Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

YoonA phẩy tay một cách phóng khoáng: "Chị không để ý chuyện vụn vặt ấy đâu."

Mặt SooJung xám xịt: "Có ai như chị không? Để tình địch cướp công trắng trợn..."

"Nào!" YoonA bật dậy, lập tức ngắt lời: "Tình địch gì chứ, đừng dùng từ đó, chị không có ý định tranh giành đâu."

Nhàn nhã vuốt ve mấy lọn tóc xoăn sóng trên vai, SooJung làm như vô tình đáp: "Thứ mình muốn sẽ không tự nhiên rơi vào tay mình, phải phấn đấu giành giật mới có cơ hội. Đây là cuộc sống, không phải truyện cổ tích màu hường đâu bà thím của tôi ơi..."

YoonA nghe vậy thì hơi phân vân, song tư tưởng vẫn vô cùng nhất quán: "Vì tranh giành đàn ông mà không từ thủ đoạn, phụ nữ như vậy thật mất mặt." Còn chưa kể khoảng cách tuổi tác giữa hai người, vấn đề luôn khiến cô ái ngại nhất.

SooJung đưa tay đỡ trán, cảm thấy hết cách cứu vãn: "Không phải ý đó! Em chỉ muốn chị thể hiện những mặt tốt nhất của mình trước mặt anh ta một cách tự nhiên, đừng lố bịch là được."

Đã trải qua hai mươi sáu năm tồn tại trên đời, nay vẫn phải ngồi nghe giảng giải tình trường từ cô em gái ít tuổi hơn mình, còn đâu là thể diện? Ít nhất ngay lúc này, Im YoonA không muốn chủ động, thứ cô thực sự cần là tình cảm hình thành một cách tự nhiên nhất.

"Nghĩ kĩ lại, có lẽ đó chỉ là cảm xúc thoáng qua thôi. Bản năng chị đã vậy, dễ rung động nhưng cũng dễ nguội lòng. Em biết tính chị mà." YoonA gật gù tự nói với bản thân.

SooJung chán ghét quay phắt đi, lạnh nhạt buông câu cuối: "Chị sẽ sớm nghe thấy một vài âm thanh thú vị đấy."

YoonA ngơ ngẩn nhìn cô nàng mất hút sau cánh cửa, cho dù vắt óc suy nghĩ cũng không thể hiểu lời nói kia bóng gió điều gì.

Một đêm trằn trọc.

___

Ánh nắng trong vắt chiếu lấp loáng qua rèm cửa, đánh thức nàng công chúa đang say ngủ. Lúc cô ra khỏi giường đã là tám rưỡi sáng. Hiếm khi không có lịch trình, YoonA ngủ thả ga, thức dậy ở thời điểm này cũng là điều dễ hiểu. Cô lật đật đi vệ sinh cá nhân để kịp giờ hẹn với SooJung, cùng nhau mua nguyên liệu thực hành làm món lẩu ngàn lớp.

Ăn bận quần áo và chải chuốt đầu tóc gọn gàng, YoonA đeo túi ra khỏi phòng, ngay tức thì bị thu hút bởi mẩu giấy sặc sỡ dán trên cánh cửa: "Để em đi siêu thị cho, đồ sâu ngủ =="

Cô ngắm nghía bộ dạng trang nhã đứng đắn của mình trong gương, thật tốn công chuẩn bị, cô nên đọc mẩu giấy này sớm hơn mới phải. YoonA cởi bỏ T-shirt tombre và jeans rách gối, thay bằng bộ đồ dành cho người nội trợ mặc tại nhà hết sức đơn giản. Thoạt nhìn trông chúng khá "hai lúa" bởi họa tiết cây cỏ đan xen hoa lá, nhưng khi mặc vào lại không đem đến cảm giác gò bó, thoải mái hơn biết bao.

Cô bắt tay vào "công cuộc" thu gom rác thải sinh hoạt ở từng ngóc ngách trong nhà. Việc làm còn đương dở dang, SooJung đã trở về với hai túi thực phẩm đầy ắp.

"Chị ra nấu cùng em nha. Đây là lần đầu tiên em làm món này."

YoonA chưa hoàn thành công việc dọn nhà, nói vọng xuống từ tầng hai: "Xem tạm cuốn sổ tay chị đặt trên nóc lò vi sóng đi."

