Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

E/N: Một chiếc plot thú zị... Happy Valentine's Day ♡

Chuyến công tác đầu tiên của Sherlock và William không được thuận lợi lắm.

"Nói một cách đơn giản, nội dung nhiệm vụ lần này là lẻn vào nơi cất giữ cơ mật nào đó, cần phải tìm một tài liệu bí mật để giải mã và trực tiếp tiêu huỷ tại chỗ. Người tham gia chỉ có hai người các anh, tôi ở nội địa còn có nhiệm vụ khác cần xử lý, dự kiến trưa hôm kia sẽ kết thúc công việc, đến lúc đó sẽ tới đây tập hợp với các anh." Billy giải thích xong hoạt động du xuân liền thả ra ngữ khí tự nhiên của học trò nhỏ, "Đã có tình báo gửi vào quầy lễ tân khách sạn sẽ ở tiếp theo, ám hiệu chắp nối là..."

Nghe như là chuyện phu phu chia từng phút hợp tác giải quyết, Sherlock và William tất nhiên không có dị nghị gì, thậm chí một hoặc hai người còn có tâm tư không thuần khiết, cảm thấy cố gắng một tí còn có thể dành ra chút thời gian nói chuyện yêu đương. Nhưng bọn họ lại tuyệt nhiên không nghĩ tới, khi hai người nhận được tình báo chuẩn bị bắt đầu kế hoạch hành động thì cãi nhau...

William cảm thấy phần điều tra này không đủ chi tiết, không nói tiếng nào đã tự mình chạy ra ngoài thăm dò tình báo.

Sherlock bị bỏ lại khách sạn một mình: "..."

Anh vốn tưởng rằng William chỉ là đại khái sắp xếp lại một lần nữa, không nghĩ tới chi tiết tài liệu cuối cùng được sửa sang lại ước chừng chỉ thiếu việc điều tra nghiên cứu địa hình doanh trại của địch.

Sherlock đau đầu: "Sau khi xác lập tốt mục tiêu thì hành động tuỳ theo hoàn cảnh là được, nếu lần nào em cũng nghĩ nhiều phương án như vậy, kết quả đa số đều không dùng được, cũng làm cho mình mệt nữa."

William: "Em chỉ là tự mình chạy đi làm nhiệm vụ trước đây được uỷ thác cho người khác một chuyến, vả lại lần này là dựa trên khuôn khổ lớn tăng thêm một số chi tiết điều tra, nên không có trở ngại lớn. Hơn nữa có phương án chuẩn bị mới có thể làm không có sơ hở nào, anh có thể bảo đảm sẽ không xảy ra chuyện cùng mục tiêu rơi xuống nước thiếu chút nữa bị cuốn vào chân vịt như trước đây sao."

Sherlock: "Không thể, đã là công việc thì đều có nguy hiểm, cuối cùng có thể giải quyết vấn đề không phải là đủ rồi sao! Hiện tại phụ trách hành động chỉ có hai người chúng ta, không thể so với trước kia em có một đống thuộc hạ có sức sáng tạo cao. Huống chi anh đâu phải là thuộc hạ của em, chúng ta là đang hợp tác!"

William: "Anh cũng biết là đang hợp tác? Em đến là vì để chịu trách nhiệm giúp anh có vấn đề gì thì chuẩn bị cho tốt. Anh đâu thể hy vọng lần nào may mắn cũng đều chiếu cố mình chứ."

Sherlock: "May mắn là một phần của sức mạnh, không có thì anh dựa vào ——"

"Đủ rồi." William cắt đứt cuộc tranh luận vô nghĩa, "Nếu như không muốn hợp tác, vậy thì chia nhau hành động đi."

"Em đang nói những lời tức giận, anh không tin!"

William đùng một cái tắt đèn, từ chối trao đổi.

"Liam..." Sherlock thăm dò, "Ngủ rồi sao?"

Một giây sau, William lập tức rút chăn ra cho anh được mát mẻ một trận.

"Cắt! Chia thì chia!" Sherlock xoay người đoạt lại nửa cái chăn, bắt đầu tính toán đến tột cùng phải hành động như thế nào.

Ngày hôm sau, một buổi sáng bình yên như mọi khi.

