Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Chuyện này liên quan gì tới Sở Sở……”

Giây tiếp theo, lời bà còn chưa kịp dứt, đã nhìn tới vị trí Ngô Thế Huân chỉ đến hiện lên hai chữ vô cùng quen thuộc.

Ngô Du Sở về nước không lâu, làm việc trong tòa soạn cũng đã hơn một năm, bút danh vần là thuận miệng mà lấy, lúc này nhìn tới quả thật nực cười.

Ngô Thế Huân chẳng cần giải thích nhiều, Thẩm Văn Hinh đã tự mình hiểu rõ.

Bà có chút đau đầu đè đè huyệt thái dương, quay đầu giải thích với Lâm Duẫn Nhi: "Tiểu Nhi, con bé Sở Sở này không hiểu chuyện, chắc chắn là không tìm được đề tài gì nên mới lấy anh nó ra cho đủ bài, trở về mẹ nhất định sẽ dạy dỗ nó thật tốt, con đừng để trong lòng, nhé!"

Thấy Lâm Duẫn Nhi ngoan ngoãn gật đầu, Thẩm Văn Hinh mới đưa ly trà lên nhấp nhẹ, bà lại đem chủ đề hướng sang người Ngô Thế Huân.

“Còn cả con nữa, con cũng nên thu liễm lại đi, Tiểu Nhi bận rộn như vậy vẫn kiên trì tuần nào cũng gọi điện thoại cho con, con không có việc gì thì nhất định phải ở bên con bé.”

Lâm Duẫn Nhi bị bà nói như vậy nháy mắt biến thành cô vợ tư xuân* khốn khổ phòng không gối chiếc đợi chồng trở về......

(*tư xuân: hay nghĩ về vấn đề xuân tình)

Cô hơi quay mặt sang bên, không còn mặt mũi nhìn Thẩm Văn Hinh.

Mà bên tay trái, tầm mắt người đàn ông cũng dừng trên người cô, cảm giác tồn tại mãnh liệt không thể ngó lơ.

Lâm Duẫn Nhi bị anh nhìn đến tê cả đầu, vừa ngẩng đầu qua, quả nhiên thấy Ngô Thế Huân đang nhướng mày ngó lại. Đôi mắt anh hơi híp lại, khẽ liếm khóe môi, động tác rất nhỏ, nhưng vừa nhìn lại có cảm giác đang cố ý dụ dỗ người ta.

Ánh mắt Ngô Thế Huân dừng lại trên người cô vài giây mới rời đi, anh cũng không vạch trần cô, mở miệng lại mang lại mang theo vài phần ý cười mờ ám: "Vâng!"

·

Thẩm Văn Hinh vừa lúc hay đang trong kì nghỉ phép, cũng đã lâu không gặp hai đứa nhỏ nên muốn ở lại một đêm rồi mới về.

Đều là phụ nữ, bà cùng Lâm Duẫn Nhi có không ít đề tài để buôn dưa.

Mãi đến hơn 10 giờ, bà hẹn Lâm Duẫn Nhi quay xong sẽ cùng đi dạo phố, lại nhìn thoáng qua Ngô Thế Huân đang xử lí công việc ở phía đối diện mới cầm tạp chí lên lầu giết thời gian.

Phòng khách thiếu mất quân chủ lực rất nhanh đã rơi vào trạng thái yên tĩnh.

Lâm Duẫn Nhi vừa lấy di động ra đã thấy tin tức Bạch Lộ gửi đến____

【 Nhi Nhi, ông xã nhà cậu rốt cục cũng rốt top 《 danh ưu 》 rồi 】

Bạch Lộ giống một tên ngốc, vội vàng làm người giải thích luôn:【 Lục Cận Thanh lấy sáu so năm, thành tích hai bên hòa nhau một ván! 】

Lâm Duẫn Nhi gõ nhanh một hàng chữ gửi qua.

【 không đến đài truyền hình làm phát thanh viên thật là thiệt thòi cho cậu rồi 】

Nói ngoáy chọc cười một trận, Bạch Lộ lại hỏi:【 Ngô tổng làm việc thế nào? 】

【 có ý gì? 】

【 kết hôn đã nửa năm rồi, còn giả bộ đoan trang với mình cái gì nữa! 】

Lâm Duẫn Nhi thật sự không hề giả bộ đoạn trang mà là thật sự muốn hỏi có được không.

Cô đã 24 tuổi rồi, ở thời đại này, khi mà mấy đứa học sinh tiểu học đều biết ngược cẩu*, nói ra không chừng còn bị bọn họ khinh bỉ. Dù sao cũng không phải chuyện vinh quang gì, cần gì phải giả bộ chứ.

