Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'Vâng... papa.'

Nghe ai đó gọi anh là ba đã đủ sốc rồi, chứ đừng nói đến một cậu bé trông rất giống Sakura. Naruto không thể thốt nên lời. Cuối cùng, anh lặng lẽ chào tạm biệt Sakura và đợi cho đến khi cô đóng chặt cửa rồi mới quay lưng ra về.

Một người cha? Với đứa bé? Đó là một suy nghĩ ngớ ngẩn. Naruto ngượng ngùng xoa đầu, cậu chưa bao giờ thành tiếng thừa nhận rằng tim mình đã nhảy ra khỏi lồng ngực như thế nào vì vui sướng. Tại sao anh lại vui mừng khi một cậu bé bối rối vô tình gọi anh là 'papa'?

Naruto dừng lại và quay về phía bầu trời quang đãng. Những ngôi sao hiện rõ nhưng mặt trăng dường như đang ẩn nấp.

"Bah, nhóc ấy chỉ đang bối rối''ttebayo."

Lời vừa ra khỏi miệng, hắn liền cảm thấy ngực mình nghẹn lại. Điều đó chỉ xảy ra khi anh nói dối.

**

Sakura giúp đứa trẻ cởi quần áo và tắm cho cậu. Shinachiku ướt đẫm mồ hôi và bụi bặm sau những sự kiện trong ngày. Bình thường, cậu ấy thích chơi với bong bóng hoặc té nước, nhưng hiện tại, toàn bộ cơ thể cậu ấy trở nên nặng nề và mọi thứ dường như mờ mịt. Nhưng mẹ cậu luôn nói với cậu rằng việc sạch sẽ khiến cậu cảm thấy dễ chịu hơn, và bà đã đúng.

Sakura không có quần áo vừa với trẻ con, nhưng cô đã tìm được một trong những chiếc áo sơ mi và quần đùi nhỏ nhất mà cô có. Chúng vẫn bám chặt vào cơ thể cậu. Cảnh tượng đó khiến cô bật cười.

"Em cảm thấy thế nào, Shin?" Cô nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu và dẫn cậu tiến đến phòng khách. Cô chuẩn bị cho cậu một tấm thảm thoải mái nhất để ngủ với thật nhiều chăn. Cô nhìn đứa bé và nó không trả lời. Đôi mắt của Shinachiku nhắm nghiền và đôi chân cậu kéo lê. Sakura cúi xuống, ôm cậu bé vào lòng lần nữa.

"Cảm thấy mệt à?" Cô bế cậu bé vào giường và đặt cậu xuống. Cậu nhìn cô với đôi mắt khép hờ khi cô kéo chăn lên ngang ngực cậu. "Em đang cảm thấy thế nào?"

"... Nó ấm áp." Shinachiku vươn tay kéo chăn lên tận cổ. Cậu cảm thấy bàn tay cô đặt lên trán mình, khiến cậu phải mở mắt ra thêm một chút để quan sát cô. Người phụ nữ đó trông giống hệt mẹ cậu, nhưng cậu chưa bao giờ thấy mẹ để tóc như vậy ngoại trừ trong ảnh. Người đàn ông trông giống bố cậu nói rằng cô ấy sống ở đây, nhưng đây không phải là nhà của họ. Nhà của họ lớn hơn, cậu có phòng riêng và giường riêng. Shinachiku chớp chớp mắt ngái ngủ, nhận thấy người phụ nữ lạ mặt đang nhìn chằm chằm vào cậu nhiều như cái cách cậu nhìn cô ấy. Bé con kéo chăn lên cao hơn, xấu hổ che gần hết khuôn mặt.

"Nghỉ ngơi đi," Sakura cười khúc khích. Cô nhẹ nhàng vuốt ve đầu cậu và chuẩn bị rời đi thì cậu đột nhiên kéo chăn xuống.

"Nhưng... Naruto đâu?" Cậu cẩn thận hỏi. Nhắc đến tên bố một cách trống không khiến cậu có cảm giác lạ lùng nhưng cậu không chắc người đàn ông đó có thực sự là bố của mình hay không.

Sakura khựng lại: "Lần này không có 'papa' à?"

Khi Shinachiku gọi 'papa' ở cửa, Naruto và Sakura khựng lại vì ngạc nhiên. Sakura cho rằng Naruto đã bảo cậu bé gọi mình như vậy, nhưng Naruto lặng lẽ ra dấu hiệu phản đối. Shin chắc hẳn đã vô tình gọi anh như vậy, hoặc đôi khi chỉ là những gì cô nghĩ. Cậu bé có vẻ lúng túng khi gọi tên Naruto, thậm chí là hơi xấu hổ?

