Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước khi về nước, Tôn Dĩnh Sa đã tưởng tượng rất nhiều lần về cuộc tái ngộ của họ.

Nhưng thực tế và ảo tưởng luôn có sự chênh lệch, khi người ta càng mơ mộng về một cuộc sống hoàn hảo thì thực tại lại càng trở nên hỗn loạn.

Chẳng hạn như theo tưởng tượng của cô, anh và cô sẽ hẹn nhau ở một nhà hàng, ngồi yên tĩnh lại, trò chuyện về những năm tháng không có nhau, nói về cuộc sống của mỗi người, chia sẻ về những áp lực phải đối mặt và thành quả.

Hay chỉ đơn giản là giải bày nỗi nhớ nhung mà họ dành cho nhau.

Một cách lịch sự và lãng mạn để khôi phục lại tình yêu của họ.

Chẳng hạn như cô sẽ nói: "Vương Sở Khâm, em đã trở lại, trở lại để tiếp tục yêu anh."

Nhưng thực tế lại là cô trong trời đêm lâu ngày không thấy ở Bắc Kinh, trong sự mệt mỏi u ám sau chuyến bay dài, mang theo nỗi lo lắng cho con trai, vừa chạy về phía khoa điều trị với hai chiếc vali.

Cô không có thời gian để tưởng tượng về cuộc gặp gỡ lâu ngày của họ, thậm chí cũng không có tâm trí để suy nghĩ xem hình ảnh của mình có thể mang đến cho người bạn trai cũ này một khởi đầu mới mẻ hay không.

Vào lúc này, cô ấy chỉ là một người mẹ.

Cô nghĩ rằng chỉ mình mình khổ sở, nhưng quên mất rằng, anh cũng đã trở thành một người ba.

Đứng trước cửa phòng bệnh, Tôn Dĩnh Sa dừng lại bước chân.

Qua lớp kính, cô thấy Tam Hỷ đang ngủ trên giường bệnh với gương mặt đỏ ửng, bên cạnh là Vương Sở Khâm, người không ngừng thử nhiệt độ, với bộ râu lún phún và mái tóc rối bù.

Nhìn xem, hai người họ chẳng còn chút lãng mạn nào, dù là khi còn nhỏ hay bây giờ đã trở thành cha mẹ của người khác.

Tôn Dĩnh Sa hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng đẩy cửa, bước vào trong.

Vương Sở Khâm nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại.

Tôn Dĩnh Sa đã vô tình tránh đi ánh mắt của anh.

Cô hiện tại không có những suy nghĩ mộng mơ đó nữa, mà chỉ muốn họ đối mặt với tư cách là ba mẹ của Tam Hỷ trước đã, cô nghĩ.

Cô ngồi bên giường bệnh, sờ trán của Tam Hỷ, rồi sờ trán của mình, may quá, không nóng lắm, chắc là đã hạ sốt rồi, gương mặt cũng không còn đỏ như trước.

Trái tim thở phào nhẹ nhõm.

Cô nắm lấy một tay của Tam Hỷ, ánh mắt dõi theo bàn tay trái đang được bàn tay dày rộng khác nắm chặt, rồi ngẩng đầu lên.

Bốn ánh mắt chạm nhau.

Cô đã lâu lắm rồi mới nhìn thấy đôi mắt nâu nhạt của anh, lâu lắm mới thấy hình ảnh của chính mình xuất hiện trong con ngươi ấy.

Cô biết, từ khi bước vào anh đã luôn nhìn mình.

"Đã lâu không gặp, Vương Sở Khâm."

Vương Sở Khâm cứ thế nhìn cô mà không nhúc nhích.

Cô gầy đi rồi, tóc cũng dài ra, trên mặt trang điểm nhẹ nhàng phù hợp, lúc này đang mỉm cười nhẹ nhàng với anh, nụ cười mà trước đây rất hiếm khi thấy trên gương mặt cô.

"Đã lâu không gặp." Anh nghe thấy giọng mình khàn khàn.

Anh không biết nên nói gì, vì vậy anh bắt đầu tự kiểm điểm trước mặt cô.

