Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

𝟛𝟙

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lionesse đang ở thời thịnh thế, đối với việc hệ trọng như liên hôn đều được sắp xếp vô cùng xa hoa cầu kì. Dường như kể từ khi vị trữ quân của họ ra đời, phải lâu lắm rồi đất nước này mới được trải qua những ngày vui lớn đến vậy.

Tiệc tùng vui vẻ suốt năm ngày năm đêm, cho đến lúc gần kết thúc, Jeonghan mới chợt nhận ra điều cậu lo lắng nhất cuối cùng cũng sắp xảy đến.

Sau đêm nay thôi, cậu sẽ không còn được gặp anh trai của mình nữa rồi.

Lần này ly biệt, có lẽ phải rất lâu rất lâu sau mới có thể gặp lại.

Nghĩ đến điều này khiến lòng Jeonghan buồn biết bao nhiêu. Dù là trong đêm dạ tiệc cuối cùng, mọi người đều say sưa vui vẻ đàn hát và khiêu vũ, cậu cũng không thể nào cảm thấy phấn khích như ngày trước. Cậu chỉ đứng yên ở góc phòng, nhìn theo tấm lưng của Jeongin khi hắn vẫn đang bận bịu nói chuyện với quan khách khác, mỉm cười với những ai bước đến chào cậu rồi lại quay trở về lặng thinh.

Seungcheol cũng đã bị người khác kéo đi, nhất thời không có ai để ý đến cậu.

Jeonghan không có tâm trạng tiệc tùng, cậu rời khỏi căn phòng náo nhiệt ồn ào ấy, ngồi bên thác nước trong vườn hoa ngẩn ngơ ngắm trăng.

Trăng đêm nay cũng sáng cực kì, hệt như cái đêm vào ngày đầu cậu đến đây. Chỉ khác là trời đã vào hạ nên hoa lê không còn nở nữa, không khí cũng chẳng còn se lạnh. Gió nhẹ ôn hòa nổi lên, thổi vạt váy của thiếu nữ tung lên rồi lại hạ xuống. Giamilia bước đến rồi ngồi xuống cạnh cậu. Nàng không lập tức lên tiếng ngay, dường như cũng bị mặt trăng thu hút.

"Thái tử phi là tâm điểm chính của bữa tiệc kia mà, tại sao lại trốn ra đây ngắm trăng thế này?" Nàng vu vơ hỏi, ánh mắt cũng không lay chuyển đi nơi khác.

"Không có gì. Chỉ là cảm thấy... mọi việc diễn ra quá vô thực thôi." Jeonghan mỉm cười: "GIống như mặt trăng ấy. Rõ ràng vẫn đang tồn tại ở trước mắt, nhưng lại đẹp đến nỗi tưởng như không có thật."

"Trăng tròn có nghĩa là nguyện ước được vẹn toàn. Chẳng phải điều cậu muốn cuối cùng cũng được toại nguyện rồi hay sao?" Giamilia lúc này mới quay sang: "Vậy cớ gì khiến cậu ủ rũ như vậy?"

"Đâu có, tôi vẫn đang rất vui vẻ mà..." Jeonghan nhẹ nhàng thở ra: "Nhưng nghĩ đến việc sẽ không bao giờ có thể nhìn thấy mặt trăng ở Avalon nữa... Có cảm giác hơi tiếc nuối..."

"Vậy là đang nhớ nhà rồi. Cũng phải, rời xa thứ vốn đã thân quen là một điều vô cùng khó khăn mà." Giamilia gật đầu: "Dù trước đó đã chuẩn bị trước tinh thần, nhưng thời khắc chia tay đến lại vẫn không thể kìm lòng nuối tiếc được."

"Tôi... có lẽ sẽ sớm thôi. Sẽ đến lúc tôi phải trải qua cảm giác của cậu ngay lúc này..."

Jeonghan ngây người: "Công chúa sắp phải đi đâu xa sao?"

Giamilia nhún vai, đáp: "Cũng không hẳn là vậy. Nhưng ý tôi muốn nói, chẳng ai có thể vĩnh viễn bên cạnh tôi suốt cả đời được."

"Chia ly là điều không thể tránh khỏi. Quan trọng là cách ta đối mặt với sự mất mát đó như thế nào thôi..."

"Cách xa cũng được, mãi mãi không thể gặp lại cũng không sao... Miễn sao... tôi biết cậu ấy vẫn sống tốt là đủ rồi." Nàng nói, lặng thinh một hồi rồi mới quay sang cười với Jeonghan: "Xin lỗi, tôi lại lảm nhảm một mình rồi. Tâm trạng cậu đang không vui mà tôi lại..."

"Không có đâu." Jeonghan lắc đầu: "Mọi người đều đang vui vẻ nên ta không muốn làm phiền ai. Thật may là có Công chúa ở đây..."

Khi Jeonghan quay trở lại thì đã là lúc nửa đêm, chỉ còn một điệu nhạc cuối cùng nữa thôi là bữa tiệc sẽ kết thúc. Jisoo đã không còn thấy đâu, còn Minghao đang nói chuyện gì đó với Wonwoo mà ôm bụng cười ngặt nghẽo ở trong góc.

Khi tiếng nhạc lại bắt đầu vang lên, Jeonghan thấy Jeongin đi tới từ phía bên kia căn phòng. Bắt gặp khuôn mặt buồn rười rượi của cậu, hắn mỉm cười rồi hơi cúi xuống, chìa tay ra trước mặt Jeonghan:

"Nhảy với ta điệu này nhé, em trai. Vì sau đêm nay thôi, em sẽ phải rời xa ta rồi."

Khuôn mặt Jeonghan hơi xụ xuống, nhưng cũng chậm rãi vươn ra nắm lấy bàn tay hắn, để hắn ôm cậu vào lòng.

Ở bên này, Seungcheol đang nói chuyện đi săn hôm trước với vài vị công tử, chợt có người đến vỗ nhẹ lên vai anh. Vừa quay lại để xem kẻ nào lại to gan đến vậy, hóa ra đó lại là Seokmin. Cậu chỉ tay về phía Jeonghan đang khiêu vũ với anh trai, thấy mặt Seungcheol vẫn tỉnh bơ thì nhỏ giọng hỏi:

"Sao vậy, anh không ghen nữa à?"

"Đó là anh trai em ấy, nói nhảm gì vậy?" Seungcheol nhướn mày: "Vả lại làm gì có chuyện tôi đây ghen với ai chứ."

