Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chị YoonA, ở đây chị nhẹ nhất. Chị có thể tiến ra kia cạy cửa cabin không?"

YoonA hoàn toàn sững sờ trước đề nghị này.

"Chị YoonA, ngày kia EXO sẽ biểu diễn, anh SeHun và anh SuHo không thể gặp chấn thương được!" Giọng điệu cô ta khẩn khoản.

Dáng vẻ xa lạ của Jeon HaeBin ngày hôm nay khiến Oh SeHun không thể không có một cái nhìn khác về cô.

Đã đến nước này, YoonA không còn tâm trí nào để hiền dịu thục nữ được nữa, khảng khái đáp trả: "Liệu em có chắc nếu chị bước ra thì thang máy sẽ đứng yên không? Tất cả mọi người ở đây đều có thể sẽ bị ảnh hưởng chỉ bởi sự sơ suất của chị. Chị sẽ không mạo hiểm đâu."

"Như em đã nói rồi đấy, ở đây chị là người nhẹ nhất, nên trọng lượng..."

"Cạy cửa cabin sẽ làm hệ thống thang máy bị biến dạng về hình dáng, biến dạng về thông số kỹ thuật, gây nhiễu loạn quy trình sửa chữa của bộ phận cứu hộ. Nếu cạy được thì đã sao? Trong trường hợp bất trắc, thang máy rung chuyển, người bên trong không đứng vững sẽ bị hất văng ra ngoài khe hở, da thịt ma sát với hệ thống thang máy, cơ thể bị ép đến nát bươm. Anh nói như vậy, em vẫn muốn cạy cửa cabin chứ?"

SeHun ngắt lời HaeBin, giọng điều anh nhẹ nhàng ôn hòa nhưng ánh mắt đã sớm nguội lạnh.  

___

Một buổi tối, Jeon HaeBin canh giờ để xem EXO biểu diễn trên Show Music core. Quả thật SeHun đã mặc áo in chữ B.

Ngay khi chương trình kết thúc, cô nhận được tin nhắn từ anh: "Binnie, hôm nay ra ngoài đi. Anh sẽ đến đón em."

Được lắm! Sau sự cố thang máy hôm trước, cả hai cư xử với nhau như người xa lạ. Cô giận dỗi ra mặt, anh cũng chẳng dỗ dành. Oh SeHun hẳn là biết cô sẽ xem phần trình diễn và trang phục của anh trên sân khấu. Đây là cách người đàn ông này xin lỗi gián tiếp, vô cùng tế nhị và thuyết phục!

"Hôm qua em đã tới Hangaram Art Museum (1). Em cảm thấy đây là bức tranh pha màu đẹp nhất ở đó." HaeBin vươn người tới gần SeHun ở ghế lái, hai ngón tay thanh mảnh phóng to hình ảnh được chụp trong điện thoại lên: "Anh lướt sang trái mà xem dần dần, em còn nháy được nhiều tấm đẹp lắm!"  

___

(1) Bảo tàng nghệ thuật ở Seoul, Hàn Quốc.

___

Nói rồi cô bước xuống xe, không quên nở nụ cười tươi rói: "Cứ xem thong thả đi, em mua chút đồ, mười phút nữa quay lại."

Đúng là những bức tranh đặc sắc, nhưng từ trước tới nay SeHun không giỏi mỹ thuật cho lắm, càng không đủ khả năng để cảm thụ vẻ đẹp tiềm ẩn của nó.  

Lúc HaeBin trở về mới nhận ra anh đang nhiệt tình chơi game giải mật mã trên máy điện thoại cô. HaeBin tặc lưỡi phê bình, thoáng cảm thấy có gì đó không đúng. Cô cố vắt óc ra suy nghĩ. Game này yêu cầu người chơi căn cứ vào những con số và chữ cái để tìm ra bí mật được chôn giấu. Có gì kỳ lạ ở đây? Cô lắc đầu nguây nguẩy, lí trí nhất quyết mách bảo cô rằng có gì đó không đúng, nhưng HaeBin thực sự nghĩ mãi không ra. 

SeHun trả lại đồ cho cô, tiến vào chủ đề chính của buổi gặp mặt ngày hôm nay.

