Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 113: ÁN MẠNG LIÊN HOÀN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Mẹ nhà nó! Không có manh mối, không có đến một mẩu manh mối!”, Tiểu Giang vò đầu bứt tóc: “Trương Xảo Linh không gây thù chuốc oán với ai. Lẽ nào … thật sự chỉ vì một đôi giày mà giết người sao?”
‘Một đôi giày’ ý chỉ việc Trương Xảo Linh bị mất giày. Mọi người ban đầu không chú ý đến việc này, cũng nhờ Ngô Thế Huân chỉ ra mới để tâm. Trương Xảo Linh rất mê giày, trong nhà có hai tủ giày lớn, thiếu một hai đôi cũng chẳng ai biết – Dĩ nhiên đó là đối với người bình thường.
Thế nhưng … Một đôi giày cao gót có thể nói lên được điều gì?
“Anh hỏi tôi, tôi hỏi ai.” Đồng nghiệp cũng bó tay, hai người liếc nhìn nhau đầy bất lực.
Mà bọn tội phạm thành phố Giang dường như đã thương lượng với nhau vậy, sớm ‘Biếu quà Tết lớn’ cho các chú cảnh sát.
Vụ án Trương Xảo Linh còn chưa phá, lại phát sinh án mạng khác.
“Bên này!”
Lâm Duẫn Nhi mang theo thùng y cụ đi đến hiện trường. Cảnh viên ra hiệu cho cô biết tử thi trong phòng tắm.
Phòng tắm không lớn lắm, bên trong bồn tắm đầy máu.
Nạn nhân là một cô gái trẻ, bị nhấn chìm trong bồn nước, mái tóc dài màu đen lõa xõa trong dòng nước máu. Mái tóc đen, nước màu đỏ máu, da thịt bị ngâm trong nước trắng bệch, còn có một chiếc nơ hình bướm nổi trên mặt nước, cảnh tượng trông thật quỷ dị.
Lâm Duẫn Nhi phái người đến hỗ trợ đưa thi thể ra khỏi bồn tắm, đặt nằm ngửa trên nền nhà. Đeo găng tay y tế, cẩn thận từng li từng tí kiểm tra tình huống thi thể. Cô lấy nhiệt kế kiểm tra độ ấm thi thể, kết hợp với tình huống bên ngoài bước đầu phán đoán: “Thời gian tử vong từ mười giờ đêm đến mười hai giờ đêm. Vì do thi thể bị ngâm trong nước do đó thời gian tử vong nhất định sẽ có ảnh hưởng.”
Cô cúi đầu nhẹ nhàng di chuyển đầu của nạn nhân, nhấc cằm: “Trên cổ có vết siết và vết máu bầm”, cô đưa tay sờ sờ: “Khi còn sống phần gáy nạn nhân chịu va đập mạnh, xương ống chân bị vỡ …” Cô mở miệng tử thi kiểm tra phần lưỡi: “Bựa lưỡi xuất hiện màu tím.”
Ánh mắt của Lâm Duẫn Nhi dời xuống phía dưới, trên phía ngực trái của bộ quần áo có vết máu khá đẫm, Lâm Duẫn Nhi đưa tay kiểm tra, lông mày nhíu chặt, kéo áo lên nhìn ---
Phần ngực trái đã bị cắt mất.
Cô ghé sát vào thi thể quan sát, cô nghe phảng phất một âm thanh khác thường phát ra từ trên tử thi. Vì trong phòng có quá nhiều tạp âm nên sẽ che lấp mất đi thanh âm này.
Thanh âm từ hạ thân nạn nhân truyền đến.
Lẽ nào …
Lâm Duẫn Nhi nhíu mày, yêu cầu mọi người có mặt ở trong phòng tắm ra ngoài trước, chỉ còn cô và một phụ tá nữ. Cô trợ lý giúp Lâm Duẫn Nhi cởi chiếc quần jean đã thấm đầy máu.
Quả nhiên!
Phần hạ thân bị nhét một máy rung kích dục, đang hoạt động, phát ra những tiếng rè rè.
“Quả thật quá sức biến thái!”
Cô trợ lý không nhịn được mắng một tiếng, nói ra ý nghĩ trong đầu Lâm Duẫn Nhi lúc này.
Đúng là biến thái! Giết người ta chết, cắt đi một bên ngực, còn nhét thêm dụng cụ kích dục này, nguyên nhân của hung thủ là gì?
Nghiệm thi sơ bộ xong xuôi, nạn nhân được đưa về Cục cảnh sát tiến hành kiểm tra chi tiết.
*
Tiểu Giang và Ngô Thế Huân đi đến công ty Lâm Ngọc.
Công ty Lâm Ngọc là một công ty đầu tư, Lâm Ngọc là nhân viên trong phòng hành chính.
Mục đích chuyến đi này của Tiểu Giang chỉ để tìm hiểu thông tin của cô ta thông qua những người bạn đồng nghiệp, đặc biệt cần tìm hiểu nạn nhân khi còn sống có gây xung đột hay xích mích với người nào hay không.
Kết quả, Lâm Ngọc bình thường tính cách hướng nội, phần lớn thời gian đều vùi đầu làm việc, do vậy các đồng nghiệp trong công ty không có ấn tượng với cô ta cho lắm. Khi cảnh sát đến điều tra có người thậm chí còn không biết có một nhân viên tên Lâm Ngọc, điều này cho thấy vị trí của Lâm Ngọc trong công ty là cực kỳ nhỏ bé.
“Đó là chỗ ngồi của cô ta?!” Ngô Thế Huân chỉ vào một vị trí khá khuất trong phòng hành chính.
“Ồ! Đúng … Sao anh biết!”, đồng nghiệp Lâm Ngọc gật đầu.
Ngô Thế Huân không trả lời cô ta, trực tiếp đi thẳng đến.
Chỗ ngồi Lâm Ngọc khá gọn gàng, sạch sẽ, ngoại trừ chiếc máy vi tính và vài tập văn kiện trên bàn thì không có bất cứ thứ gì khác.
Ngô Thế Huân: “Khi nào thì cô ta bắt đầu thu dẹp tất cả các đồ vật trên bàn?”
Người đồng nghiệp suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Hình như … Khoảng hơn nửa năm trước.”
Tiểu Giang: “Tại sao?”
Người đồng nghiệp nhún vai một cái: “Ai biết được! Cô ta đâu kể với chúng tôi.”
Một người đồng nghiệp khác lên tiếng: “Cũng làm trong cùng một phòng mà không ai như cô ta vậy, như bị chạm dây nhìn ai cũng đề phòng như gặp phải cướp vậy.”
Có thể thấy mối quan hệ của Lâm Ngọc xác thực khá tồi tệ.
