Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap: 8 Con ơi là con (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Toàn thể nhân viên chi nhánh IA vào vị trí, dàn thành hai bên cúi người trước vị giám đốc, Shinichi cao ngạo sải bước đi, thi thoảng nhêch khóe môi. Trước mặt chủ tịch Kudo và phu nhân, nghi lễ bàn giao công việc được triển khai, Shinichi nhận lấy tập tài liệu từ tay ông Kudo một cách kính cẩn dù anh biết ngoài cái mác Chủ tịch ra, ông không bì được với ngay cả chức vị của con gái.

Vốn đã thoải mái giao tiếp cùng cấp dưới, Shinichi vừa vào văn phòng riêng đã nhận được sự chào đón nhiệt liệt, hào hứng của mọi người. Tập thể hoạt động dưới sự dẫn dắt và chỉ đạo của anh đã đang triển khai chiến lược bản đemo cho sản phẩm mới, anh hoàn toàn có thể an tâm vì sự vắng mặt của mình trong suốt ngày qua.

-Giám đốc , chị dâu của chúng tôi không tới công ty à?- một anh phụ trách mảng thiết kế logo khơi mào câu chuyện. Căn bản anh bị các quý cô đồng nghiệp bức ép nặng nề buộc phải nói .

- Chà chà. Mới kết hôn mà anh ra dáng quá, phong độ hơn, đĩnh đạc hơn và có vẻ....
Phúc hậu ra nhiều đấy!  Chị dâu biết chiều chồng ghê!!! - Cấp phó vào hùa cùng, vỗ vai Shinichi. Phúc hậu đồng nghĩa với việc tăng cân.

- Cậu có chủ rồi nên mấy bà trẻ kia tiếc lắm, giờ đâm ra tăm tia Misuhiko bên phòng quy hoạch! Không biết bao giờ tôi mới có bồ để nắm tay đây!

Anh chàng đứng tuổi nhất ở đây cũng vẫn chưa vượt qua đầu hai, ngán ngẩm thở dài, than vãn với giám đốc. Shinichi cười xuề xòa, đàn ông trẻ tuổi chỉ cần có bạn gái, đâu thích bó buộc cuộc sống, anh cũng lấy làm lạ vì cái tính bốc đồng của mình. Kể mà khi ấy gạt đi việc chứng tỏ mình hạnh phúc hơn người ta, anh đã chẳng thiết tới coi con Cáo, nhưng đổi lại từ ngày ra ở riêng, anh không còn bị gò bó và chăm sóc tỉ mỉ nữa, trái lại anh bị " bỏ rơi " trước cuộc sống sinh tồn với cô ta. Nấu ăn không ngon, thái độ không tích cực, không biết đánh giá sức hấp dẫn của người khác, kém nhu mì, vụng về, lười nhác, ngoài ra còn không trung thực ngay cả trong đêm đầu tiên, vân vân và vân vân... 

Đứng nói chuyện tào lao một hồi, Shinichi luôn tìm cách thoái thác những câu hỏi mang tính sờ lần sờ mò, đi vào chuyện đời tư.

Yuki làm việc ở tầng trên không thể quên ghé qua nói đôi lời tới ông anh, cô duyên dáng nâng gót ngọc qua hành lang khiến các con mắt rời tròng. Cô vào văn phòng mà không gõ cửa.

- Anh Shinichi, từ hồi nào mới được gặp anh nhé!!!  Chúc mừng anh quay trở lại!

- Có gì đâu, em cứ như anh đã đi lâu lắm rồi!

Shinichi đã quen với việc ra vào tự do của cô, anh thu chân và ngồi nghiêm túc hơn , cũng cần ra dáng đàn ông có vợ.

- Thì không đúng sao, anh ru rú ở nhà hoài, tình hình phải có một buổi ra mắt chị dâu trước công ty anh ạ! Còn nữa, cuối tuần này đại gia đình chính thức sát nhập cháu dâu đấy nhé!

- Huh?

- Chị dâu chưa nói với anh sao, hôm qua mẹ bảo chị ấy đến nhà chuẩn bị trước cho buổi ra mắt toàn thể, - Yuki cầm quyển tạp chí cũ mèm trên giá lật đọc, thi thoảng liếc nhìn anh minh với đôi mắt tinh ranh.