"Xin lỗi, anh đã không chăm sóc tốt cho thằng bé. Hôm nay ở trong phòng tập, con trai đã đứng trên bàn bóng để chơi, chơi có hơi điên cuồng, ra rất nhiều mồ hôi. Anh nghĩ rằng sau khi lau mồ hôi một chút sẽ đỡ, bác sĩ nói phải uống nhiều nước, anh cứ cho thằng bé uống nước mãi.À, anh còn mang theo cả bộ đồ ngủ của con, cũng không biết khi nào thì nên thay, anh còn..."

Anh ấy lo lắng, nói năng lộn xộn kể lại mọi chuyện xảy ra tối nay, như thể muốn chứng minh rằng, thực ra anh có thể làm một người ba tốt, đừng vì con ốm mà phủ nhận anh.

"Vương Sở Khâm, thư giãn một chút." Tôn Dĩnh Sa vỗ nhẹ tay anh, khi anh đang cào cào tóc mái của mình.

"Trẻ con thường hay ốm vặt, điều này không có gì to tát, anh không cần phải tự trách mình như vậy, không phải là đã hạ sốt rồi sao, không sao cả."

Cô cúi đầu nói: "Anh làm rất tốt, hơn hẳn lần đầu tiên của em."

"Lúc đó, thằng bé mới một tuổi hai tháng, em ở nhà một mình, con cứ khóc mãi, em cũng không biết chuyện gì xảy ra, cho nó uống nước, thay tã cũng không có tác dụng, đến khi em nhận ra thì người con đã đỏ. Em nhớ đã đưa con đến bệnh viện, bác sĩ nói nếu muộn hơn một chút nữa có thể sẽ ảnh hưởng đến chức năng của các cơ quan. Em lúc đó cảm thấy lạnh cả tim, vẻ mặt lo lắng của anh bây giờ còn gấp mười lần em lúc đó ấy."

"Nhưng may mắn là khả năng phục hồi sức khỏe của con trai vẫn khá tốt, anh thấy đó, bây giờ nó cũng khỏe mạnh, nên mới có thể làm con trai em chứ."

"Anh không cần phải tự trách mình." Cô ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn anh.

Cô đã trải qua cảm giác tự trách, như thể chỉ muốn trói bản thân lại đánh một trận ra trò.

"Anh chưa ăn gì đúng không? Em đã gọi đồ ăn bên ngoài, chúng ta ra ngoài ăn nhé, để cho con ngủ một lúc."

Ngồi trên ghế dài bên ngoài phòng bệnh, Vương Sở Khâm cảm thấy có chút mơ hồ.

Cô đã có thể tự chăm sóc bản thân và con tốt như vậy.

Vừa rồi trong tình huống đó, nếu là trước đây, cô ấy nhất định sẽ nắm lấy tay áo của anh mà hỏi "Vương Sở Khâm phải làm sao đây?", nhưng bây giờ thì anh đang nghe theo cô, nhận sự chăm sóc và sắp xếp của cô.

Anh không cảm thấy việc bị cô ấy sắp xếp là điều đáng xấu hổ, anh chỉ cảm thấy đau lòng.

Trong ba năm qua, từ khi cô mang thai, sinh nở, chăm sóc em bé, cho đến bây giờ nuôi dưỡng Tam Hỷ cục cưng thành một đứa trẻ khỏe mạnh, cô đã trải qua những gì? Gánh vác những gì? Còn anh thì đang làm gì trong lúc đó?

"Thật không thể ngờ, giờ đây là em sắp xếp cho anh." Vương Sở Khâm nhìn vào phần đồ ăn mang về trong tay và cười khổ, "Trước đây anh nhớ em thậm chí còn không biết cách đăng ký khám bệnh ở bệnh viện."

Tôn Dĩnh Sa cũng cười: "Thì phải làm sao, đã làm mẹ của người ta rồi, không biết cũng phải biết chứ, anh lại không ở bên em...."

Cô nhận ra mình đã nói gì, giọng nói đột ngột ngừng lại.

