Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Hồi tưởng 8: Suy đoán của Jeonghan!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mèo nhỏ Joshua được ôm trọn trong lòng Wonwoo, thỏa mãn dụi dụi lên áo người ta, vẻ sợ hãi lúc trước giờ đã tan biến không còn dấu tích như chưa từng tồn tại. Thỉnh thoảng nghe thấy tiếng chủ gọi khẽ thì liền ngóc cái đầu lên, há to miệng gặm lấy miếng thịt xông khói được đưa đến, sau đó lại tiếp tục rúc vào lòng chủ. Wonwoo cũng tỏ ra rất thích thú, từ khi bước vào quán và gọi một hunberger thịt xông khói đến giờ, cậu ta chỉ chăm chăm bón cho thú cưng, hoàn toàn không có hứng thú ăn uống. Người nào đó từ đầu đến cuối cũng không ăn, chỉ lo nhìn chằm chằm đứa em mình, cuối cùng không nhịn được nữa, đành thở dài lên tiếng:

- Này Wonwoo.

- Dạ?

- Em chắc là em không phải cái kiểu... ừm... đối với mèo nhà em ý...

- Là Joshua.

- Hai đứa không phải tình yêu giữa người và thú gì đó chứ??

Joshua lập tức thôi làm nũng, trợn tròn mắt lên nhìn người đối diện, còn Wonwoo thì mặt lạnh bình luận một câu:

- Anh Jeonghan, đôi lúc cũng nên nghỉ ngơi đi chứ, đừng có đâm đầu vào viết truyện nhiều quá, nhất là truyện viễn tưởng đấy.

Tiện nói luôn ở đây, Yoon Jeonghan hiện đang là nhà văn, sống cùng Seungcheol ở một hiệu sách nằm ngay trung tâm thủ đô Seoul, thỉnh thoảng lại gọi Hansol - một người khác trong nhóm bạn bè thân thiết và cũng là người sống gần đó nhất - đến trông hộ hiệu sách siêu bận rộn kia, bản thân thì lại lôi kèo ông chủ họ Choi đi rình mò các cặp đôi trong nhóm khắp nơi, và còn biến thái coi đó là thú vui tao nhã "không thể thiếu trong cuộc sống này" nữa.

Nghe thằng em mình nói thế xong, Jeonghan cũng chỉ biết ôm trán thở ra một hơi dài ơi là dài:

- Coi kìa coi kìa, từ nãy đến giờ em chưa ăn một miếng nào hết, chỉ toàn bón cho Joshua ăn thôi - Chỉ trỏ chỉ trỏ, giọng anh tỏ ra vô cùng nghiêm túc - Không sao, viết truyện về tình yêu kiểu này, anh vẫn có thể bung lụa mà.

"Bung lụa"? Tại sao anh lại đạt Giải thưởng Văn học Châu Á được vậy nhỉ?...

- Em là người chủ có trách nhiệm thôi.

- Có trách nhiệm? - Jeonghan nhắc lại - này, nếu ai nhìn vào hai đứa mà không bảo hai đứa cuồng nhau, anh sẽ ngưng viết tiểu thuyết viễn tưởng!!

- Thế rốt cục anh gọi em ra đây có chuyện gì đây? - Trái lại với khuôn mặt đầy hùng hổ của Jeonghan, Wonwoo hờ hững nhìn vào đồng hồ đeo trên tay, hỏi - Nếu không có việc gì, thì hãy để em về, còn đặt đồ ăn cho trưa nay nữa. Mà chắc chuyện này chẳng có gì đặc biệt đâu đúng không?

Vẻ mặt chán nản đến tột cùng, hoàn toàn cậu không có hứng thú tán nhảm với mấy người này nữa đâu. Vừa dứt miệng, còn chẳng để người ta ra một câu trả lời nào, cậu liền tập tức ôm mèo đứng dậy, xách túi lên chuẩn bị ra về. Jeonghan thấy vậy, hốt hoảng liền lập tức kéo tay cậu lại:

- Wonwoo, khoan đã! Truyện này... liên quan đến Joshua.