"Ôi chà, vậy ai là người bữa trước bắt em phải ngăn Asger chiến thắng cuộc thi ấy nhỉ?" Seokmin cợt nhả, chớp mắt đã thấy mặt Seungcheol tối sầm lại: "Bỗng dưng Soonyoung chạy đến báo Điện hạ ra lệnh phải tham gia cuộc thi nên em đã hoảng lắm đấy. Anh biết em sẽ không bao giờ dính đến mấy trò tiêu khiển như thế ấy mà." Hắn nói, hai mắt hơi khép lại: "Anh nợ em một lần đấy nhé. Không có chuyện em làm việc không công cho ai đâu."

"Chứ không phải tôi đây tạo điều kiện cho cậu ra vẻ hả?" Seungcheol bình thản nhấp rượu: "Chuyện vòng hoa đó, người khác đều nói cậu muốn tặng cho Jeonghan. Nhưng có phải hay không, chính cậu là người hiểu rõ nhất..."

"Vẫn phải nhắc nhở cậu một chuyện. Có hứng thú cũng được, chơi đùa cũng chẳng sao..." Anh nói, mắt vẫn không rời khỏi Jeonghan: "Nhưng chỉ đến vậy thôi. Đừng nghĩ đến chuyện gì xa hơn nữa."

Nụ cười của Seokmin bỗng lạnh lại, rồi thoáng chốc vụt tắt.

"Nếu để đến tai gia tộc của cậu, đặc biệt là ngài Tướng quân, thì cậu ta nhất định sẽ chết." Seungcheol tiếp tục, rành mạch không chút vấp váp: "Không có gia thế, không giúp được gì cho con đường sau này của cậu. Tôi cũng không chấp nhận được, bọn họ càng không."

"Anh việc gì phải tỏ ra nghiêm trọng vậy, em với cậu ta cũng không hẳn là có-"

"Không có thì tốt." Seungcheol cắt ngang, giọng anh nghe vẫn thật là bình thản nhưng từng câu từng chữ nói ra lại mang ý tứ cảnh cáo: "Người đó vốn dĩ chẳng có gì khiến tôi phải bận tâm, nhưng cậu ta rất quan trọng đối với Jeonghan. Nếu cậu ta xảy ra chuyện gì, em ấy sẽ là người đau lòng nhất."

"Đến lúc đó một bên là quần thần, một bên lại là người đầu ấp tay gối với mình, tôi sẽ rất khó xử nếu như phải can thiệp vào chuyện này." Ngón tay Seungcheol gõ lên mặt bàn, từ tốn nói: "Cậu biết tôi ghét nhất là để chuyện tình cảm dính dáng lấy việc công có phải không?"

Seokmin lặng thinh, phải rất lâu sau mới khẽ buông một tiếng thở dài.

Tiếng thở dài này thật sự quá dài.

Hắn vô thức chạm vào chiếc vòng ẩn hiện sau cổ tay áo, ngón tay vân vê miếng bạc nhỏ hình cỏ bốn lá.

Dường như có gì thay đổi ở hắn kể từ khi Jisoo đặt chân tới Lionesse này. Tuy hắn không nhận ra, nhưng lại bị Seungcheol nhìn thấu.

Những lời đó hoàn toàn không phải chỉ để đe doạ. Chính Seokmin cũng hiểu rõ, nếu có bất cứ điều gì có nguy cơ ảnh hưởng tới hắn, cha hắn sẽ không từ thủ đoạn để đoạn trừ mọi rào cản.

Mà như ông ta nói, tình cảm chính là thứ đáng khinh rẻ nhất.

Con người sẽ quay lưng lại với ngươi vì quyền lợi, chỉ có quyền lực mới là chỗ dựa vững chắc nhất.

Seokmin nhận ra, dường như mình đã chạm vào cái gai cấm kị nhất trong lòng ông ta.

Hắn chưa từng để bản thân bận lòng về một người quá lâu như vậy.

"Có lẽ... chỉ là hứng thú nhất thời thôi." Hắn lẩm bẩm, nhưng chính bản thân cũng không hiểu mình đang nói cái gì. Seungcheol im lặng, gật đầu một cái rồi đứng dậy rời đi.

...

Buổi sáng hôm sau, đoàn xe ngựa của Avalon lăn bánh rời khỏi thành Mariana. Jeonghan đứng trên thành cao dõi theo từ rất lâu, cho đến khi đoàn người đã khuất hình khuất dạng vẫn chưa chịu trở vào.

"Jeonghan, ngài ấy đã đi rồi. Chúng ta vào trong thôi." Jisoo nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Đứng bên ngoài lâu quá sẽ dễ bị say nắng lắm."

"Phải đó, anh nghe lời anh Jisoo đi." Minghao kéo tay Jeonghan: "Anh đừng có buồn. Không phải vẫn còn tụi em ở bên anh rồi hay sao?"

Jeonghan chỉ cười, ôm chầm lấy Jisoo và Minghao rồi kéo cả hai vào trong.

Seungcheol chống cằm, nhìn thằng nhóc gầy nhẳng có khuôn mặt non choẹt đang ngồi trước mặt mình. Thoạt nhìn cậu ta có vẻ bình thản nhưng ánh mắt lại đảo loạn cả lên, rõ là đang vô cùng căng thẳng. Seungcheol vẫn chưa chịu nói gì, phải để Jun đứng bên cạnh không nhìn nổi nữa nên đành lên tiếng trước:

"E hèm, Điện hạ, cậu ấy bị ngài nhìn tới nỗi sắp lủng một lỗ trên đầu rồi đấy."

Minghao nhíu mày, chỉnh tư thế ngồi cho thật thẳng thớm với hy vọng sẽ khiến bản thân trông bớt khép nép hơn. Nhưng khí thế toát ra từ người đàn ông này thật sự quá mạnh. Cậu thi thoảng lại hay nói xấu anh ta sau lưng, bỗng dưng hôm nay bị anh ta không nói không rằng đưa đến đây thì có chút chột dạ.

Jeonghan lại còn suốt ngày lảm nhảm Seungcheol của anh ấy dịu dàng thế nào, ấm áp ra sao. Minghao chửi thề thật to trong đầu: Thà rằng bị nói là người mù, chứ mấy cái ưu điểm của anh ta trong mắt Jeonghan thực sự là cậu nhìn không ra!

Chẳng lẽ biết mình nói anh ta dữ như quỷ nên gọi đến đây để dễ dàng thủ tiêu sao?

Và tên Kỵ sĩ hoa hoè hoa sói kia chắc chắn là đồng phạm!

Minghao liếc xéo về phía Jun, đúng lúc đó Seungcheol lại gõ cạch lên bàn một tiếng, khiến cho cậu suýt bật nhảy khỏi ghế.

"Cậu... có vẻ có quan hệ rất thân thiết với Jeonghan." Anh chậm rãi nói, mỗi lời thốt ra đều bình thường nhưng lọt vào tai Minghao lại chẳng khác nào đe dọa: "Hai người như vậy được bao lâu rồi?"