"Không nói về chuyện đó nữa, dạo này anh sống thế nào? Cuộc sống? Nghề nghiệp? Quan hệ với con trai như nào rồi?Em cũng phải tìm hiểu một chút thông tin cơ bản về ba của con trai em, nếu không thì con trai lại mắng em mất."Tôn Dĩnh Sa giả vờ cười một cách thoải mái.

Vương Sở Khâm cúi đầu.

Cô ấy không muốn tiếp tục chủ đề vừa rồi.

Cô ấy đang trốn tránh, trốn tránh tình cảm của họ, giống như ba năm trước.

"Anh không có gì nhiều để kể về cuộc sống, bây giờ làm huấn luyện viên đội nam, dẫn dắt vài người thuận tay trái, đó là tất cả cuộc sống của anh. Bây giờ anh phải cảm ơn em, có con trai, cuộc sống trở nên phong phú hơn rất nhiều."Vương Sở Khâm nhìn qua giường bệnh thấy Tam Hỷ đang ngủ say trên chiếc giường nhỏ.

"Em đã nuôi dạy thằng bé rất tốt." Vương Sở Khâm quay lại nhìn cô.

"Em không dạy nó gì nhiều cả, có lẽ là do di truyền từ anh, từ nhỏ đã thích giả vờ trưởng thành."

Một lần nữa rơi vào im lặng.

Hai người đều cảm thấy dưới vẻ bình tĩnh có điều gì đó đang dâng trào nhưng có lẽ vì khó nói ra,cũng có lẽ để tránh những tình huống khó xử, hoặc có thể cả hai đều đang bảo vệ bản thân không phải chịu đựng những tổn thương mà mình sợ hãi.

Nhưng Vương Sở Khâm chưa bao giờ là người ngồi chờ chết, trong cuộc đời anh không có chuyện xuôi theo dòng chảy, thuận cảnh hay nghịch cảnh đều do con người tạo ra. Vết thương càng thối rữa thì càng nhanh chóng bị xé nát.

Họ rõ ràng đã từng yêu nhau nồng nàn.

Hôm nay, cũng đang yêu thương trong sự rối rắm.

Chỉ là anh luôn là một người có tính khí cứng đầu, không cho bản thân cũng như người khác bất kỳ lối thoát nào.

Có lẽ là do một đêm lo lắng và hồi hộp, cùng với cú sốc khi gặp cô, anh chỉ có thể gói gọn mọi thứ trong một câu.

"Tôn Dĩnh Sa, em còn đi không?"

Anh phải làm rõ liệu cô có còn giống như ba năm trước, hoàn toàn rời bỏ thế giới của anh hay không.

Tôn Dĩnh Sa không ngờ rằng anh sẽ hỏi câu này chỉ trong vòng một giờ sau khi gặp mặt.

Cô nghĩ rằng họ sẽ đều dùng cách của những người lớn để che đậy mọi chuyện.

Cô cũng biết, anh là Vương Sở Khâm.

Người thà tự bóp chết mình chứ không để người khác kiểm soát.

"Em mới vừa về mà anh đã muốn em đi sao, em còn..."

"Em đừng có đùa giỡn với anh, em biết anh đang hỏi gì."

Vương Sở Khâm nắm lấy vai cô, quay lại nói: "Anh hỏi em, em còn đi nữa không? Hoặc, sau này em có còn đi nữa không? Để theo đuổi lý tưởng của mình mà không chút do dự vứt bỏ rơi người khác. Em có làm như vậy nữa không hả Tôn Dĩnh Sa?"

Vương Sở Khâm có chút không kiềm chế được, anh cũng không biết tại sao mình lại đột nhiên dùng giọng điệu chất vấn để tấn công cô.

Có lẽ là sự chất chứa của ba năm nỗi nhớ và sự không cam lòng.

Nhưng rốt cuộc anh không cam lòng về điều gì?Lúc đó không phải chính bản thân anh đã nói sẽ không liên lạc sao?

Anh chỉ là, trong khoảnh khắc nhìn thấy cô, muốn bày tỏ tất cả những uất ức và tổn thương của mình.

Anh cuối cùng cũng có thể thốt ra, thế mà lại cảm thấy bản thân đã hoàn toàn sụp đổ.

