Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Luật gia trưởng (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


.- Không, tôi không bao giờ có ý định với đàn ông đã có vợ.

- Tôi đã nói rồi, Ran cô ta là vợ của cái tên tự nhận mình là anh chồng đó!  Hắn mới chính là Shinichi, còn người tôi giới thiệu với cô còn đang độc thân!

Chẳng có sự biện hộ nào hợp lý cho mớ nhùng nhằng lộn xộn, đàn bà là chúa đa nghi. Araide thở dài một cái, gọi lại cho Kaitou đang chăm chăm chiếc điện thoại lời rất tiếc. Tiếc thật, anh không có cách nào giải quyết mối hiểu lầm vì ngay chính anh cũng không hiểu chuyện gì.

Có một chuyên gia tình yêu là em trai mình, nhưng Kaitou không đời nào kiếm tìm thêm phiền phức, anh chợt nghĩ đến Ran , chỉ cần cô tới giải thích, may ra....

****

Shinichi gối đầu trên thành ghế sofa , duỗi thẳng người như con mèo sưởi nắng. Anh đang đợi cơm sáng. Thật là lạ , kể từ hai hôm nay, mấy lần anh đã định gọi Misuhiko, Takagi sang chơi,  lấy làm dịp bắt con Cáo trổ tài nấu nướng , cúp cung phục vụ mà họ kêu bận hoài, cuối tuần thì có việc ư. Mà họ cũng vô ý, tối hôm ấy cả hai cáo từ lúc nào mà anh chẳng hay, chỉ biết con Cáo cằn nhằn việc dọn dẹp ghê gớm .

" Tôi đã chuẩn bị xong bữa sáng rồi! - Ran ra tận phòng ngoài  thông báo.

-Ờ! - anh chàng vươn vai lười nhác , con Cáo chiều chồng đáo để, tuyệt đối không cho vào bếp. - ăn nào!

- Anh ăn xong cứ để bát đĩa đấy tôi rửa sau, tôi đi đằng này có chút việc!

- Đi đâu? - Shinichi cộc lốc, có mối quan hệ nào của con Cáo cho phép cô ta bỏ rơi bữa sáng cùng chồng để đi.

,- Đi đâu hỏi làm gì? - Kaitou không yêu cầu cô phải giữ kín, chỉ là có một ngọn lửa đâu đó mách bảo cô nên giấu.

- Ơ hay, hỏi để biết!  Cô không được đi, ở nhà!  Từ trước tới giờ Shinichi chỉ nghĩ phụ nữ chờ đợi mình, không có điều ngược lại, mặt khác, còn có niềm thú vị hơn được ngồi bên cạnh anh được chăng.

Ran chẳng thừa hơi liếc anh lấy một cái,  nếu anh co quyền hẹn hò với nàng Dương Mẫn thì tại sao cô lại không được phép ra ngoài. Hơn nữa việc cô đi gặp Kaitou hoàn toàn chính đáng.

- Phải rồi, tấm ga phủ giường của tôi bẩn rồi, cả gối nữa, rèm cửa cũng cần giặt lại sạch sẽ. Ăn xong rồi cô dọn dẹp một thể đi! - Để bới việc cho con Cáo thì chẳng thiếu , nếu Ran không xen ngang có lẽ  mệnh lệnh của thiếu gia này còn dài dằng dặc :

- Được thôi, đi về tôi sẽ thực hiện!

Ran lên lầu thay đồ, mất mười lăm phút cô trở  xuống. Trong nhường ấy thời gian, Shinichi chống cằm nghĩ rằng cô giận dỗi mình, có khi nào vì tranh công cướp vị trí người đầu bếp trước mặt Misuhiko và Takagi h.

- Tôi đi đây!

Ran chỉ vọng lại một tiếng rồi mất hút, cô làm ra vẻ gấp rút để tăng thêm tính phớt lờ anh. Đôi khi người ta muốn có được sự chú ý của người khác bằng các hành động muốn tránh xa họ, và đến ngày hôm nay dường như cô đạt được điều ấy. Shinichi quả nhiên tức tối, anh chạy theo tận ra cổng với chiếc áo balo rộng thùng thình và quần sọc xanh  xám. Từ xa đã thấy một chiếc xe bóng loáng đứng chờ.

