Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Để Anh Một Mình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Chúng ta đã hết cơ hội , bước trên con đường mới

Còn anh ở trong buồng tối gạt cả nước mắt khóe môi gượng cười "

Lai Bâng và Tấn Khoa đã chính thức chấm dứt mối quan hệ yêu đương mà quay về làm anh em tốt nhưng chẳng biết là có làm được không nữa

Thật ra Lai Bâng cũng chẳng muốn kết thúc mối tình mà anh cho rằng bản thân mình sẽ chẳng thể yêu ai được như vậy nữa nhưng biết sao được khi cả hai có qua nhiều điểm khác nhau về lối sống , tính cách cũng như là ánh mắt nhìn thế giới này

Khác biệt chính là thứ dễ làm cho con người ta cãi nhau nhất và im lặng chính là ngõ cụt cho mọi chuyện thì đây cũng chính là cách mà Lai Bâng và Tấn Khoa lựa chọn kết thúc mối quan hệ không còn có thể níu kéo này

Coi như là hai ta kịp thời dừng lại , không lại tổn thương nhau quá nhiều để sau này còn dễ dàng nhìn mặt nhau khi vô tình đụng mặt nhau ở một khoảng thời không nào đó trong tương lai khi anh và em đã đủ trưởng thành trên con đường riêng của bản thân mình

Nhưng đối với Lai Bâng lúc này thì con đường nào cũng chỉ toàn là bóng tối cả và dường như anh cũng chẳng còn muốn làm gì nữa cả

    - Buồn thì khóc chứ mắc gì phải cười

Chẳng biết từ lúc nào Cá đã đi đến ngồi cạnh anh nhưng Lai Bâng cũng chẳng còn quan tâm đến vì thứ mà anh quan tâm hiện tại chính là nhốt mình trong chính căn phòng đã chất chứa quá nhiều kỉ niệm của anh và em nhưng giờ này chỉ còn mình anh

Đảo mắt một vòng xung quanh căn phòng . Có nơi nào mà chưa từng có hơi ấm của em chạm qua đâu Tấn Khoa ơi . Dường như cuộc sống của anh đã thu nhỏ lại chỉ bằng hình bóng em nên giờ nhìn đâu anh cũng chỉ toàn thấy mỗi em

Nhìn vật nhớ người , nhìn căn phòng ngủ của chính mình nhưng tâm trí anh lại nhớ tới em . Càng nhớ anh lại càng buồn cho mối tình của hai ta đã kết thúc mà rơi nước mắt nhưng rồi anh cũng phải tự mình lau đi mà nở một nụ cười đầy gượng gạo tỏ ra là mình ổn

Vì cho dù anh có không ổn đi nữa thì em cũng chẳng còn ở bên anh

" Chẳng có ai ở trên đời vốn dĩ thuộc về nhau đâu

Phải bước đi qua niềm đau thì mới thấy được phép nhiệm màu "

    - Không có người này thì mình có người khác chứ anh làm như không có Tấn Khoa là anh chết vậy á

Cá khui một lon bia đặt lên trước mặt anh rồi lại khui tiếp một lon bia cho mình . Thấy Lai Bâng vẫn chẳng có thái độ gì là để ý tới mình nên Cá cầm lon bia uống trước coi như là lấy tinh thần mở màn câu chuyện

Đến lúc này Lai Bâng mới bị dao động mà thoát khỏi mớ suy nghĩ của mình mà quay sang nhìn Cá . Đẩy nhẹ kính một cái rồi anh lại cúi đầu cười khẩy , giơ tay lấy lon bia đặt ở trước mặt uống một hơi xong lại rơi vào một sự trầm tư khác

Lai Bâng lớn hơn Cá 1 tuổi nên những gì Cá nói anh biết nhưng biết làm sao được khi con tim anh đã coi Tấn Khoa là tín ngưỡng không thể thay thế mặc dù anh biết rõ mối tình nào cũng có thể tan cho dù đó có là mối tình mình trân trọng nhất

Lai Bâng và Tấn Khoa đều là hai người con trai nên tiếng yêu họ dành cho nhau thật sự rất là khó nhưng điều đó chắc chắn sẽ làm họ trân trọng nhau hơn

Chuyện cãi nhau sẽ càng dễ dàng xảy ra hơn khi cả hai người con trai tuổi đôi mươi vô cùng cứng đầu để bảo vệ quan điểm của chính mình nhưng một khi đã vượt qua được thì chắc chắn có gì có thể chia cắt được hai người họ

Nhưng anh và em lại chẳng thể vượt qua được . Cái tôi của cả hai ta đã quá lớn để suy nghĩ cho đối phương thay vì bảo vệ quan điểm của chính mình nên theo lẽ thường tình rằng anh và em sẽ chia tay chứ chẳng có phép màu nào xảy ra cả

" Anh vẫn cứ tin điều thần kỳ sẽ tới

Nhưng có lẽ định mệnh muốn hai ta phải chia hai lối "

    - Em có biết là anh đã đặt bao nhiêu niềm tin vào tình yêu này không ?

