Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5: Tỉnh mộng

Thuận Vinh biết bản thân đã phản ứng hơi quá, có lẽ do vừa đánh nhau với con quái thú cùng với sự thấp thỏm lo âu khi mất liên lạc với y, nên dùng từ ngữ nặng lời, chính là khi suy ngẫm lại hối hận muốn tìm y thì sợ y giận, chần chừ không dám đi. Đành để tâm tình hai đứa vài bữa nữa tốt lên sẽ tìm Tri Huân xin lỗi vậy.

Thế nhưng Thuận Vinh không ngờ lại có chuyện xảy ra khiến cả hai không có cơ hội làm hòa. Tin đồn trạng nguyên hiện tại là nhi tử của Lý tể tướng, tội thần năm xưa lan truyền khắp nơi ngay lập tức hoàng thượng ra lệnh điều tra cho rõ và trong thời gian đó phủ trạng nguyen bị cách li hoàn toàn. Ngay khi Tri Huân nói muốn làm quan, Thuận Vinh có thể đoán được chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra, và đây cũng là kiếp nạn mà Mai tiên tử phải đối mặt. Hắn không muốn can thiệp vào số mệnh của y, thế nhưng nghĩ tới cảnh Tri Huân chịu khổ trong ngục tối sau đó nhục nhã chết trong sự khinh khi của người đời thì hắn không tài nào chịu đựng được. Tri Huân, tiểu Huân của hắn phải sống trong vui vẻ, được người người tung hô cho nên hắn phải làm gì đó để  thay đổi nó.

Tri Huân chán nản ngồi trong phòng, nhìn ra bên ngoài, y biết đằng sau bức tường kia là hàng binh lính canh chừng nghiêm ngặt, ngay cả một con muỗi cũng khó mà lọt vào. Không biết huynh ấy đang làm gì? Đã hết giận y chưa? Có hay tin của y mà lo lắng? Một đêm dài y bất ổn suy tư.

Màn đêm vừa phủ xuống, mọi thứ đều chìm trong giấc ngủ, chỉ duy hoàng cung vẫn còn sáng đèn, binh lính vẫn canh gác không ngừng nghỉ. Chỉ sợ kẻ nào xông vào đều không thể toàn mạng trở ra, thế nhưng tuyệt nhiên không phải là Thuận Vinh.

Hắn dễ dàng ẩn mình trong bóng tối, vượt qua hàng phòng ngự chặt chẽ, từng chút một vào sâu trong hoàng cung. Ngẩng đầu nhìn những trạm trổ uy nghỉ trên cửa, cảm thấy khó chịu trong lòng ngực, dù sao hoàng đế cũng có địa vị không nhỏ, trên người được linh khí nhiều đời bảo hộ, mà một Ma nhân như hắn ít nhiều cũng chịu ảnh hưởng.

Kìm nén nỗi đau âm ỉ, Thuận Vinh không chút tiếng động vào phòng.

Trên long sàng, một người đàn ông chừng ngũ tuần an ổn ngủ say, không hề phát hiện nguy hiểm cận kề. Thuận Vinh mang vẻ mặt âm trầm đứng bên giường, tay cầm con dao sắc bén khẽ giơ lên, sau nhắm ngay tim mà đâm xuống...

-Không!

Tri Huân giật mình bật dậy, cơ thể ướt đẫm mồ hôi từng hồi run rẩy, mãi lúc sau y mới lấy lại bình tĩnh và cảm thấy may mắn khi đó chỉ là cơn ác mộng. Không biết Thuận Vinh thế nào rồi? Hay chăng bị bắt giữ lấy lời khai? Dù hắn có nói ra sự thật, y cũng không bao giờ hận hắn.

Vừa bước ra khỏi cửa, Tri Huân cảm nhận được sự bất đồng, vừa hay có tên nô bộc đi ngang, y liền giữ lại hỏi.

-Thiếu gia không biết sao, số lính canh giữ phủ chúng ta đã thu hồi rồi.

Tri Huân hốt hoảng chạy lao ra đường, mặc cho bao ánh mắt tò mò cùng lời bàn tán xì xầm, khuôn mặt y lúc trắng bệch không chút huyết sắc tựa như người chết.

"-Đêm qua có thích khách đột nhập hoàng cung nhằm mưu sát hoàng thượng, nghe đâu là nhi tử của Lý tể tướng năm xưa, nhờ vậy ngài mới được giải oan.

-Hắn? Nghe nói giữa trưa hôm nay sẽ bị chém đầu thị chúng."

Tri Huân vội vàng đứng lại trước đám đông, sững sờ nhìn quang cảnh phía trước. Hắn nhếch nhắc không thể tả, trên người khoác bộ quần áo trắng ngà của tội nhân, khắp cơ thể tràn đầy vết bẩn cùng vết thương to nhỏ, thế nhưng vẫn không làm ánh mắt kiên định, khí thế của hắn trở nên nhạt nhòa.