Cậu hơi khó hiểu, không rõ vì sao tự dưng anh ta lại tò mò về chuyện này làm gì?

"Cũng... tầm ba bốn tuổi gì đó ạ..." Minghao ngập ngừng đáp.

"Lâu như vậy, cậu chắc phải hiểu rõ em ấy."

"Cái đó thì chắc anh Jisoo sẽ rõ hơn đấy ạ..."

"Tôi đang hỏi cậu."

"Dạ hiểu. Đến mức anh ấy từng bị muỗi đốt chỗ nào thần cũng nhớ rõ nữa ạ!"

Minghao tức nghẹn khi nghe tiếng Jun ôm bụng cười ngất ở đằng sau. Soonyoung cũng phải cố nhịn cười để giải vây giúp cậu. Anh ta đi tới, từ tốn giải thích cho Minghao rằng Điện hạ nhà anh đây chỉ muốn hỏi cậu liệu có cách nào có thể khiến tâm trạng ủ dột mấy ngày nay của Jeonghan khá hơn không?

Minghao lén lút tặc lưỡi một cái. Vòng vo một hồi ra chỉ vì vấn đề này. Thà rằng nói thẳng ngay từ đầu có phải đỡ đau tim không?

"Đại loại là vì kể từ lúc Quốc vương Avalon rời đi, Thái tử phi lúc nào cùng buồn rầu không vui khiến cho Bệ hạ khá là lo lắng, Thái hậu cũng mấy lần hỏi thăm nên cũng không thể nào không làm gì được." Soonyoung cười trừ: "Nếu cậu biết có cách nào khiến Thái tử phi phấn chấn lên một chút thì thật tốt quá. Mấy bữa nay Điện hạ của chúng tôi cũng mất ăn mất ngủ vì chuyện này đấy chứ..."

"Đừng có nói mấy lời dư thừa." Seungcheol liếc mắt một cái khiến Soonyoung im bặt.

"Cần gì phải phức tạp mọi thứ lên như thế? Muốn khiến người khác vui vẻ thì cứ tặng cái gì người đó thích là được." Jun khệnh khảng đi tới, khoanh tay ra vẻ hiểu biết: "Vương tử nhà nhóc thích cái gì, ghét cái gì, cứ nói ra hết là được."

"Thích à..." Minghao ra chiều ngẫm nghĩ: "Jeonghan cũng không phải người kén chọn, anh ấy thích nhiều thứ lắm." Nói rồi cậu hơi ngẩng lên, dường như mọi lo sợ điều biến mất mà chỉ tay thẳng về phía Seungcheol: "Nhưng mà hiện tại, nếu hỏi là thích cái gì nhất... thì chính là ngài chứ còn gì nữa."

Seungcheol nhướng mày, nhưng không có vẻ gì là tức giận trước hành động thất lễ của Minghao.

"Vậy là vấn đề đã được giải quyết rồi." Jun vui mừng vỗ tay: "Tiếp theo chúng ta chỉ cần gói quà cột nơ, rồi khiêng Điện hạ đến chỗ Thái tử phi là được!"

"Mày nghiêm túci dùm đi." Soonyoung khẽ rít lên, rồi lại quay sang với Minghao:

"Cậu nói cái này cũng không sai... nhưng mà Thái tử phi không còn thích thứ gì khác sao?"

Thấy Minghao chau mày không hiểu, cậu càng nhiệt tình giải thích: "Kiểu như... cái thứ nhỏ xíu, màu vàng và sáng lấp lánh ấy..."

"Hoặc là to đùng nhưng vẫn sáng lấp lánh cũng được..."

"Chỉ có mấy tên nhà nghèo mới nghĩ thứ đó có thể lấy lòng người khác thôi." Minghao trợn tròn mắt chán nản: "Anh nhìn trang phục thường ngày của Jeonghan đi. Anh ấy có tròng mấy thứ nhỏ xíu và sáng lấp lánh của anh lên người bao giờ không?"

Soonyoung không nói nữa, quyết định lùi lại phía sau phó mặc mọi thứ cho Seungcheol.

"Chậc, đúng là mấy tên đàn ông khô khan. Bộ nghĩ chỉ cần vàng bạc trang sức là có thể giải quyết được mọi vấn đề hả? Thái tử phi tất nhiên không thể tầm thường như thế được!" Jun lắc lắc ngón tay ra vẻ tinh tường, nhận được cái gật đầu vô cùng đồng tình của Minghao.

"Thế quý ngài đây có cao kiến gì không?" Soonyoung trề môi.

"Đơn giản thôi. Chẳng phải giải pháp đang ở ngay trước mặt chúng ta rồi sao?" Jun tự tin đáp, ngoắc ngoắc cái tay về phía Seungcheol: "Như ban nãy Minghao nói đó, Điện hạ đây mới chính là thứ Thái tử phi cần nhất trong lúc này."

Seungcheol nhướng mày, Jun lại tiếp tục:

"Điện hạ, ngài không hiểu ngôn từ có sức mạnh to lớn đến mức nào đâu. Thần cá là một lời nói của ngài là đủ để khiến Thái tử phi lập tức vui vẻ ngay thôi."

"Vậy cậu nói thử xem nào."

"Ví dụ như thế này..."

Jun ngẫm nghĩ một hồi rồi bất thình lình nắm lấy hai tay Minghao, dí khuôn mặt đẹp trai sáng láng của mình thật sát rồi tỏ ra vô cùng thành khẩn:

"Người đẹp yêu quý của anh, anh nhìn thấy được nỗi buồn trong đôi mắt của em và anh biết em đang đau khổ. Nước mắt và tiếng thở dài của em càng khiến tim anh đau đớn hơn gấp nghìn lần. Vậy nên xin em hãy trút bỏ mọi phiền muộn lên người anh, bởi Chúa đã đưa ta đến với nhau- Hự!"

Chưa nói hết câu, anh ngay lập tức ăn trọn cái tát của Minghao.

"Chỉ là ví dụ! Ví dụ thôi mà! Nhóc nổi điên cái gì chứ?" Jun ôm lấy bên má đau rát của mình la lên.

"Đừng có dùng cái văn tán tỉnh đó của anh lên anh Jeonghan!" Minghao gân cổ lên gào rồi hậm hực lao ra khỏi cửa, dường như quên khuấy mất sự hiện diện của Seungcheol trong căn phòng này.

"Điện hạ, cảnh tượng này làm sao em thấy quen quen... Hay là ở trong mơ nhỉ?" Soonyoung nhìn cánh cửa bị dập mạnh tưởng như sắp gãy làm đôi mà thất thần.

"Là thật đấy, không phải mơ đâu." Seungcheol đáp, khóe môi hơi cong lên: "Giờ tôi tin là cậu ta thân với Jeonghan từ lúc nhỏ rồi."

