Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 25: Ngày 21 tháng Năm (P1)

Ngày 21 tháng Năm (P1)

8:00 p.m.

<Cài đặt game thay đổi.>

<JohnHWaston đã tham gia vào game.>

"..."

"John?"

"Chào, yeah, xin lỗi, tôi dây, tôi chỉ là hơi chút ngạc nhiên. Tôi có vẻ như đang ở trong...một căn nhà, có lẽ vậy? Với thêm một cái giường và vài cái ghế làm bằng gỗ, sao cũng được."

"À, vâng. Trong nỗ lực để tâm trí tránh khỏi sự căng thẳng và chán nản, tôi đã làm vài món thủ công. Và thật là thất sách khi chúng ta cứ tiếp tục hồi sinh giữ tại một nơi không có gì cả nếu dự định đi đánh quái, nên tôi đã thay đổi điểm hồi sinh."

"Chúa ơi, Sherlock. Cái nhà này tận ba tầng. Đấy là nhà vệ sinh à?"

"Hầu như không có ngôi nhà nào không có toilet cả."

"Chúng ta thực sự có thể sử dụng nó trong game này à?"

"Tôi... cũng không chắc. Có thể đấy. Mặc dù tôi thừa nhận là bản thân quan tâm đến chủ nghĩa hiện thực và tính chìm hơn là thực tiễn ấy."

"Huh. Được rồi. Anh đang ở đâu?"

"Trong hầm."

"Cái nào?"

"Tôi đã đào một cái hầm rất tiện lợi. Dễ dàng di chuyển dưới lòng đất. Chờ đó, tôi sắp lên tới rồi."

"Trời ạ. Anh đã hoàn thành nhiều thứ kể từ lần cuối chúng ta cùng chơi."

"Mm. Như đã nói, tôi đang cố ngăn chặn sự chán nản trong tâm trí. Rất lâu rồi mà tôi vẫn chưa có vụ án nào cả. Lestrade đang đe dọa sẽ đá tôi ra khỏi Scotland Yard."

"Lestrade?"

"Là thanh tra thám tử thuộc Scotland Yard. Ít nhiều gì cũng là điều tra viên có tài, dù rằng rõ ràng không thông mình bằng tôi."

"Đúng quá rồi."

"Anh nghĩ sao?"

"Nghĩ?"

"Vâng. Động từ, để đưa ra một ý kiến."

"Về cái gì?"

"[thở dài, bực tức] Ngôi nhà ấy."

"Oh, đúng rồi. Nó thật là ấn tượng đấy. Tôi rất thích mấy cái bình nho nhỏ anh đặt trên mấy cái bàn. Ngoài ra còn có cái thảm da hổ trên cái ghế sofa nữa. Anh làm tất cả tốn nhiêu thời gian vậy?"

"Ra ngoài đi."

"Cái gì?"

"Ngừng hỏi 'cái gì'. Khó chịu thật. Nó làm anh nghe như là một tên ngốc."

"Oh, vui lên nào, rất dễ thương khi nói vậy đấy. Sao anh lại muốn tôi đi ra ngoài?"

"Tôi đã bắt đầu với cái xác này. Anh sẽ thấy được nó nếu anh ra ngoài và đi vòng đằng sau, qua mấy cái cây."

"Được thôi. Tôi... Làm sao anh- oh không có gì đâu, đây rồi. Tôi đã ở ngoài. Đi vòng quanh."

"Ah, xuất sắc, bây giờ là ban ngày. Những thứ với mấy trái bom xuất hiện vào ban đêm có lẽ là một thách thức đấy. Dù sao thì, tôi đang ở gần đây."

"Rồi, tôi... Cái quái gì thế?"

"Không thể nào nói được, vì tôi có cùng vị trí với anh đâu. Ý anh là cái xác à?"

"Đó không phải là cái xác, Sherlock. Đó là một... thứ ghê tởm dạng khối mơ hồ giống loài người."

"Dĩ nhiên nó phải có dạng khối rồi. Mọi thứ trong Diggy Hole đều ở dạng hình khối hết. Không lý tưởng mấy, tôi biết mà, xét đến các đường cong và độ dốc của cơ thể người, nhưng với những vật liệu mà tôi phải làm việc, tôi nghĩ nó rồi sẽ khá ổn thôi."

"Trời ạ, Sherlock, anh còn thêm cho nó một con trym nữa."

