Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

lee seokmin xanh mặt khi nhìn thấy con moto hầm hố và anh crush đáng yêu của cậu hiện đang được đặt chung với nhau ở cùng một chỗ.

"lên xe đi nào seokminie? nhanh không giờ muộn lắm rồi nè"

jeonghan vừa nói vừa cười tới sắp ngất ra đây luôn rồi. y cố gắng vịn người vào vai seungcheol bên cạnh để đứng cho vững, nhưng cứ ngẩng mặt lên rồi thấy ngay cái vẻ hoảnghae của em trai nhân viên quán mình thì yoon jeonghan lại không kiềm chế được mà lại tiếp tục lăn ra cười như nắc nẻ.

"e-em tưởng anh lái oto..."

"òi oi sinh viên nghèo học tiến sĩ còn phải nhờ ba mẹ chu cấp, lấy đâu ra tiền mua oto hả em, có con xe chiến như này là ba mẹ còn thương lắm rồi đó"

jisoo gõ coong coong lên tấm mặt kính điều khiển xe, nở một nụ cười tươi như nắng hè mà lee seokmin cứ ngỡ mới vừa có gió mùa đông bắc thổi qua.

"nào giờ có lên cho shua nó đèo về không? không thích thì chịu khó đi bộ về đi"

seungcheol dựa người vào cửa quán ăn hạnh phúc, tay thì ôm vòng qua eo của jeonghan còn mặt nhìn lee seokmin đầy vẻ thách thức.

"em hông chê anh nghèo zậy thì lên xe anh đèooo"

hong jisoo lắc lư lắc lư trên con moto, bình thường anh lái cũng được chứ không phải là chẳng biết xíu gì, nhưng nay doạ được cậu nhóc này cái thấy vui gì đâu á.

mà đời còn dài mình còn trẻ, cái gì vui vẻ thì mình ưu tiên.

"dạ vậy có gì mai em mà không tới quán, anh nhớ nhắn thằng mingyu giúp em là em xin lỗi nó vì hồi đầu năm lỡ làm rớt cốc trà sữa lên cặp nó rồi đổi cho con bopul nha anh"

seokmin hít vào một hơi rồi quyết tâm cài quai nón bảo hiểm, gửi lời cuối cho hai anh chủ quán rồi ngồi tọt lên xe crush.

"hai sư huynh bảo trọng, mốt ở dưới âm ti địa phủ tiểu đệ mà thấy mình cô đơn quá đệ sẽ lên lại trên này rủ hai vị xuống chơi chung hen"

"biến mẹ mày đi"

choi seungcheol lừ mắt nhìn cậu em, rồi túm eo yoon jeonghan đang cười tới nỗi nấc cụt đi vào nhà, đóng cửa cái rầm.

bỏ lại lee seokmin chơi với giữa dòng đời nghiệt ngã cùng hong jisoo và con chiến mã của ảnh.

"đi chưa em"

"dạ đi anh"

"mày không cho anh địa chỉ anh đi thế nào?"

"à dạ em quên..."

đọc cho jisoo nơi cần đến, seokmin bắt đầu nhắm chặt mắt, tay bám vào phía sau đuôi xe, chuẩn bị cho một chuyến phiêu lưu bất tận giữa trời đêm seoul cùng anh crush của mình trong lúc jisoo đang tra cứu google map.

lee seokmin muốn hỏi ông trời, rốt cục cậu đã làm gì sai mà kiếp này phải chịu quá nhiều khổ đau như thế.

tự vấn bản thân, cậu có sai ở đâu không?

chắc chắn là không, lee seokmin tự hào bản thân mình là một thanh niên gương mẫu đúng chuẩn sách giáo khoa.

hay là hai ông anh chủ quán?

hông coá. nhìn hai ảnh cà lơ phất phơ vậy thôi chứ cà lơ phất phơ thật, nhưng anh jeonghan và anh seungcheol tốt lắm. loại liền loại liền.

vậy chẳng lẽ là anh crush xinh trai của cậu?

không bao giờ không bao giờ, hong jisoo luôn đúng.

nếu thế thì là ai? ai sai?

ông trời liền bảo rằng: lee seokmin con yên tâm, con không sai. hai anh chủ quán con không sai, anh crush của con lại càng không sai.

vậy là ai sai?

chỉ có thể là:














trong lúc seokmin bận nói nhảm với bản thân thì hong jisoo đã hoàn thành xong việc tìm kiếm đường đi tới nhà cậu trong bản đồ.

jisoo tự nhủ rằng nay có người ngồi sau, nên phải lái thật bình tĩnh không có được rồ ga bốc đầu đánh võng như mọi khi.

chết người được đấy. seokmin dễ thương lắm, em ấy không nên tạm biệt cuộc đời sớm như này.

vậy nên lee seokmin khi về tới nhà vẫn còn nguyên hình hài đẹp trai cao ráo, mẹ lee đẻ cậu ra có gì giờ vẫn còn thấy trên người, không có rớt đi miếng nào.

mỗi tội hôm nay đường xóc quá, xóc dã man, làm seokmin có cảm tưởng mình đang chơi trò pang pang disco như hồi hè đi công viên nước vậy. cậu cứ nảy lên nảy xuống lung tung ở phía sau xe người ta.

còn làm anh jisoo khó chịu nữa chứ. lúc về tới nhà cậu, ảnh giật lại cái mũ bảo hiểm mà lườm seokmin muốn cháy cái mặt đẹp trai luôn.

cậu đã phải túm chặt vào phần đuôi xe đến mức mỏi tay rã rời. seokmin không dám ôm eo anh jisoo, sợ anh nghĩ mình là tên tội đồ biến thái nên đành phải chịu hai cái ải đau khổ vô cùng: đường đầy ổ gà ft. mỏi tay do bị dồn lực ngược về phía sau.

bâng quơ kể lại chuyện này trong giờ triết cho kim mingyu, tất cả những gì cậu lee seokmin nhận về lại ngay một cái nhìn khinh bỉ.