Ngô Thế Huân nói ra một câu đầy ẩn ý: “Khả năng cô ta đề phòng cướp thật!” Sau đó quay người rời khỏi phòng.
“Giáo sư Ngô …”, Tiểu Giang chạy vội theo: “Anh có phát hiện gì sao?”
Mỗi một lần đi với Đại thần đều khiến cho Tiểu Giang giác ngộ một điều sự thông minh của anh ta bị thiếu hụt nghiêm trọng, cần phải bổ sung thêm rất nhiều.
Ngô Thế Huân không trả lời câu hỏi của anh ta, đi thẳng về phía trước.
Đúng thật là! Ai bảo anh ta không phải là Pháp y Lâm cơ chứ. Tiểu Giang thở dài một hơi, rồi chạy theo sau. Hai người đến trước lịch phân công công việc, nhìn qua một chút, sau đó đến phòng nhân sự tìm thêm một số thông tin, rồi Ngô Thế Huân lệnh cho Tiểu Giang tìm một người bảo vệ tên Vương Hướng Chí.
Tiểu Giang chạy nhanh đi tra hỏi, sau khi trở lại phía sau có thêm một người thanh niên trẻ tuổi mặc đồng phục bảo vệ.
Vương Hướng Chí không cao lớn, người đen gầy, đi theo sau Tiểu Giang trông hắn càng thêm nhỏ bé.
Ngô Thế Huân: “Biết nạn nhân!?!”
Vương Hướng Chí gật đầu một cái, rồi lại lắc đầu.
Tiểu Giang: “Là ý gì? Trả lời cho đàng hoàng.”
Vương Hướng Chí bị dọa sợ, vội vã mở miệng: “Thật sự là có biết nhưng không quen!”
Ngô Thế Huân: “Cậu thích cô ta.”
“Hả?”, Tiểu Giang kinh ngạc thốt lên, vừa rồi đã hỏi hết tất cả các đồng nghiệp rất nhiều vấn đề, bao gồm luôn cả việc Lâm Ngọc có người theo đuổi hoặc có bạn trai hay không, nhưng tất cả mọi người đều có chung một đáp án chính là: Không biết.
Không ngờ đến, người yêu thầm lại ngay trước mắt đây thôi.
Tâm tư sâu kín với Lâm Ngọc bị nhìn thấu, Vương Hướng Chí lo lắng nuốt nước miếng một cái: “Tôi … tôi chỉ cảm thấy cô ta rất tốt, thật sự rất tốt …” Hắn cúi đầu, mím mím môi: “Nhưng … cô ta không thích tôi.”
“Ừm!”, Ngô Thế Huân gật đầu: “Đây là chuyện chắc chắn, cậu chỉ là một anh bảo vệ, làm sao cô ta có thể chú ý đến cậu.”
Một câu nói của Ngô Thế Huân khiến hắn nghẹn họng, tay nắm thành quyền, không lên tiếng.
Ngô Thế Huân: “Cậu lợi dụng chức trách công việc của mình, ban đêm thường đi trộm đồ đạc của cô ta, hoặc là ngồi vào chỗ của cô ta. Như vậy sẽ khiến cậu có cảm giác gần gũi và thân thiết với cô ta.”
“Không … Tôi không có!”, vẻ mặt Vương Hướng Chí lộ ra sự sợ hãi, trừng mắt nhìn Ngô Thế Huân, không hiểu tại sao anh có khả năng biết tất cả những điều này.
“Cậu tỏ tình với cô ta nhưng bị cự tuyệt!”, Ngô Thế Huân không thèm để ý đến khuôn mặt trắng bệch vì kinh hãi của hắn, nói tiếp các kết quả của mình thu thập được.
Vương Hướng Chí còn muốn nói thêm điều gì nhưng Tiểu Giang đã tiến lên một bước: “Vương Hướng Chí, hiện tại chúng tôi hoài nghi anh có quan hệ với cái chết của cô Lâm Ngọc, mời anh theo chúng tôi về Cục cảnh sát phối hợp điều tra.”
Vương Hướng Chí bụm mặt khóc rống: “Tôi không nghĩ sẽ giết cô ta, tôi không muốn giết cô ta …”
Tiểu Giang nhếch miệng, chuyện này … Tên nhóc này chưa đánh đã khai. Anh ta vốn dĩ cho rằng vụ án này khó nhằn, ai ngờ chỉ đi một chuyến, chân tướng đã rõ ràng ràng. Tiểu Giang cực kỳ sung sướng không quên nịnh hót Ngô Thế Huân: “Đại thần uy vũ!”
Tiểu Giang rút còng tay, còng Vương Hướng Chí: “Có gì muốn nói đến cảnh sát rồi khai.”
“Chờ đã …”, Ngô Thế Huân ngăn Tiểu Giang lại, hai mắt nhìn chằm chằm Vương Hướng Chí: “Cậu nói … Cậu giết Lâm Ngọc.”
“Ồ!”, lần này đến lượt Tiểu Giang ngơ ngác, không phải tên nhóc này đã khai nhận rồi sao?
“Tôi … Tôi không muốn giết cô ta, là do cô ta ép tôi”, Vương Hướng Chí gào lên: “Tôi chỉ muốn tốt cho cô ta, mà cô ta không biết cảm kích còn sỉ nhục tôi không biết tự lượng sức, cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga … Còn mắng tôi khiến cô ta ghê tởm, kêu tôi cút …”
*
Trong đồn cảnh sát.
Vương Hướng Chí khai nhận toàn bộ quá trình phạm tội cẩu huyết ‘Yêu quá sinh hận’.
Vương Hướng Chí rất yêu Lâm Ngọc, thời gian đầu anh ta chỉ đứng xa xa trộm nhìn, sau đó lén trộm trên bàn làm việc của cô ta một vài đồ vật nhỏ như cây bút, cục gôm… Dùng cây bút của cô viết những lời tâm sự sến súa, nhưng chưa từng bao giờ dám đưa cho cô ta đọc ; tuy nhiên cảm giác viết ra khiến tâm tình hắn rất vui vẻ.
Lâm Ngọc cất hết toàn bộ đồ dùng vào ngăn kéo, khóa lại, hắn lại tìm phương cách khác.
Khi đêm đến, hắn sẽ ngồi vào bàn của Lâm Ngọc, vuốt ve chiếc bàn cô ta dùng, ngồi ghế cô ta đã ngồi, có nhiều khi hắn còn nằm nhoài trên chiếc bàn làm việc của cô ta để ngủ một giấc, hoặc nằm trên chiếc ghế còn thoang thoảng hương vị của cô ta …
“Đệt! Mày thật biến thái!”, Tiểu Giang nghe hắn kể đến đây không nhịn được kích động, mắng một tiếng.
“Nói tiếp!”, Tô Tử Khiêm ra hiệu Tiểu Giang bình tĩnh: “Tại sao cậu lại giết cô ta.”