Shinichi đã trách lầm, thì ra chiều hôm qua con Cáo mệt mỏi là vì chuyện này, thế mà anh lại nghĩ cô ta đi giao du với tên Araide  đáng ghét. Cô ta hẳn phải học thuộc nhiều nội quy, phép tắc lắm, ấy thế lại không nói với anh nửa lời. Sáng nay ngoan ngoãn như vầy, e rằng quản gia lại giáo huấn nặng nề, ngốc thế không biết, tưởng chịu đựng là ha ho à.

- Ấy, anh mà cũng ăn kẹo? - Yuki thấy trên bàn làm việc có mấy chiếc kẹo, cô cố tình ra hiệu cho anh biết mình che miệng tủm tỉm.

- À, của Ran, anh ăn thử thôi!  Nếu thích thì lấy mà ăn! - chẳng lẽ trong mắt phụ nữ, đàn ông ăn kẹo là chuyện lạ.

- Ây da, chính là em cho chị ấy, kẹo này ngon và rất đặc biệt, rất đặc biệt đấy anh ạ!

- Đặc biệt gì? - Shinichi hướng mắt lên dò xét, cô em này đang nghĩ linh tinh đây mà.

- Nó làm từ me!

- Thì sao? - anh tỏ ra không theo kịp chủ đề cuộc nói chuyện.

- Me thì chua chứ sao!

- Thì chua?

- Ha ha, em không nói nữa, em về làm việc đây.Cái này rồi từ từ anh hiểu.

- Yuki, em đừng suy diễn, anh cũng thích ăn đồ chua đấy thôi!  Mọi người cũng đều thích vắt chanh vào phở!  Hừ!!!

Yuki đã bước ra khỏi mà giọng thanh minh vẫn còn tiếp tục. Cô dùng đôi mắt đáp lời những dấu hỏi chấm hiện ra trước đám nhân viên, họ không hiểu được ý nghĩa câu nói không đầu không đuôi vọng tới, nhưng anh trai cô mà không đoán ra thì chẳng phải mang tên Shinichi.

Khi còn một mình trong phòng, anh vùi đầu chúc xuống, buông lỏng cà vạt, toan định tháo ra nhưng cách đây chừng một tiếng, chính con Cáo đã gắng mình đan vào trước sự khiêu khích của anh. Cô ta ngay cả có mấy bước đơn giản cũng chẳng biết, suýt thì thắt thành cổ chó nên giữ thành quả cho cô ta đỡ phiền.

Công việc sau khi bàn giao lại, Shinichi xem xét các điều khoản trong bản hợp đồng với nhà  họ Tomoaki , thư ký đã cẩn thận tra cứu trước rồi nên anh kí một vài chữ là được.

Điện thoại hiện lên hàng chữ " Kudo gia" , không phải cuộc gọi đến mà là tin nhắn mới.

- Tại sao cô ta lại muốn...cam? - Đọc tin nhắn của vợ, anh chủ động gọi lại cho rõ ràng. Anh không nói động từ chính trong câu,  Ran  nhắn khi nào anh về mua cho cô , còn cô thì muốn ăn chúng.

- Vì....cửa khóa, tôi không ra ngoài được!

- Tại sao cứ phải là cam?

- Vì tôi.... bị nóng!

- Tại sao lại bị nóng? - Shinichi cho rằng Ran vòng vo, biết thế này anh đã không khóa cổng để cô ta ra ngoài. Sự việc có dấu hiệu bất thường và nằm ngoài dự đoán của anh.

- Tôi biết làm sao được! Anh không thích mua thì thôi! - tút tút tút!

Shinichi chưa kịp nói gì tín hiệu đã ngắt, dẫu cho cách nói của anh không lịch sự nhưng chất lượng giọng điệu bên đầu dây kia luôn xác định đầy đủ thành phần câu dù có phần ấp úng và tóm gọn, anh không biết nên hiểu từ " nóng " theo cách nào nữa.