"Đừng lo, sáng mai bé sẽ gặp anh ấy." Sakura xoa đầu con trấn an. Cậu bé trông hài lòng. Đôi mắt khép hờ của cậu như muốn nhắm tịt lại.

"Có thể ở đây cho đến khi con ngủ được không?"

"Tất nhiên rồi."

Sakura kiên nhẫn chờ đợi, xoa đầu cậu bé khi cậu trằn trọc dưới tấm chăn. Cuối cùng, cô dừng việc xoa lưng đứa bé và điều đó đã thành công làm cậu chìm sâu vào giấc ngủ. Sakura nhẹ nhàng chạm vào trán cậu, kiểm tra xem cậu có sốt không. Mồ hôi lấm tấm trên trán. Cô đứng dậy, lấy một chiếc khăn trong tủ ra lau trán cho đứa bé. Cô vuốt tóc ra sau và lau khô. Đó là lúc cô nhận thấy kích thước trán của cậu. Mái tóc của cậu dường như che phủ nó một cách tự nhiên. Cô khẽ khịt mũi. Bằng cách nào đó, nó khiến cậu bé trở nên đáng yêu hơn một chút. Cô đặt chiếc khăn lên trán cậu, có lẽ nó sẽ ở đó suốt đêm.

Cô để đứa bé ở đó và chuẩn bị đi ngủ. Ngay cả trong ngày nghỉ, cô vẫn tiếp nhận được một bệnh nhân. Trong trường hợp này, cô không bận tâm. Cô tựa đầu vào gối rồi nhanh chóng tắt ngọn đèn cạnh giường. Cô đã hy vọng giấc ngủ sẽ đến nhanh chóng, nhưng cô chưa bao giờ thuận lợi. Một loạt suy tư hiện lên trong đầu Sakura.

Cô không ngờ Naruto sẽ xuất hiện. Họ đã không nói chuyện trong nhiều tháng và cô tránh mặt anh như một bệnh dịch. Một lúc nào đó, anh có con đường riêng và bỏ cô lại một mình. Mọi chuyện không thể giống như trước nữa. Anh sẽ có một con đường mới để đi và cô cũng vậy.

**

Sáng hôm sau cô dậy sớm và chuẩn bị đi làm như thường lệ. Cô cảm thấy uể oải và muốn ngủ tiếp, nhưng còn công việc phải hoàn thành. Cô bước ra phòng khách và giật mình. Cô gần như quên mất rằng mình đã chăm sóc một đứa bé vào đêm qua. Đi làm sớm là điều không thể.

Sakura lặng lẽ đến gần đứa bé, nhẹ nhàng chạm vào trán con. Tấm vải đã rơi ra nhưng không bị ướt. Con đổ mồ hôi rất ít suốt đêm và trông có vẻ thoải mái. Băng của con vẫn còn nguyên và không thấy máu. Tuyệt vời, nhưng tốt nhất là cô nên làm bữa sáng cho cậu bé trước khi cậu tỉnh dậy. Cô cởi áo khoác blouse ra và bước vào bếp. Một ít súp sẽ giúp ích cho đứa bé và cũng không mất nhiều thời gian để nấu nó.

Khi ai đó nắm lấy vai cô, bản năng trỗi dậy. Sakura quay lại, thúc cùi chỏ vào xương sườn của kẻ đó. Việc đó sẽ không giết chết kẻ đột nhập, nhưng nó sẽ làm họ choáng váng đủ lâu để cô-

"Urrgggg..." Tiếng rên rỉ đó quá quen thuộc. Cô quay lại, thấy Naruto đang ôm ngực ngồi xổm trên sàn.

"Sakura-channnn, cậu làm sao vậy?!"

"Cậu đang làm gì ở nhà tớ vậy hả?!" Cô đưa tay lên che đi khuôn mặt đỏ bừng xấu hổ. "Tớ đã nói với cậu về việc không được phép vào nhà tớ khi tớ chưa cho phép rồi mà!"

"Tớ đến để kiểm tra Shin." Naruto đứng dậy, ôm bụng. "Tớ không muốn đánh thức cậu. Hoặc bé Shin dậy bằng cách gõ cửa hay gì đó."