Vương Hướng Chí: “Ngày hôm đó cô ta tăng ca … Cũng là ngày tôi trực đêm. Tối hôm ấy mưa rất to, khi cô ta ra về tôi lén đi theo sau, nửa đường xe đạp điện cô ta hư, tôi liền nghĩ ông trời đã cho tôi cơ hội, đang muốn tiến đến giúp cô ta … thì … Người kia xuất hiện ….”
“Người kia?” Tô Tử Khiêm nhíu mày.
“Người đó vừa nhìn là biết tên sở khanh, đùa giỡn phụ nữ”, Vương Hướng Chí nghiến răng nghiến lợi: “Thế nhưng cô ta lại ôm mộng ảo tưởng, nghĩ mình đạt được món hời … Người ta chỉ trêu đùa cô ta một chút, cô ta lại coi là thật.”
Vì Lâm Ngọc, hắn nghĩ mình phải làm gì đó. Do vậy, hắn đặc biệt mua một bộ âu phục, đi đến nơi ở của Lâm Ngọc, không ngờ cô ta từ chối hắn, thông báo cô ta đã có bạn trai.
“Tôi có lòng tốt khuyên cô ta, nói cô ta nếu làm bạn gái của tôi, tôi sẽ đối xử với cô ta thật tốt, kết quả cô ta không những từ chối mà còn đuổi tôi đi, mắng tôi cóc ghẻ ăn thịt thiên nga …”
Chính câu nói này đã tác động lên thần kinh mẫn cảm của Vương Hướng Chí.
Trước đây Vương Hướng Chí cũng từng đeo đuổi một người phụ nữ, khó khăn lắm mới có dũng khí biểu lộ, ai ngờ bị đối phương chà đạp không thương tiếc, chửi bới một trận, trong đó có một câu ‘Cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga’.
Trong cơn tức giận, hắn nổi cơn điên bóp cổ Lâm Ngọc, đến khi hắn tỉnh táo thì hai mắt Lâm Ngọc đã trợn tròn. Hắn sợ chết khiếp, liên tục lắc lắc người cô ta, nhưng không có phản ứng.
“Sau đó thì sao, cậu làm gì?”, Tô Tử Khiêm hỏi, những điều bọn họ thu thập được tại hiện trường không chỉ có bấy nhiêu.
Vương Hướng Chí nuốt nước miếng một cái: “… Tôi nghĩ đã vậy thì sao không ‘làm’ … Tôi … tôi liền trèo lên cô ta.”
“Thằng khốn này còn là người hay không!”, Tiểu Giang đập mạnh sau gáy hắn: “Tại sao mày không nhanh chóng gọi cấp cứu, mà còn làm ra chuyện đồi bại ấy!”
Những người khác cũng chấn động vì lời khai của hắn, không thốt nên lời.
Tô Tử Khiêm lên tiếng: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó tôi bỏ chạy.”
“Chạy …”, Lâm Duẫn Nhi đứng một bên, nghe đến đây, không kìm được mở miệng: “Nguyên nhân cái chết của Lâm Ngọc là do bị chết ngạt, từ dấu vết trên cổ đưa ra phán đoán là bị bóp cổ chết, điều này không sai … Thế nhưng, phần ngực trái bị cắt đứt, hạ thân bị nhét máy rung kích dục …”
Chuỗi hành vi biến thái này mới khiến người ta giận sôi gan sôi máu; thế nhưng Vương Hướng Chí chỉ khai làm xong thì bỏ đi.
Dĩ nhiên Vương Hướng Chí cũng cảm thấy kinh hãi trước câu nói của Lâm Duẫn Nhi, hắn há hốc mồm: “Tôi … Tôi không có làm những chuyện ấy, không phải tôi làm.”
“Mẹ kiếp! Ngay cả làm tình với thi thể mà còn làm được. Việc đó làm sao không có khả năng!”, Tiểu Giang đập mạnh lên mặt bàn: “Tên khốn mau khai thật ….”
“Thật sự không phải tôi làm … Tôi không biết!”, Vương Hướng Chí lắc đầu lia lịa.
Tô Tử Khiêm: “Tiểu Giang, mang về phòng thẩm vấn, lấy khẩu cung cẩn thận.”
*
Lâm Duẫn Nhi: “Phần thức ăn lấy từ trong dạ dạy, qua kiểm nghiệm thời gian tử vong trùng khớp với thời gian trong lời khai của Vương Hướng Chí.”
“Chẳng lẽ … Có người đợi Vương Hướng Chí đi rồi, bắt đầu động chân động tay với thi thể?”, Tô Tử Khiêm nhìn Ngô Thế Huân: “Giáo sư Ngô có ý kiến gì không?”
Ngô Thế Huân cúi đầu, gương mặt thon gầy, trắng nõn, hàng lông mày nhíu lại: “Vương Hướng Chí không nói dối, hắn chỉ bóp chết nạn nhân thôi. Hắn chưa đủ thông minh để có thể tạo ra một hiện trường như vậy …” Ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn, bắt đầu nói đến một vụ án điển hình khác:
“Jerome Brudos rất căm giận người mẹ hung ác của mình; thế nhưng ngay từ lúc mới năm tuổi hắn đã bắt đầu yêu thích những đồ vật của phụ nữ, đặc biệt là giày. Nạn nhân sau khi bị hắn giết sẽ bị hắn cắt một bên chân làm kỷ niệm. Trong một khoảng thời gian mấy năm trời, hắn phạm tội mấy lần, thi thể ném xuống dưới sông …”
Lâm Duẫn Nhi sửng sốt: “Ý anh nói, hung thủ cố tình tạo hiện trạng thi thể như vậy là mô phỏng cách thức gây án của Jerome.”
Ngô Thế Huân lấy ra một tấm hình: “Hãy nhìn bộ quần áo trên người nạn nhân.”
“Em cảm thấy …”, Lâm Duẫn Nhi đưa ra suy nghĩ của mình: “Quần áo của nạn nhân … khả năng không thuộc về cô ta.”
Lần đầu tiên trông thấy đã có cảm giác này.
Nạn nhân là một cô gái trẻ nhưng y phục trên người cô ta khá chững chạc, cũng khá rộng rãi, không phù hợp với phong cách cô ta.
“Đây quả thật không phải là quần áo của cô ta”, Ngô Thế Huân lên tiếng: “Anh đã coi qua tủ quần áo của nạn nhân, loại y phục này không xuất hiện trong tủ treo đồ.
Thời điểm Jerome bị bắt, cảnh sát tìm được trong nơi ở của hắn có một số lượng lớn giày và y phục của nữ giới, cùng với rất nhiều bức ảnh chụp, hắn khai nhận hắn thích chiêm ngắm thi thể trong trang phục của hắn …”
Bầu không khí nhất thời ngưng trệ.