SooJung khẩn trương làm theo chỉ dẫn của cô. Lật từng trang từng trang, tất cả đều là thế giới mới đối với SooJung. YoonA sở hữu kĩ năng nội trợ ổn định như bây giờ, chắc chắn đã phải trau dồi rất nhiều. Từ trước tới nay cô luôn mong muốn được trở thành một người vợ tốt, một người mẹ đảm mà. Quả là dám nghĩ dám làm. SooJung tấm tắc khen ngợi trong lòng, rồi tự nhìn lại bản thân mình: vừa vụng về hậu đậu, vừa lười học hỏi chuyện bếp núc, thứ duy nhất khiến cô hứng thú là truy bắt tội phạm.

SooJung rửa sạch rau và thịt rồi lần lượt nghiên cứu kĩ từng bước.

"Lẩu ngàn lớp:

1. Bóc tách cải thảo, xếp lá vừng lên bề mặt từng lá cải thảo.

2. Đặt các lát thịt mỏng lên trên rau củ, tiếp đó là một lớp ngải cứu.

3. Sau khi thịt và rau củ xếp chồng lên nhau, thái thành miếng với kích thước vừa phải ( chiều dài khoảng một ngón tay trỏ)

4. Xếp lần lượt từng miếng vào nồi theo vòng tròn khép kín sao cho đầy nồi, cuối cùng trang trí bằng nấm mỡ, củ cải, cà rốt,... tùy sở thích.

5. Rải đều nước dùng tự chế xung quanh nồi. Liên tục đun cho đến khi chín."

Chà, còn tự chế nước dùng nữa chứ, đúng là con người yêu thích sự sáng tạo.

SooJung lớn tiếng, cốt để YoonA ở tầng trên nghe thấy: "Nước nấu lẩu chị cất đâu vậy?"

YoonA đương bước xuống từ cầu thang, hai tay xách túi đựng phế phẩm: "Trong tủ lạnh, lọ màu nâu đỏ." còn tốt bụng bổ sung: "Thực ra có thể thay nó bằng nước nấu cá hoặc tsuyu kết hợp rượu mirin (1).

___

(1) Nước chấm tsuyu và rượu mirin của Nhật Bản.

___

Nói rồi cô mau chóng đi ra cổng để phóng thích đống hổ lốn bốc mùi trên tay. Dù đã sang đông nhưng thời tiết vẫn tương đối dễ chịu, trời chưa đổ tuyết. Cô thầm nghĩ, trên đời chắc chẳng ai như mình: vừa đổ rác vừa ngắm cảnh. Ngay khi mở nắp thùng, YoonA gần như phát hoảng. Hai dáng hình quen thuộc chỉ đứng cách cô khoảng chừng mười mét. Thật đen đủi làm sao: Gặp người quen trong khoảnh khắc bản thân xuề xòa nhất...

Cô qua quýt quẳng hai túi rác vào thùng, cúi gằm mặt tính chuồn lẹ.

"YoonA!" SuHo không có ý định để cô tẩu thoát.

Các dây thần kinh trong đầu căng như chão, YoonA thực muốn đào một cái hố rồi chui xuống. Cô ngước mắt nhìn hai thanh niên trước mặt, đành phải phơi ra biểu cảm đầy ngạc nhiên: "Ồ, chào mấy đứa!"

Bấy giờ YoonA mới để ý tới chú cún nhỏ nằm thảnh thơi trong vòng tay SeHun. Nó thuộc giống chó Bichon, chiều cao xấp xỉ hai mươi lăm centimet, bộ lông trắng muốt tinh khôi, hai cặp mắt ướt át vô tội nhìn cô. YoonA nảy sinh ham muốn vuốt ve chú cún nhỏ, nhưng bàn tay vài giây trước vừa cầm túi rác đã bán đứng chủ nhân, cô đành ngần ngại giấu tay sau lưng. SuHo mỉm cười trìu mến, nhanh chân rảo bước tới gần YoonA, buột miệng nói: "Style của chị hôm nay giống bác nông dân quá nhỉ?"

Cô lập tức trừng mắt cảnh cáo, bộ quần áo của cô tuy rằng hơi sến súa thắm lụa nhưng cũng đâu nhất thiết phải ví von như vậy. SeHun chép miệng, ý tứ tiếp: "Sao anh lại so sánh một cách vô lý thế chứ?"

YoonA có chút cảm giác được bênh vực, thả lỏng cơ hàm, lại nghe anh nói thêm: "Trông giống thảm cỏ nhân tạo hơn mà."

...