Hơn nữa, trước mặt cô, anh không thể che giấu điều gì, họ luôn là như vậy, thả lỏng toàn bộ cảm xúc trước nhau.

Chỉ có điều, Tôn Dĩnh Sa cũng không có tâm trạng để chịu đựng những câu hỏi vô lý của anh.

Cô cũng không thể giả vờ được nữa.

Hai người tích tụ sự xa lạ, nỗi nhớ, nỗi đau, sự không cam lòng và nghi ngờ, trong một khoảnh khắc bùng cháy.

"Anh đang trách em vì năm đó đi du học à? Em nhớ lúc đó là quyết định của cả hai chúng ta. Thậm chí anh còn khuyến khích em đi cơ mà"

Không đúng, không thể như vậy, Vương Sở Khâm hít một hơi thật sâu.

"Vậy thì tốt, chúng ta tạm thời không nói về chuyện này, nói cũng không rõ ràng. Lần này em về,nghĩ sẽ làm công việc gì?"

Tôn Dĩnh Sa nhíu mày, đây có phải là chiến thuật vòng vo không ấy hả.

Cô vừa nghĩ rằng mọi chuyện sắp ầm ĩ lên rồi, có chút không vui.

"...Chưa nghĩ kỹ. Bên Mỹ đã để lại cho em một vị trí, nhưng em..."

Vương Sở Khâm lại nổi giận, sau ba giây bình tĩnh nghe câu trả lời của cô, anh lại không thể kiềm chế được nữa.

Thật không hiểu nổi, hai người lại cãi nhau rồi.

"Cái gì gọi là chưa nghĩ kỹ? Em còn định đi nữa à? Còn đứa nhỏ thì sao? Em cũng định mang đi luôn à?"

Tôn Dĩnh Sa bực bội: "Sao anh lại phản ứng mạnh mẽ như vậy, em còn chưa nói xong mà? Không phải nói rồi lại quay lại vấn đề này sao? Anh đang trong thời kỳ mãn kinh à?"

Vương Sở Khâm lập tức đứng dậy: "Rốt cuộc thì khi nào em mới có thể nghĩ thông suốt? Hay là anh phải đợi em nghĩ rõ ràng cả đời này mới có thể dựa vào đó để đưa ra lựa chọn của mình?"

"Anh tưởng rằng em đã hiểu rõ vấn đề giữa chúng ta, thời gian cũng có thể giải quyết những vấn đề trước đây, em sẵn lòng quay lại, chúng ta sẽ cùng nhau khôi phục mối quan hệ của mình. Vậy ý của em bây giờ là em chỉ trở về một thời gian ngắn ngủi để cho anh biết anh có một đứa con trai, rồi yêu cầu anh chấp nhận tất cả hậu quả từ sự lựa chọn của em trước khi nói chuyện tiếp phải không?

Tôn Dĩnh Sa nhíu mày, cũng đứng dậy theo.

"Vương Sở Khâm, anh hiểu rõ đi, em không có ý định áp đặt mọi thứ lên anh, nếu anh không thích, không chấp nhận, cảm thấy sự tồn tại của em và con trai là gánh nặng thì em vẫn có thể một mình nuôi con như thường."

"Cái gì gọi là không có anh, em cũng có thể nuôi con như thường? Em  có từng nghĩ đến anh một chút nào không? Sau khi em đưa ra lựa chọn, anh phải chấp nhận như thế nào? Trong ba năm em rời đi, anh sống ra sao? Em có nghĩ đến đứa nhỏ không? Em nghĩ nó có thích những ngày không có ba từ nhỏ không hả?"

"Tôn Dĩnh Sa, em thật ích kỷ."Vương Sở Khâm mắt đỏ ngầu, nói năng lộn xộn.

Tôn Dĩnh Sa ngẩn người, nước mắt dần làm mờ đôi mắt.