- Ran , cô ở lại cho tôi!

- A! Shinichi à, cho anh mượn Ran của em một lát nhé! Anh cần lời giải thích của cô ấy!  Chào em! - Kaitou mở cửa cho Ran rồi lên xe đi ngay, anh không muốn để người đẹp chờ đợi lâu.

Còn Shinichi, ngoài việc lẩm nhẩm khó chịu, anh còn biết làm gì hơn. Ít ra thì đó là Kaitou, nếu là một người đàn ông nào khác thì cô chết với tôi!  Chắc là anh trai muốn nhờ vợ mình lập luận mối quan hệ Shinichi Kaitou đây mà!

*

Trên xe, Ran mỉm cười trước thái độ ra tận cổng tiễn người thân của chồng, kể ra hắn cũng....dở hơi.

- Phiền em nhé, em nói giúp anh về số phận của cái tên Shinichi hôm ấy anh hoàn toàn vào thế bí nên....

- Dạ, anh yên tâm em sẽ nói cho chị ấy hiểu.

Đúng như dàn xếp, Aoko ưng thuận chờ đợi người đến. Vẫn là khuôn mặt hôm nào, trong trang phục lịch lãm của một đức ông  Kaitou đã phá vỡ khẳng định về cái tên. Ran không cần nói nhiều, Aoko không cần thiết phải nắm kế hoạch hoán đổi, cô tự đặt một vé mời cho chàng trai này trong thâm tâm. Trị giá của chiếc vé đó có thể là vô giá, nơi một tình yêu độc quyền đâm hoa kết trái.

- Phù!- Araide thoát ra từ cửa sau của hộp đêm, thở mạnh. Anh chỉ giúp được bạn đến đây thôi, phần còn lại nên để Kaitou tự lựa chọn phương thức của riêng mình.

Ran nối gót, tầm này về chắc Shinichi sẽ không nói muộn. Trong sảnh vũ trường sắc màu u ám là thế, lác đác các nhân viên dọn dẹp thế mà thế giới bên ngoài trong lành quá. Cô cầm hộ Araide một chiếc túi mà khi nãy lúc theo ra ngoài có một người bịt khẩu trang mặc đồ lễ tân nhờ chuyển giúp. Chỉ dừng lại chút thôi mà anh đi nhanh quá, Ran hớt hải đuổi theo, khi đến gần nơi anh đứng thì thấy có một vài người chờ sẵn, trực chờ để bắt tay a.

- Araide, nhân viên nhờ tôi đưa cho anh cái này! - Ran thở dốc, vịn thành tường nghỉ ngơi, tay còn lại giơ lên cầm túi xách.

- Cút về đi, tôi không quen biết cô!

Trừ tấm lưng to lớn vững vàng tĩnh lặng của anh, âm thanh của câu nói nghe mới nặng nề và dứt khoát làm sao. Nếu như mọi lần cô sẽ ném chiếc túi về phía anh và bỏ đi thật, nhưng dự cảm cho cô sự phán đoán khác. Đúng thật bất ngờ trước những lời phũ phàng ấy, Araide trong hiểu biết của cô là người không biết đối nhân xử thế, mà lúc này, có lẽ đôi mắt sau mái tóc kia mới có câu trả lời. Để rồi có một giọng nói khác vô tình:

- Araide, anh bị bắt vì tội tàng trữ chất ma túy!

Dường như chẳng mấy ai nhận ra sự có mặt của đội ngũ cảnh sát nghiệp vụ trong hộp đêm. Araide không hề tỏ ra nao núng, việc vượt qua được hàng rào bảo vệ nghiêm ngặt và gài người vận phụ c trang của bar chứng tỏ đằng sau đám thi hành pháp luật này phải có kẻ giật dây. Anh chỉ là không muốn kẻ vô tội bị kéo vào trò chơi của gia đình mình. Chẳng cần phải nghĩ ngợi cũng đưa ra cam đoan trong chiếc túi đen bọc da cá sấu kia chứa đựng thứ hàng lóng, và Ran vô tình cũng bị cuốn vào.

