Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

khổ vẫn ở cạnh nhau.
tình yêu tốt chẳng như vậy đâu.
vậy anh xin một lần làm trái ý mình
xa em là anh quyết định.
chỉ tại mình cãi số,yêu nhầm chỗ
ngoan cố dẫu bao dày vò.
chẳng phải người sẽ ở cạnh nhau suốt đời.
xa nhau là thuận theo ý trời

Nhạc-Thuận theo ý trời

Ngọc Quý-> Phúc Lương

Cá ơi.

?

Cuối năm Quý cưới.
Cá làm phù rể cho Quý nghen.

Không.
Không thích!
Không muốn!
Không làm!

Trong nhà Quý thích mỗi Cá thôi.
Quý không muốn người khác làm
phù rể cho Quý🥺

Sao Quý ác với Cá thế?

Bạn đã chặn người dùng Ngọc Quý.
Tìm hiểu thêm


Phúc Lương lạnh mặt nhìn đống lửa bốc cháy phừng phừng.
Bạn cá nhỏ không ngừng thả vào đống lửa tất cả những gì mà em từng gìn giữ như sinh mạng.

Từng bức ảnh lớn nhỏ đầy ngọt ngào,đến những bộ quần áo đôi,những con gấu bông,và cả những thứ thật khó để thiêu rụi như vòng tay,đồng hồ,nhẫn.

Đống lửa cháy lớn nuốt hết tất cả kỉ niệm,tình yêu của đôi bạn trẻ.Nuốt chửng luôn cả trái tim đầy mơ mộng của chú Cá đáng thương.
Chú Cá này lại lần nữa trở về với biển sâu tối đen-nơi vốn dĩ cậu ta nên thuộc về.
Chút ánh sáng duy nhất chiếu đến cậu,sau cùng cũng tắt mất.

                                 .

                                 .

                                 .

Ngọc Quý ngồi khụy gối ở một góc phòng.Cậu giương đôi mắt đẫm nước nhìn màn hình messenger.
Gương mặt baby mà Phúc luôn miệng khen dễ thương,bây giờ trông thật đáng thương cùng xấu xí.

*Két...*

Cửa phòng bất chợt được mở ra.Bước vào là một cô gái nhỏ nhắn,khả ái.Đi bên cạnh Quý chắc chắn rất hợp.

Cô gái ấy bước từng bước nhẹ nhàng đến bên cạnh chàng trai đang thút thít.Bó hoa mẫu đơn được đặt lên giường.

     _"Quý ơi,hôm nay em đã đến tang lễ của chị ấy.Em thấy trên di ảnh,chị ấy cười thật tươi.Có phải chị ấy đang rất vui không?"

         ......

     _"Khi còn sống chị ấy luôn sống như một đóa mẫu đơn vậy,kiêu sa cùng cao quý.Nhưng khi em đến,còn chưa kịp tặng chị ấy bó mẫu đơn em tự tay trồng thì người nhà chị ấy đã mắng và đuổi em đi."

     _"Em muốn nói cho chị ấy biết,rằng em và anh sẽ cưới nhau.Rằng em đã tìm được chỗ nương tựa đến hết đời.Nhưng em không muốn nói cho chị ấy biết.Em cũng đã xé toạc một mối quan hệ đáng ra cần phải trân trọng."

     _"Anh ơi,có phải những kẻ có tình yêu đồng giới như chúng ta chính là thứ đáng ghê tởm nhất,giống như lời bác gái nói không anh?"

     _"Có phải chúng ta sống đúng với cảm xúc của mình là sai,có phải không?"

Cô gái nhỏ hướng đôi mắt trong veo nhìn đến Quý.Em muốn tìm một câu trả lời mà có thể đập tan tảng đá trong lòng em.Nhưng em ơi,anh ta cũng đang giống như em,anh ta cũng đang bị bủa vây bởi bóng tối,anh ta chưa thể cứu rỗi bản thân thì sao có thể đưa tay cứu rỗi em đây cô gái?

Quý ơi.Em nói em ổn,sao em lại khóc?
Em nói em từ bỏ,sao em lại đau lòng?




Mấy hôm nay bầu không khí trong gaming house vô cùng ngột ngạt.Các vấn đề giữa Quý và Cá thì ai cũng biết,nhưng không ai tham gia vào.Chuyện của họ thì tốt nhất để chính họ tự giải quyết với nhau,huống hồ đây còn là vấn đề tình cảm.Cố chấp nối lại dây tơ hồng chính là điều không nên,thậm chí có thể phản tác dụng.