*

- Đồ chết trôi! - Ran chạm phím tắt, cô không nói về Shinichi mà ám chỉ Hakuba ,- Tại sao cái gì anh ta cũng nghĩ ra được cơ chứ! - ngoài việc thở dài cô chẳng làm  được gì hơn. Cô nhìn xuống thân mình, vỗ mạnh không thương tiếc. Nếu như xung quanh có một ekip làm việc với chiếc máy quay chuyên dụng thì cô đã không đến nổi ngượng ngùng trước Shinichi, bởi cô còn cảm nhận được mình đang trải nghiệm một thời tuổi trẻ của nhân vật chuyển thể từ ngòi bút, đằng này, đây chính là cuộc đời cô, tuổi thanh xuân gắn liền với khoảng thời gian trong căn nhà này, cùng người chồng mười một tháng.

- Bing boong!

.

Thì ra là quản gia Tôn, ông cùng một vài người vận chuyển đem đồ tới.

- Chào bác! Anh Shinichi đi làm rồi ạ!- Ran lễ phép cúi đầu, cô thấy một bản gỗ to lớn được hai người theo sau nâng đỡ.

- Ừ, tôi đến để mang ảnh cưới tới, không cần thiết cậu chủ phải ở nhà! - ông lấy một chiếc khăn lau mồ hôi mặt.

- Dạ nhưng....- Ran không biết nói thế nào, chìa khóa cô đâu được nắm giữ. Tình thế của cô như nàng thảo dân bị nhốt trong tòa lâu đài hiện đại.

-......

- Anh Shinichi sợ cháu ở nhà một mình có kẻ lạ đột nhập hay lừa gạt, anh ấy đề phòng bằng cách khóa chặn cửa ạ! Cháu từ chối giữ chìa khóa đợi anh ấy về, hì hì....!  Ran còn biết nói gì hơn thay vì nói thật.

- Tức là tôi không thể vào được? - Quản gia Tôn sinh nghi, cậu chủ Shinichi mà nghĩ được như thế với con nhỏ này quả thật lạ. Trừ phi cô ta không muốn cho ông xem sự bừa bộn lung tung trong nhà hoặc cậu chủ quan ngại cô ta khuân đồ đi bán, đương nhiên giả thuyết thứ hai ông chỉ nghĩ cho vui chứ biết thừa Ran không đủ gan.

- Vâng! Cháu rất lấy làm tiếc! - cô hướng mắt dõi theo bức ảnh đã bọc kín, cảm giác hồi hộp dù chẳng có gì lạ lẫm.

- Lời khuyên tốt nhất là cô đừng làm cậu chủ phiền lòng, thôi thì mấy người để dọc bức tranh rồi chuyển vào khe, nó khá nặng nên cô đợi cậu chủ về mang vào, sức cô không đủ đâu. Còn nữa, đây là album ảnh cô muốn giữ lại!

Ran dùng hai tay đỡ lấy, rối rít cảm ơn. Quản gia Tôn  ngoài vẻ mặt nghiêm khắc ông lại là một người giàu tình cảm và biết đối nhân xử thế. Ran coi ông không xa lạ, cô cũng biết Shinichi  luôn tôn trọng ông.

Khi bức ảnh đã đưa vào qua song sắt, ông Tôn về luôn. Ran tin mình đủ sức vác đồ vật giá trị này, khỏi cần tới Shinichi, cô dùng hai tay giữ hai bên cạnh, lảo đảo từng bước vào nhà, cứ đi được một hai mét dừng lại nghỉ.

- Hây!

Đem vào tận phòng khách, cô gỡ bỏ giấy chống xước ra, hạnh phúc ngắm mình trong tranh. Bức tranh được vẻ lại tỉ mỉ và dùng đá quý phối màu long lanh dưới ánh sáng. Điều đặc biệt là chú rể không phải người mẫu nam nào đó mà chính là Shinichi thực thụ. Góc ảnh lấy từ trong lúc đám cưới diễn ra nên khá tự nhiên, cô nhớ không nhầm thì lúc ấy là sau khi hai người trao nhẫn và Shinichi vừa hoàn thành việc chạm môi cô. Nhắc mới nhớ, anh ta đúng là xấu xa mà, cô bặm môi và lườm nguýt mẫu hình trong tranh. Đứng dậy lục tìm một chiếc bút dạ, dầu sao còn có một lớp kính trong bao bọc, cô thỏa sức vẻ mèo vào cái người giữ vai trò chú rể.