Biết thừa rằng Wonwoo sẽ thản nhiên bỏ về mặc cho anh gật đầu hay không, thậm chí nói rằng mai anh đánh bom khủng bố, nên Jeonghan liền lôi đề tài mà anh tin chắc Wonwoo sẽ để ý tới ra. Quả nhiên, cậu liền khựng lại 2 giây, sau đó quay sang, cau mày nghi hoặc hỏi:

- Anh định nói gì về Joshua?

- Cái này... - Anh đưa mắt nhìn chú mèo lông cam đang vểnh tai lên, chăm chú nhỉn mình, dường như sẵn sàng nghe mọi thứ âm thanh và hiểu được mọi thứ. Anh nuốt nước bọt, liền kéo lấy tay Wonwoo, rồi ghé sát cậu thì thầm: - Thực sự, không nên để Joshua nghe thấy...

- ....

***

Jeonghan vốn luôn biết nhìn vào mặt tích cực của bất kỳ một vấn đề nào, nên anh lúc nào cũng mang một vẻ rạng rỡ giống như một thiên thần, và anh ít khi nào buồn bã đến nỗi, nhiều người nghĩ anh ấy không có dây thần kinh xấu hổ, à khoan, là dây thần kinh tiêu cực. Vậy nên khi nghe anh thể hiện bộ dạng nghiêm túc hiếm thấy của mình, tuy trong lòng bán tính bán nghi, nhưng Wonwoo vẫn tạm tin là thật, và đồng ý đi theo anh ra khỏi quán để nghe xem rốt cuộc anh có vấn đề gì cần nói. Vậy mà cuối cùng sau khi nghe xong một câu nói mở đầu của anh, cậu liền muốn quay lại quán ngồi. Jeonghan khổ sở kéo áo cậu lại, hoảng hốt phân trần:

- Anh nói đều có cơ sở mà!!

- Cái vụ "Joshua là nhân miêu" thì có cơ sở ở đâu vậy?? - Wonwoo trán nổi gân xanh, gầm lên, sau đó không lãng phí một giây liền quay người. Jeonghan vội vã níu thằng em lại, trán toát cả mồ hôi:

- Nghe này, em còn nhớ cậu con trai hôm qua hát ở nhà Huy chứ??

- Nó có liên quan gì đến Joshua nhà em sao? - Wonwoo chau mày, rõ ràng là càng nghe càng nhảm rồi.

- Nghe anh nói đã nào, Wonwoo - Jeonghan mím môi, cao giọng quả quyết - Cái áo cậu ta mặc hôm qua, là cái áo màu đen kẻ sọc trắng đúng không? Wonwoo, em không nhớ ra vì em chẳng bao giờ động đến, nhưng anh thì nhớ, bởi đó là quà sinh nhật anh tặng cho em!

Lần này, Wonwoo đứng yên nghe anh nói. Cậu thoáng giật mình khi nhớ đến chi tiết này, đôi đồng tử chợt giãn rộng như vừa chịu phải một cú sốc nào đó đổ ập đến trong tiềm thức. Thế nhưng ngay sau đó, cậu ta liền phản bác lại bằng giọng điệu vô cùng bình tĩnh:

- Cái áo đó và thiết kế đó đâu có hiếm hoi gì? Lúc nãy khi đi qua một cửa hàng thời trang, em cũng thấy một cái áo y hệt đang được bày bán. Có thể anh ta mua trùng.

- Không thể có việc là "y hệt" được đâu, bởi cái áo đó rất đặc biệt. Người ta đã mắc lỗi sản xuất khi in nhầm thứ tự trên mặt vải, có hai đường sọc trắng được in rất gần nhau, gần hơn so với các sọc kia. Cái áo cậu ta mặc hôm qua cũng mắc lỗi y như thế! Wonwoo, hãy nghiêm túc mà nghĩ xem, liệu có phải Joshua đã biến thành người, rồi lấy quần áo của em mặc không?

Wonwoo khoanh tay trước ngực, một bên mày nhướn cao.