"Binnie này! Về chuyện mấy hôm trước trong thang máy, không bảo vệ được em, đó là lỗi của anh. Xin lỗi em!"

Cô bất đắc dĩ nhún vai: "Chỉ là những lúc như thế, em cứ nghĩ anh sẽ tìm được em dù là trong bóng tối. Cũng không trách anh được, khi ấy tất cả đều quay cuồng chao đảo, chúng ta đứng có khoảng cách, thứ duy nhất em bám vào cũng là tay vịn, chứ không phải tay anh."

Trong một vài khoảnh khắc quan trọng, không có người yêu ở bên cạnh để dựa vào, rất đau lòng. 

Rõ ràng là lời tha thứ, nhưng sao SeHun cảm giác cô đang giận dỗi thế nhỉ?   

Anh nói bằng giọng điệu ôn nhu nhất có thể: "Anh biết tình hình khi đó cực kỳ lộn xộn, nhưng sau này em hãy cố kiềm chế cảm xúc nhé, giận dữ không tốt cho sức khỏe." 

HaeBin khẽ "hừ" một tiếng, miệng lầm bầm: "Anh chê trách cũng phong phú thật đấy."

Phụ nữ sở hữu giác quan vô cùng nhạy bén. Dù đàn ông có cách diễn đạt khéo léo khôn ngoan cỡ nào đi chăng nữa, đều sẽ bị bóc trần bởi bộ móng sắc nhọn của phái đẹp.

"Cứ nói thẳng là sao lúc ấy em ghê gớm thế, đanh đá thế, đáng sợ thế đi! Anh nói vòng vo kiểu đó, em rất không thoải mái, cảm giác như bị mỉa mai vậy!"

SeHun căng thẳng nắm chặt vô lăng, kiên nhẫn giải thích: "Là vì anh không muốn nặng lời với em, sợ em không chịu nổi đả kích. Cuối cùng chúng ta sẽ cãi nhau."

Lòng HaeBin lập tức mềm như nước. Người đàn ông này quá đỗi dịu dàng! 

Mà trước đó cô đã chuẩn bị ngàn lời vạn lời để chất vấn anh. 

Tại sao khi cô nhờ người cạy cửa cabin, anh lại xổ cho cô một tràng kiến thức vật lý trước mắt tất cả bọn họ? Điều này khiến cô cảm thấy cực kỳ mất mặt, nói quá lên chút nữa chính là cảm thấy bị sỉ nhục. 

Khi thang máy được xử lí, cô lập tức lao như điên tới nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo, cứ nghĩ anh sẽ vội vàng đuổi theo vì lo lắng. Nhưng anh đã không làm thế, thậm chí còn bắt xe về trước. Đó không phải quá mức vô tình sao?

Ti tỉ dấu hỏi hằn sâu trong trí óc Jeon HaeBin mấy phút trước, giờ đây chỉ vì một câu nói mà tan vào hư không: "Là vì anh không muốn nặng lời với em, sợ em không chịu nổi đả kích. Cuối cùng chúng ta sẽ cãi nhau."

Nhưng cô không hề hay biết, cả núi thắc mắc chồng chất trong lòng SeHun cũng đàn bị anh nén lại.

Mỗi người nhường nhịn đối phương một chút, như vậy sẽ không xảy ra đổ vỡ. 

___

YoonA rít một hớp sữa dê, âm thanh xì xà xì xụp. Bộ dạng hiện tại của cô chẳng khác nào một chú cún con háu đói. Chú cún nọ kiên nhẫn đứng đợi thang máy. Cuối cùng cánh cửa cũng mở ra, như một cảnh quay chậm. Lại là Oh SeHun.

Một tay ung dung đút túi quần, tay kia đưa lên nghe điện thoại, dáng điệu thong dong đường hoàng như tầng lớp quý tộc thời xưa. Hôm nay anh mặc chiếc áo sơ mi trắng phau nhẵn mịn, chẳng hề có một vệt ố hay nếp nhăn nào, hai chiếc khuy cài gần cổ mở ra hờ hững, không biết vô tình hay hữu ý mà lấp ló hàng xương quai xanh đầy mê hoặc. Chiếc quần âu đen tuyền được là lượt phẳng phiu càng tôn lên cặp chân dài miên man của anh. Đôi giày da bóng loáng, tưởng như soi gương được. Như hư như thực, SeHun tỏa ra một luồng sáng đến chói mắt, khí chất không thể coi thường.