*

Shinichi trì hoãn việc liên hoan tiệc tùng với cán bộ công nhân viên chức, lấy lí do rằng ngày mai sẽ dẫn vợ tới với bữa cơm bành chướng và than mật hơn, mọi người có thể đi cùng người tình. Anh bây giờ chỉ muốn làm rõ mớ câu hỏi về những quả cam, quả chanh và kẹo me.

Từ công ty về anh đánh lái rẻ qua một cái siêu thị, định rẻ vào nhưng lại không sành về thú này nên rất dễ mua phải đồ có chất bảo quản, do đó sự lựa chọn tối ưu là vào các cửa hàng hoa quả quen thuộc trước đây hay vào cùng Shiho.

Những trái cam bóng bẩy trưng bày đẹp mắt trên các sọt vuông vắn như bàn cờ vua, xen kẽ mảng màu xanh là sắc màu vàng tươi. Shinichi đi qua đi lại một hồi, đắn đo không biết chọn loại nào đây.

- Cậu muốn mua cam cho người ốm hay đem biếu?- bà bán hàng nắm bắt được thị hiếu khách hàng, chỉ cần nhìn là đoán được chàng thanh niên không mua cho mình.

- À, người nhà, cô ta bị....nóng!  Nhờ chị chọn giúp!

- Bị nhiệt mà ăn cam là tốt nhất, cậu chọn dòng cam sành ruột đỏ này rất giàu vitamin c, đảm bảo chỉ cần ăn hai quả là da dẻ láng mượt!

-..... Nó ngọt hay chua?- Shinichi thử một miếng từ tay người bán hàng, mùi vị thơm ngon mát lạnh nhưng không hài lòng lắm.

- Đương nhiên là ngọt, tôi đảm bảo với cậu, không đúng hoàn trả lại tiền!

- Nhưng.... Cam...chua, tôi muốn mua cam chua! Anh không đủ dũng khí nhìn những quả cam, bởi anh vốn dĩ không tin vào điều đó.

- À à, cậu mua cho vợ hả? Cậu còn trẻ mà đã biết nghĩ cho gia đình thế thì thật hay!

Shinichi khươ tay mong muốn chủ quán đừng nói gì nữa, anh biết bà ta sẽ nói câu nào tiếp theo.

-.... Phụ nữ bị nghén thích uống nước cam vắt. Vậy cậu chọn sang dòng cam chua này....

Anh lắc đầu nguầy nguậy , rốt cuộc cũng xách hai túi cam một xanh một vàng về nhà. Ran, không có lửa làm sao có khói được?   Cô phải giải thích rõ cho tôi chuyện này....!

Mỹ thuật nằm ngoài sở trường của Ran nên những thao tác cô đang tiến hành tựa bôi mèo vẽ chuột trên nền khuôn mặt của Shinichi. Đây là cách xả bực dọc đơn giản mà hiệu quả, đem lại niềm vui lớn lao khôn tả. Có tiếng động cửa, chắc chắn là Shinichi về, cô vội vàng lấy khăn lau kính, mạnh tay kì cọ các nét vẽ nguệch ngoạc xấu xí. Nhưng cái bút viết là loại mực khó trôi, lần này cô chết chắc. Tiếng động cơ đi vào trong sân, hỏng thật rồi, chỉ còn một cách, đã lỡ thì cho lỡ luôn, cô vẽ bậy thêm vào hình của mình, nhanh chóng thủ tiêu bút vẽ và ngồi " ngang tàn" giữa sàn nhà.

Shinichi hai tay hai túi, dùng chân tự cựa để tháo giầy, khuôn mặt hình sự ráo riết tìm người nhà. Trong đầu hiện lên từng lời tra khảo sắp tới.

- Này, cam của cô đây!