"Naruto, cậu không được tùy tiện vào nhà tớ như thế nữa, mọi người sẽ hiểu lầm. Đồ ngốc." Sakura tập trung lại vào công việc hiện tại của mình, chuẩn bị nồi súp. Cô nheo mắt lại khi Naruto đến và đứng cạnh cô.

"Hiểu lầm cái gì cơ? Rằng chúng ta là bạn bè? Tớ không nhớ rằng đã có sự thay đổi nào cả."

"Bạn bè không vào nhà nhau mà không được phép."

"Ino thường xuyên đến đây khi-"

Sakura đập cái nồi lên bếp. Naruto giật mình quay lại, liếc nhìn vào phòng khách nơi Shinachiku đang ngủ. Thật may vì tiếng ồn không làm bé giật mình. Naruto nhìn Sakura, cô cũng quay sang kiểm tra Shin, cô ấy trông có vẻ hối lỗi. Naruto chẹp miệng và đưa tay vuốt tóc, quyết định thay đổi chủ đề.

"Không chắc tối qua tớ đã nói hết chưa, nhưng tớ đoán tớ nên kể cho bạn nghe toàn bộ câu chuyện'ttebayo."

"Ừ, cậu nên làm vậy." Cô đáp lại, mắt vẫn tập trung vào nồi hâm nóng.

"Hôm qua tớ định đi ăn với Shikamaru. Đột nhiên Shin lao vào tớ. Cậu bé trông rất sợ hãi, bối rối và bỏ chạy trước khi tớ có thể bắt được cậu bé. Hmm nhóc con nhanh thật." Naruto tựa người vào quầy khi Sakura khuấy nước dùng cho bữa sáng.

"Vài phút sau, một số nhân viên y tế chạy tới nói rằng họ đang tìm kiếm thằng bé. Thế là tớ tự mình ra ngoài tìm kiếm Shin. Nhóc con trông... lạc lõng. Tớ bắt được nhóc con và đưa thằng bé trở lại bệnh viện. Họ nói nhóc con bị chấn động não và không biết tại sao, nhưng họ tìm thấy nhóc con bất tỉnh ngay bên ngoài làng."

"Vậy còn việc đưa Shin tới đây? Cậu giải thích rõ ràng xem?"

"Tớ đã... hỏi bố mẹ nhóc ấy trông như thế nào. Nhóc bảo mẹ nhóc có đôi mắt màu xanh lá cây giống nhóc. Tóc hồng, khỏe mạnh và... bác sĩ..."

"Rõ ràng tớ không phải là mẹ của Shin."

"Tớ biết daettebayo. Nhưng có vẻ như tớ không có manh mối nào khác. Và... nhóc con trông giống cậu."

Sakura nhíu mày và định quay sang phản đối lời khẳng định của anh. Anh đang nhìn chằm chằm vào cô, sự mãnh liệt đó khiến cô im lặng. Cô hắng giọng và quay lại với cái nồi.

"Đừng có nhìn tớ như thế."

"Như thế nào?" Cô có thể nhìn thấy ánh mắt tập trung của anh từ khóe mắt cô.

"Hãy gọi Shin dậy đi. Súp đã xong rồi."

"Tớ muốn nói chuyện thêm khi có cơ hội vì cậu không bao giờ cho tớ vào nhà nữa." Naruto dựa sâu hơn vào quầy, cố gắng nhìn vào mắt cô. "Bây giờ chúng ta hầu như không đi chơi với nhau."

"Tại sao chúng ta lại làm thế? Cậu nên dành thời gian đó cho bạn gái của mình."

"Saku-"

"Bạn gái?"

Naruto và Sakura quay lại, thấy Shin đang đứng ngay bên ngoài bếp. Đôi mắt cậu mở to, như thể cậu vừa nghe được một tin tức kỳ lạ nhất có thể tưởng tượng được.

"A, nhóc tỉnh rồi! Tuyệt vời, anh không cần phải đánh thức nhóc." Naruto liếc nhìn Sakura trước khi nghiêng người tới gần đứa trẻ trông đang ngáy ngủ.

"Cậu mau giúp Shin thay quần áo rồi bé có thể ăn sáng." Sakura chỉ chiếc thìa về phía phòng tắm, nhưng Naruto thì không cần chỉ dẫn.

"Ừm, được thôi." Naruto bế cậu lên và đi dọc hành lang nhỏ. Anh đột ngột dừng lại, lùi lại vào tầm nhìn của Sakura. "Đợi đã, nhóc con sẽ mặc quần áo gì?"

