Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 92 (V28): TÁC CHIẾN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cứ như thế, bên trong căn nhà chỉ còn nghe thấy âm thanh phát ra từ bộ phim truyền hình.
Sau đó Ngô Thế Huân đứng dậy rót nước cho hai người, đưa cho cô một ly.
“A! Cám ơn …”, Lâm Duẫn Nhi lấy tay nhận ly nước, đôi mắt hướng lên nhìn anh, “Anh làm gì vậy …”
“Em không cảm thấy hơi nóng ư?”
Ngô Thế Huân vừa nói vừa lấy tay cởi nút áo.
Nóng?
Lâm Duẫn Nhi nghe anh nói thế, đột nhiên cũng có cảm giác trời nóng thật: “Hic! Hình như vậy!”, cô nâng cao ly nước, uống một hớp, sau đó tiếp tục quay đầu nhìn màn ảnh nhưng thật ra trong đầu cô lúc này chỉ toàn là hình ảnh chiếc áo sộc sệch kia của anh.
Ngô Thế Huân hết sức hài lòng với biểu hiện của Lâm Duẫn Nhi. Hai mắt mở lớn, hơi thở gấp … Tất cả những điều này cho thấy rõ ràng cô đã bị anh ảnh hưởng. Thuận mắt nhìn lướt qua người đàn ông tóc xoăn trên màn ảnh, đắc ý. Bây giờ sức hấp dẫn của anh đã hơn hẳn người đàn ông vớ vẩn đó.
Cô vẫn xem tivi nhưng rõ ràng chỉ cần có một động tác nhỏ, là cô có phản ứng, giống như phản xạ có điều kiện. Và anh chính là ‘Điều kiện’.
Lâm Duẫn Nhi cảm thấy toàn bộ nhiệt độ quanh cô đột ngột tăng cao.
Thật sự rất nóng.
“Em cũng nóng?”, Ngô Thế Huân ra giọng săn sóc, “Có cần phải cởi mấy nút áo ra không?”
Lâm Duẫn Nhi: “…”
Từ sau khi hai người thiết lập quan hệ, anh chưa bao giờ che giấu việc bản thân muốn tiến thêm một bước nữa sau quá trình hôn môi và ôm ấp.
Không phải sức phòng ngự của cô yếu, mà là do sức công kích của tên Ngô Thế Huân này quá mạnh. Anh liên tục thể nghiệm lên người cô lời anh đã từng hứa: Sau này nhất định sẽ càng ngày càng tốt hơn. Cố gắng hoàn thiện kỹ thuật hôn môi, càng ngày càng điêu luyện.
Và kết quả anh đã nghiên cứu thành công.
Mỗi một nụ hôn là những cảm xúc hoàn toàn khác nhau.
Cô không biết kỹ xảo người khác hôn thì thế nào. Thế nhưng cô tin chắc nếu cứ cái đà này không chừng anh sẽ được phong tặng danh hiệu ‘Chuyên gia hôn môi’.
A ….
Chờ chút.
Cảnh vật đột nhiên chao đảo, một giây sau, Lâm Duẫn Nhi phát hiện mình đã nằm gọn trong lồng ngực anh.
“Anh đồng ý thỏa mãn tất cả mọi yêu cầu của em, người phụ nữ của anh!”, đôi mắt anh sáng như ngọn đuốc, giọng nói tràn ngập sự mê hoặc, giơ tay vén tóc cô ra phía sau, động tác cực kỳ ôn nhu: “Không cần suy nghĩ, em hoàn toàn có thể biến nó thành hành động!”
Giọng anh trầm thấp, dường như muốn động viên cô.
Lâm Duẫn Nhi xấu hổ, người đàn ông này một lần nữa đọc thấu tâm tư của cô. Đáng ghét!!!
“Lâm Duẫn Nhi! Anh vừa nghĩ ra được cách hôn mới!”
Đôi mắt Ngô Thế Huân nóng rực, đối với công việc nghiên cứu này anh cực kỳ nôn nóng.
“Kỹ … xảo … mới!”, Lâm Duẫn Nhi nuốt nước miếng cái ực.