"A... Tôi phải làm cho nó đúng cấu tạo sinh lý chứ, nếu đó là ý của anh."

"Yeah. Anh đã làm con trym cho nó."

"Chỉ có một con nho nhỏ thôi!"

"[cười lớn] Vậy mà nhỏ hả? Tôi không biết anh đã từng hẹn hò với loại đàn ông nào, nhưng với sự cân xứng cơ thể thì nó thật sự khá là bự đấy."

"Tôi... đó là, tôi..."

"Nó còn có vẻ như lạc mất hai quả trứng của mình rồi."

"Tôi còn chưa hoàn thành! Nó cũng mất cái đầu và chân, nhưng anh lại không nói gì về chúng cả!"

"Được rồi, yeah. Tôi nghĩ chắc là mình vừa bị phân tâm bởi cái chân giữa to lớn ngay trước mặt tôi này."

"Nó không có to!"

"[cười khúc khích] Cho là thật tốt khi anh không thử làm một người phụ nữ. Tôi tưởng tượng nó sẽ-"

"[cười sặc sụa] Đấy thật sự là lần thử đầu tiên của tôi. Không may là, tôi nhận ra ngực có hơi chút... khó để dựng nên."

"Anh- [cười khúc khích hơn] Yeah, tôi nghĩ nó sẽ như vậy, vì không có đường cong."

"Vâng. [cười thầm, nhẹ nhàng] Vâng, hoàn toàn đúng."

"Anh thật là tài giỏi."

"...Cái gì?"

"Anh có biết bao nhiêu tên thanh niên có thể dựng được một con trym thô to trong game này không? Và khi ấy có anh-"

"[gắt gỏng, tức giận] Tôi không có làm một con trym thô to gì cả. Tôi chỉ là đảm bảo cho cái xác sưng lên của tôi-"

"Có đủ cấu tạo sinh lý. Tôi biết, đó- đó là ý của tôi đấy. Anh thật giỏi mà."

"Đấy... không phải là điều mà người khác thường nói về tôi."

"Yeah, well, mấy người khác đều là con trym hết, một con trym bự hơn cả con ngay đây, và họ có thể bấm nút biến rồi."

"..."

"Nói về cái xác sưng phù, cái này trông có vẻ không đặc biệt sưng mấy nhỉ."

"Nó vẫn chưa bị phù lên. Tôi nghĩ sẽ dễ hơn nếu làm sưng một cái xác đã được xây sẵn. Thêm phần chính xác hơn nữa. Oh, có vẻ như chúng ta sẽ có bạn."

"Tôi trên nó rồi. Tôi còn có một thanh kiếm nữa."

"Tôi e chỉ là hàng cùi bắp. May mắn là, tôi giờ đã tìm ra được chất liệu tốt hơn. Có lẽ có đủ đá sapphire cùng với bạch kim trong rương để làm thanh tốt hơn."

"Oh, tôi không biết gì hết ấy. Cái này trông như sẽ được việc."

"...Vâng, nó nhìn sẽ như thế. Tới giờ anh có rớt giọt máu nào không?"

"Không, tôi không nghĩ vậy. Không nặng mấy, trận đánh trong game ấy, phải không."

"...Mm."

"Anh có... anh sẽ xây thêm nữa hay là...?"

"Ngay bây giờ thì, không. Tôi cần thêm cẩm thạch."

"Tiếp tục, sao nữa. Tôi sẽ đánh chết mấy con quái trong khi anh đào."

"...Được rồi. Vâng."

"..."

"..."

"Erm. Vậy. Mọi chuyện sao rồi?"

"'Mọi chuyện'?"

"Yeah. Anh biết mà, ngày của anh ra sao, liệu gần đây anh có nói chuyện với anh trai không, hay là có cái gì đó trong đống báo cáo mà anh để ý đến trong một vụ có khả năng nào đó."

"Anh ta sẽ không làm phiền anh nữa đâu."

"Ai cơ?"

"Mycroft. Giờ anh đã biết đến sự hiện diện của hắn, nên hắn ít nhiều gì sẽ để anh một mình. Có chút giống người bảo hộ ở vườn thú, anh ta thích gõ nhẹ vào kính để làm anh giật mình rồi lại bước về phía sau quan sát anh làm gì."

"Tôi chắc mình là động vật ở sở thú trong cái kịch bản này, phải không?"

"Đúng. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ mà thôi."