Lai Bâng khó chịu nhìn Tấn Khoa ngày bỏ hai bữa để nghĩ cách làm Phúc Lương vui vẻ,vô tri như thường ngày.
Em nhỏ của hắn luôn như thế,luôn nghĩ đến người khác mà quên bản thân mình.Mà sao chưa thấy em nghĩ đến anh nhỉ?

     _"Khoa,bé ăn cơm xong rồi muốn làm gì thì làm."

     _"Anh để đó lát bé ăn sau."

Khoa vừa hét vừa chạy đi.
Chưa chạy được xa thì bị giọng nói tức giận của người yêu gọi lại.Sợ bị mắng nên em ngoan lắm,nghe gọi là chạy lại liền.

Vừa tới liền bị Lai Bâng hôn lấy hôn để.Anh ta dồn dập đến nỗi,bé yêu còn quên cả thở.
Bâng đưa tay vòng ra mông,ôm lấy cả người em lên.Tấn Khoa theo phản xạ sợ ngã,hai chân lắt cái đã vòng quanh hông anh.

Nụ hôn dứt cũng là lúc em nhỏ mặt đỏ bừng bừng.Em gục đầu lên vai anh thở hổn hển,khó khăn lấy lại từng hơi thở mong manh.
Nhìn Khoa chật vật như thế,Lai Bâng bật cười khe khẽ trong cuống họng.Bàn tay to lớn vuốt dọc sống lưng của em.

    _"Ha...ha...ha...bánh đáng ghét!Ghét...ghét bánh nhất trần đời."

     _"Ghét nhất cũng được.Bây giờ đi ăn đã.Anh đưa bé đi.Ngồi ngoan đừng quậy.Em mà quậy trúng cái không nên quậy,anh sẽ..."

     _"Sẽ gì?Cho em nhịn đói à?"

    _"Em biết anh không nỡ để em nhịn mà.Thay vào đó anh sẽ cho em ăn cháo nha?Chịu không?"

     _"Cháo gì?Nếu ngon thì để em ăn bây giờ cũng được.Khỏi phải ra ngoài,lười lắm."

Lai Bâng nghe vậy liền nở một nụ cười đắc ý.Anh ghét sát tai em nhỏ thì thầm gì đó.
Bông chốc tai Tấn Khoa đỏ hết cả lên.Em chôn mặt sâu vào hõm cổ Lai Bâng để giấu đi khuôn mặt xấu hổ kia.

Hai người,hai sắc thái-một thỏa mãn,một ngại ngùng-cùng ẵm nhau ra ngoài ăn tối.

Ở phía sau,Hoài Nam im lặng nhìn hai bóng lưng đã đi ra.Rồi lại lia mắt đến nhìn bạn Cá đang ngồi lủi thủi một mình trên bàn cơm.

Với tư cách là một người anh nhìn bọn nó lớn lên qua từng ngày,nhìn bọn nó trưởng thành qua từng giây phút sát cánh.Nam không nỡ, không cho phép những đứa em của mình rơi vào trạng thái tinh thần đầy biến động như thế.

Anh đi đến ngồi bên cạnh Phúc Lương.Chàng trai nhỏ biết có người đến,nhưng không để tâm.Cậu ngồi chọc chọc vào đĩa cơm,đâm đến khi cục cơm tròn vỡ nát thì mới dừng.

Đĩa cơm đầy lỗ nhỏ,cũng tựa như trái tim đầy lỗ thủng của bạn Cá nào kia.


Từng yêu nhau,từng là của nhau thật lâu
.
Đến sau cùng chẳng thể có nhau bạc đầu
.
Ai rồi cũng sẽ tìm được ấm êm,sau khổ đau
.
Chỉ...là không....cùng nhau....

——————————————————
Tìm lại Yi của ngày xưa.Các ái phi có thấy văn phòng tiến bộ hơn mấy cái chương đăng gần đây không?Tui đang dần lấy lại cảm hứng ý,nên đang làm quen lại một cách từ từ.

Lâu lâu bị mất cảm hứng,xong kiểu não bị trôi ấy,nên để hoàn một chương thật tốt mất hơi lâu😶

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top