Cô không thể không thừa nhận trong lòng mình cảm thấy … chờ mong.
Khốn khiếp mà! Người đàn ông này chính là độc dược, là ma túy. Và cô chính là kẻ bị hại.
Cô nhìn người đàn ông trước mắt, khẽ hé đôi môi đỏ mọng: “Đến đây đi!”
Khoan đã … cô vừa nói gì vậy?
Chờ đến khi ý thức được cô đã nói gì thì đôi môi anh áp xuống.
Tim đập rất nhanh, lồng ngực kề sát.
Trên môi lan toả cảm xúc mềm mại, ấm áp. Sự thân mật này khiến anh động lòng, cũng khiến cô quên đi tất cả.
Hưởng thụ!
Anh chưa bao giờ trải qua cảm giác hưởng thụ như thế này, cảm giác mà trước đây anh chưa từng xuất hiện.

Thời gian ấm áp kết thúc.
Anh đột nhiên mở miệng, từ trên môi cô trượt xuống cần cổ, cắn một cái, không mạnh nhưng đủ lưu lại dấu ấn.
Đột nhiên nhói đau một cái, Lâm Duẫn Nhi rên khẽ, sau đó cảm nhận môi lưỡi anh đang náo loạn ở cổ cô: mút vào, liếm láp, da thịt va chạm, sản sinh một cảm giác chính bản thân cô không thể khống chế phát ra những tiếng ‘ưm ưm’, ngón tay nắm chặt tóc anh, muốn đẩy ra nhưng lại không nỡ.
Trong lòng tràn ngập cảm xúc trái ngược.
Anh thành công lưu lại dấu vết của riêng anh. Vị trí này vô cùng bắt mắt.

“Quá đẹp!”, anh kề miệng sát vành tai cô, nhẹ nhàng nói: “Em cảm thấy thế nào?”
Lâm Duẫn Nhi tựa người vào anh, toàn thân nóng rực, nóng như có ngọn lửa thiêu đốt cô. Lâm Duẫn Nhi nhìn anh, nếu không đưa ra đáp án, chắc chắn anh sẽ không bỏ qua: “Bay bổng!”
Cô thành thật nói lên cảm thụ của chính mình … bởi cô biết có giấu anh cũng nhìn ra.
“Tại sao!” Thêm một lần nữa bị cự tuyệt.
Lâm Duẫn Nhi có chút ngượng ngùng: “Nhanh … Nhanh quá!”
Tuy đã xác định mối quan hệ với anh, thế nhưng dưới con mắt của cô ‘Tình dục’ là một hành vi cực kỳ thân mật, còn gần gũi hơn là âu yếm, là hành vi không hề có sự che đậy giữa người đàn ông và người phụ nữ.
Nhanh?
“Không sao! Anh sẽ chậm một chút!”. Về vấn đề tốc độ, anh tin mình có khả năng khống chế.
Ánh mắt trong vắt, sâu hun hút, giọng nói khàn khàn.
Hiển nhiên … người đàn ông này lý giải từ ‘Quá nhanh’ theo ý nghĩa khác.
“Ai nói với anh là chuyện đó …” … Sắc lang!
“Thật không làm?”
Gương mặt cô nóng hổi, lắc đầu một cái.
Ngô Thế Huân chôn mặt vào hõm cổ Lâm Duẫn Nhi, một lúc lâu sau mới đứng thẳng người, hét lớn: “Anh đi tắm!”, còn nhấn mạnh, “Phải tắm nước lạnh!”
Lâm Duẫn Nhi mặt đỏ như gấc, sau khi anh rời đi, nhanh chóng tắt tivi chạy vù về phòng của mình, cảm thấy toàn thân như bốc khói, cuối cùng không chịu đựng nổi … đành phải vào phòng tắm dội nước.
Vừa ra ngoài phát hiện Ngô Thế Huân mặc áo ngủ ngồi trên giường cô, đắp chăn kín mít.
Cô chỉ quấn độc chiếc khăn tắm, cứng đờ người: “Ngô Thế Huân?!!”