Người ta nói chẳng sai, đàn ông quyến rũ nhất khi khoác trên mình chiếc áo sơ mi trắng.

Mái tóc đen nhánh được vuốt sáp óng mượt, vài sợi lười nhác rủ xuống vầng trán tuấn tú. YoonA thực tò mò không biết idol nam nói chung có thường xuyên sử dụng mỹ phẩm chăm sóc gương mặt không, chứ làn da của SeHun thật sự không đùa được, mịn màng như lụa, vừa nhìn chỉ muốn chạm vào. Vết sẹo nhỏ mờ mờ trên một bên má anh nhìn xa sẽ chẳng ai thấy rõ, nhưng nhìn cận cảnh mới phát hiện ra chân lý: dù có nó hay không, sức hấp dẫn của Oh SeHun cũng chẳng hề giảm sút.

Ấn đường anh hơi nhíu lại, tạo cảm giác lạnh lùng xa cách cho người đối diện. YoonA dè dặt bước vào thang máy, không muốn phiền anh nghe điện thoại nên chỉ giơ tay lên vẫy chào thân thiện. SeHun nhận ra tiền bối, lễ phép bỏ tay khỏi túi quần, hơi cúi đầu với cô.

Lần gặp mặt này khiến YoonA không khỏi ngại ngừng bởi sự cố hôm trước.

Khi ấy, bộ phận cứu hộ hoàn thành việc sửa chữa, ngay lúc cửa thang máy mở ra, SuHo ôm vai Aera chạy ra ngoài như tên lửa. Jeon HaeBin cũng bịt miệng lao đi với tốc độ ánh sáng. YoonA trái lại không giống họ, là vì vừa nãy may mắn được ai đỡ lấy mà an toàn đứng vững. Dáng vẻ SeHun hơi khẩn trương, YoonA khẽ chọc vào cánh tay anh. SeHun thấy thế lập tức xoay người hỏi: "Chị làm sao à?"

"À không, chỉ là muốn cảm ơn em chuyện vừa rồi." YoonA đột nhiên bẽn lẽn lạ kỳ.

SeHun "à" một tiếng như vỡ lẽ, mỉm cười lễ độ, không mang theo chút tình ý nào: "Nghe âm thanh giày cao gót vang lên, em nghĩ là của bạn gái em, nên liền thuận tay vươn đến. Một lúc sau thấy giọng cô ấy phát ra ở vị trí khác, em mới biết rằng mình nhận nhầm. Cũng chẳng biết chuyện đó có đáng để nhận lời cảm ơn của chị không..."

Ba vạch đen chạy qua đầu YoonA, cô đột nhiên cảm thấy... khá nhục? Hóa ra tất cả chỉ là cô tưởng bở, điều này thật đáng xấu hổ nhường nào!

Quan trọng hơn là, SeHun đã có bạn gái rồi, sự ảo tưởng ban nãy khiến cô tự chất đầy tội lỗi lên mình, mặt đỏ tía tai.

Biểu cảm của cô đơ như pho tượng cổ kính ngàn năm, thoáng chốc đã giãn ra, mỉm cười gượng gạo: "Ồ, thật ngại quá!"

Nhưng chưa đợi phản ứng từ cô, anh đã quay người rời đi. YoonA ôm trán tự chửi mắng bản thân. Hóa ra dáng vẻ Oh SeHun vội vã ban nãy chính là vì lo lắng cho cô bạn gái đang nôn mửa ngoài kia, vậy mà YoonA nỡ cản trở anh rồi nói mấy lời nhảm nhí vô vị này.

Im YoonA ngày hôm nay thực sự quan ngại sâu sắc về chỉ số EQ (2) của chính mình. Không khỏi thất vọng về bản thân, cô thở dài não nề.

___

(2) Chỉ số cảm xúc (emotional intelligence quotient - EQ) của mỗi cá nhân. Chỉ số này mô tả khả năng, năng lực, kỹ năng hay khả năng tự nhận thức để xác định, đánh giá và điều tiết cảm xúc của chính mỗi người, của người khác, của các nhóm cảm xúc.