Tô Tử Khiêm cảm thấy đầu mình tê rần, tình huống hiện tại là thế nào?
Theo lời khai của Vương Hướng Chí và thời gian tử vong, hắn sẽ bị thành lập tội danh giết người. Tuy nhiên, một loạt hành vi biến thái phát sinh thì giải thích thế nào? Là do ai làm? Tại sao lại làm vậy?
Còn nữa người được coi là ‘Bạn trai’ của Lâm Ngọc theo như lời của Vương Hướng Chí là người như thế nào? Đột nhiên lại xuất hiện thêm một nhân vật khả nghi.
“Đội trưởng Tô! Bên đồn cảnh sát trấn X gọi điện thoại đến …”, một cảnh viên vội vã chạy đến báo cáo với Tô Tử Khiêm: “Bên đó thông báo hung thủ giết Trương Xảo Linh đứng ra tự thú.”
“Cái gì???’, Tô Tử Khiêm sững người, lập tức bước nhanh đến.
Lâm Duẫn Nhi cũng muốn tìm hiểu hư thực … Vụ án ấy vốn không có đầu mối, bây giờ lại xuất hiện hung thủ ở trấn X cách xa thành phố Giang mấy chục cây số?
Đang suy nghĩ đột nhiên nghe thấy âm thanh của Ngô Thế Huân: “Còn tưởng sẽ chịu được mấy ngày, ai ngờ nhanh như vậy đã chịu đựng không nổi.”
Lâm Duẫn Nhi quay người lại tròn mắt nhìn anh: “Anh đã làm gì?”
“Cùng hung thủ nói chuyện phiếm mà thôi.”
Mà thôi?
“Anh đã sớm biết hung thủ là ai?”, Lâm Duẫn Nhi nhướn mày nhìn anh, không tin tưởng những điều tai mình vừa nghe.
“Dĩ nhiên, chỉ cần động não một chút là biết.”
“Anh …”, Lâm Duẫn Nhi nghẹn họng: “Tại sao anh không nói sớm!”
Ngô Thế Huân tiến lên phía trước, chậm rãi nói: “Đừng để ý đến chi tiết này.”
“…”
“Câu này anh đọc được trên internet, cảm thấy rất thích hợp dùng trong những người chậm phản xạ, sức quan sát không đủ hoặc chưa đủ thông minh.”
Lâm Duẫn Nhi nào quan tâm anh học được câu này ở đâu, hay dùng vào thời điểm nào; ngay lúc này đây cô chỉ muốn biết: “Tại sao anh biết hung thủ? Lại có thể khiến ‘hắn’ đứng ra tự thú?” Nếu cô nhớ không lầm mấy ngày nay Ngô Thế Huân đều ở thành phố Giang, vậy làm sao có thể điều khiển một tên hung thủ ở trấn X ra đầu thú?
*
Sát hại Trương Xảo Linh chính là bạn học của cô ta kiêm bạn thân, Trần Hồng. Vì đố kị với Trương Xảo Linh, căm giận vì luôn bị Trương Xảo Linh nạt nộ, do đó cô ta nảy sinh sự thù hận. Nỗi hận đẩy lên đến đỉnh điểm khi Trương Xảo Linh chính là người đã cướp đi cơ hội thực tập tại bệnh viện thành phố Giang. Đây vốn dĩ là suất dành cho cô ta, không ngờ Trương Xảo Linh nhờ vào mối quan hệ của cha mẹ lấy mất. Cuối cùng, cô ta đành phải chịu sắp xếp thực tập tại trấn X.
“Cô ta chỉ là một con đàn bà gian xảo”, Trần Hồng mở miệng phê bình Trương Xảo Linh: “Cả ngày bày ra vẻ mặt giả nai, thánh thiện, kỳ thực tâm cơ không ai bằng. Biết tôi thích một người, cô ta giả bộ nói sẽ mở lời giúp tôi, rốt cục người con trai ấy trở thành bạn trai của cô ta, không lâu sau đó thì đá con người ta lăn. Lúc đó tôi ngu khờ không biết gì còn tưởng người đàn ông đó xấu xa, còn tới an ủi cô ta … Bây giờ suy nghĩ lại, chắc chắn khi ấy con đàn bà đê tiện đó cười thầm đắc ý …
Sau khi tôi tách ra thực tập ở thị trấn X, cô ta được ở lại thành phố Giang. Tôi cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều vì tôi biết gia đình nhà cô ta có mối quan hệ khá rộng, do vậy cô ta được thực tập ở bệnh viện lớn là đương nhiên, thời gian ấy chúng tôi vẫn còn giữ liên lạc. Mãi cho đến khi cô ta lại một lần nữa muốn cướp mất người yêu của tôi.
Thế nhưng, lần này cô ta không thành công. Ha ha ha … Kể từ bây giờ cô ta không còn có thể cướp bất cứ đồ vật nào của tôi nữa.” trên gương mặt xinh đẹp của Trần Hồng xuất hiện nụ cười bi thương.
“Cô ta kể với tôi cô ta quen được một anh chàng rất đẹp trai, nhất định phải theo đuổi cho bằng được”, Trần Hồng nhớ lại tình cảnh ngày hôm đó: “Cô ta đưa ra một bức ảnh chụp, tôi liếc mắt nhìn … Chính là bạn trai tôi! Dĩ nhiên tôi chẳng muốn tranh giành gì với cô ta, thế nhưng, chính anh ta đã tỏ tình với tôi, nói rằng rất thích tôi. Khi biết tôi và Trương Xảo Linh là bạn, anh ta cũng rất kinh ngạc, rồi anh kể với tôi rằng ‘Có việc anh không biết có nên nói với em hay không’. Không sai! Chính là chuyện Trương Xảo Linh theo đuổi anh ta. Anh ta than với tôi rằng rất khó chịu khi bị Trương Xảo Linh bám theo, biết cô ta là bạn tôi nên cũng không dám nói thêm những lời quá mức khó nghe …
Ngay buổi tối hôm đó tôi chạy đi tìm cô ta, nói với Trương Xảo Linh rằng ‘Người ấy là bạn trai của tớ’ … Không ngờ rằng, cô ta không những không từ bỏ mà còn lệnh cho tôi buông tha cho anh ta. Sau đó hai chúng tôi cãi nhau, một hồi sau thì tất cả sự thật đều bại lộ, cô ta nói những gì cô ta đã muốn nhất định phải có cho bằng được …
Trong cơn nóng giận tôi cầm con dao gọt trái cây đâm cô ta …”
‘Vở kịch người bạn thân phản bội’ khiến mọi người nghe không khỏi thổn thức …
“Sau khi đâm cô ta một dao, tôi liền chạy đi … Trong lòng run sợ, qua mấy ngày cũng không thấy cảnh sát đến tra hỏi. Mãi cho đến ba ngày trước, có người gọi điện thoại đến khuyên tôi nên đi tự thú.”