"... Liam... Này, thức dậy đi."

William trong lúc mông lung thì nghe thấy giọng nói của Sherlock, ký ức còn chưa kịp kết nối với chuyện cãi nhau ngày hôm qua mà anh hoàn toàn không nhớ rõ, đã vô thức hỏi: "... Đã mấy giờ ưm ——" Lời nói của anh theo nụ hôn bất ngờ của Sherlock bị chặn lại hết.

William cảm thấy hơi thở của mình bị xáo trộn nhịp điệu, Sherlock nắm lấy cổ tay của anh đặt lên trên giường. Môi theo đó bị đầu lưỡi cạy ra thăm dò vào trong, đại não còn đang chìm trong cơn buồn ngủ đột nhiên bị kéo về thực tại, hoàn toàn bị nhiệt tình của Sherlock bao phủ. Bọn họ quấn lấy nhau đến quên điều chỉnh hô hấp, William chỉ có thể phát ra nức nở ỡm ờ vô nghĩa để chống cự, giống như con mồi đưa tới cửa, đắm chìm trong từng giây từng phút bị thợ săn khống chế. Anh muốn nói chuyện, nhưng Sherlock hoàn toàn không cho anh có cơ hội mở miệng, chỉ đành phải run rẩy dưới thế tiến công ngang ngược không nói lý lẽ này. Chờ William nhớ tới việc trước khi đi ngủ hai người còn đang cãi nhau, chính mình đã hai chân kẹp eo Sherlock hôn đến khó bỏ khó phân.

Anh muốn xin lỗi như vậy à? Nếu là Sherly, làm vậy cũng không phải là không được.

Nói cho cùng hai người đều là vì đối phương mà suy nghĩ, chỉ cần nhượng bộ cho nhau một bước, lần sau lại điều chỉnh hợp lý là có thể giải quyết vấn đề. William trước khi ngủ thiếp đi không phải là không có nghĩ đến, nhưng bởi vì quá mệt mỏi nên cuối cùng từ bỏ không nghĩ nữa. Kết quả vừa tỉnh dậy, người mơ mơ màng màng, còn thiếu chút nữa đã bị ép cho phải tắt máy một hồi.

Những chuyện vụn vặt trong cuộc sống Sherlock hầu như lắng nghe ý kiến của anh vô điều kiện, nhưng một khi liên quan đến chuyện của mình thì... William biết rõ, Sherlock yêu anh, giống như mình yêu Sherlock, liên quan đến Sherlock thậm chí là an nguy tính mạng của Sherlock, anh cũng không thể nào dễ dàng nhượng bộ được.

Nụ hôn giữa bọn họ vẫn tiếp tục, giống như đang tiêu trừ sự không vui từng nảy sinh từ sự xung đột. Đến khi William cảm thấy mình sắp bị nụ hôn làm cho nghẹt thở, sức lực phản kháng đều nhỏ đi, Sherlock mới thu tay buông anh ra.

William bị hôn đến cả người đều nhũn ra, trên mặt một mảng đỏ rực lan đến sau tai. Anh thở hồng hộc nhả ra một chữ "Sher", còn chưa kịp đọc xong tên của người trước mặt, thì đã nghe thấy một tiếng lách cách —— Sherlock vậy mà lại đem một tay anh còng lại ở đầu giường.

William bối rối: "Bây giờ anh đã dám cưỡng ép em?"

"Đúng vậy! Anh đã dám!"

Người này khí thế hùng hổ ngang ngược không nói lý lẽ, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm làm anh không tự chủ được cuộn chặt ngón chân. William siết chặt gối nằm, mỗi tế bào trên cơ thể đều hưng phấn vì Sherlock.

"Liam..." Sherlock nhẹ nhàng gọi, cúi người hôn lên vành tai đỏ bừng của anh, khiến anh không nhịn được nhắm mắt lại che đi sự xấu hổ của mình, "Ở nhà chờ anh."

"?"

Nói xong Sherlock lập tức từ trên người anh lui ra, đồng thời đứng đắn mặc áo khoác vào.

"Anh đang làm gì vậy?" Đây hoàn toàn không phải là sự phát triển mà anh dự đoán.