- À còn nữa, là về cái hộp chocolate của em - Jeonghan biết là Wonwoo đã bắt đầu tiếp thu ý kiến của mình, vội vã dành thế chủ động - Ai cũng biết là căn hộ của em bảo mật rất tốt, có thể nói là nhất cái thủ đô này. Thế mà em nghĩ có kẻ trộm bén mảng được vào nhà em sao, mà kể có thế, lại chẳng lấy gì ngoài mấy viên kẹo? Wonwoo, đó là chocolate bạc hà mèo đấy! Em đã bao giờ từng nghĩ là Joshua lấy nó, rồi vì những suy đoán quá nặng về tính logic mà em gạt bỏ suy đoán ấy chưa?

Tạm thời không tra hỏi tại sao Jeonghan biết việc này, trong lòng Wonwoo cũng bắt đầu nảy sinh mối nghi ngờ. Nhưng sau khi suy nghĩ một lúc, cậu lại trút ra một hơi dài, khuôn mặt kiên định nói với đàn anh mình:

- Anh, để em thuật lại những gì anh vừa nói, rồi suy nghĩ kĩ xem có logic tí nào không nhé?

Sau khi thuật lại chính xác những gì Jeonghan vừa nói xong, đến lượt anh cũng nghi hoặc:

- ừ ha, cũng có phần hư cấu thật.

Ngay từ lúc nói đến việc Joshua có thể thành người, đã đáng để nghi ngờ rồi. Chi tiết cái áo quả nhiên đáng ngờ, nhưng nhỡ đó là sự cố tình của nhà sản xuất thì sao? Và cũng chẳng thiếu gì việc nhiều cái áo mắc lỗi sản xuất giống nhau. Đã có một cái mắc lỗi, ắt hẳn phải xuất hiện cái thứ hai. Mặt khác, nếu Joshua quả thực là từ mèo thành người, thì hẳn nhiên sẽ không biết chơi đàn guitar và biết hát như thế. Kể cả là có học đi chăng nữa, thời điểm mà Wonwoo gặp Joshua, nhóc mèo ấy nom quá bé để học một thứ phức tạp như vậy.

Wonwoo quay vào trong quán, một cảm giác thất vọng tràn trề mạnh mẽ trào lên cổ họng, khiến cậu vô thức nghiến răng, cảm giác thật khó chịu.

Ước gì, điều Jeonghan suy đoán là thật.


Sau khi trở về nhà, kế hoạch tiếp theo của Wonwoo và Joshua chính là xem chương trình truyền hình mình yêu thích, bởi cặp đôi kia đã tự dưng hào phóng mà đãi cơm trưa luôn rồi. Nhưng không hiểu hôm nay là ngày gì mà xui xẻo đến thế, đúng lúc vừa hết đoạn nhạc mở đầu thì tivi lại tự dưng tắt phụt. Wonwoo nhìn màn hình tivi đen xì, nhấn đi nhấn lại công tắc và thay ổ điện khác, cái tivi vẫn không có dấu hiệu là mở lên được nữa. Cậu chán nản. Không phải chứ, hôm nay là tập đặc biệt đấy. Cậu đành thở dài, quay sang Joshua:

- Nhóc có thể ở đây trông nhà một lúc, anh ra ngoài gọi điện được không?

Ở chung cư của cậu, sóng điện thoại rất kém, nên phải ra ngoài mới bắt được. Joshua là một chú mèo nhỏ thông minh, kêu xong một tiếng tán thành thì liền tự mình cuộn tròn trên ghế, tự ngồi tự chơi, giơ chân đập đập mấy cái lên ghế sô pha, không bám dính lấy chủ nữa. Wonwoo mỉm cười xoa đầu mèo nhỏ một cái như một cách tán dương sự ngoan ngoãn cực kỳ đáng yêu này, rồi nhanh chóng đi ra ngoài hành lang.

- Ồ, xin chào.

Cậu ngẩng đầu lên, thả nắm xoay cửa ra, nhướn mày nhìn người đối diện. Anh ta giơ tay chào cậu. Cậu gật đầu, mỉm cười lịch sự đáp lại:

- Xin chào, anh là...

- Tôi là cháu của cô Park. - Người thanh niên có mái tóc nâu và còn đeo một cặp kính cận dày cộp, nhẹ nhàng mỉm cười - Anh đã ăn mấy viên kẹo mà tôi mang lên chưa?



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top