Người này … dĩ nhiên chính là Ngô Thế Huân.
“Từ trên người cô ta, tôi không nhìn thấy bất cứ những tố chất cơ bản của một người y tá … Vậy mà vẫn có thể được thực tập tại bệnh viện thành phố. Tôi lệnh cho người điều tra thành tích của cô ta tại trường, quả nhiên, học lực quá tệ, cứ theo đà này tra tiếp thì tra được Trần Hồng …”, Ngô Thế Huân tóm lược quá trình mình điều tra ra hung thủ.
Trong vòng một ngày, hung thủ của cả hai vụ án đều xuất hiện, khiến ai nấy đều phấn chấn, thế nhưng không một ai cảm thấy vui vẻ.
Nguyên nhân đơn giản, trong khẩu cung của Trần Hồng lại xuất hiện một người ‘Bạn trai’, tương tự như vụ án kia, là một người cực kỳ bí ẩn. Từ lời khai của Trần Hồng chỉ lấy được một số thông tin cơ bản của người ‘bạn trai’ này: rất đẹp trai, dịu dàng, biết chăm sóc …. Không còn gì khác.
Ngay lúc này đây, Ngô Thế Huân còn đưa thêm một thông tin khiến mọi người hoang mang.
“Paul Bostock ngay trong lần đầu tiên giết người, đã đâm năm nhát sau gát, hai nhát trên ngực, không có cưỡng bức, chỉ lưu lại một hình vẽ là ngôi sao năm cánh, nên được mệnh danh là Sát thủ sao năm cánh, khi bị bắt hắn khai nhận động cơ giết người là do nhìn thấy đối phương đi đôi giày màu đỏ …”
Miêu tả này khá giống với tình huống tại hiện trường của Trương Xảo Linh.
Tất cả mọi người đều nhớ rõ, hiện trường phòng ngủ của Trương Xảo Linh là chiếc đồng hồ sao năm cánh.
“Theo trình độ của Trần Hồng và Vương Hướng Chí có thể giải quyết hiện trường sạch sẽ như vậy sao?”, Ngô Thế Huân lạnh lùng nói: “Hai hiện trường đều được mô phỏng theo những án lệ giết người trong lịch sử.”
“Theo anh thì hiện trường của hai vụ này đều do cùng một người sắp đặt.” Tô Tử Khiêm lên tiếng hỏi.
“Không còn nghi ngờ!”
“Làm sao anh có thể khẳng định cùng một người gây ra?”, Tô Tử Khiêm tuy thừa nhận lý luận Ngô Thế Huân đưa ra, thế nhưng, anh ta hi vọng có thể một số chứng cứ thuyết phục hơn.
“Vụ án Trương Xảo Linh tôi có nhắc đến việc mất một đôi giày. Vụ án Lâm Ngọc thì mô phòng theo hung thủ Jerome, đặc biệt yêu thích giày phụ nữ, hắn trộm giày của nữ --- Tên sát nhân bóp cổ ở Boston chỉ ra tay với các phụ nữ lớn tuổi. Hắn thích trông thấy thi thể nằm phơi ngoài đường, sử dụng y phục của nạn nhân để siết chết …”
“Khoan đã … Đại thần!”, Tiểu Giang cảm giác tư duy Ngô Thế Huân quá nhanh, anh ta theo không kịp, “Vụ này có liên quan gì đến tên sát nhân bóp cổ ở Boston?”
“Tên sát nhân bóp cổ ở Boston, hắn ‘kí tên’ bằng chiếc nơ bướm đặt dưới cằm nạn nhân.”
Nơ bướm?!?
Lâm Duẫn Nhi nghĩ đến chiếc nơ bướm trôi nổi trong bồn tắm đặt thi thể, vị trí vừa khít là phía dưới cằm.
Vì lẽ đó, người bọn họ muốn tìm chính là kẻ biến thái thích đùa bỡn thi thể ư???
Mọi người lặng lẽ.
Theo như suy đoán của Ngô Thế Huân, người bị hại kế tiếp sẽ là một phụ nữ lớn tuổi, đồng thời có khả năng rất lớn là phơi thây ngoài đường.
Thế nhưng, hai ngày trôi qua, lại không phát sinh bất cứ vụ án nào.
Ngày hôm nay có buổi biểu diễn thời trang của Đường Túc. Đối với mấy show diễn đẳng cấp này Lâm Duẫn Nhi không có hứng thú, nhưng đây là người nhà của Ngô Thế Huân, còn tặng vé mời, cho nên chiều hôm đó cô và Ngô Thế Huân cùng nhau đến thành phố Tân.
Nhà hát mở cửa lớn, cô nhân viên tiếp tân dáng người uyển chuyển, trang điểm tinh xảo, nở nụ cười nhẹ nhàng chỉ dẫn khách vào bên trong hội trường.
Phía giữa đại sảnh là sân khấu hình chữ T, được trang trí bắt mắt, ánh sáng xanh vàng lấp lánh kết hợp với tiếng nhạc du dương, hết thảy đều như thông báo với các vị khách quý một bữa thịnh yến sắp bắt đầu.
“Ui!!!! Là cậu!!!”
Một tiếng thét vang lên khiến ai nấy đều tò mò quay đầu, xoay qua nhìn tiếng thét kinh ngạc vừa phát ra … Đó không phải là một trong hai nhà thiết kế thời trang đêm nay, Thi Thụy sao.
Thi Thụy và Đường Túc là hai nhân vật nổi tiếng trong làng thời trang thế giới. Cả hai người còn rất trẻ nhưng rất có tài, thiết kế những bộ y phục có màu sắc riêng và thu hút, hai người bọn họ lần này cùng nhau tổ chức show diễn thời trang trong nước khiến ai nấy đều rất quan tâm.
Đặc biệt nhất cử nhất động của hai người bọn họ đều được chú ý, giống như bây giờ, Thi Thụy đột nhiên xuất hiện, lại quay sang nhìn người đàn ông cao gầy anh tuấn với vẻ mặt đầy rạng rỡ.
“Không nghĩ đến cậu cũng có mặt ở đây”, Thi Thụy đi đến trước mặt Ngô Thế Huân, đôi mắt không che giấu sự tán thưởng anh: “Tốt quá! Thật sự làm tôi quá sức sung sướng.”
Xu hướng tình dục của Thi Thụy thế nào ai cũng rõ, do vậy khi anh ta nhiệt tình với một người đàn ông anh tuấn thì chẳng có gì ngạc nhiên.
Đối lập với sự niềm nở của Thi Thụy, Ngô Thế Huân vẻ mặt bình thản, quay sang hỏi Lâm Duẫn Nhi: “Em biết không?”
