Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

II. rocket, tàu lửa và "con mèo" máy (2)

Nắng sa mạc.

Huyết chiến giữa đầu khoan kim cương và máy thủy lực và máy cắt laser (tái chế) và 500mm hợp kim.

Thuốc nổ hẹn giờ mỗi 15 phút.

Triển khai thuật toán, tiến hành thử nghiệm 27 bộ giải mã.

Tái tạo Gene trong phòng sinh hóa.

Tiếng kim đồng hồ rõ mồn một và ai cũng thấy như có một con rận đang lồm cồm trên thành tĩnh mạch- người ta rộn tay và muốn làm điều gì đó nhưng lại chẳng được làm cái mế gì cả.

01.01 p.m_

<SiC đo ván ở phút thứ ba mươi ba, laser tiến vào vòng chung kết!

#Máy_cơ_kiểu_truyền_thống gục ngay giây đầu tiên! #Khoa_học_kỹ_thuật là đỉnh nhất>

"Thăm dò mỗi 50mm. Chất phóng xạ, không! Bộ phận kích nổ, không! Cơ quan bẫy rập, không! An toàn, có thể tiếp tục." "Triển khai giai đoạn V!" "Rõ thưa thủ trưởng"- Mingyu tự đặt thoại, kịch bản là một tay lính thủy chiến bộ với hàng tá huân chương chiến công trên ngực đang chỉ huy chiến dịch giải cứu con tin cấp quốc gia (Nói về những thao tác cộp số I, II, III, IV,... theo kiểu ngầu nhất có thể).

"Bọn anh nghe thấy mày đấy con trai, tốt nhất là rảo cái tay lên." Giọng thiếu kiên nhẫn của Jihoon luôn hiệu quả trong những lúc mà lũ em lão phiêu tít mù, và làm chó gì có lần nào là ngoại lệ chứ. Mingyu rén ngay và gã xong việc tắp lự.

"Em vẫn cần được cho biết rằng cái lò phản ứng đằng kia nó đang làm cái khỉ gì. Vì vậy anh hãy tạm nhịn tè một lúc hoặc hoãn bữa lửng lại nhớ."- Mingyu nói trong khi cố ních người vào cái lỗ vuông bé tẹo vừa khoét xong, gã không dám vung mạnh chân vì có Chúa mới biết gã có thể sảy chân mà dộng phải cái gì, một quả bom nhiệt hạch chẳng hạn...

Một tiếng ầm nho nhỏ cùng với lớp lớp bụi cuộn lên cho người ta biết gã đã hạ cánh an toàn.

Mingyu mở đèn pin sau khi thất bại trong việc nỗ lực tìm kiếm một cái công tắc điện. Trong này không rộng như gã nghĩ và Mingyu gần như phải cúi xuống để có thể bước đi, hơn thế, đám mạng nhện và phân dơi đầy trên trần hẳn sẽ không hoan nghênh mái tóc của gã lắm đâu.

Gã loanh quanh vài vòng, từ toa nọ sang toa kia bằng mấy cánh cửa tay vặn ngu ngốc, tìm thấy một vài thùng gỗ nhưng trong đó chỉ rặt là rau quả héo, gã thử chẻ hai ba cái bắp cải đã bắt đầu bốc mùi, rọi sát vào camera trên kính và biết thừa ông anh sẽ chẳng tìm được gì hơn. Giấu một hộp đạn 19 ly trong đám vỏ khô đét còn khó chứ không nói đến là cả một cỗ máy hủy diệt- cái mà, ừ thì ai mà chẳng nghĩ nó sẽ chiếm diện tích cực kì cơ chứ.

"Có điều gì đó đếch ổn đâu Hoon ạ, chẳng có gì ở đây hết... Có lẽ anh đã nhầm về việc "thứ đó" sẽ đi qua đây, ít nhất là...ÔI GIỜI Ạ! (một con chuột to gấp rưỡi con mèo vừa ào qua), hoặc ít nhất là không phải hôm nay."