"Chuẩn bị chia nhau hành động đó!" Người trước mặt vừa ném đồ trang bị không cần dùng ra khỏi túi, vừa nghĩa chính ngôn từ trả lời, "Điểm tâm với trà chiều anh sẽ bảo người đưa tới, đến lúc đó em nhất định phải nhớ ăn hết đấy."

Tinh thần bị trì hoãn lúc thức dậy bộc phát, William lôi kéo chiếc còng tay kêu lạch cạch: "Anh ——! Có gan thì đừng hối hận!"

"Hối hận cũng không kịp nữa rồi ——"

Sherlock Holmes, người giỏi gây tội kích tình nhất, nghênh ngang rời đi sau khi thật sự chọc giận William James Moriarty.

Rầm rầm.

"Cửa không khoá, cứ đi vào là được." William đợi khoảng mười mấy phút, đến khi ngoài mặt nhìn như hết giận mới rốt cuộc đợi được cái gọi là điểm tâm.

Người giao đồ ăn đến là một cô gái nhỏ, anh vẫn còn nhớ khuôn mặt này, lúc cùng Sherlock vừa tới nơi này không lâu đã gặp qua, cô bán hoa tươi ở gần nơi tạm trú.

William bày tỏ sự xin lỗi sâu sắc, bởi vì bản thân (bị còng tay) không cách nào xuống giường được, phải làm phiền người ta mang thức ăn đến bên giường của mình. Cô bé lúc này mới tới gần, đối diện với anh nhìn như bị bệnh nặng vừa mới khỏi.

Cô bé mở khăn che của giỏ đồ, lấy ra hai phần bánh sandwich, một chai nước trái cây và một dụng cụ mở chai, một bó hoa hồng được đặt trên tủ đầu giường.

William theo bản năng cầm lấy nước trái cây trước, cùng Sherlock lăn lộn cả buổi sáng khiến anh khát nước không chịu được, một phần cánh hoa hồng rải rác bị lưu lại trong giỏ, hương hoa lại xông vào mũi, thậm chí ngay cả cái bình cũng bị nhiễm một tầng hương thơm. Anh lại nhìn nhìn bánh sandwich, có lẽ là Sherlock vì để cho anh tiện ăn bằng một tay mà đặc biệt yêu cầu, đây không phải là đổ thêm dầu vào lửa sao!

Đương sự không có ở đây không nên nổi giận, William chỉ có thể cười híp mắt phiền người ta mở nước trái cây, nhân tiện hỏi: "Anh ấy còn phiền em cái gì sao? Ví dụ như nhìn chằm chằm anh ăn xong?"

Cô bé lập tức lộp bộp một cái, nắp chai nước trái cây thiếu chút nữa bay ra ngoài cửa sổ: "Không có không có không có, anh ấy nói sợ anh lúc ăn sẽ nhàm chán bảo em nói chuyện phiếm với anh."

Được lắm, còn có thể sắp xếp cho anh nữa. Trong lúc tức giận William đã thử dùng giới hạn lớn nhất của mình xuyên tạc mọi hành động của Sherlock ở trong đầu.

"Anh ăn có thể sẽ khá chậm, em đi lấy một cái ghế ngồi đi."

Nước trái cây có thể sẽ kích thích dạ dày, anh trước tiên bóc bánh sandwich ra —— là vị cá ngừ yêu thích của anh, cắn vài miếng lại để bánh sandwich xuống và uống nước trái cây. William lặp lại động tác quy luật này, cho đến khi cô bé cũng bị sự tuần hoàn tẩy não anh mới dừng lại.

"Có gì muốn nói với anh không?"

Cô bé vẻ mặt ngớ ra, dường như thật sự không có gì muốn nói.

William nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng là mình mở đầu trước, coi như là tìm người đã lâu không gặp mà dốc bầu tâm sự: "Em tò mò anh và anh ấy có quan hệ gì phải không?"

Cô bé điên cuồng gật đầu.

William: "Đối tượng tình một đêm."

Cô bé: "Hả?"

William: "Anh đùa thôi, có thể xem là người yêu bình thường."

Cô bé: "..."

William: "Chỉ là lập trường thân phận của bọn anh khác biệt, không thể nào thật sự ở cùng nhau."