...

"Người thì bé tí mà sao đánh đau thế không biết." Jun vừa đi vừa lẩm bẩm, hai tay bưng cái má vẫn còn lằn đỏ năm ngón tay của Minghao, khoé môi cũng bị sứt đến bật cả máu. Dù đã chọn đi đường tắt, nhưng không rõ vì sao cứ mỗi lần bộ dạng của anh thê thảm như thế này thì sẽ vô tình gặp biết bao nhiêu người.

"Ngài Jun kìa, chúc mừng lễ phong hàm sắp tới nhé!"

"Cảm ơn, mọi người nhất định phải đến nha."

"Ngài Jun, mặt của ngài bị sao vậy?"

"Ài... tai nạn lúc tập luyện thôi ấy mà."

"Cậu Hiệp sĩ này đẹp trai quá, có muốn về làm con rể ta không?"

"Ầy... cái này không nói đùa được đâu ạ..."

Jun mỉm cười tiễn vị Bá tước phu nhân kia rời đi, giả vờ không nhìn thấy bà ta vừa nháy mắt với mình một cái. Đang lúc nghĩ xem còn con đường khác ít người để đi không, chợt có một bàn tay khều khều lấy lưng áo anh, đi cùng là một giọng nói the thé đến rùng mình:

"Ôi ngài Kị sĩ đẹp trai ơi, làm ơn hãy kết hôn với em nhé~"

"Không đùa với mày đâu." Jun chán nản nhìn Wonwoo cười phá lên. Anh không có tâm trạng đùa giỡn, quay lưng đi thẳng mặc kệ cậu bạn phía sau cười đến không thở nổi.

"Thôi mà, đừng giận." Wonwoo nín lại rồi chạy đuổi theo, lẽo đẽo đằng sau lưng Jun: "Mặt mày bị làm sao đấy? Cô nào đánh à?"

"Kệ đi dùm." Jun lườm nguýt: "Đừng đi theo tao, tao không rảnh giỡn với mày đâu. Đi tìm cái cậu Công tử của mày mà làm phiền."

"Mingyu hôm nay không có vào cung." Wonwoo đáp, nghe có vẻ buồn rầu: "Cả tuần trước cũng chẳng thấy đến. Hình như em ấy rất bận."

"Tất nhiên." Jun thản nhiên đáp: "Cậu ta là đứa con trai duy nhất trong gia đình, việc rèn luyện để trở thành người kế vị đã rất cực rồi. Thời gian đâu mà chạy lon ton theo mày mãi được."

"Biết là vậy..." Wonwoo bĩu môi: "Vậy... mấy ngày nữa, mày có ra khỏi thành không?"

"Cũng không có việc gì..." Jun lẩm nhẩm, quay lại nhìn Wonwoo: "Mày lại muốn nhở vả cái gì?"

"À... thì là..." Wonwoo lắp bắp, nghĩ đại một cái cớ: "Tao muốn ra tiệm sách. Nhưng mà xa quá... Mày có ngựa thì cho đi ké đi nha?"

"Tiệm sách?" Jun chưng hửng: "Cái thư viện to đùng đó không đủ sách cho mày đọc sao?"

"Hỏi nhiều quá vậy? Thế có đưa đi không?"

"Thì... đi." Jun thở dài: "Nhưng đợi ba bốn ngày nữa nhé, cho cái mặt tao đẹp trai trở lại đã."

...

Vào một buổi sáng nọ Jeonghan cùng Seungcheol tới hoa viên dùng bữa với nhà vua và Thái hậu, lại vô tình nghe được rằng dạo này vùng biên giới phía Tây của Lionesse đang không được ổn định.

Vùng đất phía Tây chủ yếu là hoang mạc, địa hình bằng phẳng nhưng thời tiết lại vô cùng khắc nghiệt nên ít người sinh sống, dẫn tới hệ thống phòng thủ so với những vùng còn lại phải nói là yếu kém nhất. Giáp với biên giới là một đất nước lâu đời có tên là Anabia. Trái với sự trù phu giàu có của Lionesse, Anabia tuy có lãnh thổ rộng lớn nhưng nguồn tài nguyên lại eo hẹp.

Xét thấy vùng đất phía Tây ít được ngó ngàng tới, lại sắp đến mùa đông nên sẽ càng vắng vẻ. Dựa theo tình báo được gửi về, Seungcheol nghi ngờ rằng Anabia dường như đang rục rịch có ý định nhòm ngó tới mảnh đất này.

"Đúng là không biết tự lượng sức mình, đám người Anabia đó..." Nhà vua đưa thư tình báo vừa được gửi đến cho Seungcheol, vẫn bình thản uống rượu: "Bộ nghĩ rằng Lionesse chúng ta bị mù hết rồi hay sao mà không nhìn ra ý định của bọn chúng?"

"Quan hệ giữa hai nước trước giờ cũng gọi là tạm ổn, chưa từng xảy ra tranh chấp. Bọn họ biết là sẽ đắc tội với chúng ta nhưng vẫn cố tình làm, nhất định là đã nhận được sự hậu thuẫn của kẻ khác." Seungcheol lướt qua lá thư một lượt rồi tiếp tục: "Dù chưa biết mức độ của hành động lần này là như thế nào, nhưng chúng ta cũng không thể lơ là. Phải dập tắt ngay khi nó còn đang nhen nhóm."

"Vậy theo con chúng ta nên làm thế nào?" Nhà vua hỏi.

"Vùng đất phía Tây bị nhắm tới, chính là bởi vì nơi đó vắng vẻ hoang vu, ít có người dân sinh sống, cũng hiếm tàu bè qua lại. Bọn họ có vẻ đang quá nóng vội, tưởng rằng có thể có khả năng động đến lãnh thổ của chúng ta." Seungcheol rành mạch đáp: "Chúng ta không nhất thiết phải trực tiếp lên tiếng để tránh những xung đột không đáng có. Chỉ cần để bọn họ biết rằng Lionesse không hề lơi lỏng cảnh giác thì tự giác sẽ biết khó mà lui thôi."

"Cách đơn giản nhất ở thời điểm hiện tại, chính là để một người thuộc Hoàng tộc trực tiếp đi đến vùng đất phía Tây đó. Ngoài mặt thì là đi tuần tra, nhưng đối với Anabia thì chắc chắn sẽ nhận ra là ta đang cảnh cáo họ."

Nhà vua ngẫm nghĩ một hồi rồi gật đầu: "Cách này rất hay. Vừa tránh được dị nghị bên ngoài, lại không làm mất hòa khí giữa hai nước. Vậy con đã nghĩ nên cử ai đi thì thích hợp chưa?"