Trong giây phút ấy, bản thân cô còn nghĩ mình đi nhầm phòng.
Anh ngẩng đầu: “Tắm xong!!!”, ngữ khí rất tự nhiên … giống như việc anh xuất hiện trên giường cô là chuyện rất bình thường.
“Ngô Thế Huân! Sao anh nằm lên giường em rồi!”
“Lâm Duẫn Nhi!”, anh bình thản giải thích: “Anh là bạn trai của em! Là bạn trai phải có trách nhiệm bảo vệ bạn gái!”, anh ngừng một chút rồi nói tiếp: “Mặc kệ em tỉnh giấc hay ngủ say!”, sau đó vỗ vỗ tay lên giường, mời cô nằm lên chính chiếc giường của mình: “Đến đây!”
Lâm Duẫn Nhi muốn nói gì đó.
Ngô Thế Huân nhanh hơn cô một bước: “Em lại muốn cự tuyệt sao???”
Từ ngữ này quả thật quá chính xác, thành công khiến nội tâm cô dâng lên cảm giác áy náy … ‘Vừa rồi mới từ chối anh’. So với yêu cầu trước đó thì yêu cầu này … Thôi coi như lùi một bước vậy.
Lâm Duẫn Nhi há miệng nhưng không phát ra được tiếng nào.
“Yên tâm! Anh sẽ không làm gì em!”, Ngô Thế Huân hứa, “Anh chỉ … muốn ôm em ngủ, chỉ muốn là người đầu tiên em trông thấy sau khi thức giấc. Nằm bên cạnh anh, nhất định em sẽ ngủ ngon.”
“Tại sao?”
“Em sợ lạnh, chăn điện thì không tốt, nó khiến cơ thể dễ bị mất nước do tiếp xúc với bề mặt quá nóng”, anh chỉ vào chiếc chăn điện bị quăng sang một bên: “Còn anh, chính là người có thể cung cấp cho em một nhiệt độ thích hợp nhất, anh là một người bạn trai đầy trách nhiệm!”, anh nhấn mạnh việc cùng cô ngủ là trách nhiệm của anh.
Gương mặt Lâm Duẫn Nhi nong nóng. Lời anh nói quá có lý, cô đâu còn cách nào phản bác.
Cuối cùng, Lâm Duẫn Nhi lấy áo ngủ đi vào phòng tắm mặc vào, trở lại giường, nằm xuống.
“Em có thể ngủ không cần mặc quần áo, có anh bên cạnh, sẽ rất ấm.”
“… Biến ngay!”, Lâm Duẫn Nhi hờn dỗi lườm anh một cái, cuộn người vào trong chăn.
Ngô Thế Huân nở nụ cười, hôn nhẹ lên môi cô: “Ngủ ngon!”
“Ngủ ngon!”
Sau đó cô được kéo vào trong lồng ngực ấm áp.
Cánh tay người đàn ông nhẹ nhàng đặt lên eo cô, không chặt không lỏng, cảm giác ấm áp tràn ngập.
Từ từ cô rơi vào giấc ngủ say.
Trong bóng tối, Ngô Thế Huân từ từ mở mắt, nghe tiếng Lâm Duẫn Nhi hít thở đều đều, khóe miệng khẽ cong, nhẹ nhàng cẩn thận hôn lên đỉnh đầu cô một cái.
Kế hoạch ‘Lùi một bước, tiến ba bước’ … Thành công!
Vốn dĩ mục đích của anh hôm nay không phải lên giường mà là … vào phòng. Chỉ có điều dùng suy nghĩ xấu xa của mình để dời sự chú ý của cô.

Ngày hôm sau, khi Lâm Duẫn Nhi tỉnh lại, cảm giác nhiệt độ trong phòng rất cao.
Sau đó cô phát hiện máy sưởi được mở từ lúc nào, mở nhiệt độ rất cao
Cô nhanh chóng liên tưởng đến câu hôm qua Ngô Thế Huân nói ‘Trời nóng, cởi quần áo!’
Khốn khiếp! Lại dùng sắc dụ cô!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top