Cô bé ngay lập tức phụ hoạ: "Em đã từng nghe nói về cốt truyện này, hình như được gọi là... 'Romantic và Juliet'!"

"Là 'Romeo và Juliet', nhưng mà..."

Cô bé: "?"

"So với nhân vật chính, anh ấy còn lớn mật hơn anh tưởng tượng nhiều." William tựa như khách quan nói.

Cô bé có chút không phân biệt được câu này là khen ngợi hay là phê bình, nhưng sau khi nhìn thấy khoé miệng trên nét mặt lạnh như tiền kia hơi nhếch lên, đáp án dường như đã rõ ràng. Cô nhất thời không nhịn được lập tức theo một câu: "Lớn mật như thế nào ạ!"

Nụ cười của William trong nháy mắt cứng lại rồi dần dần biến mất. Nói đến đây anh liền nổi giận! Lập tức nửa thật nửa giả thổ tào đại khái chuyện buổi sáng và chuyện trước khi tới Mỹ, không chứa theo một chữ bẩn nào.

Cô bé nghe xong cốt truyện không nhịn được gặng hỏi lại: "Nói tóm lại là, hai anh dưới nguyên nhân phức tạp đã bỏ trốn sang Mỹ, lại bởi vì anh bị thương không tiện đi lại mỗi ngày lắm, nên người yêu của anh vừa đưa anh ra ngoài du lịch đồng thời vừa nhốt anh ở trong phòng ngắm cảnh?"

"Gần như là vậy. Có lẽ anh ta cũng bắt đầu thấy phiền chán anh rồi chăng, nói là đưa anh ra ngoài du lịch nhưng lại ở lì trong phòng không chịu bước ra, anh đi dạo một mình còn chưa được bao lâu đã bệnh cũ tái phát, lần này có thể tìm được lý do nhốt anh ở đây. Kết quả anh ta đột nhiên lại một mình lẻn ra ngoài, nhất định là ở bên ngoài có đối tượng vụng trộm rồi."

"... Chắc là... Không đến mức đó đâu. Có thể là muốn chờ anh hồi phục lại để vui vẻ đi chơi, chỉ là ngắm cảnh thì càng không dễ kiềm được tâm trạng muốn đi ra ngoài, có lẽ sẽ ở trong tâm lý ảnh hưởng đến tốc độ hồi phục?" Cô bé khuyên nhủ.

William (tứ chi khoẻ mạnh): "Hy vọng là vậy."

William theo chủ đề của cô hỏi về những nơi thú vị của địa phương, sau đó lại tán gẫu một lúc, chia cho cô một trong những cái bánh sandwich. Cô bé ỡm ờ từ chối, cuối cùng chỉ bẻ lấy nửa miếng dưới cùng ăn, tán gẫu đến phút cuối, chờ William ăn đến khi chỉ còn lại nửa chai nước trái cây, lúc này cô mới thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.

Cô dường như đã bị xúc động bởi câu chuyện của William, chủ động hỏi: "Vậy còn cần gì nữa không ạ, lúc quay lại em có thể giúp mang theo trà chiều tới."

"Giúp anh mang tới một tờ báo hôm nay đi, anh có thể giết thời gian." William không biết từ đâu biến ra một ít tiền boa đưa cho cô.

Cùng lúc đó, Sherlock cùng nhiệm vụ vụng trộm hắt hơi một cái, trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ là bị cảm, lây cho Liam cũng không tốt.

Tên kia bị bệnh nặng mới khỏi, vì để cho nhiệm vụ của hai người thêm thuận lợi hơn, vẫn cứ giày vò bản thân. Anh cũng không phải là kẻ ngốc, đương nhiên hiểu được Liam là đang lo lắng muốn giảm bớt gánh nặng cho mình, nhưng điều này không có nghĩa là có thể tuỳ tiện giày vò bản thân. Bực mình, đây chính là người mà anh một tay che chở, cho dù nhảy xuống sông Thames vỡ đầu chảy máu cũng không buông tay, nghiêm túc nuôi dưỡng mấy tháng rất vất vả mới cứu về được.

Có điều những lời này Sherlock không dám nói với William.