"Chuyện này thì có gì khó. Liên quan đến việc bảo vệ lãnh thổ, không phải là nghĩa vụ của Tướng quân hay sao?" Thái hậu đột ngột lên tiếng, nhưng nhà vua lại lập tức lắc đầu:

"Hiện tại ông ta còn có việc quan trọng ở binh bộ cần phải đảm đương, tạm thời không thể rời khỏi Mariana được."

"Vậy... ta nghe nói ông ta có một cậu con trai rất xuất sắc, hay là cử cho thằng nhóc ấy đi..."

"Đúng là cậu ta thật sự ưu tú, nhưng hiện tại e là vẫn chưa đủ để đàn áp ý định của bọn Anabia đó đâu. Việc này chọn người không khéo, khó mà dứt điểm đươc."

"Thế thì còn có ai được chứ...?"

Jeonghan biết điều nên cũng không dám lên tiếng, chỉ lén lút nhìn Seungcheol.

"Hai người không cần phải bận tâm về chuyện đó nữa..." Anh dõng dạc nói, ánh mắt vô cùng kiên định: "Con sẽ đi."

Thái hậu lập tức phản ứng lại: "Sao lại như thế được? Có biết bao nhiêu quần thần ngoài kia, chỉ cần chọn đại một kẻ là xong. Đâu cần phải đến tay Thái tử là con chứ? Nơi đó đã xôi hẻo lánh, làm sao ta có thể nhìn con chịu khổ được? Ta sẽ không đồng ý đâu."

"Hoàng tổ mẫu của con nói đúng đấy, Seungcheol." Nhà vua ôn tồn nói: "Tuy con trực tiếp ra mặt thì cũng là chuyện tốt. Nhưng không hẳn là chúng ta chỉ còn có cách này."

"Con hiểu sự lo lắng của hai người, nhưng để triệt để giải quyết được việc này, phải là con đi mới được." Seungcheol hơi cúi đầu: "Những việc còn lại trong cung... đành phải nhờ cả vào cha vậy."

Thái hậu vẫn không bằng lòng. Bà quay đi, một lúc sau mới âm trầm nói: "Hai đứa cũng chỉ vừa mới kết hôn. Con có thể bỏ lại Jeonghan mà đi đến nơi xa xôi như vậy sao?"

Seungcheol lúng túng, nhất thời không biết đáp lại thế nào.

Anh đưa ra quyết định đột ngột như vậy, thật sự đến quay sang đối mặt với Jeonghan cũng cảm thấy không nỡ.

Sợ thấy cậu buồn, sợ thấy cậu đau lòng.

Giây phút đó một bàn tay vươn tới đặt lên cánh tay anh, mềm mại như bọc trong hoa.

"Hoàng tốt mẫu đừng lo, con thật sự không sao hết." Jeonghan mỉm cười, tựa đầu lên vai Seungcheol: "Hơn nữa Seungcheol cũng đã nói trước với con về chuyện này rồi. Việc nước quan trọng, tất nhiên là phải ưu tiên, người đừng có quở trách anh ấy mà."

Seungcheol ngạc nhiên nhìn cậu, cuối cùng vẫn không nói gì.

"Có thật không?" Thái hậu có vẻ nghi hoặc: "Con đừng có nói đỡ cho nó. Nếu con cái gì cũng cho qua dễ dàng như vậy, sau này nó sẽ bỏ con lại mà đi miết thôi. Ta còn không biết nó tham công tiếc việc đến độ nào sao?"

"Là thật mà. Sao con dám nói dối người chứ?" Jeonghan cong môi lên nũng nịu: "Hơn nữa con có Hoàng tổ mẫu ở bên cạnh, làm sao có thể cảm thấy cô đơn được? Anh ấy không có ở đây, hai chúng ta càng có thời gian ở bên nhau nhiều hơn!"

Tất nhiên Thái hậu nghe được lời này thì vô cùng hài lòng. Suốt bữa ăn sau đó cũng không đả động gì nữa.

Vậy là chuyện này đã được quyết định, năm ngày sau Seungcheol sẽ lên đường.

Đêm trước ngày khởi hành, Seungcheol còn một buổi yến tiệc nhỏ phải tham dự nên anh trở về phòng để thay đồ. Vừa mở cửa ra, anh bắt gặp Jeonghan đang ngồi ở trên giường. Đứng ở đằng xa chỉ có thể nghe loáng thoáng cậu nhỏ nhẹ nhắc nhở đám người hầu cái gì đó.

"Thời tiết bây giờ cũng không còn mát mẻ nữa, áo khoác nên lấy loại mỏng nhẹ một chút. Chiếc lót lông cáo này cũng được lắm..."

"Em mang những vật dụng này cất vào trong kiện đồ, để ở chỗ nào sẽ thấy một chút. Anh ấy sẽ thường dùng đến những thứ này."

Nhìn thấy Seungcheol bước vào, đám người hầu lập tức khom người cúi chào, cẩn thận không dám nhìn lên. Anh chỉ gật đầu, ra hiệu cho bọn họ ra ngoài rồi ngồi xuống bên cạnh Jeonghan.

Anh nhìn cậu tỉ mỉ gấp lại từng chiếc áo cho mình, nắm lấy tay cậu kéo lại rồi nhẹ giọng nói:

"Cái này để người hầu làm là được mà. Em đâu cần phải đụng tay tới."

"Đâu có sao đâu. Em cũng sắp xong rồi. Dù sao em cũng rảnh rỗi mà." Jeonghan lắc đầu, vẫn tiếp tục việc làm của mình: "Lát nữa anh còn phải đi dự tiệc nữa dúng không? Mau đi sửa soạn đi chứ."

Seungcheol trầm ngâm một hồi, như là để thăm dò.

Kể từ ngày biết được anh quyết định xuống vùng đất phía Tây tuần tra, phản ứng của Jeonghan đối với chuyện này hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của anh.

Với tính cách của Jeonghan, Seungcheol còn sợ rằng cậu sẽ làm mọi cách để không cho anh đi, nếu không thì nhất định sẽ đòi bám theo anh cho bằng được.

Nhưng cậu chỉ im lặng mỉm cười, không giận dỗi cũng không đề cập tới chuyện này khiến Seungcheol với cùng khó hiểu.

Mà người như anh lại đâu thích vòng vo đoán già đoán non để làm gì, vậy nên anh liền hỏi thẳng:

"Em không giận à? Chuyện tôi tự ý rời đi mà không báo trước với em đấy?"

Jeonghan giật thót một cái, không nghĩ Seungcheol sẽ nhắc tới chuyện này nên có chút bối rối, nhưng cậu rất nhanh chóng đáp lại:

"Giận gì chứ? Không phải hôm đó em đã nói rồi sao, việc nước quan trọng."