"tao nghĩ tới giờ này mày vẫn ế, chính xác là do thực lực của mày xúi mày ế nên mày mới vậy, đúng không?"

mingyu chán nản bỏ bút xuống bàn.

"ảnh cố tình đi vào ổ gà để mày ôm eo ảnh đó trời đất ơi tiếc chưa con traiiii"

nghe thấy tiếng đổ vỡ phát ra từ chính mình, seokmin ôm trái tim vừa mới tan thành vụn chết lâm sàng cùng chủ nghĩa mác lê nin.

"ủa mà myungho, hôm qua sao cậu với anh jun ăn mì tới quán mà mặt ổng cứ sưng lên như bị ai đấm zạ?"

mingyu mặc kệ thằng bạn họ lee đang nằm gục trên bàn sau khi biết được sự thật phũ phàng về việc đi ké moto anh crush liền quay sang phía đồng niên mới quen còn lại.

"ùm hôm qua lúc bọn cậu vứt tao lại cho moon junhwi, xong việc cái ổng rủ tao tối đi ăn ramyeon"

"ôi thật á?!?!?!?!?!!!!!"

mingyu cùng seokmin không nhịn được mà cùng quay sang phía myungho vẫn đang cần mẫn chép bài nói lớn, làm cậu hoảng loạn gần chết mà đập vào mỏ mỗi đứa một cái.

"ôiii cho tao xin bí quyết tiến triển mối quan hệ nhanh như thế đi hạo ơi hạo àaaaaa"

mingyu mắt long lanh chớp chớp nhìn về phía em năn nỉ. cậu muốn mang mèo jeon về nhà nuôi lắm rồi, không chờ được nữa đâu.

seokmin cũng mắt chớp chớp mồm đớp đớp nhìn về phía myungho, mong quý bạn thân nhả ra gì đó giúp cải thiện cái mối quan hệ giữa cậu và anh crush hong jisoo.

"hả là sao? ổng bảo có muốn tối đi ăn ramyeon với ổng không rồi tao trả lời là có thôi..."

"chàaaaaaaaa bạn tôi đỉnh nha"

mingyu và seokmin đồng lòng gật gù tán thưởng cậu bạn người trung.

đã có một người trong nhóm bị con wỹ tình yêu dắt xuống địa ngục múa lửa rồi.

"đỉnh gì zậy? thì tan học về nhà, mà lát đã thấy ổng đứng đợi dắt tao đi chơi òi. xong tao dẫn ổng vào đây ăn ramyeon nè, vì đằng nào moon junhwi chẳng phải trả tiề-"

"stop. vậy ý mày là tan học xong một cái moon thiếu liền qua nhà rước mày, nhưng chỉ là đi ăn mỳ tôm rồi lại ai về nhà đấy ngủ à?"

"nói thật không đấy"

"ơ hay điêu chúng mày làm gì? như thế là  có lỗi hả hay gì?"

seo myungho gãi gãi cổ, ngây thơ chớp chớp mắt nhìn hai đứa bạn.

lee seokmin tiếp tục úp mặt xuống bàn khóc lóc tâm sự với quý ngài lê nin vì đã lỡ mất cơ hội được ôm eo anh crush tối hôm qua.

kim mingyu thở dài rồi lại tập trung vào việc chép kiến thức trên bảng vào vở.

"ơ sao đấy?"

"cậu biết netflix and chill là như nào rồi đúng không?"

mingyu cười khẽ khi thấy cái gật đầu như bổ củi từ phía bạn đồng niên.

"bên hàn bọn tao thì mời nhau tối đi ăn ramyeon cũng kiểu kiểu như vậy đấy"

O.O

seokmin ngọ nguậy cái đầu để đồng ý với lời của kim mingyu, rồi lại tiếp tục chìm vào sầu bi tiếc nuối.

seo myungho mặt đỏ chín bừng như cà chua cuối vụ, lập tức lôi điện thoại ra nhắn cho moon junhwi một cái tin dài như bùa trừ tà vì tội làm vấy bẩn tâm hồn em học sinh nghèo hiếu học ngoan ngoãn đến từ trung quốc.

mingyu nghĩ là với việc bắt mèo về nhà, hắn vẫn nên dùng cái khối não thiên tài của mình mà tự nghĩ cách thì hơn.

điều này mingyu khẳng định chắc chắn sau khi nhìn sang trái là thấy lee seokmin đang tám nhảm cùng bác lê nin về chủ đề tình yêu là duy tâm hay duy vật, còn bên phải hắn thì là cậu học trò nghèo ngây thơ hiếu học đang vừa chép bài trên bảng vừa dấm dúi nhắn tin với đàn anh thiếu gia khối trên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top