"Oh yeah, rõ vậy mà. Nhưng... hơi tò mò chút là, trong cái suy diễn này thì, anh là gì? Nhân viên chăm sóc mang tôi ra để dọn chuồng, hay là-"

"Đừng có mà hài hước như thế."

"Tôi đang đùa à? Chính anh đã bắt đầu nó đấy."

"[thở dài, không thực sự khó chịu] Mycroft đang quan sát tôi nhiều như với anh vậy. Nên trong cái kịch bản đó thì tôi là động vật chung chuồng cùng anh đấy."

"Oh, giỏi quá. Vậy chúng ta, là một đôi rắn ở cùng chuồng à? Cuộn tròn trên một nhánh cây hay gì đó?"

"Hmmm. Tôi thích là thằn lằn hơn. Mấy con đấy thường di chuyển nhanh hơn rắn, phải không? Và vừa vặn cho mấy chỗ nhỏ hơn?"

"Tôi thực sự không phải là chuyên gia. Nhưng chắc vậy, nghe cũng đúng mà. Tôi có thể tắm nắng trên một hòn đá trong khi anh đằng sau tôi xây một cái xác thằn lằn sưng phù trên đống lá."

"[cười khoái trá] Vâng, đúng vậy. Dù sao thì, anh không cần bận tâm về Mycroft đâu."

"Ai bảo tôi quan tâm về Mycroft?"

"Anh vậy đấy. Anh đáng lẽ sẽ không nhắc đến anh trai tôi, sau hàng tuần anh không nhắc tới, nếu như anh không- ugh, không."

"Cái gì?"

"Anh hoàn toàn không để tâm đến anh ta, phải không? Mà phải là chị gái của anh. Ugh, nó luôn có vấn đề mà."

"Harry?"

"Đúng vậy, quá rõ rồi. Bộ anh còn anh chị em ruột khác à? Coi chừng con slime đó, được không."

"Erm. Oh! Được."

"Vậy Harry thì sao? Trong mail anh đã bảo hai người luôn gây lộn với nhau."

"Một chút, yeah. Gần đây bọn tôi sắp đến bờ vực rồi, và nó... nó không thoải mái mấy. Chị ấy giờ dự định tham gia AA meeting (Alcoholics Anonymous). Chị ấy nghĩ tôi không biết bỏ việc, thay vào đó thì đi pub. Chị ta không bao giờ uống vừa đủ để có thể đi về được, nhưng..."

"Tôi nghĩ là, chị ta vẫn còn mùi ấy."

"Oh yeah. Ngoài ra còn nói lớn hơn."

"Và anh không nói gì khi cô ta về nhà?"

"Nói cái gì? 'Chị không nên ngu như vậy' à? 'Chị uống như vậy là để giết chết bản thân' à? Chị ta hoặc là dừng việc che giấu tất cả và đập phá, hoặc là sẽ không về nhà nữa. Nó giống như những gì mà anh đã nói hồi đó, về chuyện nghiện ấy. Anh không thể nào bắt họ dừng lại được. Anh chỉ phải là, anh biết mà... ở đó thôi."

"... Mm... Oh, chết tiệt!"

"Shit, chờ đó cái."

<KhoaHọcSuyLuật đã bị thổi bay lên.>

"Đm. Xin lỗi, tôi đã mất tập trung, Tôi sẽ-"

<JohnHWaston đã bị thổi bay lên.>

"-Tôi sẽ cùng chết luôn, hình như vậy. Tốt. Chào lần nữa nhá."

"Chuyện đó xảy ra khi nào?"

"Xin lỗi chứ?"

"Chuyện say xỉn của chị anh ấy. Nó bắt đầu hồi nào?"

"Nó diễn ra lúc... Thật sự thì tôi cũng không chắc mấy. Có vẻ như chị ta luôn luôn uống, kể cả lúc còn là thanh thiếu niên. Tôi chỉ chú ý đến việc nó trở nên tồi tệ như thế nào sau khi mẹ tôi qua đời. Sao vậy?"

"Tò mò mà thôi. Anh đã gặp Mycroft, nên anh đã trực tiếp biết được những khuyết điểm của hắn, nhưng tôi chỉ có thể dựa vào những miêu rả của anh về người chị để làm giống vậy. Nhanh nào. Trở lại dưới đất. Mấy con quái có lẽ sẽ tái sinh bây giờ."

"Erm. Rồi."