___

SeHun không nhớ rõ HaeBin chạy theo hướng nào nên anh rẽ bừa sang phía bên trái để tìm cô. Tìm đến bảy phút cũng chả thấy đâu, vậy là đi nhầm đường rồi, HaeBin hẳn đã rẽ sang phải. SeHun lập tức quay lại, đi được một đoạn liền thấy cô đứng bên vỉa hè, chuẩn bị tiến vào một chiếc taxi với khuôn mặt mệt mỏi xen lẫn hậm hực. Cô mệt mỏi, anh có thể hiểu được. Nhưng lý do gì lại cáu giận chứ?

___

Trở về với thực tại, anh hiện có một mối quan tâm lớn hơn ở đầu dây bên kia, không hề ngó ngàng tới vị tiền bối thấp thỏm bên cạnh.

Sự ảo tưởng điên rồ của YoonA hôm trước khiến cô cực kỳ ngượng ngùng khi đối diện với SeHun, không biết có nên xin lỗi anh hay không?

"Tạm thời tôi đang ở công ty, chưa làm được việc đó ngay."

"..."

"Khoan đã, cậu cứ nói sơ sơ một chút đi!"

"..."

"Được, vậy hãy gửi chúng qua tin nhắn cho tôi."

"..."

"Ok!"

SeHun dường như rất nghiêm túc với chủ đề người kia trình bày. Anh tắt điện thoại rồi đút vào túi, cảm thấy không khí hơi bất thường nên nhẹ nhàng bắt chuyện: "Dù thang máy số ba đã được sửa chữa nhưng hầu hết mọi người vẫn né nó ra nhỉ?"

YoonA thoải mái hơn, tự nhiên đáp: "Đúng vậy, không phải chúng ta cũng đang né nó ra hay sao?"

Quả thật, cả hai người họ đều đang đi lên bằng thang máy số bốn.

SeHun đột nhiên nhạy cảm với hai từ "chúng ta" này. Thay vì dùng từ đó, cô có thể nói "chị và em" mà. Nhưng YoonA lại coi đó là điều hết sức bình thường, từ nào ngắn hơn thì nói thôi.

SeHun quay đầu nhìn cô như nhìn một sinh vật lạ trong lồng kính. YoonA không để ý, vẫn đang cười tươi rạng rỡ tựa đóa hoa sen mùa hạ. Bất giác cảm nhận được ánh mắt "kỳ thị" nào đó đang chiếu về phía mình, cô xoay người sang, hơi nhíu mày: "Sao mà nhìn?"

Ting!

Cửa thang máy mở ra, anh khẽ nhếch mép: "Tại vì răng chị dính hành."

"..."

YoonA như bị đẩy ngã vào một hố phân động vật được ủ lâu ngày, tràn ngập hương sắc và mùi vị.

___

Ngày mai EXO sẽ phải lên sân khấu Music Bank biểu diễn, trang phục chữ cái y như ngày 4/4. Lần này, anh thực sự không muốn mặc chiếc áo kia nữa.

Hôm nay SeHun hẹn HaeBin tới quán cafe kín đáo mà họ thường lui tới. Cô không hiểu nổi thái độ kỳ lạ này của anh, mọi khi đều là anh tới đón cô, sao giờ đã trở thành cô đi xe riêng đến chỗ hẹn?

Cô miết lại váy áo gọn gàng rồi thong thả bước vào, thấy SeHun đã ngồi trong góc phòng từ lâu. Anh bình tĩnh nhâm nhi thưởng thức tách cafe trên tay, vẻ mặt khi nhận ra cô không hề ấm áp hơn chút nào, lạnh nhạt mà hung tàn.

HaeBin rùng mình ngồi xuống, đột nhiên căng thẳng. Phục vụ tiến đến, cô gọi một ly cocktail Bloody Mary, rất nhanh đã xuất hiện trên mặt bàn. HaeBin chậm rãi nhấp một ngụm, dấu son môi đỏ thẫm yêu kiều in trên vành ly trong suốt. 

"Anh có gì không vui à? Mặt mũi đằng đằng sát khí!"