Dường như câu trả lời của cậu không đủ để xóa tan nghi hoặc của Seungcheol. Anh vẫn im lặng, lâu đến nỗi Jeonghan phải xoay người lại để mặt đối mặt với anh. Cậu nhìn đôi lông mày vẫn còn đang nhíu chặt lại của anh, chạm nhẹ lên đó rồi dịu dàng nói:

"Chồng em là một Vương tử, bận rộn chuyện triều chính là lẽ đương nhiên, làm sao em có thể phàn nàn được. Ngược lại nếu anh là một tên vô công rỗi nghề, chỉ biết trăng hoa hưởng lạc thì chẳng phải sẽ càng đáng lo hơn sao?"

"..."

"Vẫn không tin sao? Em thật sự không sao đâu mà..." Jeonghan ôm lấy cổ anh, nhỏ nhẹ thủ thỉ: "Có lẽ... em vẫn sẽ cảm thấy cô đơn một chút. Nhưng chỉ có nửa tháng thôi đúng không, em có thể chờ được mà. Em có thể đợi được anh tỉnh dậy, nửa tháng đâu có đáng là bao đâu. Anh mà còn nghi ngờ nữa thì em sẽ đòi đi theo anh đấy."

"Xin lỗi em. Đáng ra lúc em cần nhất tôi phải ở bên cạnh em mới phải..." Seungcheol thở dài, đang tay ôm cậu vào lòng: "Tôi cứ nghĩ sau khi kết hôn rồi thì có thể dành nhiều thời gian ở bên em hơn. Phải chi mấy thứ công việc đó cứ biến hết đi thì thật tốt quá."

"Không được đâu..." Jeonghan cười hì hì: "Người ta sẽ nói bởi vì em mà anh trở nên lười biếng mất."

Đêm tối dần buông xuống, mọi nơi trong cung bắt đầu được thắp đèn lên.

Seungcheol để Jeonghan chuẩn bị và sửa soạn trang phục cho mình. Do là lần đầu tiên nên cậu vẫn còn hơi lúng túng, nhưng lại nhất quyết không nhờ đến sự giúp đỡ của người hầu mà muốn tự tay làm hết. Seungcheol lại vô cùng kiên nhẫn chờ đợi, dù anh chắc mẩm rằng bữa tiệc hẳn đã diễn ra được một lúc rồi.

Khi cậu đang chăm chú chỉnh lại cổ áo cho Seungcheol, bỗng nghe tiếng anh hỏi:

"Sau bữa tối em có dự định làm gì không?"

"Tối nay á?" Jeonghan ngẫm nghĩ rồi lắc đầu: "Nếu soạn xong hành lý cho anh sớm thì có lẽ em sẽ dành chút thời gian để đọc sách thôi."

"Vậy được. Dành hết thời gian tối nay của em cho tôi nhé." Seungcheol hôn lên má Jeonghan một cái rồi đi về phía tủ đồ, lấy ra một chiếc hộp rồi đặt vào tay Jeonghan.

"Cái gì vậy anh?" Jeonghan ngơ ngác, nhìn chiếc hộp gỗ được chế tác tinh xảo trong tay.

"Hẹn em đêm nay ở đình viện nhé. Nhớ phải mặc nó đấy." Seungcheol gõ lên chiếc hộp. Anh hơi cúi người, lại hôn thêm cái nữa lên môi cậu rồi mới rời đi.

Jeonghan nhìn cánh cửa đóng lại, cậu cứ đứng ngẩn ra đó một lúc rồi mới ngồi xuống cạnh giường, đem chiếc hộp kia mở ra.

Bên trong là một bộ trang phục trắng muốt và mềm mại, được gấp gọn gàng. Nhìn vào phần họa tiết ở cổ tay áo, Jeonghan trong chớp mắt liền có thể nhận ra đây chính là y phục truyền thống của Avalon, thứ mà cậu vẫn mặc mỗi ngày trước khi chính thức kết hôn với Seungcheol.

Dù chẳng hiểu được Seungcheol đang có ý định làm gì, cậu vẫn sắp xếp xong mọi việc cần làm. Lựa đến khi buổi tiệc gần kết thúc thì mới diện lên bộ y phục mà anh đưa cho, cậu cẩn thận khoác thêm một lớp áo choàng tránh bị người khác để ý rồi một mình lẻn xuống vườn hoa.

Bữa tiệc vừa kết thúc là Seungcheol rời đi trước tiên. Anh đẩy cánh cổng nhỏ để bước vào, đi qua rặng quả mọng và hàng lê đã không còn tỏa hương thơm mát nữa. Ánh mắt anh chạm phải một thân ảnh trắng muốt, trong đêm đen lờ mờ như tỏa ra từ làn sương, mềm như mây chiều trong.

Jeonghan hơi xoay người, khoảng khắc đó, vạn vật như cũng xoay chuyển theo bước đi của cậu. Seungcheol tiến lại gần, ôm ngang eo rồi nhấc bổng để cậu ngồi trên bệ đá, mặt đối mặt vừa tầm mắt anh.

"Đã qua mùa đông rồi, mà sao ở đây tuyết vẫn còn rơi thế nhỉ?" Seungcheol thầm thì khiến Jeonghan bật cười.

"Không phải mùa đông chưa kết thúc, là do anh mãi không chịu rời đi thôi." Cậu nâng nhẹ khuôn mặt anh lên, ngân nga đáp: "Anh thích dáng vẻ này của em đến vậy sao, hửm? Có vẻ em đã nghe những câu tương tự hàng trăm lần rồi đấy."

"Dù là dáng vẻ nào thì em vẫn là em, tôi cũng đều yêu thích..." Seungcheol nhìn sâu vào trong mắt cậu, bàn tay đặt trên eo cũng hơi siết lại:

"Chỉ là trước khi rời đi, tôi muốn quay trở lại cái ngày mình lần đầu gặp em."

"Vậy nên anh mới bắt em mặc bộ đồ này, hẹn em ra đây vào cái giờ đến quỷ còn đi ngủ rồi đấy hả?" Jeonghan kể lể: "Anh không biết em đã phải vất vả thế nào mới có thể trốn ra đây mà không bị ai bắt gặp trong bộ dạng này đâu. Nếu để người khác biết được, em rất định sẽ gặp rắc rối mất thôi."

"Vậy thì không thể nào không thưởng gì cho em rồi." Seungcheol đỡ Jeonghan xuống, nắm lấy tay kéo cậu bước đi: "Theo tôi, dẫn em đến xem thứ này."

