Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Câu chuyện số 30: Toả sáng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh em mình vui bất thình lình
18:48

🍒
Các anh đến chưa ạ?

🍪
Tụi anh tới rồi, đang ngồi trên khán đài ấy
Anh có cầm thêm cả máy ảnh để lát chụp hình cho bé nữa á

🐟
Chụp có đẹp đâu mà bày đặt cầm theo làm chi dị chời
À mà Anh Đào ơi
Anh có rủ thêm mấy ông nhà 1⭐ tới cổ vũ cho bé nè

🐆 nhỏ
Ủa rủ thêm mấy ổng chi dọ?

🐟
Thì rủ để có thêm người cổ vũ cho em gái nhỏ đáng iu nhà mình chứ sao
He he 😎

🐻‍❄️
Đún đún
Càng đông càng dui mòa
Bé út cố lên nha

🚩
Tụi anh còn in cả banner nè
Lát bé nhớ nhìn lên khán đài nha

🐆 lớn
Bé có đang lo lắng lắm hong
Để anh hát vài bài cho bé đỡ áp lực nha

🐤
Còn anh sẽ rap cho em nghe nha

🥜
Thôi đi mấy má
Nín cái họng giùm t
Tụi m mà cất giọng thì em nó càng áp lực hơn đấy

🍒

Dạ thôi…
E-em cảm ơn ạ…

🧓
Bé đừng để ý tới tụi nó làm gì
Lo cho trận đấu đi
Lát lên thi đấu cho cẩn thận đấy nhá
Thắng thua không quan trọng, đừng để bản thân bị chấn thương là được
Lẹ còn về đi nhậu nè
Mấy ông anh lớn đã đặt bàn cho rồi đấy

🍒
Dạaaaaaaaaaaaaaa
Anh yên tâm, bé sẽ hổng để bản thân bị thương đâu
Và bé sẽ cố gắng hết sức ạ
❤️ 9

Anh Đào đang lẳng lặng đọc lại những lời cổ vũ và chúc may mắn của các anh trai gửi đến cho mình, tay vô thức mân mê sợi dây đai màu đen trong sự bồn chồn.

- Sao thế? Lo lắng à?

- Có hơi lo một chút ạ.

Huấn luyện viên thấy học trò mình cứ im lặng mãi nên lo lắng hỏi thăm.

- Thi đấu bao nhiêu lần rồi mà sao vẫn cứ như lần đầu thế?

- Em… cũng không biết nữa ạ.

Anh Đào rầu rĩ thở dài. Như hiểu được tâm trạng lúc bấy giờ của học trò mình, người thầy lặng lẽ đứng cạnh bên nhẹ nhàng xoa đầu của cô học trò nhỏ.

- Được rồi, mau cất điện thoại đi và ra sân thôi nào.

- Vâng, em tới liền ạ.

Vậy là chỉ còn vài phút nữa thôi là bé út nhỏ của các anh trai nhà S sẽ bước vào một cuộc chiến ác liệt. Đây vốn chẳng phải là lần đầu Anh Đào mặc giáp lên võ đài để giành huy chương, nhưng trong lòng vẫn dấy lên một sự bồn chồn và lo lắng.

Lần cuối mình cảm thấy lo như lúc này là bao giờ nhỉ? Sự lo lắng của lần này, sao lại khác so với những lần trước thế nhỉ?

Anh Đào chẳng nhớ và cũng chẳng biết nữa. Trước đây em gái nhỏ cũng hay giành huy chương lắm nhưng chủ yếu toàn là những chiếc huy chương về những điều mà ba mẹ luôn mong muốn, chẳng có cái nào mà bé thật sự muốn cả. Thành ra có lẽ sự lo lắng cho những lần ấy chỉ đơn giản là để cố gắng cho bằng bạn bằng bè, cố gắng để có cái cho họ hàng làng xóm không phải dị nghị so sánh đủ điều mà thôi. Còn giờ đây thì lại khác bởi lần này Út Đào sẽ không phải giành huy chương vì bất kì ai nữa mà chỉ là vì đam mê của bé mà thôi.

Bất chợt, em gái nhỏ bỗng lại nhớ về những giây phút được ngắm nhìn các anh trai sung sướng đến hạnh phúc khi một lần nữa lại được nâng GươmKhiên Danh Vọng trên tay, cái khoảnh khắc mà pháo hoa giấy lấp lánh bay khắp sân khấu ấy...

Muốn nhìn thấy cảnh các anh lại trở thành nhà vô địch quá. Lúc ấy các anh trai trông thật đẹp đẽ và rực rỡ làm sao…

Bonus:

- Ba lớn ơi, toàn bộ cái đống này thật sự là của mẹ nhỏ sao ạ?

- Ừ, là của mẹ nhỏ hết đó.

- Thật ạ? Quáo, mẹ nhỏ giỏi quá. Ba lớn coi nè, quá trời huy chương với bằng khen luôn.

- Vợ của ba mà, làm sao mà không giỏi cho được chứ.

- Quao, ba lớn ơi, con muốn sau này cũng sẽ giỏi giang giống mẹ nhỏ ạ.

- Vậy thì con cần phải cố gắng hơn những gì con đã làm và có được ở hiện tại đấy.

- Vâng, con sẽ cố gắng hết sức ạ.

- Nhưng mà đừng cố gắng quá sức nhé, ba mẹ vẫn sẽ luôn cạnh con và sẵn sàng giúp đỡ con nên nếu có khó khăn thì hãy nói cho ba mẹ biết nhé.

- Dạ, con gái đã hiểu rồi ạ. Mà ba lớn ơi, cho con hỏi chút có được không…

- Sao thế ngoan xinh yêu của ba?

- Mấy cái gươm với cái khiên có con sư tử ngầu ngầu này là gì vậy ba ơi? Sao nó lại được trưng bày ở đây thế? Nhìn nó trông giống đồ chơi của mấy bạn nam hay chơi quá ạ.

- À, đây không phải là đồ chơi thông thường đâu. Đây là thứ đã giúp mẹ nhỏ của con quyết định mở khóa sự quyết tâm theo đuổi đam mê đấy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top