Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

#14. JunHao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong khu vườn lặng thinh, vắng tanh bóng mát yêu thương. Đã bao lâu không trở về đây một ngày để thăm em. Khu vườn nay đã trơ trọi, lá vàng rụng rơi trên nền đất, khung cảnh mang màu sắc thu xinh đẹp biết nhường nào. Em ơi em cảm nhận được không, mùi gió mùi nắng chiếu lên nơi em thật buồn. Chiếc lá đã vàng khô đến chẳng còn mềm mại, dẫm vào lại nghe thấy mấy tiếng rột rột dưới gót chân anh.

Anh nhớ cái ngày đó, cái ngày mà anh gặp em ở nơi sâu hút của con hiểm vắng. Anh mệt mỏi tựa lưng vào bờ tường lạnh trốn tránh những cái đau rát. Máu trên vai anh thật đậm, thấm vào lớp áo mỏng manh. Em vì sao lại ở đó? Vì sao lại nhẹ nhàng đến bên anh hỏi han anh ơi anh thế nào? Cảm nhận của anh nơi em thật kì lạ, thật kiều diễm cũng thật xa lạ.

Em nói em thích nơi này, thích mùi cỏ cây nơi đây, thích những cái bóng mát nhẹ nhàng yêu thương. Em bảo nếu anh ở đây, bên cạnh em, em sẽ chẳng còn sợ điều gì. Thật không em ơi? Dù cho anh ngày chui vào hẻm tối ẩm thấp rồi đấu tranh giữa những nổi chán ghét.

Em nói em yêu đôi bàn tay anh thật mềm. Thật sao em ơi? Dù cho đôi bàn tay này của anh đã đậm mùi máu tanh hôi. Nhưng cuộc vui nào cũng sẽ kết thúc. Vì sao em lại nhận hết mọi tội lỗi, nhận hết bao nhiêu nổi đau chỉ để bảo vệ trái tim anh đã tổn thương từ lâu.

Em bảo em yêu anh. Yêu anh thì đừng làm thế. Yêu anh thì hãy sống một đời hạnh phúc bên người mới thật bền lâu. Yêu anh thì đừng lắng nghe tiếng súng kêu, tiếng dao va vào nhau ở nơi sâu hút thăm thẳm.

Tử hình. Thật quá cay đắng cho anh, nhưng càng cay đắng hơn khi người nhận lấy là em. Họ chẳng tin anh, họ chẳng nghe anh, họ đưa em đi xa vòng tay anh. Níu em anh không làm nổi, nắm lấy đôi bàn tay lần cuối cùng, nghe em nói em thương anh, nghe em nói lời ngọt đầu môi. Em bảo rằng:

-"Anh ơi, hứa với em. Hứa với em rằng hãy thật hạnh phúc, hãy sống thay phần em cho đến thật lâu sau này. Cảm ơn anh."

Em cứ như thế phũ phàng rời xa, cái ôm chặt muộn màng, giọt nước mắt tiếc nuối không thôi, một nỗi đau dằn vặt lương tâm theo anh cả một đời.

5 năm rồi em ơi, em vẫn nằm đây, mãi mãi chẳng tỉnh lại. Ngôi mộ trắng khắc tên em từng chữ thật đậm.

TỪ MINH HẠO

Anh chẳng thể sống thế này nữa. Anh sẽ tìm em sớm thôi.

-"Nó kia rồi."

Em ơi, đến đây nhìn tấm bia mộ em lần cuối thế này anh thật không nói nên lời nào cho em. Em hãy nhớ, anh yêu em, vô cùng yêu em. Lời hứa ngày đó với em, anh xin phép không giữ. Thật có lỗi vì đã thất hứa. Kiếp sau nếu có duyên gặp lại, anh vẫn sẽ yêu em như kiếp này. Ta nợ nhau một kiếp tình, nợ nhau môi hôn ngọt ngào, nợ nhau một tương lai cho hai ta.

ĐÙNG...

Máu văng lên bia mộ, vương lên khuôn mặt ai đó đang mỉm cười. Nụ cười như thể chợt tắt trong một thoáng chốc lặng thinh.

Kiếp sau anh sẽ lại tìm em, yêu em nhiều hơn kiếp này.

Trời hôm nay nắng đẹp, chỉ có lòng ai đó gió nổi không ngưng. Duyên thì gặp lại, kém duyên thì không được bên nhau. Có ai đã từng nghĩ, chết cùng nhau là một cái kết đẹp, bên nhau dù chỉ còn là hư vô cũng đủ hạnh phúc. Nhưng họ liệu có tìm được nhau không, người về một ngã thì làm sao mà hạnh phúc mỉm cười.

30 năm sau...

Tiếng khóc của đứa trẻ khiến cho người mẹ không khỏi mệt nhọc. Hôm nay, có người bạn mang con đến chơi mà cứ thấy cái cảnh này thì ngại lắm.

-"Huy à, con ngoan một chút được không con?"

Kinh koong...

Chuông cửa vang lên, bên ngoài là một người phụ nữ còn khá trẻ, trên tay ẵm theo một bé con đáng yêu đã thiếp đi. Tuấn Huy nín khóc nhìn thật kĩ đứa bé kia...

-"Đáng yêu quá, nhóc này tên gì thế?"

-"Vợ chồng tớ đặt nó là Từ Minh Hạo."

Có nợ ắt sẽ gặp lại, có duyên ắt sẽ bên nhau...

|20180610|
Mong cho anh Văn giáo chủ có một ngày sinh nhật thật hạnh phúc.
#HAPPYJUNDAY

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top