Thuận Vinh hơi ngẩng đầu nhìn xuống đầu đài, liền thu hình ảnh của y vào trong tầm mắt, khóe môi khẽ nhếch thành đường cong nho nhỏ. Hắn không ngờ thật sự có một ngày Xích Bích vương này lại cam chịu những xỉ nhục kinh tởm này vì người khác. Nhưng vì y hắn tuyệt không hối hận.

Tri Huân toan bước gần tới thì bị cản lại, bàng hoàng nhìn hắn chỉ nhận được nụ cười thản nhiên của hắn.

"Ta từng hứa không để em bị ức hiếp, lời này nói là làm được."-Cho dù tình yêu này là đơn phương, cho dù y chỉ vì lòng biết ơn thì hắn cũng để y sống trọn kiếp này, một đời bình an.

Tri Huân nhìn khẩu hình miệng của hắn , hốt hoảng vùng vẫy lao tới nhưng không thể, dường như có bức tường ngăn cản y tiến về phía trước, ngay cả âm thanh nơi cổ họng cũng chẳng tài nào phát ra. Tri Huân gấp đến đỏ cả mắt, đau khổ nhìn đao nhân từng chút đến chỗ hắn nhưng không làm gì được.

Y muốn hét lớn, không phải hắn, là y, người bọn họ cần là y, đừng giết hắn... nhưng vô vọng.

Bầu không khí thoáng chốc ngưng động, chỉ còn tiếng lầm bầm xì xào nho nhỏ của người nhân xung quanh. Thanh đao sắc bén to dài đến ghê người, chiếc bóng bao phủ khắp cơ thể Thuận Vinh như nuốt trọn, nhưng hắn vẫn kiêu ngạo thẳng lưng, đôi mắt không phút nào rời khỏi người nam nhân nơi đối diện cũng chăm chú nhìn mình, nước mắt nhạt nhòa, khuôn mặt thống khổ vặn vẹo cùng cực.

"Tri Huân, gặp được em, ta chưa từng hối hận, có lẽ sau kiếp này dù chúng ta có gặp nhau cũng chỉ là người xa lạ, ta vẫn là Thuận Vinh, còn em đã là Mai tiên tử ngạo kiều rồi."
Thuận Vinh mãn nguyện nhắm mắt, nở nụ cười dịu dàng đến rực rỡ.

Tri Huân chẳng còn nghe thấy bất kì âm thanh nào nữa, ngay cả hét lớn cũng không được dù cho pháp thuật đã biến mất. Cơ thể được thả ra liền mềm nhũn ngã khuỵu xuống đất, đôi mắt vô hồn nhìn nơi đầu đài, tựa như đã chết cùng hắn, chỉ có thể phát ra vài tiếng nức nở bi thương

-Thuận Vinh...huynh đừng hòng lừa ta, huynh mau xuất hiện đi.-Tri Huân thống khổ gào thét, nước mắt tuôn rơi không tài nào ngừng được. Thuận Vinh, Thuận Vinh của y đã biến mất rồi.

Người xung quanh đều đã tản đi hết, chỉ còn y chậm chạp bước tới nhặt cái đầu trên đất ôm chặt vào lòng như bảo hộ. Dưới cơn mưa tầm tã, người người hốt hoảng chạy đi chỉ duy nơi pháp trường có bóng dáng nhỏ gầy ngồi bệt trên đất khư khư ôm chiếc đầu mãi không buông, dù cho có bao quỷ dị nhưng không khỏi xót xa.

Thuận Vinh đau lòng nhìn dáng vẻ bi thương, suy sụp của y nhưng chẳng thể làm gì. Mặc dù biết sẽ còn gặp lại thế nhưng liệu lúc đó y có còn là Tri Huân của hắn? Thuận Vinh bước đến đằng sau Tri Huân, khum người ôm lấy y, thì thầm.

"Tri Huân, ta yêu em. Kiếp này, một đời hân hoan."

Như cảm nhận được hắn, Tri Huân vội quay đầu, thế nhưng chẳng có ai ở đó cả, nơi này chỉ còn lại y.

-Thuận Vinh.

"Ừ"-Hắn dịu dàng đáp.

-Thuận Vinh

"Ta ở đây."-Đôi bàn tay muốn chạm vào mặt ynhưng vô ích.

-Thuận Vinh

-...

Không còn ai trả lời y nữa rồi. Hắn thật sự bỏ rơi y mà đi.

.

-Vương.-Thiên Lam lên tiếng nhắc nhở người vẫn đứng như trời trồng nhìn thiên kiếp của Mai tiên tử.

-Chúng ta đi thôi.-Thuận Vinh nhìn bóng hình y lần cuối như khảm sâu vào trong tâm trí rồi xoay người rời khỏi.

Tri Huân, cảm ơn em cho ta giấc mơ mười năm này, đến lúc ta phải tỉnh mộng thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top