"Tôi có thể cho anh xem hầm đi nếu muốn. Mấy con thợ mỏ không chết sẽ tái sinh ở đó, có chút khó khăn hơn khi đánh so với mấy con slime và bomber. Chúng có lẽ sẽ khiến anh giải trí hơn."

"Oh. Yeah, được rồi, nó... yeah. Anh không cần phải cố làm cho tôi thư giản, anh biết mà. Chỉ là vì trận đánh không có khó-"

"Tôi nên nói trước thôi. Caranguard là một game hoàn toàn chỉ có đánh nhau, và anh lại quen với sự nguy hiểm không chỉ ở trong game mà còn trong đời sống hằng ngày. Anh muốn những con quái làm cho bản thân thật sự bị đe dọa, anh muốn những trận chiến thực sự, mà không phải là đánh vào những khối vuông màu xanh lá chảy ra nước với một thanh kiếm hình dạng giống như nhánh cây."

"Chúng ta... Ý tôi là, chúng ta có thể thử chơi Outskirts, tôi nghĩ vậy."

"...Phải không đấy."

"Gì? Sao anh lại nói như vậy?"

"Hai ngày trước, anh đã nghĩ đó là một ý tồi."

"Tôi...well, yeah, nhưng,,, tôi có lẽ phản ứng dữ dội một chút. Hai mươi bảng cũng không phải quá nhiều, thật sự, và tôi đã có-"

"Oh Chúa ơi, chả có chuyện gì liên quan tới tiền bạc cả!"

"Xin lỗi? Chờ đã, anh khong thể nào thật sự nghĩ-"

"Đừng có mà nói xong câu đó, John. Đó sẽ là một sự sỉ nhục đối với trí thông minh của tôi. Đặc biệt là kể từ khi chúng ta đã xác minh tại sao ban đầu anh lại chần chừ chơi game này với tôi lần nữa."

"Bởi vì tôi không muốn mọi chuyện trở nên tồi tệ! Tôi không muốn trở thành người bạn thứ hai trong cuộc đời của anh người hóa ra lại là trai thẳng khi-"

"Đừng có mà tự so sánh bản thân với Victor. Anh không giống anh ta chút nào cả."

<KhoaHọcSuyLuận đã bị giết.>

"Well. Yeah, rõ là vậy. Ý tôi là... anh không có thích tôi như anh với anh ta, yeah?"

<Cài đặt game đã thay đổi.>

"Đấy. Tôi biết mình xử lý điều này rất tệ. Và tôi thật sự xin lỗi vì điều đó. Tôi có lẽ trở nên khá khốn nạn." (Chỗ này mình dịch bừa chút.)

"Hầu như lần đầu tiên nào của một người đàn ông được cho là thẳng đều bị sự hiện diện của một tên gay làm cho không thoải mái."

"Tôi đã bảo anh rồi, tôi không có khó chịu gì cả. Chị tôi cũng là người đồng tính, anh biết mà. Anh nghĩ xem tôi có cảm thấy không thoải mái với người đồng tính trong khi đang sống với chị tôi không?"

"Mm, có lẽ nó không phải là luận điểm thuyết phục nhất, nếu xét đến khoảng thời gian không mấy hòa thuận với chị mà anh đã nói."

"Không phải vì chị ấy là người đồng tính!"

"Nó cũng khác một chút mà, phải không? Người chị lesbian của anh thật sự không thể nào so với một tên gay anh quen qua mạng vừa cho ra suy đoán tồi tệ."

"Tôi vẫn không khó chịu. Bộ người ta thường cảm thấy không thoải mái khi nhận ra anh là gay à?"

"Anh đang giả sử rằng người khác thường 'nhận ra' đấy. Tôi không có bạn; không có mối quan hệ gì hết. Trong một cuộc trò chuyện thì chẳng có cơ hội nào để nói về vấn đề này, và cho dù có đi chăng nữa, tính của tôi thì thường lạnh lùng đến nổi mọi thứ đều bị che lấp."

"Anh biết là bản thân mình không tệ đến cỡ vậy không. Một khi ai đó vượt qua khỏi đống gai nhọn anh dựng nên, thật sự thì nói chuyện với anh thì khá tốt ấy. Và anh có bạn. Hay ít nhất là, anh còn có tôi."

"Vâng, anh đã nói điều đó hai lần rồi."

"Vì nó đúng mà."

"..."

"Chúng ta nên gặp lại. Ăn tối rồi có lẽ cùng nhau về nhà tôi hoặc anh và chơi Caranguard. Và lần này không ai trong chúng ta sẽ nghĩ đó là một buổi hẹn hò."