Ánh sáng rất tối, anh đi trong thông đạo nước đọng một lúc lâu, không chú ý là sẽ có nguy cơ trượt ngã, nghĩ đến Liam lúc mới tỉnh dậy đi lại cũng không được thuận lợi... Quả nhiên vẫn phải bồi dưỡng thêm một thời gian nữa rồi nói sau!

Câu này cũng không dám nói.

Khi Sherlock thành công đến đích chuẩn bị bắt đầu giải mã, William đã chế ngự thành công cô bé này, thậm chí còn nhàn nhã uống trà đen chờ Billy đến đón người đi.

Lúc đầu William cảm thấy không bình thường là tần suất gặp phải cô, gần khách sạn nhỏ ở Boston căn bản không có bao nhiêu cơ hội để bán hoa, William nhiều lần tiến hành điều tra cùng lúc thậm chí trên đường trở về sẽ toan tính đi một số con đường mà mình chưa từng đi qua, nhưng tần suất cô xuất hiện đã lập tức khiến cho William hoàn toàn nhớ kỹ diện mạo của cô. Tiếp đó, Sherlock đặc biệt chỉ định cô đến đây giao đồ ăn, cực kỳ giống như đưa phạm nhân đến tay anh để tiến hành tra hỏi.

Rõ ràng là làm người kinh doanh bán hoa tươi, thế nhưng đối với việc bảo quản hoa tươi lại không quá để ý. Nhiệt độ sinh trưởng thích hợp của hoa hồng là giữa 15°C ~ 25°C, cho dù bởi vì là đã hái xuống nên không muốn dụng tâm bảo quản, nhưng khi mang thức ăn cho anh lại tuỳ ý để chúng cùng bị bí hơi ở trong giỏ, như thể hoàn toàn chưa bao giờ gặp phải người mua hà khắc nào.

William sau khi nói chuyện với cô càng xác nhận được vấn đề, khẩu âm của cô gái kia giống như là cố thêm vào sự đặc sắc của Boston, một khi nói nhanh hoặc nói câu dài sẽ quên khống chế phát âm chữ r, người thường vốn dĩ không cần phải giả vờ.

Ngại thời gian hạn chế, anh chỉ kịp ném ra mấy vấn đề về địa phương, thế nhưng đều bị người dùng tin tức du khách đều biết mà lừa gạt qua. Có thể xác định chính là, người này bất thiện, kế tiếp anh nhất định phải hành động bất ngờ khống chế ngược lại đối phương.

William cũng không có nghiêm túc học qua việc mở khoá, chỉ là tình cờ nghe Sherlock phân tích về nguyên lý. Anh dự định thử dùng nan ô thay cho dây thép —— chính là chiếc ô mà Sherlock trước khi ra ngoài đã tiện tay ném lại bên cạnh.

William đặc biệt sai cô bé kia đi mua báo, đi tới đi lui trên đường ít nhất cũng phải mất nửa tiếng. Nhưng anh không có tự tin rằng đối phương nhất định sẽ nghe theo lời mình ngoan ngoãn đi mua, do đó vừa sử dụng nan ô làm công cụ mở khoá đồng thời cảnh giác khả năng đối phương quay trở lại bất cứ lúc nào, nếu quả thật là như vậy, mục tiêu của anh sẽ chuyển sang việc vừa uống trà chiều vừa kéo dài thời gian cho đến khi Billy tới đây hội hợp.

May mắn thay, người ta lại tin chắc không nghi ngờ gì về chuyện anh không thể tự do di chuyển, mà còn trực tiếp buông lỏng cảnh giác, mặc dù sự thật đúng là như vậy (đặc biệt là đang chìm sâu vào kiểu thể nghiệm nhập vai), nhưng bản thân William rất khó chịu.

Đợi đến khi mọi chuyện thuận lợi như kế hoạch, còng tay cô gái này ngồi xổm ở góc tường bên giường, William đã đọc báo uống trà chiều, bắt đầu tính toán để Billy dẫn người về trước, về phần mình, đương nhiên là phải đi tìm Sherlock-còn-chưa-trở-về.