Nãy giờ Cá cứ ngồi thao thao bất tuyệt liên tục nhưng chủ yếu cũng chỉ là khuyên Lai Bâng nên từ bỏ đoạn tình cảm không thể quay lại này thì lại bị chính câu hỏi của anh làm cho im lặng

Cá biết ! Cá biết rằng Lai Bâng đã đặt toàn bộ niềm tin vào tình yêu cùng với Tấn Khoa cũng như là tiếng yêu của mình chỉ dành riêng cho Tấn Khoa

Kể từ lúc yêu Tấn Khoa , Cá thấy Lai Bâng tích cực hơn hẳn . Lúc nào cũng nói nói cười cười , mỏ lúc nào cũng hoạt động hết công suất tới mức mà anh người yêu Ngọc Quý của Cá cũng phải chịu thua nữa mà

    - Có chịu im đi chưa hả ?

Đây là câu cửa miệng của Ngọc Quý kèm theo sau đó là một cái gối bay vào người Lai Bâng vì anh đã nói quá nhiều về Tấn Khoa

Lai Bâng luôn phấn khích khi nhắc về Tấn Khoa và trong ánh mắt lúc nào cũng hiện lên sự hạnh phúc khi đề cập đến tương lai cùng với Tấn Khoa

Lúc đó Cá chỉ nghĩ rằng anh simp bồ quá mức nhưng cũng thầm chúc phúc cho hai chàng trai đã chấp nhận đối mặt với định kiến xã hội để ở bên nhau nào có ngờ giờ đây Cá lại phải ngồi đây an ủi người anh si tình này của mình

Đúng là chuyện gì cũng có thể xảy ra

Cuộc đời này là do số phận sắp đặt , anh và em gặp được nhau cũng một phần là do duyên số . Quyết định bắt đầu mối quan hệ mới cùng nhau có thể là do định mệnh dẫn đường để cột chặt hai ta lại nhưng chỉ tiếc rằng ông trời lại cắt đứt sợi dây tơ ấy đi mà đẩy hai ta ra xa nhau

    - Chỉ tiếc rằng là duyên chưa đủ

" Chắc đây chỉ là trùng hợp , bão đang kéo đến từng đợt

Anh luôn hy vọng rằng qua ngày mai cả hai ta sẽ tìm được khoảng trời mới "

" Ầm ầm "

" Rào rào rào "

Cơn mưa rào cùng từng đợt sấm ngoài khung cửa sổ vô tình thu hút ánh nhìn của Lai Bâng đang đau khổ vì tình yêu

    - Trùng hợp ha

Lai Bâng tiếp tục uống một ngụm bia rồi lại nhìn ra cửa số nở một nụ cười nhẹ làm Cá ngồi cạnh cũng bất chợt để ý

Cá cũng có đọc nhiều bộ truyện hay cũng biết phân cảnh trong phim rằng nhân vật chính thất tình thì mưa sẽ đổ xuống như tiếc thương cho số phận của người đó thì Cá chỉ nghĩ là vô lí nhưng bây giờ thì Cá được chứng kiến rồi

Trước mắt Cá bây giờ là hình ảnh người anh Lai Bâng đang dựa hoàn toàn vào thành giường phía sau , đầu cũng ngửa ra sau mà quay ra nhìn cơn mưa bên ngoài mà cười nhẹ

Những con người bé nhỏ ngoài kia đang cố gắng chạy nhanh hết mức có thể để không bị ướt nhưng đâu biết rằng ở đây cũng có người bị dính nước đâu . Mọi người thì ướt mưa còn Lai Bâng ở đây thì lại ướt mi

    - Dô cái đi

Lai Bâng quệt sạch nước mắt nơi khóe mi rồi quay sang cụng lon bia với Cá . Giờ cậu cũng chẳng biết làm sao để an ủi được tâm trạng của anh nên anh làm sao thì cậu cũng làm theo vậy

Lai Bâng cũng đã nghĩ kĩ rồi , đâu thể ôm mãi một nỗi đau mà không chịu buông bỏ , đâu thể nuôi dưỡng mãi một hy vọng hảo huyền không bao giờ thành thật

Thôi thì hai ta không thể ở cạnh nhau được nữa thì anh cũng hy vọng rằng hai ta sẽ tìm được khoảng trời mới phù hợp với chính mình . Không ép buộc , không đau khổ , không cam chịu mà chỉ có hạnh phúc