(*cẩu độc thân: chó FA đó)

Lâm Duẫn Nhi hạ tay xuống, giương mắt liếc người đàn ông đang làm việc với chiếc notebook: 【 thật sự chưa làm. 】

Đàn ông khi nghiêm túc là đẹp trai nhất!

Không thể không thừa nhận, những lời này đặt trên người Ngô Thế Huân thật sự rất đúng.

Lâm Duẫn Nhi khẽ nuốt một ngụm nước miếng, vất vả lắm mới đem ánh mắt thu về được.

【 hai người phân giường ngủ sao? 】

【 không có. 】

Bạch Lộ bên kia cũng chẳng biết lí giải thế nào.

【 không cứng được? 】

【…… Mình không biết. 】

Hai lần chung chăn gối, lần nào cô cũng là người ngủ trước, Lâm Duẫn Nhi thật sự không biết.

Bạch Lộ cảm thấy bản thân đang đem đàn ra gảy tai trâu, cô cũng chẳng thèm giữ ý tứ, tỏ vẻ đồng cảm với cô bạn:【 vậy về sau sẽ vất vả chi tay phải của cậu rồi. 】

Thật ra Lâm Duẫn Nhi chẳng có nhu cầu lớn đối với vấn đề này. Cô khẽ liếm môi, cực kì phối hợp mà trả lời Bạch Lộ:【 không vất vả, còn có tay trái mà. 】

Vừa nhắn tin đi, cô giật thót nghe tiếng Ngô Thế Huân: " Lâm Duẫn Nhi?"

Lâm Duẫn Nhi trợt tay, suýt nữa ném điện thoại xuống đất.

Cô nâng mắ nhìn qua, Ngô Thế Huân không biết đã đặt notebook lên bàn trà từ lúc nào, hai chân anh bắt chéo, quần âu sẫm màu phẳng lì, mấy nút áo sơmi mở bung, tùy tiện, biếng nhác.

"Lại đây, cho em xem cái này!"

Lâm Duẫn Nhi mù mờ đứng dậy, lúc đi đến trước mặt anh, tầm mắt đảo qua màn hình notebook, còn chưa thấy rõ nội dung, tay đã bất ngờ bị người ta kéo lại.

Ngay sau đó, Lâm Duẫn Nhi đã ngã ngồi lên đùi Ngô Thế Huân, tư thế cực kì ái muội.

Vần đế Bạch Lộ mới nói vẫn bay nhảy trước mắt, ánh mắt Lâm Duẫn Nhi dừng trên người anh nửa giây, không kìm chế được mà hạ dần xuống dưới.

Ánh mắt Ngô Thế Huân cũng dõi theo xuống, cười như không không cười: "Có cần cởi ra cho em xem không?"

Mặt Lâm Duẫn Nhi nóng lên, quay đầu né tránh: "Em mới không cần"

Lâm Duẫn Nhi cực kì không thoải mái, hai chân cô chới với không chạm đất, mặc dù người cô nhỏ, nhưng bởi vì vấn đề tư thế nên cô không dám đem toàn bộ trọng lượng cơ thể đều đè lên người anh.

Dép lê trên chân cô trượt xuống, ngón chân co lại, đường cong cẳng chân hơi căng ra, lúc nói chuyện, giọng nói có hơi run run: " Ngô Thế Huân, anh cứ thả em xuống trước đã...."

Lời Lâm Duẫn Nhi còn chưa dứt, nụ hôn nóng bỏng của người đàn ông đã rơi xuống tai cô.

Dường như học viên y khoa đều hiểu rất rõ kết cấu cơ thể người, anh rất dễ dàng có thể tìm thấy điểm mẫn cảm trên người cô, dọc theo vành tai, nhẹ nhàng hôn xuống, khi nói chuyện lại phả luồng hơi nóng vào tai cô

"Kêu ông xã, anh sẽ thả em xuống!"

Nửa thân trên của Lâm Duẫn Nhi đều đã nhũn cả ra, khẽ cắn môi dưới, không chịu mở miệng.

"Ừm", Ngô Thế Huân sửa lại lời nói, "Vậy gọi ca ca. "

Cái tên biến thái này!

Làm gì có anh trai nào lại làm loại chuyện này với em gái chứ?

Lâm Duẫn Nhi: "Nếu anh muốn nghe, vậy đi bảo em gái anh gọi đi!"

Muốn nghe bao nhiêu liền được nghe bấy nhiêu.

Lâm Duẫn Nhi có thể nghe thấy tiếng yết hầu Ngô Thế Huân lên xuống, rất nhỏ, nhưng rất câu hồn. Tay anh mò vào trong vạt áo cô, mang theo vài phần dụ dỗ: "Em không phải muốn biết anh có cứng được không sao?"