SuHo phì cười, còn YoonA ngượng chín mặt. Cô bặm môi nhìn hai kẻ kia bằng ánh mắt dỗi hờn, chỉ muốn lao tới tẩn mỗi người một trận, nhưng vì bàn tay không được sạch sẽ, cô đành ngầm ngùi chịu đựng đả kích.

"Thôi mà, chúng em đùa thôi. Trang phục của chị rất đẹp, thật đấy!" Giọng điệu dỗ dành trẻ con của SeHun bỗng khiến lòng cô mềm như nước.

Hừ, luôn giở trò vừa đấm vừa xoa, đáng ghét làm sao! Cô bĩu môi tỏ ý không thèm quan tâm, chuyển sự chú ý tới bé cún trắng muốt như bông tuyết đầu mùa. SuHo nhận ra, không đợi cô hỏi mà thuận miệng lí giải: "SeHun đưa ViVi đi khám sức khỏe, sẵn tiện em tham gia cùng luôn."

YoonA vỡ lẽ, trước đây cô đã từng nghe loáng thoáng về thú cưng của SeHun, tới giờ mới được tận mắt chiêm ngưỡng. Quả là dễ thương như lời đồn, cô nghiêng đầu gọi chú cún một cách thân mật: "Em nhỏ bị bệnh gì sao?"

"Đều bởi sự chuyển giao thời tiết, cũng may ViVi chỉ bị cảm nhẹ thôi ạ." SeHun cúi đầu nhìn âu yếm cục bông trắng, còn ân cần xoa đầu nó, động tác tự nhiên mà dịu dàng.

Được SeHun thương yêu như vậy, ViVi hẳn là một chú cún đáng ghen tị. YoonA nhất thời giật mình với suy nghĩ của bản thân, cô đời nào lại đi so đo với động vật kia chứ? Quá mất phong độ, càng ngày càng không giống cô rồi.

Căn nhà của cô không nằm ngoài mặt đường, chỉ an vị ở trong ngõ hẻm, gọi là hẻm nhưng thực ra lối đi khá rộng rãi, bề ngang vừa vặn hai chiếc ô tô con đỗ tạm. Càng tiến sâu vào ngõ, càng xuất hiện nhiều nhánh đường, trong đó có một lối rẽ dẫn tới bệnh viện thú y. Nhưng theo trí nhớ của cô, còn có cách đi khác, tiết kiệm thời gian hơn nhiều.

"Sao hai đứa không lựa đường chính mà đi, định tập thể dục luôn hả?"

SuHo: "À, đường đó tắc lắm chị, dịp cuối tuần mà. Nên bọn em chịu khó chọn cách mất thì giờ hơn một chút."

YoonA gật gù tỏ ý đã hiểu. SooJung từ đâu đột ngột ló đầu qua cánh cổng, gây gián đoạn cuộc trò chuyện: "Chị, lỡ nấu nhiều quá rồi. Sợ hai người ăn không hết..."

Chưa kịp dứt lời, cô liền bị làm cho choáng ngợp bởi sự xuất hiện của SuHo và SeHun. Mắt SooJung sáng quắc như bóng đèn, hoạt bát khom người chào hỏi. Đối phương cởi mở đáp lời. Nhận được tín hiệu, SooJung thể hiện sự quảng cáo chuyên nghiệp như một nhân viên tiếp thị, dốc hết sức mời mọc khách hàng: "Không biết các anh đã ăn sáng chưa ạ? Bọn em lỡ tay nấu quá trời lẩu, e rằng bốn người ăn mới hết."

YoonA như bị sét đánh ngang tai, một tia bối rối xẹt qua trong nháy mắt: "A, sao vậy được, nếu không hợp khẩu vị hai đứa thì thật thất lễ."

"Nếu thế thì làm phiền mọi người quá." SeHun từ tốn ngắt lời, định bụng từ chối đề nghị của SooJung: "Tụi mình cũng đang chuẩn bị đi ăn ở ngoài rồi."

SooJung giả điếc, huých tay YoonA công kích: "Thất lễ gì mà thất lễ, không mời khách vào nhà mới là thất lễ đó chị."

YoonA bất lực cười trừ, cố gắng trao đổi ánh mắt với cô em láu cá kia: Muốn ăn đòn hả?

Mép SooJung khẽ cong lên nhu mì, dường như là thách thức: Tận dụng cơ hội đi chứ!

SuHo không có vẻ gì là nề hà, ngược lại còn sôi nổi hưởng ứng: "Chà, nghe nói tay nghề nấu nướng của chị rất cao, em cũng muốn thưởng thức một lần."