Không một vũ trường nào trên thế giới không phân phối và tiêu thụ chất kích thích. Mấu chốt ở cấp độ loại hàng hóa chứ không phải cấm đoán hoàn toàn, Araide là người cẩn trọng, anh tuyệt đối nói không với hàm lượng chất cocain vượt kiểm soát, từ chối mọi sản phẩm gây nghiện với hoạt tính cao, chứa phần trăm tổn hại tới sức khỏe lớn. Chiếc thẻ passport là một lý thuyết chứng minh, muốn vào câu lạc bộ của Araide, bạn phải đáp ứng yêu cầu tài chính để chi trả cho những viên thuốc đem lại cảm giác thăng hoa nhất thời vô hại.

Araide có bằng chứng kháng cáo , nhưng cô gái kia thì không, chưa kể cô ta vừa đi tắt theo lối hành lang của casino mini đi ra, theo luật pháp người trên hai mốt tuổi mới có quyền đặt chân vào. Dù thế nào Kudo Shinichi cũng là khách quen mặt, danh dự này ở đôi bên, anh biết rằng gặp cô ta là điều không may mà.

- Các người giữ tang vật là đủ, con nhỏ kia tôi thuê nó vận chuyển, không mắc mớ!  Tôi sẽ đến đồn!

Ran trân trối nhìn Araide chìa tay ra cho một thanh niên khác còng tay rồi phủ một tấm áo che tránh thị phi. Cô rồi sẽ biết chất hóa học trong cái bọc này là sự thèm khát của biết bao con nghiện.

- Điều 293 trong khoảng lệ 45, hành vi của cô ta là tòng phạm! - viên cảnh sát đã nhận một khoản tiền lớn « mời» công tử nhà tomoaki  về hầu tòa, không lẽ nào lại bỏ sót thiếu phu nhân nhà Kudo. Cứ thử xem nếu không có cô gái này thì còn lâu mới có chuyện Araide  để bị dắt mũi. Giữa đàn ông với nhau, họ luôn tôn trọng người phụ nữ của bạn và tìm cách bảo vệ. Có cô ta hẳn sự việc sẽ trôi chảy, cần phải rút khỏi hộp đêm thật nhanh chóng để tránh người nhà kudo biết sẽ to chuyện.

Đám bảo vệ thân tín nhất của Araide ngán ngẫm thở dài, lũ vô dụng cậy uy quyền của thiết chế nhà nước liệu sẽ giữ được anh cả trong bao lâu. Họ không quan ngại bởi anh cả thuộc nằm lòng từng lời phán xét và chẳng cần tốn nước bọt giải thích, tấm chi phiếu có đủ sức nặng để khống chế, mang lại sự trở về ngang nhiên và việc vận hành tự toại của chốn hồng trần.

Trên chiếc xe dân dụng, Ran bị những cánh tay thô bạo đẩy xuống hàng ghế cuối,ngồi bên Araide. Ban đầu cô nơm nớp lo lắng lần đầu tiên cô tận mắt trông thấy miếng hợp kim hình số tám, trông nó vô tình như chính lòng dạ con người trong bể khổ. Trái lại, người bên cạnh bình thản ngắm cảnh phố phường tấp nập truyền cho cô một niềm dũng cảm mãnh liệt. Có anh ta ở đây, cô chẳng cần phải nghĩ gì hơn.


Araide có suy nghĩ của riêng anh, người ngoài chìm đắm vào đôi mắt đơn thuần nắm bắt chủ sở hữu vốn là một gia đinh giàu sang, sống trong nhung lụa, cha là chủ thầu xây dựng lớn, con trai có khả năng biến mọi thứ thành tiền mà có ai hay một góc khuất không hề phẳng lặng nơi tâm hồn cằn cỗi.

Chiếc xe dừng lại trước cổng viện cảnh sát, anh chỉ đáp lại sự bám sát của Ran bằng một câu nói không ngữ điệu:

- Đừng nói gì!

Chân trước đá chân sau, Ran vừa nhìn ngang dọc vừa thắc mắc về lý do mình bị giám sát bởi hai cảnh sát viên, họ kéo cô sang phòng bên cạnh nơi Araide rảo bước vào. Chiếc túi đương nhiên cũng theo anh rời khỏi cô.