SeHun thẳng thắn: "Đúng, cực kỳ không vui?"

Biết ngay mà, chuyện gì lại có thể khiến anh giận lây cả sang cô thế này? HaeBin vội xoa xoa mu bàn tay anh, dỗ dành bằng giọng điệu không thể ngọt ngào hơn được nữa: "Thôi nào, tâm sự với em thì sẽ..."

Lời mới nói được một nửa đã tắt ngấm. Anh rụt tay lại né tránh, như thể cô là một con vi khuẩn đáng sợ. Jeon HaeBin vô cùng bàng hoàng.

"Anh..."

"Vốn dĩ chẳng muốn nói những chuyện cũ. Nhưng tại sao khi thang máy gặp trục trặc, em có thể ích kỷ như vậy, đổ hết gánh nặng lên vai người khác?" Vẻ mặt anh nghiêm trọng.

HaeBin nắm tay thành quyền, khó chịu bặm môi: "Đã nói với nhau rằng sẽ không nhắc chuyện này nữa, anh đừng đột nhiên dở chứng như vậy!"

Sehun nheo mắt nghi hoặc: "Nhưng tự dưng nhớ lại, lúc đó em gần cửa cabin hơn, cân nặng cũng như tiền bối YoonA thôi, tại sao nhất định cứ phải là cô ấy cạy cửa?"

"Vì em biết anh không muốn em mạo hiểm, dù em xung phong làm việc đó thì anh cũng sẽ không cho phép, chẳng phải anh luôn sợ em bị thương à? Bởi vì em hiểu anh, và sợ anh sẽ chết ngạt ở đó, nên mới khuyên chị ấy cạy cửa!" HaeBin oan ức cùng cực, gằn giọng như sắp khóc, móng tay tưởng chừng ghim xuống mặt bàn.

SeHun không hề mềm lòng, nói năng rành rọt: "Đừng lấy mấy thứ đó ra làm cái cớ cho sự hèn nhát và ích kỷ của em. Tình hình nguy cấp như thế, anh đã nói không sợ mà em còn "sợ anh sẽ chết ngạt"? Em chỉ sợ bản thân mình bị thương thôi! Sinh mạng đều quý giá như nhau, không phân cao thấp, nhưng em lại đùn đẩy nguy hiểm cho YoonA! Chị ấy là tiền bối của anh, một người anh vô cùng tôn trọng. Nếu em hiểu anh, đáng nhẽ sẽ không đặt nhẹ tính mạng của chị ấy!"

HaeBin cắn răng, đập tay mạnh xuống mặt bàn: "Sự nông nổi nhất thời khi đó của em, em cứ nghĩ anh có thể thông cảm và bao dung. Bây giờ anh lôi nó ra để đay nghiến khích bác em? Lúc nguy cấp nhất em chỉ có thể suy nghĩ được đến thế thôi! Anh phải hiểu cho tâm trạng của em chứ?"

SeHun lắc đầu dứt khoát: "Khoảnh khắc bị dồn đến chân tường mới là lúc con người ta bộc lộ bản chất."

Jeon HaeBin bị câu nói này đâm một nhát đau thấu tim gan, giọng run run: "Ý anh... là nhân cách em có vấn đề?"

SeHun hoàn toàn nghiêm túc: "Không sai, trực giác anh mách bảo."

Từ đầu tới cuối anh không hề nổi nóng, chỉ điềm tĩnh lạnh nhạt, dường như đương kìm nén, nhưng lời nói thốt ra chẳng khác nào hàng vạn mũi gai sắc nhọn, châm chích từng tế bào đối phương: "Anh tin vào thứ trực giác phi logic đó? Quá sức nực cười! Oh SeHun, anh đang cãi nhau với bạn gái của mình chỉ vì một người phụ nữ khác đấy à?"

Mắt cô long lanh ánh nước trực trào, tủi thân và đau đớn. 

"Tôi đã chẳng còn coi cô là bạn gái nữa rồi, ngay khi phát hiện cô là quản trị viên của một group kín nào đó, chuyên bàn ra tán vào chuyện thiên hạ."

Jeon HaeBin sụp đổ. Quả nhiên, không nên để anh đụng vào điện thoại cô và chơi cái game giải mã chết tiệt kia!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top