Jeonghan mỉm cười, cậu theo Seungcheol bước qua đình viện, qua cả ngân hồ lấp lánh để tiến sâu hơn vào khu rừng phía xa. Khi nhìn thấy đàn đom đóm lờ mờ bay ra từ bụi cây hai bên đường, Jeonghan kinh ngạc nhìn theo đến ngẩn ngơ. Ngay cả khi Seungcheol đã buông tay mà cậu cũng chẳng nhận ra. Cậu cứ vô thức bước đi, đến khi ánh đèn đom đóm cuối cùng biến mất, cậu mới nhận ra lúc này chỉ còn một mình đứng trơ trọi giữa rừng cây âm u.

Trong lòng Jeonghan bỗng dấy lên nỗi sợ hãi. Cậu loạng choạng bước vội về phía trước, vừa đi vừa run rẩy gọi Seungcheol. Một tiếng, hai tiếng, vẫn không thấy anh đáp lại.

"Seungcheol! Anh đâu rồi?"

"Mau ra đây đi! Đừng đùa nữa, em sợ lắm!"

"Seungcheol-"

"Jeonghan."

Jeonghan nghe tiếng anh gọi lại thì bất giác giật mình. Nhưng Seungcheol vẫn chẳng thấy đâu. Cậu nhíu mày, vừa giận dỗi vừa trách móc mà la lên:

"Anh mau ra đây đi..."

Vang đến chỉ có tiếng cười trầm khẽ của Seungcheol.Nghe tiếng anh dịu dàng đáp: "Em tự mình đến đây, tìm tôi thử xem."

Jeonghan dáo dác nhìn xung quanh, môi hơi bĩu lại: "Chơi trốn tìm sao... anh làm như mình còn bé bỏng lắm ấy."

Nhưng không còn nghe tiếng Seungcheol đáp lại nữa. Jeonghan thở dài, chạy về nơi phát ra âm thanh.

Trong đêm tĩnh mịch chỉ có gió thổi nhè nhẹ, rung rinh tàn hoa rơi xuống cũng chẳng phát ra tiếng động nào. Bước chân của Jeonghan chậm lại rồi dừng hẳn. Cậu thấy mình đang đứng trước một công trình kiến trúc to lớn. Nhưng nhìn kĩ lại, nơi đây giống như một bãi phế tích của ngôi đền từng rất nguy nga thì hơn.

Những chiếc cột đá nằm ngổn ngang trên đất, nứt toác và gần như vỡ đôi. Khung mái vòm hơi trễ xuống so với dáng vẻ ban đầu của nó, để lộ ra một kẽ hở trên trần nhà, vừa đủ cho ánh trăng rọi thẳng một đường xuống sàn đá hoa cương đã nát vụn. Cỏ dại quấn quýt dưới chân, rêu phong ẩm ướt không cản được bước chân cậu. Jeonghan cất bước đi lên bậc thềm lạnh lẽo, nhìn ngôi đền tắm ánh trăng nhuốm một màu như ngọc trai, bất giác ngẩn ra.

"Có giống với Avalon em vẫn ngày đêm mong nhớ không?" Seungcheol từ đằng sau chậm rãi đi đến, khẽ cất tiếng hỏi. Jeonghan bị câu nói hết sức bình thường kia đánh động, đáy lòng dâng lên một nỗi nhung nhớ vẩn vơ, khiến cậu không cách nào quay lại đối mặt với anh được nữa.

"Anh... đây là gì vậy..."

Seungcheol xoa nhẹ lên vai cậu, rất trìu mến đáp: "Phần thưởng của em."

Thấy đôi mắt trong veo của Jeonghan chợt mở bừng, anh lại tiếp tục:

"Tôi nghe được từ thằng nhóc hay đi cùng em kể rằng, ở Avalon có một bãi phế tích của một nhà hát bỏ hoang. Khi còn bé, em rất thích cùng bọn họ lui tới đó. Có khi là chơi đuổi bắt trốn tìm, có khi là trốn học để đánh một giấc ngủ trưa. Thậm chí có lần lại lạc mất, khiến cả cung điện phải nháo nhào lên tìm..."

Anh ngừng lại một chút, thấy tiếng cười nhỏ xíu của Jeonghan khẽ cù bên tai.

"Biết được tuổi thơ của em từng hạnh phúc vô lo vô nghĩ như vậy, tôi thấy yên lòng lắm. Nhưng dường như Lionesse này đã cướp đi sự vô tư đó nơi em rồi."

Jeonghan ngoảnh lại, từ ánh mắt lộ rõ vẻ hoang mang.

"Tôi biết Lionesse này nhiều quy tắc, làm gì cũng bị kẻ khác soi mói khiến em cảm thấy gò bó. Dù em chưa một lần thần thở với tôi, nhưng tôi hiểu rõ gánh nặng và cả nỗi buồn nặng trĩu mà em đang mang. Có lẽ em đã rất cố gắng để thay đổi, để trở thành một vị Thái tử phi thập toàn thập mỹ có thể làm vừa lòng bất cứ kẻ nào ngoài kia. Nhưng Jeonghan à, từ tận đáy lòng mình, tôi muôn em hiểu rằng..."

Nói đoạn, bàn tay to lớn của anh đặt lên hai vai cậu, truyền đến hơi ấm quen thuộc: "Bất kể là Vương tử của Avalon hay Thái tử phi của Lionesse, với tôi chẳng có gì khác nhau cả. Tôi yêu em khi em là chính con người em. Có thể những kẻ khác kì vọng ở em nhiều hơn thế. Nhưng ít nhất, ở trước mặt tôi thôi, em hãy cứ là em của lúc trước là được. Là Yoon Jeonghan của cái ngày đầu mà chúng ta gặp nhau ấy. Em hiểu lời tôi không?"

Jeonghan hơi ngẩn ra, bối rối đan xen kinh ngạc khiến cậu không biết phải phản ứng như thế nào. Hồi lâu sau, cậu khẽ chớp mắt, một giọt lệ chậm rãi nhỏ xuống, rơi tõm vào trong lòng Seungcheol.

"Rõ ràng đang cố lấy lòng để làm em vui. Làm sao lại khóc thế này?" Anh vuốt ve gò má cậu bằng ngón tay có chút thô ráp: "Dù nơi này cũng chỉ là tôi dụng công xây lên, nhưng tôi hy vọng phần nào cũng sẽ khiến em nguôi ngoai được nỗi nhớ quê nhà. Một phần kí ức về Avalon, tôi cùng em cất giữ tại nơi này, có được không?"

Jeonghan không nói được lời nào, cậu gật đầu lia lịa rồi nhào vào lòng anh ôm thật chặt. Seungcheol bật cười, anh tựa cằm lên đỉnh đầu cậu, trầm ngâm một hồi rồi lại nói:

"Nơi này vốn chẳng có ai dám bén mảng đến, vậy nên em cứ thỏa sức làm bất cứ việc gì mà chẳng sợ ai để ý tới..."