Ran so vai tạo thế thu lu tội nghiệp, cô lấy tay quệt vào mặt như mình vất vả rất nhiều. Còn đôi chân khoanh lại trái ngược với nửa trên, chân váy giúp cô đạt được mục đích ủy mỵ..

- Này, cam!- Shinichi tiến lại gần hơn, đưa túi đồ về phía trước. Từ xa anh không rõ cô đang làm gì, cái dáng giống trẻ con lè nhè bị bắt nạt.

Ran đảo mắt đoán số bước chân còn lại của anh, không tiếc áo trắng ôm lấy khung hình, trực chờ để nói :

- Shinichi ơi, anh đừng giận tôi, tôi thành thật xin lỗi!  Tôi có lỗi lớn lắm!  Hic hic!- tiếng nức nở hao hao tiếng khúc khích.

- Có chuyện gì? - đặt túi cam xuống bàn, anh đi vòng qua chỗ Ran - Cái này là khung ảnh à? Cô làm sao thế?

- Hôm nay bác quản gia tới đem ảnh cưới để trước cửa vì ttôi không mở được cổng. Tôi chẳng biết nữa, khung nặng quá nên tôi để ở ngoài, chỉ vào nhà một lát thôi, có ai chơi xấu vẽ bậy vào mặt của anh và cả tôi, hu hu! Anh coi nè, tôi lau mãi mà không sạch!

Nhân lúc Shinichi không để ý, cô nhúng tay vào ly nước bên cạnh và chấm chấm lên mắt, rồi rưng rưng ngước lên.

- Đưa đây tôi xem nào? Làm sao phải rùm beng lên?

Shinichi gỡ người cô ra, khuôn mặt lem nhem rơm rớm nước mắt, lũ con gái dễ khóc như thế đây, mà anh không chắc cô ta có phải là con gái không nữa, lấy giấy mềm dúi vào tay. Từ từ chân dung quái gờm hiện lên trước mắt.

Phần lớn trong tranh là mảng màu trắng nên bút dạ đen rất nổi. Khuôn mặt anh bị chấm mấy cái mụn ruồi tùm lum, vẫn cái lối vẽ cướp biển bất hủ, mắt anh bị chột một bên, bên trên còn mọc thêm cả một chỏm tóc dài, à hai chỏm, tức là anh buộc tóc hai bên, răng thì sún nửa hàm. Hình ảnh của anh được cải trang kĩ lưỡng là thế trong khi cô dâu bên cạnh chỉ có một nét xoáy tròn toàn thể không rõ mặt.

- Ha ha ha ! Không ngờ có người lại ghen tị với vợ chồng nhà mình Ran nhỉ?- Shinichi an ủi, anh không thích nhìn thấy nước mắt.

Ran nhận định mình đang bị xỏ xiên, dường như không có gì qua được mắt hắn cả. Cô cụp mi xuống, không diễn nữa,  hắn biết hết rồi.

Trên thực tế Shinichi cho rằng mấy cô cậu nhóc hàng xóm hoặc mấy fan club của anh tính khủng bố bức tranh này, thấy Ran nghiêm túc tỏ ra hồ hởi ;

- Không thể để yên cho kẻ nào xấu xa như vậy, tôi tính báo cho cảnh sát khu vực giải quyết!  Họ tra dấu vân tay là biết kẻ nào ti tiện ăn ở xấu tính thôi, đừng lo!  Khổ, bởi tôi đẹp trai nên nhiều người ghen tị!  Mệt quá!

- Hừ! - Ran tức tối thổi bay phần mái tóc, hắn tự cao tự đại quá đáng, lại còn bày đặt gọi chính quyền - phải rồi! - cô đứng dậy phủi tay dọn dẹp chiến trường.

- Chẹp, tức giận làm gì để xuất hiện nếp nhăn! Mà cô khuân vác cái cục kì này từ ngoài vào ư? Sao không đợi tôi về....

- Tôi còn trẻ, không già mà có nếp nhăn được!  Tôi còn rất trẻ, rất khỏe !- Ran chen ngang, so về mọi mặt chỉ còn nước này để so sánh - hơn nữa , cái này không phải cục kì!

