Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Oneshot SE] She's gone

Tia nắng ngày mới đã chiếu nhẹ trên mái tóc anh. Nhíu khẽ đôi mày, anh mở mắt ra đón chào một ngày mới.
- Chào em, vợ yêu! - Lời chào buổi sáng đã thành thói quen với anh. "Cô gái" tươi cười đáp lại anh.
Anh sửa soạn rồi thay đồ.
"Hương nước hoa anh yêu thích! =)", một mẫu giấy note được viết nắn nót nằm trên chiếc áo vest. Anh thích thú mỉm cười. Bước xuống phòng khách, anh lại quay ngoắc vào bếp. Anh thấy "cô" đang chuẩn bị bữa sáng cùng em gái anh.
- Vi, hôm nay hai chị em cho anh ăn gì vậy? - Anh vui vẻ hỏi, tay mở báo ra đọc.
- Thì là beefsteak! - Hạ Vi là em gái ruột của anh. Con bé trả lời anh, trong lời nói có thoáng nét buồn.
Anh vui vẻ trò chuyện cả bữa sáng. Đôi lúc xen vào vài tiếng nhắc nhở của đứa em gái, ngoài ra thì chỉ có tiếng nói và cười của anh.
- Anh không phải là có cuộc họp sáng nay sao? - Con bé nhắc.
- Phải rồi! Anh đi đây! - Anh mỉm cười bước ra cửa. Nhìn qua gian bếp, anh thấy "cô ấy" đang lúi húi dọn dẹp. - Vợ yêu à, anh đi nha!

Anh vừa khuất bóng sau cánh cửa, Hạ Vi lại quay vào trong với gương mặt buồn bã:
- Chị dâu ơi, sao anh hai lại trở nên như vậy hả chị? - Câu hỏi xen lẫn những tiếng nấc của cô bé. Giọt nước mắt đã chảy dài trên gương mặt đáng yêu của nó.

Anh rảo bước đến công ti. Đó là thành quả do chính công sức của anh gây dựng nên. Anh và Hạ Vi là hai đứa trẻ mồ côi từ lúc lên năm, lên mười. Anh đã xoay xở đủ cách để kiếm tiền từ khi hai anh em phải rời cô nhi viện. Cố gắng vừa học đại học, vừa nuôi cô em gái nhỏ, anh đã cố gấp hai ba chục lần người thường để trở thành giám đốc trẻ của một công ti thiết kế rất tiềm năng trong giới kinh doanh.
Những năm lăn lộn ngoài đời, anh đã gặp tình yêu của đời mình. Cô ấy là một cô gái lập dị với nhiều người nhưng lại là đặc biệt đối với anh. Họ gặp nhau trong một buổi Random Date và anh ngay lập tức bị cô gái ấy cuốn hút. Và họ làm bạn của nhau. Anh chia sẻ với cô những buồn phiền mỗi ngày qua những khung chat, những cú điện thoại. Cô mở một coffee shop nho nhỏ và tại nơi đó, họ đã trao nhau nụ hôn đầu tiên của mình. Anh và cô chính thức yêu nhau.
Ba năm sau, anh quyết định cầu hôn người con gái ấy và thật vi diệu khi anh chưa kịp làm điều đó thì cô đã mở lời trước rồi. Họ cưới nhau, anh hằng ngày đến công ti, còn cô ở nhà làm việc cho nhà xuất bản. Em gái anh đi học rồi lại về nhà phụ chị dâu. Ba người sống một cuộc sống hạnh phúc và bình dị.
Nhưng cuộc đời giống như đại dương bao la. Chẳng thể nào không có sóng gió. Lí do muôn thuở cho sự tan vỡ của một mối quan hệ, người thứ ba.
Cô ta, ả đàn bả quỷ quyệt ấy chính là thư kí cũ của anh.