Cô nghẹn ngào nói: "Trong mắt anh, em là người như vậy sao?  Trong mắt anh, em chưa bao giờ đặt anh vào lòng ư? Thậm chí vì lợi ích của bản thân mà phải hy sinh sự phát triển của con? Thật vậy sao? Anh có ý đó không? Còn anh thì sao? Anh đã nói rằng chúng ta cùng tiến về phía trước, nhưng bây giờ lại bảo em rằng anh không chấp nhận kết quả như vậy chỉ là quyết định của một mình em.Anh không thấy anh đang gây sự một cách vô lý sao?"

"Hay là, anh nói với em những điều này chỉ vì anh muốn giữ con?"

Hành lang trống rỗng vang vọng tiếng nói đầy uất ức và tức giận của cô.

Thực ra, sau khi nói xong, Vương Sở Khâm đã hối hận.

Anh nhìn cô, đôi mắt đỏ ngầu, nước mắt như mưa rơi.

Tim đau như dao cắt.

Người đang trong trạng thái cảm xúc thường không thể kiểm soát lời nói của mình, đặc biệt là với những người thân thiết nhất. Họ đều biết rằng, cả hai bên đều không phải là những người như vậy.

Vương Sở Khâm nâng tay trái tát vào mặt mình, nghiến răng, nâng tay lên định lau đi những giọt nước mắt của cô.

Mày đang làm gì vậy, Vương Sở Khâm? Mày vừa nói gì vậy? Rõ ràng rất đau lòng vì cô ấy, rất nhớ cô, chỉ sợ cô ấy lại rời xa cuộc sống của mình, sao lại phải nói những lời khó nghe như vậy?

"Đừng chạm vào em! Em đã bay lâu như vậy, vừa mới hạ cánh, đã vội vàng chạy đến đây vậy mà."

"Vương Sở Khâm, sao bây giờ anh lại trở nên đáng ghét như vậy? Em ghét anh!"Tôn Dĩnh Sa đấm một cú vào vai anh, rồi lau nước mắt.

"Anh... anh sợ em lại đi, anh không chịu nổi." Vương Sở Khâm bực bội túm tóc: "Anh cũng không biết mình bị làm sao."

Anh thử thăm dò tiến lại gần cô, lau nước mắt cho cô: "Em có thể đừng nói là em sẽ đi nữa không?"

Tôn Dĩnh Sa lại đẩy anh ra: "Anh đáng đời! Em đi đây, em nhất định phải đi, nhìn thấy anh như vậy em càng phải đi, anh đừng có quản em."

"Anh vừa rồi giống như một người điên, anh thật đáng sợ, em sẽ không để con trai em ở bên anh nữa." Tôn Dĩnh Sa lại giống như đang phẫn nộ tố cáo, vừa lau mũi vừa chỉ tay về phía anh mà khóc.

Gương mặt của Vương Sở Khâm lại trở nên tối sầm.

Nhưng thật khó hiểu, khi nhìn thấy Tôn Dĩnh Sa chỉ tay vào anh và làm ầm ĩ, anh lại cảm thấy rất thoải mái, như thể trở về những ngày xưa, khi cô thoải mái, không kiêng nể gì và hung hăng như vậy.

Anh thật sự cảm thấy mình sắp phát điên rồi.

Anh đã 35 tuổi, trong cuộc sống đã rất ít có điều gì khiến anh cảm xúc dâng trào, nhưng mà Tôn Dĩnh Sa, cô chỉ cần nói vài câu, làm vài động tác, đã có thể khiến anh như một cậu nhóc cảm xúc bất ổn định.

Anh đang định giải thích vài câu cho mình, thì trong phòng vang lên tiếng của Tam Hỷ.

"Ba ơi."

Cãi nhau dừng lại.

Hai người nhìn nhau, mở cửa lao về phía giường, đo nhiệt độ, đã trở lại bình thường, thở phào nhẹ nhõm.

Thằng nhóc này quả thật có sức phục hồi mạnh mẽ.

Tam Hỷ có đôi mắt hơi sưng bỗng sáng lên: "Tôn Sa Sa! Mẹ đã trở lại tìm ba và con rồi! Giờ chúng ta đã là một nhà ba người rồi!"

Vương Sở Khâm ở bên cạnh bĩu môi thì thầm: "Mẹ con còn nói sẽ đưa con đi không cho con chơi với ba nữa cơ..."