SeHun nhìn SuHo với ánh mắt không thể tin nổi, vô thức đưa tay chải chuốt bộ lông của ViVi. SuHo đã có ý như vậy, nếu không mời họ ăn thì chẳng khác nào đuổi khách, quá bất lịch sự. YoonA bó tay, dè dặt dẫn SuHo và SeHun vào nhà. Nhân lúc hai vị khách mải nhìn ngắm cảnh quan sân vườn, cô nhíu mày đau khổ với SooJung: Bữa nay có phải do chị nấu đâu, nhỡ hỏng thì sao đây?

SooJung giả mù, tung tăng hớn hở tiếp khách như thể đây chính là nhà mình. Sáng rực cả góc vườn là một cây phong cao lớn, tán lá chĩa ra như hàng vạn ngôi sao được mùa thu nhuốm màu đỏ au. Vài chiếc lìa cành nằm yên lặng dưới gốc cây, như thể đang lắng nghe tiếng chân người trên nền đất. SeHun bước đi bình tĩnh, nhìn bao quát khung cảnh một lượt, tầm mắt dừng lại trước cây phong ấy. Như ngọn đuốc đỏ rực ấm áp, dễ dàng hâm nónglòng người. Anh dời mắt tới bộ bàn ghế cẩm thạch đặt cạnh cây phong. Từng đường vân đá màu trà lượn sóng khép kín, đan xen chút sắc trắng ngà. Toàn bộ mặt bàn tựa như bông hoa mẫu đơn đại đóa nở rộ, quý phái sang trọng mà vẫn mang đậm hương vị thiên nhiên.

"Chỉ có hai người sống ở ngôi nhà này hả chị?" Dường như không có chủ định, anh thuận miệng hỏi, những ngón tay thon dài không ngừng âu yếm tấm lưng mềm mại của ViVi.

YoonA để ý từng cử chỉ của anh, cảm thấy rất ngưỡng mộ những người biết trân quý động vật. Cô thoải mái đáp: "Còn bố chị nữa, nhưng ông ấy hiện đang đi du lịch cùng câu lạc bộ leo núi."

Chỉ trong tích tắc, SeHun mỉm cười rất nhạt. Nụ cười có chút hờ hững này khiến YoonA không khỏi bồn chồn, tim cô nảy lên một nhịp. Những giọt nắng mỏng tang hắt qua gương mặt góc cạnh của anh. Tựa một cảnh quay chậm, luồng sáng đổ xuống bóng lưng thẳng tắp khiến anh mơ hồ như tỏa ra vầng hào quang ấm áp, thật giống chàng hoàng tử Phillip bước ra từ truyện tranh.

YoonA tự cho rằng bản thân đang làm quá, đang phóng đại mọi thứ lên, nhưng tâm tư không khỏi liên tưởng đến một câu hát. Là gì được nhỉ?

...

Giữa màn đêm bất tận,

Trong mòn mỏi đợi chờ,

Tựa ánh dương rạng rỡ,

Người rọi sáng tim em. (*)

...

Nửa giây ngắn ngủi sau đó, YoonA bừng tỉnh, bất giác cảm thấy buồn nôn, toàn thân nổi gai ốc. Cô ngày càng không thể hiểu nổi tư duy lệch lạc của bản thân, chỉ toàn tơ tưởng những chuyện thổ tả. Tự mình ngơ ngẩn, tự mình chối bỏ, một vòng tuần hoàn khép kín. Ôi chao! Sao mà phát bực. Cô khó nhọc thở hắt ra, tức giận chính mình.

Vào nhà, đôi bên đấu tranh cho hai luồng ý kiến. SuHo và SeHun đều muốn vào bếp phụ giúp một tay, nhưng YoonA nhất quyết không đồng ý, nằng nặc bắt hai người ngồi đợi tại phòng khách. Cô không thể tưởng tượng nổi biểu cảm của họ nếu chứng kiến bãi chiến trường do SooJung bày ra mỗi khi thực hành chuyện bếp núc.

Sau khi dọn dẹp căn bếp tươm tất, YoonA mới phần nào yên tâm. Nêm nếm lại gia vị một chút, giờ chỉ cần chờ lẩu chín là có thể ăn. SooJung hí hửng chạy ra ngoài, vốn để mời SuHo và SeHun vào "nhập tiệc". Chẳng được bao lâu, cô ta quay lại với khuôn mặt sửng sốt. YoonA còn chưa hết ngạc nhiên thì SooJung đã lôi cô đi xoành xoạch. Chỉ cách lưng sofa chưa đầy hai mét, YoonA lờ mờ nhận ra lý do mình bị kéo đến đây.