- Tên?

- Ran!- cô chưa từng nghĩ sẽ ghép ba chữ từ tên họ chồng trước tên mình, đối với cô đó là thứ xa xỉ không thuộc về mình.

- Họ tên?- Người lấy khẩu cung là một phụ nữ có vóc dáng mập mạp, kênh kiệu tra vấn.

-.... Mouri Ran!

- tuổi?

Dù cho Ran trả lời tôn trọng nhưng thái độ ra oai của quản cung như thể người tình nghi không chịu hợp tác.

- Lý do phạm tội?

-.... lý do ư? - nếu biết cô đã không rơi vào đôi mắt sâu thăm thẳm suốt quá trình tới đây.

- Nói!- bà ta cầm một chiếc gậy quân dụng đập bàn, hung hăng phách lối.

-....- im lặng là giải pháp tình thế, cũng là lời khuyên cô nhận được.

- Mày bị mèo cắp mất lưỡi hả?

Sẽ không thể nào ngờ được, khoảng thời gian cô bị tước quyền công dân nhanh nhường vậy, mặc sức lăng mạ, dường như khẩu cung được viết ra bởi những lời ép buộc, uất ức tới cùng của kẻ trong diện tội đồ. Nhưng cô không hề mở miệng gì cả, đó cũng là cách mà  Araide đã đối mặt với cuộc sống của mình. Đến nổi khản giọng, các bà cô nhận tiền hối lộ của kẻ tội phạm mới tha cho Ran bước ra mà hai bên tai vẫn oang oang giọng sổ sàng, cô bắt gặp cái bóng cô đơn của anh khuất dần phía cuối lầu.

Thì ra anh đi thang bộ lên tầng tận cùng của trạm, cả thảy là một trăm bậc. Cô biết vì đã vô thức đi theo. Đứng trên một khoảng không chênh lệch độ cao vừa phải với nhịp sống hối hả dưới kia, anh tựa mình vào lan can, buông thả tâm hồn dưới ánh thái dương. Làn da tương phản với nắng vàng làm thành một sắc màu đặc trưng khó phai, thứ hương thơm từ cơ thể phảng phất theo gió thổi vi vu. Anh đứng đấy, trầm ngầm như một vị khách chờ đợi người tấu đàn sẽ dành tặng mình một bản hòa ca, nhưng chờ mãi, có khi nào đã rơi vào lãng quên.

- Không ngờ anh cũng có lúc thẩn thờ!- phá tan bầu không khí ngột ngạt của ngày hè, cô đang tìm cách kéo anh về thực tại.

- Tôi thì không được sao?- Đừng bất công nghĩ rằng Araide  bỏ qua khoảnh khắc dừng lại chuyển động cuộc sống của chính bản thân mình.

- À không...tại Tôi thấy là lạ! Tôi nghĩ chúng ta nên rời khỏi viện cảnh sát!

- Tùy cô thôi, họ không làm khó đâu!- Anh không hề có ý định tiếp chuyện, đáp lại bằng chất giọng cằn kiệm.

- Anh cũng đi chứ?- chưa lúc nào như bây giờ cô có thể tỏ ra quan tâm tới sự hiện diện của kẻ nam giới một cách chân tình mà không ngại ngùng trong xưng hô.

-.....

Anh hít một hơi ngắn không nói. Đôi mắt gơm những nuối tiếc về một hoài bảo xa vời. Thay câu trả lời bằng việc im lìm.

-...Thực ra tôi đã từng mơ ước trở thành nữ cảnh sát bắt cướp đấy! Nhưng đến ngày hôm nay thì... rút lại rồi!- Anh cần một người bạn để giải bày chăng, ngoài cái bóng nắng trơ trọi thì vẫn còn có người kề bên. Ran không phải người luôn lạc quan nhưng cũng không đành chứng kiến người khác bi ai.

- Không phải cảnh sát ai cũng tồi tệ như họ!- Anh khẳng khái phát ngôn. Khóe môi chốc lát mỉm cười rồi yên vị mím chặt.- Chúng ta về thôi, tôi sẽ chở cô về tận nhà!- Năm tháng qua anh đã bỏ lỡ một đam mê để bây giờ chỉ có thể thích thú cười trong nỗi mong mỏi.