Lâm Duẫn Nhi quýnh quánh, người đàn ông chính xác đã ‘thanh lý’ Thi Thụy triệt để. Cô chưa kịp đáp lời đã nghe tiếng Thi Thụy vang lên: “Cậu quên rồi ư, ngay trước cửa rạp chiếu phim, tôi muốn cậu làm người mẫu cho tôi, đồng thời còn mời cậu tham gia buổi biểu diễn thời trang …”, Thi Thụy liếc nhìn hai người bọn họ tay trong tay: “Xem ra hai người đã tu thành chánh quả!”
Vẻ mặt anh ta đầy tiếc nuối, người đàn ông này quả thật rất hợp khẩu vị của anh ta, nhưng anh ta vẫn lịch sự dành một lời chúc mừng: “Chúc hai bạn hạnh phúc!”
“Cám ơn!”, Lâm Duẫn Nhi khẽ mỉm cười.
Thi Thụy rời đi chưa được bao lâu, Lâm Duẫn Nhi lại nghe được âm thanh của Đường Túc.
“Đúng là bảo bối vẫn là người có cách!”, Đường Túc ôm chầm Lâm Duẫn Nhi, nheo mắt nhìn Ngô Thế Huân: “Tên này trước đây tuyệt đối sẽ không có mặt ở những nơi như thế này.”
Ngô Thế Huân chẳng cảm thấy có lỗi với hành động của chính mình: “Một nơi chỉ toàn sự dối trá và giả tạo, tôi chẳng thấy có lý do gì để xuất hiện ở nơi này”, rồi anh đưa dẫn chứng cho Đường Túc, “Cần tôi đưa chị chứng cứ không? Cô gái mặc váy đen ở đằng kia có tình nhân bên ngoài, mà gã ấy thì còn khá nhỏ tuổi …”
“STOP! Ngô nhị!”, Đường Túc vội vàng bịt miệng Ngô Thế Huân, bản lĩnh của người em họ này làm sao cô ta không biết: “Em khóa miệng em vào đi!” Cô ta trừng mắt nhìn Ngô Thế Huân một cái rồi quay sang Lâm Duẫn Nhi: “Chị vào trong hậu trường sắp xếp một chút, lát nữa chị nói trợ lý đưa hai em đến phòng nghỉ.”
Một lát sau, trợ lý của Đường Túc tiến đến, Lâm Duẫn Nhi ngẩng đầu nhìn. Không hẹn mà gặp … là người quen.
“Chị Lâm Duẫn Nhi …”
Chu Tây cũng rất kinh ngạc, không ngờ có thể tình cờ gặp Lâm Duẫn Nhi ở đây. Chu Tây học chuyên ngành thiết kế thời trang, lần này tham show diễn của Thi Thụy và Đường Túc …. Cô ta khó khăn lắm mới nhận được một chân trợ lý, nghĩ trong lòng muốn tận dụng cơ hội này cố gắng biểu hiện thật tốt để được Đường Túc ghi nhận.
Do vậy, tất cả mọi việc dù chỉ là sai vặt, cô ta cũng không từ chối, để có thể tăng thêm thiện cảm với Đường Túc. Vừa nghe Đường Túc muốn nhờ người đưa hai vị khách quý đến phòng nghỉ, cô ta liền nhận lời ngay … Không ngờ khách quý của Đường Túc lại là Lâm Duẫn Nhi … và người đàn ông kỳ quái.
“Chị Lâm Duẫn Nhi! Anh Ngô Thế Huân!”, Ngô?  Lẽ nào người này có quan hệ với Đường Túc … Chu Tây thầm nghĩ.
Đường Túc nhíu mày: “Mọi người biết nhau ư?”
Chu Tây mau mắn đáp lời: “Đúng! Em biết chị Lâm Duẫn Nhi ạ!”
“Vậy thì tốt!”, Đường Túc, “Tiểu Chu thay tôi chiêu đãi hai người bọn họ.”
“Chị Túc yên tâm, mọi việc cứ giao cho em”, Chu Tây ước ao mình có cơ hội biểu hiện trước mặt Đường Túc, “Em nhất định sẽ chăm sóc thật tốt.”
Đường Túc rời đi, Chu Tây nở nụ cười tươi: “Chị Lâm Duẫn Nhi, em không ngờ chị biết chị Túc.”
Lâm Duẫn Nhi cười cười, không nhiều lời.
Chu Tây đưa hai người bọn họ đến phòng VIP.
Sau đó, cô ta lại chạy lăng xăng lo trà bánh, khiến Lâm Duẫn Nhi hơi khó chịu: “Tiểu Tây, để chị làm được.”
Chu Tây chần chừ một chút, kỳ thật cô ta cũng muốn đến cánh gà xem qua mọi người chuẩn bị: “Chị Lâm Duẫn Nhi … chị … Nếu có cơ hội chị có thể nói thêm lời giúp em với chị Đường Túc được không. Em rất muốn đi theo chị Đường Túc học tập.” Cô ta năn nỉ Lâm Duẫn Nhi.
Lâm Duẫn Nhi không biết trả lời thế nào, cô vốn dĩ không thích mấy chuyện đi cửa sau này, hơn nữa cô và Chu Tây cũng chẳng thân quen, tính đến hôm nay mới là lần thứ hai cô gặp cô ta.
Nếu Đường Túc là người thích dựa vào quan hệ thì chắc chắn không thể có được thành tựu như ngày hôm nay.
Vì vậy, lời cầu xin này của Chu Tây cô thật sự khó trả lời. Chưa kịp suy nghĩ cách giải quyết thì Ngô Thế Huân bên cạnh không hề khách sáo lên tiếng: “Có bản lĩnh tự mình giải quyết!”
Chu Tây không ngờ Ngô Thế Huân không nể mặt mũi mà từ chối thẳng thừng, nhất thời lúng túng không biết xử trí thế nào, đưa mắt nhìn Lâm Duẫn Nhi cầu viện, hi vọng Lâm Duẫn Nhi có thể nói giúp cô ta.
Ngô Thế Huân đưa mắt nhìn sang: “Không cần nhìn cô ấy, tôi không cho phép cô ấy làm chuyện đó!” Lâm Duẫn Nhi đã không muốn làm hoặc cảm thấy khó xử, anh nhất quyết sẽ không để cô nhúng tay vào.
Chu Tây ngượng chín mặt, viền mắt hoe đỏ: “… Em … Em ra phía hậu trường xem có thể hỗ trợ được gì không, lát nữa em quay lại.”