«Flashback»
- Anh hai, anh đang làm cái trò gì ở đây vậy hả? - Hạ Vi bất ngờ có một chuyến viếng thăm văn phòng của anh trai. Cô bé không làm thế thì làm sao có thể thấy cái cảnh anh mình ôm ấp con đàn bà không biết sĩ diện kia.
- Vi, anh...không như em nghĩ đâu Vi à! - Anh cố giải thích.
- Anh Tài, em đi trước! - Ả ta đáng bài chuồn. Trước khi đi thì ả cũng không quên hôn lấy hôn để anh.
- Anh hai, anh làm vậy anh có nghĩ đến chị Trúc không hả? - Bé Vi giận dữ. - Anh hai không còn là anh hai nữa rồi! Đàn ông ai cũng giống nhau cả thôi!
"Chát", âm thanh chói tai vang lên. Anh tát cô bé. Vết tay đỏ ké hằn lên gương mặt nhỏ nhắn. Ai nhìn cũng phải xót xa.
- Anh hai chưa từng đánh em lấy một cái vậy mà hôm nay vì nó mà anh hai đánh em? - Ôm gò má đang đỏ lên vì cái tát đó. - Khi chị dâu biết chuyện thì xem anh biểu hiện như thế nào!
- Em nghĩ Trúc sẽ tin em hơn anh sao? - Anh nói giọng đầy thách thức.
- Sao lại không? - Giọng nói trầm ấm quen thuộc nghẹn ngào vang lên.
- Trúc...em nghe anh giải thích...thật ra... - Anh lắp bắp.
- Vi, em không cần phải nói nhiều đâu! - Mặt cô tối sầm lại. - Nếu đã như thế thì tốt nhất ta nên buông tay anh Tài à!
- Chị dâu... - Cô bé chực khóc. - Anh vừa lòng rồi phải không anh hai?
- Tôi sẽ chuẩn bị thủ tục li hôn. Từ giờ anh muốn làm gì là quyền của anh, tôi không can dự vào nữa! - Gil lầm lũi bước đi. Hạ Vi đuổi theo cô.
«End Flashback»
- Alo, Hạ Vi nghe! - Chuông điện thoại kéo cô bé ra khỏi giấc mơ về quá khứ.
- "..."
- Bệnh viện nào ạ? Tôi đến ngay! - Cô lao như điên ra đường.
"Anh trai cô bị tai nạn. Cô mau đến bệnh viện ngay!", những lời ấy như búa giáng xuống đầu cô bé.
Trong cái phòng cấp cứu đông đúc, người ta chen chúc nhau, có một cô bé người nhỏ thó đang thấp tha thấp thỏm lo lắng cho người thân cuối cùng của nó. Một anh cảnh sát giao thông đến hỏi chuyện con bé:
- Cô là người nhà anh Tuấn Tài?
- Tôi là em gái anh ấy! - Ánh mắt anh ấy dại đi vì sốc.
- Cô có biết ai tên Trúc không?
"Trúc", cái tên đã nhiều năm cô không dám nhắc đến.
- Trúc là chị dâu của tôi nhưng chị ấy đã mất vài năm rồi! - Nó ngước mặt nhìn anh cảnh sát, vẻ mặt đầy bất ngờ. - Có chuyện gì sao?
- ... - Anh cảnh sát kể lại.
- Tôi hiểu rồi! Cảm ơn anh! - Cô gật gù hiểu ra.
- Anh cô đã qua cơn nguy kịch. Tai nạn không quá nghiêm trọng. Rất may là tài xế đã phanh kịp thời nên va chạm xảy ra không quá nặng!
- Tôi cảm ơn! Làm phiền anh rồi! - Vi chào viên cảnh sát rồi bước vào phòng bệnh của anh mình. Anh vẫn còn đang hôn mê.
«Flashback»
- Tại sao anh lại hỏi về chị dâu của tôi? - Hạ Vi thận trọng hỏi.