- Tôi nghe người ta nói...tôi may mắn được một chú cảnh sát cứu khi gia đình xảy ra chuyện...!- Trải lòng mình, Ran không hy vọng tìm được sự đồng cảm từ đối phương, cô chẳng muốn đi đâu nữa,, cần một người thấu hiểu cảm giác cô quạnh. Nhưng nhân cách của con người thật đáng sợ, cô thất vọng vì màu áo lính phục vụ tổ quốc.


-... Vậy sao?! - Anh đút tay vào túi quần, tỉnh queo thong dong bước đi, như vừa mới nghe một câu chuyện câu nói hết sức nhạt nhẽo.

- Này, cái thái độ của anh thật đáng ghét! Có ai nói với anh rằng anh là kẻ càn dở và đáng ghét nhất thế gian này không?- Ran cố nén hơi thở, bởi không muốn thù hằn với tên này, bởi đặt một niềm tư tưởng u buồn đồng cảm, ấy thế mà không hề được lắng nghe.


- Có!- Anh dừng lại, đứng ngang hàng, đặt góc nhìn về phía cô, hơi nghiêng đầu.


- Hừ, đúng là không biết tại sao anh chồng tôi lại chơi được với anh!-  Ran khoanh tay bực dọc, quay gót chân về hướng cửa.

- Cô nói chứ ai!- Araide chỉnh lại vạt áo, cười khiêu khích.

Ran chỉ biết mím môi hằm hằm nhìn lại. So với ông chồng trẻ con, thì kẻ này nguy hiểm và khó lường hơn nhiều.

★★★★

Cô được lắm, khá khen cho bản tính buôn dưa lê bán dưa chuột của cô!


Shinichi hai tay chống hông, phóng tầm nhìn từ tường kính lớn ra ngoài cổng. Suốt mấy tiếng qua anh hết đi ra lại đi vào, nhìn đồng hồ liên tục mà bức bối không yên. Kết thúc bữa sáng, anh đã quăng hết bát đĩa bẩn vào bồn rửa, khó chịu lấy thêm  cả đĩa sạch trà trộn cùng để nâng cấp mức độ công vivu cho người dọn dẹp. Sự trừng trị thích đáng bởi tính ham chơi dành cho Cáo.

Mấy lần cầm trên tay điện thoại nhưng không thể nhấn nút gọi, Kaitou đường hoàng mời cô ta đi, anh chẳng thể làm gì hơn ngoài việc chờ đợi.

Có tiếng xe hơi dừng lại, màu xám bạc khác hẳn với loại xe sáng nay anh nhìn thấy. Trời quá trưa nắng gắt, Shinichi đưa tay lên trán lấy râm , chống mắt ngỡ ngàng thấy bóng dáng quen thuộc bước xuống. Người đàn ông trong xe không xuống cùng , hắn quay xe và mất hút.

- Cái đồ.....!- Ran tra chìa khóa cổng không quên ngoái lại . Cái tên Araide không đến nỗi bủn xỉn lời nói mà suốt quãng đường về chỉ mình cô độc thoại . Khen hắn có óc thẩm mỹ thiết kế KTV, hắn lơ đễnh, nói hắn có ý tốt giúp đỡ anh chồng mình hắn lãnh đạm,....chung quy cô vẫn chẳng ưa gì. Vừa về đến nhà, cô mệt mỏi vươn vai mong muốn thư giãn.

- Cô đã đi đâu? Với ai? Có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Cô để tôi đói à? Cô nghĩ xem mình có tư cách gì làm vợ kudo Shinichi không hả? Nói ngay, ban sáng Kaitou đưa cô đi, còn giờ thằng nào lái xe đưa cô về? Ai cho phép cô vô tư ra ngoài quên thời gian hả? Ở nhà có bao nhiêu việc phải làm, giặt đồ, nấu nướng, lau nhà, làm vườn, cô tưởng bơ lác chúng đi là được hả?