"Có thằng nào sẽ bọc giáp sắt cho một cái xe chở rau thối cơ?"­- Seokmin gào lên thiếu kiên nhẫn trong khi xử lý nốt đống mơ ép chua lòm, ông mặt giời trên cái bi đông và ông mặt giời trên đỉnh đầu làm gã choáng cùng lúc, và nếu như thằng đụt kia rề rà thêm nữa thì gã có hơn 60% đi tong mất buổi tối lãng mạn cùng em tàu hỏa đen bóng bốc lửa đằng kia. Mà gã thì đếch thích thế.

"Sẽ có mấy cái cửa ngầm vi diệu ở mấy chỗ vi diệu ấy, dưới sàn nhà hoặc trên tường chẳng hạn. Xong rồi mày sẽ thấy một bầy nút kinh tởm cực xong rồi mày sẽ giải quyết đống ấy ngon ơ trong một giây xuất thần chó đẻ xong rồi mày vác nó về nhà xong rồi chúng ta hết việc xong rồi tao sẽ quay tay với một mảnh SiC ốp trên đùi. Tao muốn nói là mày nhanh con chị mày lên ấy!!!"- Gã giãy lên như một con mẹ đốp đang kì kèo với mụ bán cá về việc giảm giá thêm hai nghìn rưởi nữa.

"Tao cần em ấy, mày hiểu chứ, hoặc là tao phang em ấy hoặc là thằng bạn mày sẽ rũ xác dưới cái hầm toàn đực rựa. Coi như bố xin mày luôn ấy bạn thân yêu ạ, bố vái mày cả nón luôn Mín gù ời ơi ới."

Nếu có thể, Mingyu thật sự muốn gô cổ thằng âm binh này quẳng xuống biển cho rảnh nợ.

Gã im lặng và tiếp tục mò mẫm, máy cảm biến bên ngực trái và đo đơn vị decibel bên tai phải, gã nghĩ mình nên tin vào Jihoon (và lờ phứa cái vong kia đi), một lần nữa như cả ngàn lẻ một lần trước đó. Có tiếng gì đó đột ngột rít lên dưới chân gã, giữa đống củ cải đỏ và chợt Seokmin nín bặt. Mingyu khẽ khàng khuỵu người xuống gần nơi chân trái đang đạp lên, mặt găng tay lướt chậm rãi quanh phần sàn lạnh buốt chung quanh.

Một cái rãnh.

Một cái rãnh với phần rìa được mãi nhẵn và không khó để nhận ra đó là một cái cửa sập được che đậy khá khéo bởi hàng tá củ quả quá hạn. Chỉ mất vài giây cho việc nậy nó lên bằng một con BW-ACK (hàng tái chế tái sử dụng) và thêm vài giây nữa để mọi người lao đầu vào lọ mọ số má- dưới một tấm kim loại rít ken két quê mùa là một bộ kiểu khóa điện tử 4 dấu * nháy nháy cũng quê một cục nốt. Mingyu tỏ ra thạo nghề với trò nối nối móc móc một nùi dây xanh đỏ tím vàng với đám xanh vàng đỏ tím đằng sau cái nắp nhựa vít tạm bợ của hộp :khóa, sau rốt là ngồi im đấy và cố không choáng ngợp trước sự thần kì của công nghệ thông tin. Hàng dãy dãy tổ hợp bốn số chạy qua chạy lại trên màn hình, những dư ảnh ba màu, cách mà chúng nhập, từ chối mã không hợp lệ, lọc rồi lặp lại quá trình lần nữa khiến Mingyu ước giá mà gã là một tay IT số má có thể gõ phím bằng cả 10 ngón tay thì ngầu phải biết...

01.35 p.m_

Một khung chữ nhật với chữ Accept nằm gọn gàng trên màn hình cho biết mọi thứ đã đâu vào đấy. Sàn tàu bắt đầu rung lắc, Mingyu vịn vào một cái chạc gần tầm nhất và tạm an tâm rằng gã sẽ không bị hất văng nếu có bất cứ một cái cửa sập cửa ngách nào đấy bất thình lình mở ra.

Có ánh sáng từ nơi mà Mingyu vẫn nghĩ đó là điểm cuối của cả đoàn tàu. Mặt kim loại trơn nhẵn gờ lên những đường rãnh nhỏ xíu, rồi tiếp tục mở rộng ra cho tới khi thành hình một cái cửa xếp rồi bắt đầu thu gọn vào với những tiếng lách cách đều nhịp, thứ ánh sáng xanh lờ nhờ càng rõ hơn. Gã ngó nơi kia lom lom, trống ngực dồn từng hồi, hàm gã cứng cả lại và gã thậm chí còn chẳng thể mở nổi miệng khi Jihoon cứ liên tục hỏi han.