"Mm. Chúng ta có thể làm vậy. Tôi nghĩ thế."

"Oh, anh cũng nghĩ vậy, phải không? Tôi- chờ chút. Anh đâu rồi? Chết rồi à?"

"Từ lâu rồi, John ạ. Tôi đang làm mắt cá chân cho cái xác. Đến đây đi."

"Sao mà tôi còn nhớ nổi nó chứ? Ở đó đi. Tôi đang tới này."

"Ổn thôi. Chế độ hồi sinh của quái giờ bị tắt rồi, nên tôi không bị nguy hiểm gì."

"Cái gì? Tại sao?"

"Vì cả hai đưa chả đứa nào tập trung cả. Tôi có thể bật nó lại bất cứ lúc nào."

"Ugh, chỉ cần ở đó thôi. Chúa ơi."

"..."

"Hơi tò mò chút, có... ý tôi là, anh rõ là không cần phải nói về chuyện đó nếu không muốn, nhưng mà gia đình anh phản ứng có được không khi anh nói với họ? Giả sử như anh phải come out với mọi người."

"Bố mẹ tôi, đặc biệt là mẹ, sẽ khá là kinh ngạc khi tôi hẹn hò với đàn ông, phụ nữ, hoặc là người không quen biết*. Ngược lại, anh tôi- người luôn luôn thái quá- có lẽ sẽ cảm thấy chán ghét." (* này là chữ broom nó có nghĩa là chổi mình đi dò la nhiều từ điển và chỉ có thể dịch nghĩa theo ý nối tiếp của câu.)

"Anh của anh là một tên khốn mà."

"[khịt mũi] Khi chúng tôi vừa mới quen."

"Và... Tên-anh-ta-là-gì, Victor? Anh ta có biết không?"

"Vâng, tôi chưa bao giờ nói thẳng ra, nhưng anh ta lại hiểu rõ. Người đó khá là... ủng hộ. Tôi nghĩ vậy."

"Oh. Well vậy được rồi, đó... Tôi xin lỗi anh ta đã ra đi rồi."

"[thở dài] Tôi nói thật sự thì, đó chỉ là vấn đề của thời gian. Trong bốn năm rưỡi tôi biết Victor, tôi không chắc là mình đã từng thấy anh ta hoàn toàn tỉnh táo hay chưa."

"... Er."

"Xên chào. Anh đã rất tốt khi tham gia cùng tôi. Anh nghĩ gì?"

"Chào. Anh không cần làm cho dương vật của nó nhỏ hơn đâu."

"Tôi hết tài liệu trước khi hoàn thành cái mắt cá chân, vậy nên tôi đã mượn chút từ bộ phận sinh dục. Đó là biện pháp đơn giản nhất rồi."

"[cười khúc khích] Nói dối. Anh đã nhìn khác về nó, nhận ra là tôi đã đúng, nên đi sửa nó chứ gì."

"Đương nhiên là không phải. Kích thước dương vật của nó không sai gì cả."

"Không gì sai, không, nó vừa- Chết tiệt."

"Gì?"

"[la lên] Anh- chờ đã, tôi đang ở trong phòng! [nhỏ dần] Xin lỗi, có lẽ tối nay chỉ tới đây thôi."

"Chị anh à?"

"Đêm nay sao chị ta lại về sớm ấy. Có phải-"

"Ổn thôi. Dù sao thì chúng ta cũng thực sự không có chơi mấy mà."

"Tôi sẽ mua Outskirts. Được chứ? Chúng ta chơi nó lần tới nhé?"

"Mong chờ lắm đây."

"[la lớn lần nữa] Cho tôi một vài phút thôi, Harry, Chúa ơi!"

"Tôi sẽ nói chuyện với anh sau."

"[nhẹ nhàng] Lần nữa xin lỗi. Gặp sau nhé."

"Tạm biệt."

<JohnHWaston đã thoát game.>

________________________________________________________________________________

Chap này mình chưa dò lại lỗi chính tả =))))

Mình đã trở lại sau 3 4 tháng mắc phải căn bệnh lười :v năm nay tới lượt mình thi đại học rồi nên không chắc chap sẽ ra đều đặn như trước (mà thật ra thì trước đó cũng chả đều đặn gì mấy) nhưng đảm bảo một chuyện là mình sẽ không drop bộ này :)))) Tks các bạn đã ủng hộ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #fanfic