Chân còn lại chưa kịp bước vào thềm cửa mà âm thanh chu chéo đã lọt thủng hai lỗ tai. Đàn ông con trai gì mà nhiều lời thôi thì cứ im hơi lặng tiếng như Araide có phải hơn không. Ran để giày vào tủ, treo túi xách lên giá, toan định đáp lại nhưng tiếp tục bị lên án.

- Cô đấy! Tôi nói mà không chịu tiếp thu gì cả! Mau mau làm sạch nhà đi! Còn nữa, hắn là ai?

- Ai là ai? Araide á, anh ta đưa tôi về!-  ngày hôm nay cô bị ép cung bởi nhiều người quá.

- Cô dám qua lại với hắn à? Cô....được lắm! Tôi....

- Dở hơi! Tôi về hơi muộn vì có chút chuyện, anh đã ăn cơm trưa chưa, tôi sẽ nấu thật nhanh!- Ran kéo tay áo và buộc tóc cao,  bắt tay vào công việc.

Shinichi không bằng lòng gác nỗi tức giận, anh theo cô vào tận trong bếp kể lể so sánh, vai trò quản gia đã bị chuyển nhượng tức thời.

- Thằng đó có gì hay ho mà theo hắn? Hắn đẹp hơn tôi chắc,? Huh? Hắn thì lắm tiền bằng tôi sao? Hay hắn hiểu tâm lý phụ nữ hơn được chồng cô! Cái xe vừa đi là hàng lậu đấy, đừng có thấy hào nhoáng mà lu mờ!

- Phải rồi! Chồng tôi là số một....dởm!- Ran chau mày nhìn số lượng chén bát gia tăng. Anh ta nói những điều luyên thuyên để làm gì chứ, thiên hạ ai chẳng biết cô là vợ của ai.

Shinichi kéo ghế chễm chệ quan sát, đặt ra một loạt câu hỏi về kẻ« phá vỡ hạnh phúc» gia đinh người khác. Nhìn cô ta thế kia sao có thể quen biết với người tầm cỡ Araide, nhắc mới nhớ, anh đã từng chứng kiến hắn có hành động lợi dụng con Cáo. Chẳng có người lạ nào to gan dám bế người khác trước sự chứng kiến của đông đảo các bạn trẻ ở bể bơi, hắn họ đã thân thiết. Ran đang tất bật làm đồ ăn cho, không lẽ nào cô ta chăm chỉ như thế, chắc chắn muốn sống yên biển lặng với mình đây mà.


- Anh ăn cá sốt nhé?-  Ran hỏi ý kiến, cô xoay mình nhìn anh  chờ đợi.

Vừa lúc điện thoại đổ chuông là tin nhắn rác nhưng Shinichi nảy ngay sáng kiến, anh cầm trên tay và nói một cách hưng phấn:


- Đặt bàn rồi à? Anh cũng phải đến ư?.... nhưng còn chị dâu của chú nữa....hà hà, có nhiều mỹ  nhân  ở đấy chứ? - Shinichi  nhổm người theo dõi diễn biến khuôn mặt của Ran, hài lòng vì cô lẩm nhẩm vài điều, thế rồi anh che tay úp chặt phần thu âm thanh ra bộ bí hiểm, xong dõng dạc - Ran , trưa nay tôi có việc rồi! Cô nấu một mình đi, tôi ra ngoài với Misuhiko.!


Cực kỳ điệu bộ, Shinichi bành chướng sự việc, đến lúc cho con Cáo biết ở nhà một mình nhàm chán và vô vị tới cỡ nào.


- Anh đi đâu đấy? Tôi nấu sắp xong rồi,  ăn xong rồi hẵng đi!- Ran không cam tâm để chồng mình đi đàn đúm, đi với tụi Misuhiko  không sao, nhưng đừng dính dáng tới phụ nữ, cô cố gắng đẩy nhanh tốc độ công việc.



- Khỏi!- Shinichi hờ hững, anh cười thầm, khoác đại một chiếc áo lên.


- Có chuyện gì quan trọng? Ăn rồi tính!- Ran thích nhìn thấy một Shinichi chấp vặt hơn là chỉnh tề xã giao bên ngoài. Mỗi khi ấy trong anh lạnh nhạt và khinh khỉnh vô cùng, đúng y  như bức ảnh cưới giả mạo vậy.