Tôn Dĩnh Sa quay lại, nhìn anh với ánh mắt sắc lạnh.

Vương Sở Khâm lập tức im lặng.

Tuy nhiên, anh lại phản ứng lại, Ủa? Đây là phản xạ có điều kiện gì vậy? Mình đang sợ cái gì hả?

Hừ, cái ký ức cơ bắp chết tiệt này.

"Tôn Sa Sa, vậy tối nay mẹ có về nhà cùng với ba và con không?"

Vương Sở Khâm ngẩng đầu lên, quả là con trai tốt của ba, mặc dù cuộc cãi vã đang diễn ra thì bỗng dưng dừng lại một cách khó hiểu, nhiều vấn đề vẫn chưa được giải quyết, nhưng câu hỏi mà con trai đưa ra vẫn rất có ý kiến chiến lược.

"Vì sao chứ?" Tam Hỷ thất vọng.

"Nhà ba con không có đồ của mẹ, mẹ không tiện. Nhưng con nghĩ sao về việc sống cùng anh ấy? Ai là mẹ ruột của con vậy hả, sao con không đến ngủ với mẹ nhỉ?"

"Anh cũng là ba ruột của nó mà..." Vương Sở Khâm bĩu môi nói nhỏ.

Lại nhận được cái liếc mắt trắng dã nữa.

Tôn Dĩnh Sa mỉm cười bí ẩn: "Xin anh vui lòng nhớ cho, chỉ có một người mẹ ruột của thằng bé, còn cha ruột của nó là ai, em nói ai thì chính là người đó."

Vương Sở Khâm không đồng tình: "Đúng vậy, em không phải nói với con thế này sao, cha ruột chính là anh. Cái gì mà vừa sùng bái anh vừa nhớ nhung anh, chẳng phải đều là những gì mà em đã nói sao?"

Lại một lần nữa nhận được ánh mắt lạnh lùng.

Con với chả cái, chính là vì đòi nợ mới đến mà.

Chỉ có điều lần này không chỉ đòi nợ mình cô: "Vương Kỳ An! Sao con lại nói hết mọi thứ ra ngoài vậy? Hả?"

"Mẹ ơi, mẹ có phải là xấu hổ không?  Con rõ ràng đã thấy những thứ của mẹ ở nhà ba giống hệt như ở nhà chúng ta, rõ ràng là có đủ mọi thứ mà..."

"Ai xấu hổ? Mẹ có gì để xấu hổ chứ? Mẹ, Tôn Dĩnh Sa này, điều mẹ kém nhất trong cuộc đời này chính là sự nhút nhát!"

Vậy là, ngồi trong chiếc Mercedes G-Class mới đổi của Vương Sở Khâm, Tôn Dĩnh Sa bỗng cảm thấy hình như có điều gì đó không ổn? Mình làm sao lại lên thuyền giặc được nhỉ?

Cái thói quen chết tiệt do thể thao cạnh tranh hình thành, chỉ cần kích thích là chắc chắn sẽ có phản ứng.

Vương Sở Khâm liếc nhìn Tôn Dĩnh Sa đang phồng má, nhất quyết không ngồi ghế phụ qua gương chiếu hậu, rồi lại tán thưởng nhìn con trai.

Nuôi con để về già, hóa ra là ý này.

Tam Hỷ cũng chớp mắt, dù sau khi sốt vẫn còn hơi yếu nhưng có thể thấy sự tinh quái trong đôi mắt giống Tôn Dĩnh Sa của cậu bé.

Vương Sở Khâm vô cớ có chút tự hào, con của anh và Tôn Dĩnh Sa, chính là đứa trẻ thông minh nhất thế giới.

Đứa con của hai nhà vô địch thế giới, làm sao mà không thông minh được?

Đứng trước cửa nhà, Vương Sở Khâm đẩy hai vali lớn của cô, bảo cô mở cửa bằng vân tay.

Tôn Dĩnh Sa ngượng ngùng không muốn: "Em không mở, chúng ta có quan hệ gì mà lại dùng vân tay? Anh sao không xóa đi chứ?"

"Nhanh lên đi, con trai anh sốt vừa khỏi, mau vào nhà đi."

