìn nhau, một lát mới gật đầu.

"Cách cầm bút của bà Thẩm là biến thể của ngũ chỉ chấp bút pháp, kĩ thuật viết rất tốt, nét chữ tao nhã thanh thoát, chứng tỏ đã luyện viết từ rất lâu. Người viết thư pháp lâu ngày thường là người có thói quen dùng mực thỏi, khi sử dụng thanh mực để mài mực qua thời gian xạ hương sẽ bám lên bàn tay, do có amoniac nên xạ hương có mùi rất khó chịu. Lúc nãy trước khi viết anh đã cho hai người họ rửa tay làm ẩm, khi được pha loãng xạ hương lại có mùi rất dễ chịu, chỉ cần hai em ngửi mùi của hai chậu nước này sẽ biết được ai là hung thủ."

Dựa trên toàn bộ bằng chứng thu được cùng với xác nhận của tổ giám định, có thể kết luận hung thủ gây ra cái chết cho Dương Hữu Tài chính là Thẩm Bình Y. Được biết sau khi Trần An Tiệp rời đi, Thẩm Bình Y cùng với Dương Hữu Tài đã nảy sinh tình cảm, đúng lúc Dương Hữu Tài gặp khó khăn, còn phải kiếm tiền cho con gái ở quê ăn học, Thẩm Bình Y đã ra tay giúp đỡ, theo như lời khai của Thẩm Bình Y, Dương Hữu Tài đã mượn của mình một số tiền không nhỏ.

Bà Thẩm không hề biết Dương Như Nguyệt đã chết, ba năm sau lúc Trần An Tiệp trở về dưới thân phận là Dương Như Nguyệt, ông Dương đã chủ động xa lánh bà Thẩm, một phần vì có thêm người trong nhà, một phần vì con trai ở xa đã có thể kiếm tiền về nuôi bố.

Trong mối quan hệ này trước sau Thẩm Bình Y cũng là người ngoài cuộc, xét cho cùng không thể lên tiếng đòi công bằng cho mình. Số tiền nợ vẫn được trả đều đặn, mọi chuyện nếu đúng như dự tính sẽ chìm xuống một cách êm đẹp. Không ngờ một lần sang nhà Dương Hữu Tài, tận mắt chứng kiến ông ta cùng với con gái đang quan hệ, bà Thẩm đã nổi giận và quyết định đâm đơn kiện. Để bịt miệng bà Thẩm, ông Dương mỗi ngày sau khi dọn dẹp quầy thịt xong phải sang nhà bà ta ngủ, còn hứa sẽ cùng bà ta sinh một đứa con, thực chất sau khi bà ta ngủ say, Dương Hữu Tài đã lấy cắp của bà ta một ít tiền, nhiều ngày liên tục như vậy cuối cùng Thẩm Bình Y cũng biết.

Nếu như hôm đó không có Dương Lâm Phong xuất hiện, Dương Hữu Tài đã bị giết ở nhà của Thẩm Bình Y. 4h45 hôm đó, sau khi ông Doãn vào nhà, bà Thẩm đã cầm con dao sang nhà của Dương Hữu Tài, uy hiếp ông ta trả cho mình toàn bộ số tiền đã lấy cắp. Lúc đó ông ta chẳng những không lên tiếng xin lỗi, còn mặc kệ con gái mình bị ngất dưới sàn nhà, đến chỗ bà Thẩm nói mấy lời tráo trở, khiến bà ta nhất thời nóng nảy đã ra tay hạ sát.

Hành động của bà Thẩm trong trường hợp này có thể xem như ngộ sát, tuy nhiên thay vì hoảng hốt bỏ chạy về nhà mình, bà ta lại quyết định đẩy hết tội lỗi cho Dương Như Nguyệt, tức Trần An Tiệp đã bị đánh ngất. Vì không thể bỏ lại con dao của mình ở hiện trường, bà Thẩm mới mượn con dao chặt thịt dựng ở cửa, cùng với con dao của mình rạch bụng ông Dương, nguỵ tạo hiện trường giả.

Thẩm Bình Y lấy một bộ đồ của Dương Như Nguyệt để thay, rửa tay sạch sẽ sau đó đi về nhà, đúng lúc vừa đóng xong cửa nhà thì ông Doãn lại đi ra, nghe hỏi thì nói là mình đi đổ rác. Sở dĩ ông Doãn không ngửi thấy mùi máu quanh đó là vì hai bàn tay bị xạ hương bám lâu ngày của Thẩm Bình Y sau khi gặp nước sinh ra mùi thơm nhẹ, khiến ông Doãn tin là bà ta vừa mới từ trong nhà đi ra.

Vụ án khép lại, cả Trần An Tiệp cũng phải thụ án. Cả tổ sau khi hoàn tất báo cáo liền ra về, đến sáng hôm sau đều tươi tỉnh đến sở. Hansol lần này đi sớm đột xuất, còn tưởng mình là người đầu tiên tới đây, không ngờ vừa bước vào đã thấy Thôi Thắng Vinh ngồi ở bàn, một tay cầm ly café, một tay cầm tờ báo.

"Hôm nay thằng Boo dậy sớm nhỉ?" Thôi Thắng Vinh nhìn lên, trước giờ Phù Thắng Quang luôn là người gọi Hansol dậy, nói không xa cũng giống như bảo mẫu còn không thì là quản gia, thật ra cái nào cũng được.

Có điều lần này Hansol dậy sớm thật, chắc là do chột dạ tỉnh giấc, không ngủ được nữa nên mới đi làm luôn, còn con heo kia chắc vẫn đang say sưa trên giường. Hansol lại nghĩ, tại sao mình dậy sớm thì không gọi cậu ta nhỉ? Chẳng mấy khi có dịp dậy sớm, không thể bỏ qua cơ hội này, dứt khoát phải gọi điện phá, nghĩ một hồi mặc kệ Thôi Thắng Vinh vẫn đang chờ mình trả lời, lôi điện thoại trong túi đi một hơi ra ngoài, biểu tình không thể nào hưng phấn hơn.

Phần Thôi Thắng Vinh vẫn đang ngơ ngác cầm ly café hút rột một cái, lời nói của mình không có kí lô nào sao, rốt cuộc anh đây có phải là sếp của chúng bây hay không?

"Sếp, tới sớm vậy sao?" Từ Minh Hạo luôn là người đi làm sớm nhất ở tổ trọng án, hôm nay đột ngột thấy Thôi Thắng Vinh ngồi đọc báo cũng có chút ngạc nhiên: "Bên phía Toà án nói chúng ta gửi thêm một mẫu báo cáo chi tiết, em cần toàn bộ bằng chứng và khẩu cung để tổng hợp lại, anh có giao cho phòng tư liệu không?"

"Hôm qua anh giao cho thằng Huy rồi, một lát em với nó cùng làm đi."

"À... vậy cũng được." Thôi Thắng Vinh thoáng thấy Từ Minh Hạo bĩu môi, nhịn không được quay sang hỏi: "Nó với em có chuyện gì sao?"

"Dạ không, không có gì."

Lần nào cũng vậy, thằng nhỏ này cho dù có cạy đến miệng nó cũng chẳng thèm khai, ngoài mặt cứ khiến người khác lo lắng, sau đó thì giữ trong lòng, ngoan cố tới nỗi mọi người đều ngại hỏi đến cùng.


To be cont.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top