Cũng như cô cách đây bốn tiếng đồng hồ, anh bí hiểm rời khỏi với nụ cười đắc thắng.


Ngồi trên xe,Shinichi phóng thẳng, anh không có khái niệm ngoặt vô  lăng. Rốt cuộc anh sao thế nhỉ, tại sao phải tạo ra một cuộc gặp mặt giả tưởng và lừa dối cô ta,  đó là nhà của anh, cớ gì phải tìm cách di chuyển. Chỉ cần nghĩ đến Araide anh cảm thấy không thoải mái chút  nào,  rõ ràng Takagi hướng cho hắn với Shiho cơ mà. Hắn có âm mưu hay muốn bắt cá hai tay đây?



Đành là thế, anh mặc kệ giấc ngủ trưa của người bạn, đánh lái về khu trung cư của Misuhiko.


- Dạo này khỏe chứ? Mới không gặp mấy ngày mà trông chú gầy top! Có vấn đề gì với hệ tiêu hóa à?



Misuhiko ngồi trước bàn ăn không hề động đũa,  nhìn thấy Shinichi lại càng chán hơn.


- Sao thế? Không định mời anh một bữa à?- Shinichi thản nhiên ngồi vào bàn và dùng bữa, anh đang đói hơn một con sói. Cắm mặt vào bàn ăn, đáng lẽ ra nếu ở nhà lúc này con Cáo sẽ ngồi đối diện với anh như Misuhiko kia , thức ăn trên bàn được gọi từ nhà hàng mà sao ăn không có vị quen thuộc thường ngày,  chúng chẳng thể gợi nên hương sắc, không đủ để  so sánh với cao lương, mà sao là duy nhất.


Misuhiko buồn bã cầm đũa chọc chọc vào bát cơm của mình, chẳng buồn tiếp chuyện, bữa cơm trôi đi ảm đạm, không khí não nề  ngược lại lời đồn thổi trong điện thoại của Shinichi.


- Ấy, sao nhà cậu chứa nhiều thuốc xổ quá? Bụng dạ kém thế cơ à!

- Tại ai mà em bị như vậy? Không phải vì nể mặt anh hôm ấy em đã không thử món thịt kho cám lợn kinh tởm! Ớn đến chết mất!- Misuhiko đột ngột nổi da gà.


- Cậu nói cái gì?- Shinichi hoắc mắt khó chịu, có ai để sản phẩm đầu tay của mình bị phê phán - Cậu không biết thưởng thức thì có!

- Em thà không biết còn hơn ăn phải cái thứ chết tiệt! Thôi không nhắc chuyện cũ nữa! - Misuhiko hôm ấy vì ăn phải đồ mặn kèm quá cay nên chẳng may cắn vào lưỡi, nhức nhối đến tận hôm nay. Anh thề với chính mình rằng sẽ không bao giờ lấy phải người nào có tài nấu nướng dở gần bằng.




- Này này, nói nể nang nhau tí chứ! Để hôm khác tôi làm lại món đó cho! Gia vị hôm đó....con Cáo cho chứ bộ! - Shinichi gắp lửa bỏ tay người một cách chuyên nghiệp.


- Con Cáo? Ai là Cáo? Anh đừng nói đó từ đó ám chỉ chị dâu?


- À thì.....không Không, đấy là cách gọi thân mật ấy mà! Công ty mấy hôm nay có việc hệ trọng cần anh ra mặt giải quyết không?


- Đừng có lãng qua chuyện khác! Anh nói chị dâu là Cáo, em nói cho chị ấy xem anh còn đường nào sống!!! Ha ha!

- Vớ vẫn! Mà tại sao cậu cứ thích nịnh nọt cô ta thế?


- Vì ghét cái món thịt muốn ói chứ còn sao nữa? Mà anh gọi Ran là Cáo thì ngược lại, chị dâu gọi anh là gì? Ha ha, đừng bảo là thỏ non nhé!!! - Misuhiko phá lên cười, Shinichi  này mà là thỏ non thì mình chắc là cừu dễ thương mất.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#ng