Tôn Dĩnh Sa liếc nhìn Tam Hỷ đang nhìn chằm chằm vào cô và Vương Sở Khâm, bất đắc dĩ đưa ngón tay cái lên.

Cô không hiểu sao lại có chút hồi hộp như người xa quê trở về.

Nội thất trong phòng không thay đổi chút nào, trên tường treo đầy những thành tích của cô và anh cùng những bức ảnh thân mật riêng tư khác nhau.

Bây giờ còn thêm ảnh chụp selfie của anh và Tam Hỷ.

Trên bức tường này, cuối cùng đã xuất hiện đủ ba người.

Tam Hỷ nói đúng, Vương Sở Khâm giữ lại tất cả quần áo, đồ dùng của cô, bộ đồ ngủ, mỹ phẩm dưỡng da, thậm chí cả "Sơn Khâu" của cô ấy, tất cả vẫn như cũ.

Giống như cô chưa từng rời đi lâu, ai đến đây cũng sẽ nói, nhìn xem đây rõ ràng là cuộc sống của một cặp vợ chồng hạnh phúc.

Cô dựa vào tường nhà vệ sinh nhìn Vương Sở Khâm đang chăm sóc Tam Hỷ rửa mặt, nhìn hai người họ cười đùa, quay đầu nhìn những viên Lego chưa ghép xong trên sàn nhà, những bức ảnh của hai người họ trên tường...

Lúc này, cô lại có cảm giác chân thực về hai từ "gia đình".

Gia đình của Vương Sở Khâm, Tôn Dĩnh Sa và Tam Hỷ.

Một gia đình ba người.

Mặc dù còn rất nhiều vấn đề tồn tại giữa họ, nhưng lúc này cô vô cùng hy vọng khoảnh khắc này sẽ kéo dài mãi mãi.

Sẽ có ngày như vậy, cả hai đều hiểu.

Chỉ cần từ từ thôi.

"Tôn Dĩnh Sa, tối nay mẹ ngủ cùng con nhé?"

"Được thôi." Tôn Dĩnh Sa trả lời.

"Vậy thì cũng cho phép ba ngủ cùng con nhé?"

Vương Sở Khâm quay lưng lại với họ nhướng mày, không nói gì.

"...Hai người, con được phép chọn một người." Tôn Dĩnh Sa chớp mắt, chậm rãi nói.

"Vậy thì hai người ai muốn ngủ cùng con hơn?" Tam Hỷ hỏi.

"Con trai, con nói với mẹ, ba nghe theo hai người." Vương Sở Khâm lén chu môi.

"Con trai, con nói với ba, hai người đều nghe lời mẹ, mẹ hơi mệt, hai người ngủ cùng nhau đi." Tôn Dĩnh Sa quay đầu bỏ đi, không nhìn thấy Vương Sở Khâm nhanh chóng quay người lại và nháy mắt với Tam Hỷ.

"Aiiiiizz~~" Tam Hỷ đột nhiên thở dài.

"Con thực sự là đứa trẻ đáng thương nhất thế giới, ba mẹ mãi không ở bên nhau, chưa bao giờ cùng ngủ với con, tại sao chỉ có con không thể để ba mẹ cùng ngủ với con được? Con năm nay đã ba tuổi rồi, con chưa từng..."

"Cho hai người năm phút, nhanh lên, mẹ buồn ngủ muốn chết rồi." Tôn Dĩnh Sa lạnh lùng để lại một câu.

"Tuyệt vời! Con trai giỏi quá!" Hai người lén lút ăn mừng.

Tam Hỷ bất lực nhìn người cha đang vui mừng, nhà này mà không có mình thì phải làm sao đây?

Năm phút sau.

Tam Hỷ nằm giữa hai người, nhìn lưng Tôn Dĩnh Sa, rồi lại nhìn đôi môi chu ra của Vương Sở Khâm.

Thở dài, vẫn phải dựa vào con.

"Ba mẹ ơi, con xem phim hoạt hình, ba mẹ của các bạn ấy đều ôm con ngủ đối diện nhau."