Chu Tây mím môi đi thẳng ra ngoài, trong lòng vừa ức vừa giận. Cô cho rằng vì Tô Tử Khiêm nên Lâm Duẫn Nhi mới không thích cô, nên mới không giúp đỡ… Nghĩ đến Tô Tử Khiêm, Chu Tây lại càng thấy khó chịu, cô ta biểu lộ tình cảm với Tô Tử Khiêm, vậy mà Tô Tử Khiêm chỉ đưa mắt nhìn cô ta rồi trả lời:
‘Có thể là do hành động của anh khiến em hiểu lầm, anh thật sự xin lỗi. Anh hi vọng em rõ ràng một chuyện, từ trước đến nay anh không hề có bất cứ tình cảm với em, trước đây đã không, sau này cũng không.’
Sau lần tỏ tình đó, Tô Tử Khiêm không đến thăm cô ta, bắt đầu duy trì khoảng cách, cho dù cô ta có chạy đến tìm anh ta, anh ta cũng có cách không gặp mặt cô ta quá lâu.
Chu Tây không cam lòng, cô ta cảm thấy mình trẻ hơn Lâm Duẫn Nhi, đẹp hơn Lâm Duẫn Nhi, tại sao Tô Tử Khiêm không thích cô ta?
Bây giờ, Lâm Duẫn Nhi xoay người, trở thành bạn của Đường Túc. Lâm Duẫn Nhi không đồng ý giúp cô ta cũng không sao, cô ta chỉ lo Lâm Duẫn Nhi ở bên cạnh Đường Túc nói năng lung tung chuyện xấu của cô ta, vậy thì gay go.
Còn cả người đàn ông tên Ngô Thế Huân nữa, xem ra không dễ đụng vào. Anh ấy cùng Lâm Duẫn Nhi có quan hệ thế nào? Ngô Thế Huân cùng Đường Túc có quan hệ gì???
Chu Tây vừa đi vừa suy nghĩ, vào trong phòng rửa tay, cô ta điều chỉnh lại tâm trạng, rửa mặt, chỉnh trang rồi mới ra ngoài, suy nghĩ xem lát nữa nói chuyện với Lâm Duẫn Nhi thế nào ….
Đang suy nghĩ đột nhiên điện thoại di động reo vang, có tin nhắn đến.
Cô ta rút điện thoại, nhìn màn ảnh, hơi kinh ngạc một chút, sau đó cất điện thoại vào túi xách bỏ đi theo hướng khác …
*
Mãi cho đến khi buổi biểu diễn bắt đầu cũng không thấy bóng dáng Chu Tây, Lâm Duẫn Nhi cũng không nghĩ nhiều, chỉ đơn giản nghĩ cô ta ở trong hậu trường.
“Hoan nghênh mọi người đến buổi trình diễn thời trang mùa Xuân của hai nhà thiết kế Đường Túc và Thi Thụy …” Người MC nói một tràng giới thiệu, tất cả mọi người đều tập trung chú ý trên sân khấu hình chữ T.
Trang phục của Thi Thụy lấy đề tài ‘Hoa chi xuân’, phong cách rực rỡ, dào dạt sắc xuân, khiến người xem như chìm đắm trong không gian hoa cỏ mùa xuân.
Còn Đường Túc lấy nét đặc sắc của Trung Quốc làm chủ đạo, trên bộ sườn xám thiết kế những hoa văn tinh tế, ẩn trong sự tươi sáng là nét e thẹn, ngây ngô, như nụ hoa chớm nở, chờ tay người hái.
Mỗi người một vẻ, một nét đặc sắc riêng. Lâm Duẫn Nhi tuy rằng không cảm thụ hết được sự kiều diễm của nó mang lại, thế nhưng từ thái độ và sự khen tặng của những người xung quanh đã cho cô biết buổi trình diễn này đã rất thành công.
Cuối cùng, Đường Túc và Thi Thụy cùng nhau tiến lên lễ đài đọc lời cám ơn, sau đó còn một bữa tiệc chúc mừng. Lâm Duẫn Nhi và Ngô Thế Huân không có ý định tham gia, nên quyết định đến chào Đường Túc về.
Hai người đi về phía hậu đài, nửa đường điện thoại Ngô Thế Huân vang lên.
Mắt Lâm Duẫn Nhi giật giật vài cái.
Gương mặt Ngô Thế Huân trầm xuống: “Có chuyện rồi!”
Lâm Duẫn Nhi bắt đầu lo lắng, một cảm giác bất an ập đến.
*
Phòng nghỉ của nhân viên sau sân khấu.
Chu Tây toàn thân chỉ mặc bộ đồ lót, mắt cá chân và cánh tay bị trói, miệng bị bịt lại, nằm bất tỉnh trên sàn, trên người đất cát vung vãi, xung quanh là những tấm hình chụp đều là của Chu Tây …
Người đầu tiên phát hiện ra Chu Tây là một người trợ lý khác của Đường Túc, sau khi anh ta phát hiện thì ngay lập tức thông báo cho Đường Túc.
Đường Túc bàn giao cho người trợ lý trông coi hiện trường, không cho phép ai đến gần, còn cô ta mau chóng gọi cho Ngô Thế Huân.
Lâm Duẫn Nhi và Ngô Thế Huân chạy tới cùng lúc với Đường Túc.
Chỉ cần nhìn sơ Ngô Thế Huân đã đoán ra được ‘Khuôn mẫu’ của vụ này.
“Tên sát nhân giả danh nhiếp ảnh gia Harvey Glatman.”
Lâm Duẫn Nhi không chú ý anh đang nói gì, ngay lập tức tiến lên kiểm tra tình hình của Chu Tây, hơi thở rất yếu, mạch đập bất ổn.
Cám ơn trời đất! Chỉ là hôn mê!
Lâm Duẫn Nhi: “Mau gọi xe cấp cứu!”
Đường Túc đã gọi 120 từ sớm, cho trợ lý ra ngoài cổng đợi sẵn, còn phía dư luận cô ta cũng đã chuẩn bị lời giải thích ứng phó: Một nhân viên làm việc quá sức nên té xỉu.
“Thiếu mất một phân đoạn!”, Ngô Thế Huân nhướn mày, ngẫm nghĩ một lúc, sau đó lấy điện thoại gọi cho Mạc Thông.
“Haizza! Hôm nay ngọn gió nào khiến cậu gọi điện thoại cho tôi …”
“Bên ông có một vụ án? Nạn nhân là phụ nữ trung niên, trên người có dấu vết gậy đánh trọng thương đả thương hoặc vết dao đâm, cổ bị tất chân siết lại, thi thể phát hiện ở nơi công cộng, đồng thời trên người cũng có một tấm hình, bức ảnh chính là hình ảnh của bà ta …”
Không đợi Mạc Thông dứt lời, Ngô Thế Huân đã nói nguyên một tràng dài, một lúc lâu sau Mạc Thông mới tỉnh trí: “Cậu … cậu … Làm sao cậu biết???”
“Vậy là được rồi!”