01.40 p.m_

Một con người. Hay một thứ gì đó trong hình dáng con người.

"Nó" ở đó, trong một cái lồng kính dựng thẳng, mắt nhắm nghiền, một chụp oxi trên mặt và ti tỉ thứ dây nhợ đấu vào mỗi bó cơ. Mingyu lặng người đi và có thứ gì như đang vỡ vụn trong lồng ngực gã, đau xé tâm can.

"Chuẩn không cần chỉnh rồi Gyu! Nó đây rồi! Anh thật sáng suốt khi bảo mày đi thay vì cái thằng óc heo kia mà."

"Giờ thì làm theo anh mày này rồi thì vụ này xong xuôi-

Gyu, chú có đang nghe không thế? Này!"

Giọng nói của Jihoon loãng dần ra, phảng phất rồi tan biến.

____

Mingyu thấy mình lạc vào trong một bể sương mù.

Gã dợm bước, ngó qua vai, hất tung những đám mây trắng xóa dưới chân nhưng cũng chẳng được việc gì. Chỉ một màu khói vẩn đục đặc quánh.

"Jihoon!" Lặng ngắt.

Gã lặp lại tên Jihoon rồi Seokmin thêm lần nữa và lần nữa. Im ắng. Lại một lần nữa, vẫn chẳng có gì ngoài sương lạnh vờn trên da. Gã thét lên lớn hơn nữa, những tiếng gọi vô thanh làm họng gã khản cả đi. Gã thấy tim mình chững hẳn lại, sợ hãi dâng đầy trong buồng phổi và đôi lúc, nó bật thoát ra ngoài qua những hơi thở run rẩy khe khẽ.

____

"Cứu em với! Cứu em, Jihoon!" Cắm cổ cắm đầu chạy, gã chạy mặc cho phía trước có gì, gã hiểu mình cần phải thoát khỏi chỗ này càng sớm càng tốt, vì vậy gã chạy bán mạng, từng luồng hơi lạnh buốt ập xuống mỗi bước chân, nhưng gã mặc kệ. Gã sẽ chạy và sẽ sống sót và sẽ không đổ một giọt nước mắt dù sống mũi cay xè.

Phía xa lờ mờ có bóng người.

Mingyu thở hắt một hơi, làm mọi thứ để ra hiệu "Tôi ở đây", những bước chạy đã thư thả dần dù vẫn không giảm tốc độ. Và ngay khi gã tới đủ gần để thấy đó là ai, một cơn tê dại bất thần khiến gã gần như khuỵu xuống, những hình ảnh chớp tắt liên tục từ một miền ký ức xa xôi nào đó chợt ùa về.

Hai đứa trẻ tầm mười mấy tuổi, đứng lẫn vào sương.

Hai đứa trẻ đứng ngược nắng, gió thổi tung mái đầu bù xù.

Một tiếng chuông lanh lảnh.

Những bóng đèn điện chớp tắt, tiếng la hét đầy ám ảnh.

Một đứa vụt chạy đi, trên môi còn thấp thoáng nụ cười.

"Anh sẽ chờ."

Đầu gã đau như búa bổ, những khung cảnh lóe lên rồi vụt mất, những giọng nói lạ lẫm vẳng bên tai, nụ cười lạ mà quen của đứa trẻ ấy... Mingyu gắng rướn mắt, hình bóng thằng bé còn lại phân ba phân tư rồi hợp lại một, quá trình ấy cứ lặp đi lặp lại như việc người ta cố dựng gif trên một cái ảnh tĩnh.

Đột nhiên, thằng bé quay người lại.

Màu tóc đen trên làn da nhợt nhạt.

Trông anh như một thiên thần từ tầm nhìn thấp hơn.

Thiên thần nằm trong lồng kính.

.

"CẨN THẬN!"

Đó là những từ cuối cùng Mingyu còn nghe được, trước khi mọi thứ tối sầm và gã thấy mình chìm vào một màn đêm không đáy...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top