"Như lúc này đây, mặc bộ đồ này, dạo chơi vòng quanh như thể em đang ở Avalon..."

Jeonghan hơi lùi lại. Cậu khẽ lắc đầu, ánh mắt kiên định ngước nhìn Seungcheol. Dưới ánh trăng, cậu tươi tắn và hồng hào, như thể là hiện thân của Apollo.

"Em không ở Avalon, Seungcheol... Ở đó không có anh." Cậu rũ mắt, chậm rãi nói:

"Em có nhớ Avalon, nhung em không mơ mộng được trở về nơi đó. Bây giờ nhà em là Lionesse, em yêu mảnh đất này như chính cái cách mà em yêu anh. Vậy nên em không gò bó, cũng không hề cảm thấy buồn tủi hay cô đơn gì hết..."

"Có thật vậy không?" Seungcheol hỏi lại: "Vậy hóa ra là do tôi nghĩ nhiều rồi sao?"

"Không đâu. Em vui lắm. Cảm ơn anh đã làm những thứ này vì em." Jeonghan mỉm cười, tựa đầu vào lồng ngực anh thủ thỉ: "Nghĩ đến việc không được gặp anh tận nửa tháng tới là em đã bứt rứt muốn khóc rồi. Vậy mà anh còn làm thế này, anh muốn em mất ăn mất ngủ vì anh luôn hả?"

"Nếu được vậy thì quá tốt. Tôi còn sợ em quên mất tôi đấy chứ." Seungcheol vỗ nhẹ lên vai cậu, thở dài:

"Trong khoảng thời gian tôi không có ở đây, em phải biết tự chăm sóc bản thân, được không? Gặp phải bất trắc gì thì đừng ngại đến tìm cha hoặc Hoàng tổ mẫu. Nếu không được thì cho người báo cho tôi. Tôi sẽ lập tức trở về ngay-"

"Thôi mà. Chỉ có nửa tháng, em xảy ra chuyện gì được chứ?" Jeonghan cắt ngang, tay chặn trước miệng anh: "Anh làm em còn tưởng mình đang tiễn chồng ra chiến trường mãi mãi không bao giờ quay trở lại nữa đấy!"

"Cũng đâu có khác gì đâu." Seungcheol quay đi rồi khẽ lẩm bẩm. Có lẽ anh đã hy vọng cậu sẽ phản ứng dữ dội hơn, thậm chí tiêu cực hơn một tẹo cũng được.

Nhưng rõ ràng nhìn cậu đâu có chút nào là buồn bã hay lo lắng đâu.

Anh đoán là mình đã nghĩ nhiều rồi.

"Đừng nghĩ ngợi linh tinh nữa..." Jeonghan rướn người lên, đặt nhẹ một nụ hôn lên má anh: "Đi rồi trở về với em nhé!"

Seungcheol hơi ngẩn ra rồi khẽ gật đầu. Jeonghan bật cười, ôm lấy tay anh rồi xuýt xoa:

"Em lạnh rồi. Mình mau trở về đi."

"Ừm." Anh đáp, nắm lấy tay Jeonghan dẫn cậu ra khỏi khu vườn. Ánh trăng đêm nay mờ mờ ảo ảo, rọi xuống hai bóng hình trên mặt đất không ngừng đổ ập lên nhau. Gió đêm lành lạnh xuyên qua bộ y phục mỏng manh. Jeonghan lơ đãng ngước lên, ngắm nhìn khuôn mặt của người mà cậu đã thề nguyện sẽ yêu đến trọn đời trọn kiếp.

"Seungcheol..." Cậu bước chậm lại, khẽ cất tiếng gọi anh.

Seungcheol khẽ ừm một tiếng, im lặng để cậu nói tiếp.

"Anh nói là anh thích bộ dạng này của em nhất có đúng không?"

"Tôi bảo rồi mà. Là em thì như thế nào tôi vẫn thích." Seungcheol nói, ánh mắt lại đây vẻ luyến tiếc: "Chỉ là từ giờ sẽ không còn thường xuyên nhìn thấy nữa rồi. Đó là điều duy nhất tôi cảm thấy hối tiếc vì đã kết hôn với em."

Jeonghan khựng lại, hai gò má hơi ửng hồng nhưng rất nhanh đã khôi phục lại vẻ tự nhiên.

"Nói vậy thôi... anh không biết để mặc được bộ đồ này phải tốn biết bao nhiêu thời gian đâu..." Giọng của cậu nhỏ dần, trong đêm đen chẳng lưu lại vết tích.

"Vậy sao."

Seungcheol dịu dàng đáp lại khiến trái tim cậu đột nhiên đập nhanh đến dữ dội. Ánh trăng trên cao lập loè mờ ảo, tâm trí cậu cũng trở nên mơ màng.

Seungcheol, anh vốn là một người lòng dạ lạnh lùng như thế, lại có thể chỉ để khiến cậu vui mà làm biết bao nhiêu việc.

Những điều tưởng như hoang đường này, người khác nếu biết được nhất định sẽ một mực không tin, có thể còn cho rằng đó là lời bịa đặt.

Nhưng người con trai cao ngạo ấy, thực sự đã vì cậu mà hạ mình nhún nhường. Trước mặt cậu hoàn toàn thu lại dáng vẻ lạnh lùng tàn bạo, chỉ có ấm áp và yêu thương. Như thể chỉ cần Jeonghan nói một lời thôi, anh sẵn sàng đem cả mặt trăng xuống trao cho cậu.

Yêu cậu tựa sinh mạng, dành cho cậu tất cả, dù cho có những điều tưởng chừng vô lý...

Jeonghan cũng muốn vậy. Muốn dành cho anh tất thảy mọi thứ mà cậu có. Yêu anh một cách trọn vẹn nhất, cuồng nhiệt nhất.

"Tuy là khó mặc, nhưng lúc cởi ra thì lại dễ lắm..." Cậu kéo lấy góc áo của Seungcheol, môi ngại ngùng hé mở. Seungcheol hơi nghiêng mình, chỉ nghe giọng nói êm dịu mà trong veo truyền đến:

"Anh có muốn... biết làm thế nào để cởi nó ra không..."

...

Khà khà, Ko ngờ đúng ko Choi Seungcheol?😈
Ài dạo này watt bị sao ko cho rep cmt mấy chap trước, chứ Ko phải cháu chảnh đâu nhé🫠
Có mấy bà cứ inb hỏi sao lâu ra chap mới, thì cái này cháu cx ko bt nựa. Cách tốt nhất là cứ cmt thôi. Hổm nào lười mà thấy Mail báo có cmt lại lục đục đi viết à💁. Nhiều khi cx quên là còn cái hố to đùng này chưa kịp lấp chứ bộ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top