Nào ngờ Ran phản ứng dữ dội, Shinichi thộn mặt im lìm thừa nhận mình nói sai. Bức tranh tính tại thời điểm hiện tại là vật vô giá. Cô vẫn loay hoay với đám mực khô trên mặt kính.

- Dùng bút dạ không khô vẽ đè lên là xóa được!  Cổ ngữ có câu lấy độc dĩ độc!

Shinichi đưa ra biện pháp, không thấy con Cáo động tĩnh gì đành tự tay làm. Anh đi lại nét mực trước, thật nực cười khi tự mình vẽ biếm họa mình.

- Đấy cô xem, hết rồi này! - Shinichi cởi bỏ chiếc áo bên ngoài, hì hục lau xóa, - Ai trong bức tranh mà xinh như này nhỉ?! - anh để sạch diện tích hình cô trước khi làm cho mình.

- Xì!- Ran dùng ngón trỏ quệt thử vào vết mực lần hai, quả nhiên hết thật, cô cầm cái bút khác vẽ nhăng cuội thêm nếm,- Cho anh thành thầy đồ luôn! - Từ chột một mắt thành " double".

- Cô muốn hóa Cáo phải không?  Tôi biến cô thành con Cáo phì lủ!- Shinichi phóng đại chiếc váy to hơn, tia tót mấy cái ria mép và mũi nhọn có chấm đen trên khuôn mặt Ran, thêm hai cái răng cửa dài nhô ra, thích thú cười ha hả.

- Thôi ngay đi! Anh dừng ngay cái việc gọi tôi là Cáo lại, nếu anh không có ý thay đổi tôi sẽ gọi tên anh thêm dấu vào!

Shinichi ném bút xuống đất, anh nhớ lại bữa cơm há cảo hôm nào, mặc kệ cô ta, anh leo lên ghế nằm nghỉ, đúng là không thể hòa bình. Dựa lưng xoải chân thư giãn, anh tựa trên quyển album màu bạc khá bắt mắt. Tiếng mở trang sột soạt, anh vừa nhìn vào cũng vừa đưa mắt quan sát khung tranh, một Ran trong trang phục trắng tinh khôi đứng bên cạnh một người thanh niên lạ mặt mặc lễ phục, găng tay trắng ân cần nắm tay cô. Các trang ảnh tiếp theo nếu tinh ý sẽ nhận thấy đều là nụ cười ngượng ngạo từ hai phía, phảng phất nổi phiền muộn từ cô dâu. Điều quan trọng nhất là không có một tấm hình nào của anh.

- Cái này giữ làm gì?

- Cái này là cái nào? - Ran dù không ưa nhưng vẫn trả lời, cô nhìn vào quyển sách trên tay anh 
- À, ảnh cưới của tôi!

Shinichi quay lại nhìn thẳng vào mắt cô trong tích tắc, đôi mắt sâu thẳm y trong hình, dù những tấm ảnh của này cô đánh mắt rất nhiều. Cô đã đang  phân biệt rạch ròi giữa ảnh cưới của chúng ta tức là khung tranh to lớn kia và của cô với phô ảnh chỉ ngang tầm một bàn tay. Có những thứ vật chất lớn lao dễ cầm nắm hơn đôi bàn tay nhỏ bé gần mà thực xa.

- Tại sao lại giữ nó? - anh hỏi lại .

- Tại sao anh cứ thích hỏi tại sao? - Ran cầm lấy cuốn album, ôm nó trên ngực, không đi vào câu hỏi.

-.... Nhưng... Tôi thích nói thế đấy!  Cô hay nhỉ, tôi hỏi thì phải trả lời chứ, không dùng từ tại sao thì lí do hay vì sao hả? Ngớ ngẩn!

- Tôi thích giữ nó!

- Cô tưởng thích là được à, cô động não chút coi, họa hoằn bạn tôi nhìn thấy, họ sẽ đánh giá gì về tôi!  Tốt nhất là vất nó đi, ai cho cô ôm khư khư như  thế, coi cái tranh to này là đủ rồi!  Bỏ đi! - Anh đứng dậy nhăm nhe đợi cô sơ sẩy sẽ cướp lấy vật phẩm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#ng