Lâm Duẫn Nhi nheo mắt nhìn xuống, liền thấy cầm di động của mình, màn hình vẫn sáng, bên trên là toàn bộ cuộc buôn dưa của cô với Bạch Lộ.

Da đầu tê rần, Lâm Duẫn Nhi hận không thể đào cái lỗ mà chui vào.

Ngô Thế Huân tính tình lạnh nhạt, đối với phương diện yêu đương cũng vậy.

Lúc đầu, đám người Lục Cận Thanh khi xem A phiến* còn gọi anh, sau mấy lần phát hiện phụ nữ đối với Ngô Thế Huân còn chẳng quan trọng bằng đám chuột bạch kia. Lâu dần, mọi người đều tự động bỏ qua Ngô Thế Huân.

(*phim A)

Ngô Thế Huân vui vẻ được thanh tịnh.

Anh nhớ rõ lần đầu tiên bản thân có phản ứng với loại chuyện này là khi Lâm Duẫn Nhi gọi điện cho anh.

Hôm ấy, Lục Cận Thanh cũng ở đó.

Môn khoa học tự nhiên của Lâm Duẫn Nhi không được tốt lắm, hôm đó lại bị mắc ở một chỗ mãi không làm được, sốt ruột đến mức giọng nói đều biến thành nức nở

Cô nói: “ Ngô Thế Huân ca ca, em không làm được.”

Giọng anh gần như ngay lập tức tắc lại “Không sao, anh làm được.”

Lúc này, Lục Cận Thanh vốn dĩ đang chơi game, vừa nghe những lời này lập tức ngẩng đầu nhìn qua, vẻ mặt như thấy quỷ.

Lại cúi đầu nhìn thấy trước mặt Ngô Thế Huân chỉ có một đề đạo toán học.

Mẹ nó, cái tên biến thái này. Lục Cận Thanh nghĩ thầm.

Không cứng được với phụ nữ, kết quả lại đi cứng với một cái đề toán.

Khả năng nhẫn nhịn của Ngô Thế Huân không tồi, nhưng đó chỉ là trước kia thôi.

Chứ bây giờ, Ngô Thế Huân cảm thấy bản thân đang chuốc tội vào thân.

Ánh mắt Lâm Duẫn Nhi dịu dàng tựa hồ như có thể chảy ra nước đến nơi, ngây thơ, trong sáng, vô tội, càng như vậy, lại càng khiến anh muốn làm chuyện xấu với cô.

Bụng dưới căng lên, hô hấp anh nặng hơn một chút.

“ Lâm Duẫn Nhi ——”

Giọng đàn ông trầm thấp hơi khàn, gợi cảm quyến rũ.

Trái tim Lâm Duẫn Nhi như bị bông mềm bị người chọc vào một cái, rồi cùng nhau rơi xuống, bất chợt vang lên một giọng nữ: "Đúng rồi Tiểu Nhi, mẹ đột nhiên nhớ ra....."

Giọng nữ chợt khựng lại, "Mẹ cái gì cũng chưa nhớ ra, các con tiếp tục....:

Lâm Duẫn Nhi lập tức khôi phục tinh thần, đẩy Ngô Thế Huân ra nhảy xuống trên mặt đất, cô vuốt lại mấy sợi tóc bên tai, giấu đầu lòi đuôi: "Mẹ, mẹ đừng hiểu lầm......"

"Không có chuyện gì, mẹ tình nguyện hiểu lầm."

Thẩm Văn Hinh vừa nói xong lập tức đóng cửa lại.

Hành lang trên lầu đã chẳng còn bóng người.

Lâm Duẫn Nhi khẽ liếc mắt, lần thứ hai nhìn tới bộ vị nào đó trên người Ngô Thế Huân, sau đó lấy di động chạy tới một bên sô pha ngồi xuống.

Tim cô vẫn đang đập thình thịch, đầu ngón tay vẫn còn run run, cô nhắn cho Bạch Lộ: 【 Liễu Hạ Huệ. 】

【 làm sao vậy? 】

【 anh ấy ôm mình nửa ngày rồi vẫn không cứng. 】

【…… Yên Nhi đừng khóc, chúng ta còn có tay mà. 】

Vừa nhắn WeChat cho Lâm Duẫn Nhi vài phút, Bạch Lộ còn đặc biệt tri kỉ đặt cho cô một đơn hàng đồ dùng người lớn trên taobao.

·

Buổi chiều Lâm Duẫn Nhi diễn cảnh dưới mưa.

Tháng ba, xe chở nước không ngừng phun mưa nhân tạo lên người cô, táp vào người làm lạnh thấu xương.