Vương Sở Khâm nhìn bóng lưng Tôn Dĩnh Sa: "Thật sao con, ba không biết, con hỏi mẹ nhé?"

Tôn Dĩnh Sa: "Đừng hỏi mẹ, mẹ buồn ngủ muốn chết rồi, nếu hai người không muốn ngủ thì đi ngủ sô pha hết đi."

"Vương Tam Hỷ, bảo ba dịch sang bên kia một chút, mẹ sắp rơi xuống rồi."

"Con trai, bảo mẹ, ba bây giờ vẫn còn thương tích cũ chưa lành, không thể nghiêng người quá."

"Con trai, bảo ba, chật chội thì bên cạnh còn một cái giường."

"Con trai, bảo mẹ, vì hạnh phúc của con, ba sẵn sàng hy sinh bản thân, ba có thể làm bất cứ điều gì."

Tam Hỷ: "Ba mẹ cứ nói chuyện đi, con ngủ trước đây, nếu hai người không muốn ôm con thì để sau vậy, ba mẹ ngủ ngon, hôm nay thực sự là một ngày hạnh phúc!"

Sáng hôm sau.

Tam Hỷ ngái ngủ ngồi bên giường, nhìn ba mẹ ôm chặt nhau, tối qua nhất quyết không đối diện nhau: "?"

Hai người đang diễn cho con xem sao?

Ai đã đẩy con ra mép giường vậy?

Vì vậy, cậu bé vỗ mặt Vương Sở Khâm, rồi lại đẩy Tôn Dĩnh Sa.

Hai người từ từ tỉnh dậy.

Nhìn nhau.

Tôn Dĩnh Sa đá Vương Sở Khâm xuống giường.

"Chết tiệt... Em làm gì vậy hả?" Vương Sở Khâm ngơ ngác nhìn Tôn Dĩnh Sa trên giường.

"Tên lưu manh này, anh có biết xấu hổ không? Lợi dụng lúc em ngủ mà ôm em làm gì?"

"Trời đất chứng giám, tư thế ngủ của em và con trai em thì anh không cần phải nói nhiều, tối qua nó nằm ngang đến đầu giường, em lăn lộn rồi lăn sang bên này và cố gắng chen vào lòng anh, anh bị ép phải lùi lại mà em vẫn chen vào lòng anh, để cho em nghỉ ngơi tốt mà anh đã bị tê cả tay đây này, em còn nói anh là lưu manh? Ai mới là lưu manh đây?"

"Anh đừng có nói bậy!"

"Này, mẹ xem này." Tam Hỷ đưa một cái máy tính bảng.

"Nhà ba đã lắp đặt camera giám sát rồi, ba nói sợ con ngủ một mình ba không để ý, tối có thể dùng điện thoại xem con. Mẹ xem, đúng là mẹ chen vào đó."

Tôn Dĩnh Sa vùi mặt vào chăn giả vờ làm chim cút.

Ông trời ơi, ngày trở về đầu tiên lại ngủ cùng với người yêu cũ còn lăn vào lòng anh ấy. Mình còn có hy vọng cứu vãn không?

Vương Sở Khâm ngồi dưới đất cười khúc khích: "Đi thôi con, để lại chút thể diện cho mẹ, nhà mình chỉ có mỗi cô ấy là con gái, hai ba con mình nhường mẹ chút đi, không có cách nào, mẹ con là như vậy, không có lý lẽ."

"Đi thôi, ba đưa con đi đánh răng rửa mặt."

Trên đường bế Tam Hỷ ra khỏi phòng ngủ, Vương Sở Khâm cười nhìn Tôn Dĩnh Sa đang ngủ lại.

Thực ra còn một chuyện, anh chưa nói.

Tối qua cô nằm trong lòng anh, giữa lúc mơ màng, anh đã hỏi câu hỏi mà mình suy nghĩ từ lâu.

"Sa Sa, sao em lại đặt tên con là Vương Kỳ An?"

Tôn Dĩnh Sa theo thói quen vuốt ve tai anh và dựa vào lòng anh.

"Bởi vì..."

"Người người chúc anh giành chiến thắng, còn em chỉ cầu anh cả đời bình an."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top