Sherlock thật sự không phải cố ý về muộn, rất vất vả mới giải được câu đố hơn nữa còn phải tiêu huỷ nó, thông đạo vốn định rút lui không biết tại sao lại xảy ra sụp đổ, chỉ là chuyện này đều đã phát sinh trước khi anh đến, bản thân cũng không có bị thương. Anh không thể không thay đổi phương hướng hành động, hơn nữa phải cảnh giác liệu còn có mai phục nào khác hay không. Nếu thật sự bị người giáng xuống đầu, nhất định sẽ bị Liam dùng vẻ mặt "quả nhiên là thế" giáo dục nửa ngày.

Sherlock bắt đầu nhớ lại tình báo thu được trước đó, trừ bỏ lối ra tốt nhất đã trở thành phế thải, còn lại tổng cộng có 3 toạ độ có thể đến trước khi thể lực cạn kiệt. Cái thứ nhất nằm cạnh tuyến đường cần phải đi qua nơi phải đi đường vòng, để bảo thủ và có thể lười biếng thì lười biếng Sherlock tất nhiên sẽ đi quan sát phương hướng bên kia trước, mà sau khi xác nhận bên kia cũng không thể đi qua được, Sherlock liền dừng bước.

Anh rõ ràng cảm giác được nước đọng gần đó càng lúc càng nhiều, không có mùi muối biển, không khỏi làm cho anh nghi ngờ rằng những chuyện ngoài ý muốn này có lẽ là dựa trên sự ảnh hưởng của môi trường xung quanh. Hai toạ độ cuối cùng có thể chọn được nằm ở hai đoạn phân nhánh hình chữ Y tiếp theo, trong đó toạ độ 1 là lối vào mà mình đã đi vào khi ấy và khoảng cách thì hơi gần một chút, anh vốn là vì đường vòng hơi lãng phí thời gian, mà lựa chọn này dường như bị sự quen thuộc cùng ưu thế địa lý bao bọc lại càng hấp dẫn hơn rất nhiều. Sherlock trầm tư, mơ hồ nhớ lại William có đề cập tới việc điều tra thông đạo của lối vào bên kia bị phong hoá tương đối nghiêm trọng, nếu như có nước chảy ngược vào, e rằng không phải là trực tiếp đụng vào họng súng.

Anh chuyển hướng chạy về phía toạ độ xa hơn —— không thể không thừa nhận, sự chuẩn bị kỹ lưỡng của Liam vẫn là sự giúp đỡ to lớn.

Mà William vừa mới cùng Billy bàn giao xong hơn nữa còn thay đổi lộ trình tiếp theo, đã tâm bình khí hoà chuẩn bị ra ngoài. Sherlock không trở về trong thời gian anh suy đoán, tám phần là đã xảy ra chuyện, đi tìm anh tính sổ nhân tiện đón người hình như cũng không thành vấn đề.

Đến khi Sherlock cho rằng mình đã bất ngờ bị nhốt cách lối ra còn có vài mét, chuẩn bị ở trong hang động cắm trại tại chỗ ngày mai lại phấn đấu tiếp, William đã đến.

"Yo... Yo, Liam, em đến rồi." Sherlock núp ở một bên nhìn William đang bình tĩnh đặt bộc phá, chào hỏi nói.

"Hàm lượng oxy bên trong cũng không biết còn dám hút thuốc, lá gan rất lớn." William chính là tìm được Sherlock như vậy, từ nơi nào đó không hiểu ra sao lại truyền đến mùi thuốc lá mấy trăm năm chưa từng ngửi thấy, "Điểm tâm và trà chiều em đều ăn xong, nhưng anh có bảo vệ tốt mình sao?"

Sherlock giống như học sinh bị thầy chủ nhiệm bắt quả tang: "Em nhìn xem anh hoàn toàn không có bị thương ——"

"Xem ra là không có." William chắc chắn.

Sherlock lập tức từ bỏ phản bác.

William: "Anh cũng đã sớm biết cô bé kia có vấn đề, nhưng lại không bàn bạc với em."

Sherlock: "Đó là vì không có bằng chứng trực tiếp, chờ có rồi thì đã không kịp nữa. Nếu là em, có cơ hội tiếp xúc nhất định sẽ nhìn ra, cái này không phải lập tức đem cơ hội giao tới tận cửa à."

William: "Xem như là vận khí tốt, anh uỷ thác quá đột ngột, cô bé không có chuẩn bị tuyệt nhiên không dám hạ độc trong đồ ăn của em, nếu không em còn phải bụng đói đi tìm anh."