" Nước mắt ơi xin hãy cứ rơi , buồn một chút thôi

Để người khác bên em sau này "

    - Thôi gồng làm gì , đau thì cứ khóc đi

Cá đặt lại lon bia của mình lên bàn , vòng tay sang khoác vai Lai Bâng kéo anh gục vào vai mình . Coi như hôm nay cậu em trai này sẽ làm bờ vai cho anh dựa dẫm đi

Lai Bâng như tìm được chỗ dựa mà gục hẳn vào vai Cá bật khóc . Như là giải tỏa được cảm xúc đã bị giam lỏng lâu ngày ở trong lòng , Lai Bâng bật khóc nức nở khác với vẻ thông cảm lúc nãy làm cậu cũng hơi hoảng chẳng biết làm gì ngoài việc vỗ vai an ủi anh

Nhìn anh cứ bình thường vậy thôi chứ thật sự anh buồn lắm . Chia tay cả một mối tình mình khắc cốt ghi tâm , rời xa một người mà mình xem như là cuộc sống thì ai mà không buồn chỉ có điều là Lai Bâng ép bản thân mình không được buồn , không thể để cảm xúc tiêu cực của bản thân ảnh hưởng tới em

Lại nghĩ về giây phút em nắm tay cười đùa đầy hạnh phúc với một ai khác không phải anh làm anh càng đau hơn mà khóc lớn hơn

Thôi thì có bao nhiêu nhẫn nhịn thì cứ khóc hết hôm nay , buồn hết đêm nay rồi sang ngày mai Lai Bâng sẽ quyết tâm buông bỏ tình yêu này với Tấn Khoa , buông bỏ tín ngưỡng của chính bản thân mình

" Ngàn nỗi đau như giày vì trái tim

Anh chẳng thể tin ta đã mất nhau như vậy "

    - Tại sao vậy Cá ? Tại sao lại chia tay chứ ?

Đã hơn 4 tháng trôi qua kể từ lúc chia tay rồi nhưng Lai Bâng vẫn chưa thể tin được rằng bản thân mình đã đánh mất em

Tại sao chứ ? Anh chẳng làm gì sai cả và em cũng chẳng làm gì hết ấy thế mà chúng ta vẫn có thể đánh mất nhau được

    - Được rồi được rồi không sao hết

Cá lúc này quay hẳn về phía Lai Bâng , một tay vẫn vỗ vai anh , tay còn lại lấy khăn giấy lau nước mặt khắp gương mặt anh . Cậu nói thật chưa bao giờ cậu thấy Lai Bâng trông thảm hại như thế này

Anh cứ gục vài vai cậu , hai tay thì ôm chặt lấy ngực mà thu người lai khóc nức nở . Từng tiếng nấc của anh vang lên càng làm cho Cá chắc chắn rằng người anh của cậu thay đổi rồi

Lai Bâng trong mắt Cá lẫn Ngọc Quý đều là một người nóng tính , có cái tôi cao , rất ít khi nào chịu nghe lời ai mà chỉ muốn người khác phải nghe theo ý kiến của mình mà bây giờ lại vì một chữ yêu mà lại thành ra dáng vẻ bi lụy đáng thương như bây giờ

Một người thực tế như Lai Bâng lại đi tin vào hai chữ " phép màu " để giờ cả niềm tin lẫn hy vọng trao trọn cho tình yêu đều bị cướp mất lại còn bị tình yêu đánh gục tới mức chẳng thể tự mình đứng dậy

Tóm lại cũng chỉ vì chữ " yêu "

" Continue your life in the shine

Mặc dù là hoa hướng dương kia ở nơi rất xa "

Hôm sau thức dậy cùng cái đầu đau như búa bổ vì tối hôm qua đã nạp quá nhiều cồn vào cơ thể , Lai Bâng mệt mỏi chẳng muốn làm gì cả , chỉ nằm đó rồi lướt điện thoại bất chợt lại thấy Tấn Khoa

Em lại tiếp tục được nhận học bổng của trường Đại học em đang theo , em nở một nụ cười tươi khi được lên nhận học bổng trước sự họ reo của rất nhiều người  

Em vẫn luôn tài giỏi như vậy , vẫn luôn xinh đẹp như thế , vẫn luôn tỏa sáng như ánh mặt trời trong chính cuộc sống của mình mặc cho có anh hay là không

Còn anh như là một bông hoa hướng dương luôn chờ ánh sáng từ mặt trời để nở rộ , vẫn luôn nhìn vào nụ cười của em mà bất giác cười theo

Em bé của anh xinh đẹp quá nhưng bây giờ lại không còn là của anh nữa rồi

" Tháng ngày sau này , lỡ gặp nhau lại

Oh my baby , just leave me alone "

Song : Để Anh Một Mình
Singer : Rhyder

01.04.2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top