“Cái gì được rồi?”, Mạc Thông mù mờ: “Ngô Thế Huân! Cậu đừng nói lấp lửng … Có phải cậu biết chuyện gì không …”
“Đưa thông tin vụ án đó qua cho tôi. Đúng rồi! Tiện thì kêu thêm mấy người lại đây!”, Ngô Thế Huân đọc địa chỉ cho ông ta.
“Làm gì?”, Mạc Thông vẫn chưa hiểu, vừa đưa tư liệu, lại còn muốn có người.
“Giữ cửa!”
“Cái gì!”, bắt cảnh sát giữ cửa cho cậu ấy??? Anh chàng này càng ngày càng quá đáng.
“Bên này phát sinh vụ án khác.”
“Sao cơ!!!”
“Đừng đi xe cảnh sát, cảnh sát phải mặc thường phục.”
Tu tu tu tu …
Mạc Thông trợn mắt, chưa kịp nói tiếng nào đã bị ngắt điện thoại, lẩm bẩm chửi vài tiếng nhưng không dám trễ nải, lập tức cho thủ hạ thay thường phục, đưa tư liệu đến.
Hai mươi phút sau Mạc Thông và cấp dưới đến nơi, Chu Tây đã được đưa lên xe cấp cứu, Lâm Duẫn Nhi đi cùng theo xe, còn Ngô Thế Huân ở lại.
“Chuyện này rốt cục là sao?”, Mạc Thông mù mờ.
Ngô Thế Huân không trả lời ông ta, nghiêm túc đọc tư liệu vụ án mô phỏng tên ‘Sát nhân bóp cổ ở Boston’. Căn cứ tư liệu, nạn nhân là La Mỹ Phụng, là chủ gia đình, mỗi tối bà đều đến quảng trường khiêu vũ. Tối hôm ấy bà đi bằng cửa sau và không thấy quay về, đến sáng hôm sau thi thể được phát hiện trên đường.
Theo kết quả của pháp y, nạn nhân bị siết chết, trên người có các vết thương do gậy đánh cùng vết đâm, tất cả đều là vết thương sau khi chết …
“Có chút ý nghĩa!”, Ngô Thế Huân nở nụ cười, gương mặt hưng phấn.
Mạc Thông: “Có ý gì? Tôi đã nó cậu đừng ra vẻ thần bí, cậu biết hung thủ là ai thì mau nói đi!” Mạc Thông cho rằng dằn vặt một người phụ nữ thành ra như vậy không biết hung thủ có thâm cừu đại hận đến mức nào, hoặc chính là có tâm lý biến thái.
Nếu là tâm lý biến thái, vậy chính là sở trường của Ngô Thế Huân.
“Mạc Thông! Đừng để những dấu vết bên ngoài đánh lừa phán đoán của ông, đây chỉ là vụ án giết người bình thường.”
“Bình thường?”
“Hung thủ chỉ là tình nhân của bà ta, điều tra trong đám bạn khiêu vũ.”
Nhóm bạn của La Mỹ Phụng thường tụ tập mỗi ngày, nữ có nam có, mỗi người đều có bạn nhảy cố định.
*
Phía bên Lâm Duẫn Nhi, cô đưa Chu Tây đến bệnh viện, rồi gọi điện thoại báo cho Tô Tử Khiêm tình hình bên này.
“A!!!!”, Chu Tây nằm trên giường rên khẽ một tiếng.
Lâm Duẫn Nhi trông thấy cô ta tỉnh dậy, liền tiến đến dò hỏi: “Sao rồi, còn chỗ nào cảm thấy khó chịu không?” Không ngờ khi Chu Tây nhìn thấy người cạnh giường là Lâm Duẫn Nhi đột nhiên hét lên: “Cứu mạng … Cứu mạng …”
“Chuyện gì!”, nghe thấy tiếng kêu la, Tô Tử Khiêm nhanh chóng đẩy cửa chạy vào.
Phản ứng của Chu Tây cũng khiến Lâm Duẫn Nhi giật mình.
Chu Tây nhìn thấy Tô Tử Khiêm như gặp được cứu tình: “Anh Tử Khiêm, cô ấy … cô ấy muốn hại em … Mau bắt cô ta …. Cô ấy muốn giết em…”
Đối mặt với lời buộc tội của Chu Tây, Lâm Duẫn Nhi chỉ còn cách nở nụ cười gượng gạo, đưa mắt ra hiệu với Tô Tử Khiêm, rồi bước ra ngoài, để Tô Tử Khiêm hỏi chuyện cô ta.
Ra khỏi phòng bệnh, Lâm Duẫn Nhi gọi cho Ngô Thế Huân.
“Alo!”
Đầu dây bên kia là giọng nam trầm ấm, khiến Lâm Duẫn Nhi cảm giác được sự ấm áp len lỏi trong tim.
*
Kết thúc cuộc trò chuyện với Ngô Thế Huân không lâu, Tô Tử Khiêm bước đến Lâm Duẫn Nhi, kể tất cả mọi tình huống cho cô.
Theo lời khai của Chu Tây: Cô ta nhận được tin nhắn của Lâm Duẫn Nhi nên đến nơi theo cuộc hẹn. Vừa bước vào trong, cổ cô ta bị siết chặt, trong phòng không sáng, nhìn mơ hồ thì trông thấy dáng người giống như Lâm Duẫn Nhi, sau đó cô ta rơi vào hôn mê.
Lâm Duẫn Nhi vốn dĩ chưa bao giờ nhắn tin cho Chu Tây, ngay cả số điện thoại của cô ta cô cũng không biết.
Tô Tử Khiêm dĩ nhiên tin Lâm Duẫn Nhi không làm chuyện này. Thế nhưng, lời khai của Chu Tây rất bất lợi với Lâm Duẫn Nhi.
Mà nơi đây là thành phố Tân, không phải thành phố Giang.
Sau khi lấy khẩu cung của Chu Tây, Lâm Duẫn Nhi trở thành nghi phạm duy nhất.
“Không thể là cô ấy, suốt buổi trình diễn cô ấy đều ở bên tôi, không rời đi!”
Ngay cả lời khai của Ngô Thế Huân không thể giúp Lâm Duẫn Nhi thoát khỏi hiềm nghi bởi vì thân phận của anh là ‘Bạn trai’ của Lâm Duẫn Nhi. Theo pháp luật quy định, chứng cứ từ người thân của nghi phạm có sức thuyết phục rất nhỏ, chỉ khi nào bên Sở Tư Pháp không tìm ra bất cứ manh mối có giá trị nào mới có thể tiếp nhận những thông tin ấy, người thân thuộc bao gồm luôn cả bạn trai/bạn gái.
Cho dù anh có là Ngô Thế Huân cũng không thể làm trái quy định pháp luật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top