Sherlock: "? Rõ ràng là anh có để đồ ăn dự trữ bên trong gáy sách bìa cứng mà."

William: "Ai lại đặt thức ăn ở nơi đó chứ."

Sherlock: "Nhưng xác suất em đọc sách rất lớn, lỡ đâu đọc một nửa đói bụng thì sao."

William đối với cách quan tâm kỳ quái của Sherlock không khỏi trầm mặc đỡ trán.

Cuối cùng bọn họ ở trong công viên ngẩn người một hồi, cho đến khi giày của Sherlock đã khô bớt mới định đứng dậy trở về.

"Lên đây." Sherlock ra hiệu để anh cõng về chỗ ở, "Về sớm một chút nghỉ ngơi."

William trong lúc nhất thời không muốn cử động, kết quả đột nhiên bị Sherlock ôm lấy hai chân trực tiếp khiêng ngang qua vai.

"Em muốn như này?"

"..." William chịu thua, chờ anh lên được chính là khoá cổ họng trả thù.

"Nhẹ nhẹ thôi!" Thể lực còn chưa hoàn toàn khôi phục Sherlock kêu thảm thiết, "Nói chứ, Billy đâu."

"Để cậu ấy đi trước. Sáng mai có thể ngủ nướng một giấc, chờ đến buổi chiều lại tiếp tục hồi trình."

"Ồ." Tình cảm thật tốt, đã mệt mỏi một ngày, Sherlock hiện tại chỉ muốn liệt ở trên giường, ăn đại chút lương thực dự trữ miễn cưỡng một chút rồi thì vù vù ngủ luôn.

William ôm cổ Sherlock chỉ huy phương hướng trở lại chỗ ở, hai người giống như là ngầm thoả thuận, đã hoà hảo không nhiều lời nữa. Như thể mọi chuyện đều tốt đẹp như Sherlock dự đoán, bọn họ ở lĩnh vực sở trường của riêng mình chia nhau hành động làm ít công to hoàn thành nhiệm vụ, lại cùng nhau tan tầm về nhà —— cho đến khi anh mở cửa, William đã lập tức khoá lại đè anh lên trên cửa cưỡng hôn!

Đương sự cảm thấy cực kỳ chấn động, anh còn chưa kịp bắt đầu suy nghĩ về ý đồ của William, giây tiếp theo cánh tay co giật một cái đã cắt đứt suy nghĩ.

"Có vẻ như ngài đã quên mất một chuyện, ngài Holmes." William vẻ mặt thay đổi nhéo lấy cơ thịt bị tê cứng của Sherlock, "Chuyện hành động một mình có thể cho qua, thế nhưng món nợ sáng nay..."

"Không, không phải, chờ chút đã ——"

Sherlock vừa mệt vừa đói có linh cảm đại sự không ổn, nhưng anh còn chưa kịp cầu xin tha thứ, đã nhanh chóng bị đẩy đi còng tay vào giường. Cơ bản khắc hoạ lại tình tiết buổi sáng một lần, Sherlock dùng khoé mắt nhìn nan ô bên cạnh tựa như chết không nhắm mắt, làm cho chủ nợ so với ngoài mặt nhìn qua còn tức giận hơn gấp trăm lần, vừa đuổi tận giết tuyệt vừa đá nó qua một bên, hoàn toàn chặt đứt ý nghĩ của anh.

"Tôi chỉ đang tò mò," William ngồi trên đùi anh, dùng đầu ngón tay ở trên dây thắt lưng của anh như có như không chạm xuống, "Đến tột cùng là ngài mở khoá nhanh hay là tôi bức ngài bắn nhanh."

(Hết)

E/N: Phần sau chắc là ở đâu đó trên trái đất này thôi (ノ゚Д゚)

H̶ã̶y̶ ̶t̶h̶ử̶ ̶á̶p̶ ̶d̶ụ̶n̶g̶ ̶v̶ớ̶i̶ ̶n̶g̶ư̶ờ̶i̶ ̶y̶ê̶u̶ ̶c̶ủ̶a̶ ̶b̶ạ̶n̶ ̶x̶e̶m̶ ̶s̶a̶o̶

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top