"Em cũng chưa biết tặng gì cho cô ấy trong dịp Giáng sinh sắp tới nữa." SeHun khẽ lắc đầu, phóng tầm mắt qua cửa sổ. Nơi đó đặt một chậu cây cẩm nhung cực kỳ bắt mắt. Viền lá xanh thẫm đan xen gân lá hình mạng trắng bong, đường nét sắc sảo.

YoonA bần thần đứng sau, không thể nhìn thấy phản ứng trên gương mặt anh.

SuHo tí tởn chọc ngón tay vào mạn sườn SeHun: "Tặng cho cô ấy tấm thân của chú đó."

Không chịu nổi cảm giác bị cù lét, SeHun lập tức nhích người ra xa. ViVi nằm ngoan ngoãn trên đùi anh cũng bị làm cho kinh động, ngỏm đầu sủa mấy tiếng. SeHun vội vàng vỗ về nó, ôm ấp cưng nựng báu vật của mình: "Ổn mà ViVi, ổn mà, không sao hết."

ViVi nguôi giận, rất biết nghe lời, nhanh chóng thả lỏng cơ thể. Quay sang SuHo, SeHun hắng giọng: "Chuyện tình cảm của em cả đấy! Anh cứ đùa giỡn hoài!"

SuHo cười khà một hơi đầy sảng khoái: "Hahaha. Sao lửa tình trong chú dễ trỗi dậy quá vậy? Cũng chỉ là một cuộc gọi cho sở cảnh sát, chẳng to tát đến mức làm chú động lòng chứ?"

"Đừng trêu em nữa mà." SeHun phụng phịu tỏ ý bất mãn.

Nín thở, YoonA không thể tiếp tục nghe những lời đó nữa. Tim cô hẫng một nhịp, mi mắt chớp chớp run rẩy, nắm lấy tay áo SooJung kéo trở lại bếp.

SooJung cũng im bặt không thốt lên tiếng nào, ngại ngùng đưa tay sờ gáy. Mặt YoonA trắng nhợt, bình thản như chưa có gì xảy ra, tập trung bày chén bát cho qua chuyện. Cô vừa so đũa vừa lạnh nhạt nói: "Họ có thể vào ăn được rồi."

SooJung bặm môi, khẽ gật đầu, không trực tiếp tới phòng khách mà gọi vọng ra: "Lẩu ngàn lớp đã xong rồi ạ!"

Hai người ngồi vào bàn ăn. SuHo vẫn cười cười cợt cợt, SeHun cố tình làm lơ giọng điệu khả ố kia, đặt ViVi nằm cạnh chân ghế, thắt một sợi dây dù vào chiếc vòng cổ của chú cún, đầu dây còn lại buộc vào thành ghế. Rất nhanh, YoonA khôi phục nét mặt tươi tắn hồng hào, hạ giọng nói: "Không cần phải làm vậy đâu, em cứ để ViVi thụ hưởng chút tự do."

SeHun cười xòa: "Không đâu ạ. ViVi sẽ có thể làm hỏng đồ đạc trong nhà chị."

Thấy SuHo hả hê mãi không thôi, SooJung giả bộ tò mò hỏi: "Có chuyện gì khiến anh vui vẻ sao ạ?"

"Á à, chả là SeHun đang hừng hực lửa tình với một cô gái. Chuyện tình đơn phương ấy à..." SuHo hưng phấn khơi mào.

Cách dùng từ thật là... SeHun lập tức trợn mắt, vội vã thanh minh: "Anh ấy nói nhảm đấy ạ."

SooJung tung hứng rất nhịp nhàng: "Ngại gì chứ! Ở trong căn phòng này đang có một chuyên gia mai mối, cậu có thể nhờ chị ấy." Nói rồi cô đánh mắt sang YoonA.

Sau cuộc làm quen sơ lược hồi nãy, SeHun biết được SooJung hơn mình hai tuổi và kém SuHo một tuổi. Anh linh hoạt thay đổi cách xưng hô: "Chị nói thật đấy ạ?"

"Đương nhiên." SooJung quả quyết, không quên đề cập đến Lee TaeGoon: "Bạn trai hiện tại của chị đây cũng là nhờ chuyên gia kia giới thiệu đấy."

___

(*) Lời bài hát "I will go to you like the first snow" do ca sĩ Ailee thể hiện. Phần này mình dịch theo ngữ cảnh để những câu đó có vần điệu hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top