- Các nhân chứng trong vụ tai nạn kể lại là anh cô đột nhiên lao ra đường và hét to tên Trúc! - Viên cảnh sát kể lại.
- Tai nạn xảy ra ở đâu, lúc mấy giờ vậy?
- Khoảng hơn mười một giờ trưa, ở ngã tư gần công ti anh cô!
- Cảm ơn anh! - Vi hiểu được phần nào chuyện xảy ra với anh mình.
«End flashback»
- Anh chưa quên được chị ấy đúng không? - Vi đăm chiêu nhìn anh mình nằm thin thít trên giường.
- ...
- Đúng là khi mất cái gì thì người ta mới biết quý nó! - Cô bé cười xót xa. - Hôm nay là mãn tang chị đó chị dâu! Cơ hội cuối cùng để chị nhìn thấy sự hối lỗi của anh hai đó! Chị có ở đây thì chị hãy làm anh ấy tỉnh dậy để em xử lí ảnh đi!
Kì lạ thay, hình ảnh Trúc hiện ta bên giường bệnh của Tài. Cô mặc một chiếc áo trắng. Cô đã trở thành một thiên thần. Vi nhìn thấy cảnh tượng đó mà chẳng thể thốt nên lời.
- Ch...chị dâu?
- Vi, em chăm sóc anh Tài dùm chị nha! Chị đã ở bên anh ấy ba năm rồi, đến lúc chị phải đi rồi! - Trúc cười hiền từ với Vi rồi cúi người, thì thầm vào tai Tài.
Trong phút chốc, Trúc như hoà tan vào không khí. Đúng lúc, Tài cũng từ từ mở mắt.
- Anh hai? Anh tỉnh rồi! - Vi chạy ngay lại. - Anh thấy người sao rồi?
- Anh hai không sao! - Tài ôm cái đầu đang đau như búa bổ.
- Anh hai chưa quên được chị Trúc đúng chưa?
Câu hỏi của Vi làm Tài đơ năm giây. Đúng vậy! Ba năm qua, không một phút một giờ nào mà anh không nghĩ đến Trúc. Anh nhớ đến từng chi tiết nhỏ nhặt về cô. Anh nhớ mỗi buổi sáng anh và cô để chào nhau bàng những nụ cười. Anh nhớ những một đồ đi làm thẳng thóm, tinh tươm mà cô chuẩn bị; mỗi ngày đều có một mẩu giấy note được dán trên túi áo chúc anh một ngày tốt lành. Anh nhớ những bữa ăn có đủ ba người; anh ăn rồi đi làm, bé Vi thì đi học. Anh nhớ những ngày tháng bình yên, hạnh phúc nhất và duy nhất đó của cuộc đời anh. Anh nhớ Trúc!
- Anh nhớ cô ấy! - Câu trả lơi của anh càng làm không khí trong phòng thêm trầm lắng.
- Chị ấy cũng nhớ anh! - Vi bình thản nói. - Nhưng bây giờ chị ấy đã đi rồi! Điều anh cần làm là giữ chị ấy trong tim chứ không phải là sống trong quá khứ!
- Vi à...
- Chính chị ấy là người đau lòng nhất khi thấy anh như thế này anh có biết không? Hãy làm cho chị ấy yên tâm ở bên kia được không anh hai?
- Để anh hai nghỉ ngơi chút được không Vi? - Tài quá cứng đầu.

Con người ta có thể có những thứ họ cần nhưng họ không bao giờ biết quý cho đến khi họ đánh mất nó. Tình yêu có một gia vị rất đặc biệt. Nó là sự hối tiếc. Chính sự hối tiếc lại là gia vị mang lại những dư vị khó quên cho tình yêu. Tình yêu càng nhiều hối tiếc thì càng buồn và càng khó quên. Đừng để nuối tiếc che mờ đi những gia vị khác của tình yêu; bởi vì, có không giữ, mất đừng tìm...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top