Diễn xong, Lâm Duẫn Nhi cảm thấy một kim kia của Ngô Thế Huân đi tong rồi

Cô cầm khăn giấy hắt xì mấy cái liền, lại đúng lúc Thẩm Văn Hinh gọi điện thoại tới, cô bắt máy, không muốn hắt xì nữa nên liều mạng hít khí, lúc nói chuyện cứ đứt quãng không thuận.

Thẩm Văn Hinh lập tức hiểu nhầm: “Tiểu Nhi, cảnh quay này của bọn con cở mở thế sao……”

Bà gọi điện qua chính là muốn hỏi cô đã diễn xong chưa, Lâm Duẫn Nhi chào hỏi mọi người, sấy khô tóc, thay quần áo rồi mới dọn dẹp đồ đạc qua chỗ Thẩm Văn Hinh.

Tuy rằng đều là người Ngô gia, nhưng tin hot về Thẩm Văn Hinh sao sánh bằng Ngô Thế Huân, huống hồ, người Ngô gia đều không thích đời sống cá nhân bị soi mói, Thẩm Văn Hinh cũng chỉ như một người phụ nữ trung niên bình thường mà thôi nên chẳng có paparazzi theo đuôi.

Lâm Duẫn Nhi cùng bà đi dạo phố thì rất yên tâm, giả như xui xẻo bị ai nhìn thấy cũng đã có Thẩm Văn Hinh xử lí rồi.

Bởi vì sợ Thẩm Văn Hinh phát hiện điểm không đúng nên buổi chiều lúc ra khỏi cửa cô còn mang theo nhẫn cưới, đến khi vào trung tâm thương mại liền lấy ra đeo vào ngón áp út.

Cỡ nhẫn vừa vặn, vừa đeo vào, Lâm Duẫn Nhi lập tức cảm thấy thân phận của mình nháy mắt đã thay đổi.

Phụ nữ đi dạo phố, việc chính là mua mua mua. Gần nửa ngày sau, mãi đến hơn 7 giờ, hai người mới về nhà.

8h rưỡi Lâm Duẫn Nhi đã có sắp xếp, 8h01, Bạch Lộ đã gửi WeChat nhắc nhở cô

【  Nhi Nhi, đừng quên hôm nay cậu phải phát sóng trực tiếp a! 】

Sau khi nghỉ ngơi một chút, Lâm Duẫn Nhi vọt đi tắm nước ấm, đầu có chút choáng. Lúc trở ra đã gần đến thời gian hẹn live stream.

Trước đây, cô cũng đã live stream mấy lần, không nhiều lắm nhưng mỗi lần lượt xem đều không ít. Live stream so với làm nhân vật quần chúng còn hút fan hơn rất nhiều.

Lâm Duẫn Nhi lấy ly nước ấm, cách vài phút lại hắt xì một cái. Sau khi mở camera rồi cô mới chợt phát hiện còn chưa tháo nhẫn ra.

Cô đè đè ấn đường, phản ứng chậm nửa nhịp, vài phút sau mới đem nhẫn tháo xuống, tiện tay đeo lên ngón trỏ.

Ngón áp út so với ngón trỏ thì nhỏ hơn, để tránh lát nữa không tháo ra được, cô chỉ đeo ở đốt thứ hai.

Lần thứ 4 live stream, cô từ chơi game chuyển sang vẽ tranh. So với dùng phần mềm máy tính, cô thích vẽ tay hơn, chỉ với một chiếc bút chì và một tờ giấy, rất nhanh đã vẽ lên bản phác họa.

Các fans sôi nổi, tỏ vẻ không thể tin nổi, sau khi trố mắt ra thì bắt đầu ra sức vuốt mông ngựa*

(*nịnh nọt)

【Không ngờ nữ thần vẽ tranh cũng đẹp như vậy! 】

【 Nhi Nhi có phải bị cảm không a, cứ hắt xì mãi thôi? 】

【 nữ thần phải chú ý nghỉ ngơi thật tốt a, đau lòng. 】

Súng đạn bay loạn xạ, nhưng Lâm Duẫn Nhi vẫn cúi đầu không xem.

Vẽ được một nửa, Lâm Duẫn Nhi hận không thể băm nát tay mình.

Trên trang giấy trắng đã hiện lên một đôi mắt, đuôi mắt cong cong, hàng mi đen dài, một đôi mắt đào hoa lấp lánh.

Rất giống Ngô Thế Huân nhưng lại không thể bằng một phần mười của anh.

Đột nhiên cô dừng lại, nhìn lên màn hình

Vừa liếc qua đã ngay lập tức thấy một bình luận

【 chậc chậc chậc, đôi mắt này, thật giống anh tư của tôi……】

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top