"Tớ đã giặt cho bé. Nó được treo trong phòng tắm." Sakura trả lời trong khi đổ món súp đang bốc khói vào tô.

Naruto bước vào phòng tắm, cẩn thận đỡ cậu bé đứng dậy. Quần áo của cậu bé treo trên giá khăn tắm. Cậu bé thậm chí còn trông có vẻ mệt mỏi. Naruto chộp lấy quần áo và đưa cho con.

"Của nhóc đây."

Shin nhận lấy quần áo nhưng nhanh chóng đặt chúng xuống đất. Cậu bé với lấy chiếc áo sơ mi to lớn mượn được của Sakura và cố gắng kéo nó ra nhưng lại bị vướng víu. Shin vùng vẫy và càu nhàu một lúc trước khi Naruto giúp cởi áo. Anh bật cười khúc khích. Shin với lấy chiếc áo sơ mi của mình và bắt đầu kéo nó qua đầu, nhưng một lần nữa, cậu lại vùng vẫy. Naruto nín thở và giúp cậu kéo chiếc áo sơ mi qua cái đầu to lớn của mình. Ai mà biết được việc nhìn một đứa trẻ cố gắng tự mặc quần áo lại có thể vui nhộn đến thế.

Naruto nhanh chóng giúp cậu bé mặc quần. Anh giữ chúng mở khi Shin dùng cẳng tay để giữ thăng bằng và bước vào trong. Naruto cho rằng cậu bé đã quen với việc có người giúp cậu mặc quần áo hơn là tự mình mặc quần áo. Naruto cài nút quần và vuốt thẳng áo.

"Được rồi, tới bàn bếp." Naruto dẫn cậu ra khỏi phòng tắm và trở lại nhà bếp. Sakura đã chuẩn bị sẵn cho cậu bé một chiếc ghế ngồi, bao gồm cả một chiếc gối để cậu bé ngồi vừa tới bàn. Cô bế con lên và đặt con vào ghế.

"Ăn cẩn thận, súp còn nóng." Sakura đưa cho con một chiếc thìa rồi ngồi xuống ghế cạnh con. Naruto ngồi ở một chỗ khác và nở một nụ cười với cô. Sakura nheo mắt lại và tập trung vào đứa trẻ ngồi bên cạnh khi con đang ăn súp. Naruto chớp mắt. Anh đã làm gì khiến cô tức giận ư?

"Vậy Shin-chan, hôm nay Naruto sẽ giúp em tìm nhà phải không?"

Cậu nghiêng chiếc thìa trước khi nó chạm tới miệng, khiến chất lỏng tràn ra chiếc bàn sạch sẽ. Những người này không phải là bố mẹ cậu. Phải rồi, đây không phải là nhà của cậu. Những sự kiện kỳ ​​lạ ngày hôm qua tràn vào tâm trí cậu.

"Em ổn chứ?" Sakura nhẹ nhàng quay mặt cậu về phía cô. Cậu bắt gặp ánh mắt của mẹ mình, ngoại trừ việc... người phụ nữ này không phải là mẹ của cậu.

"Nếu nhóc cứ há hốc miệng như thế, mọi người sẽ nghĩ nhóc đã yêu mất." Shinachiku ngậm miệng và quay lại. Ba cậu đang cười nhạo cậu. Bực mình, cậu quay lại với món súp ấm, uống nhanh vài thìa trước khi dừng lại. Naruto cười lớn, sau đó đột nhiên dừng lại, ôm chân dưới gầm bàn.

"Shin," Sakura nhẹ nhàng quay đầu về phía đứa bé lần nữa, dường như không để ý đến sự thay đổi bất ngờ của Naruto. "Hôm nay đừng để tên ngốc này làm em phân tâm, được chứ? Chị chắc rằng bố mẹ em thực sự muốn em về nhà, vì vậy hãy cố gắng hết sức nhé."

**

"Ồ, hôm nay tiếp tục thôi ." Naruto cõng Shinachiku trên vai và vui vẻ xoay người, khiến cậu bé bật cười khúc khích. Ít nhất thì cậu bé cũng dễ dàng được thư giãn. "Nhóc muốn bắt đầu từ đâu?"

Shinachiku tựa đầu vào Naruto. Hôm qua họ đã tìm kiếm rất nhiều nhưng vẫn không tìm thấy nhà của cậu. Cậu BIẾT bố mẹ cậu sẽ đến tìm cậu, nhưng không thấy họ đâu cả. Chà... ngoại trừ những người trông rất giống bố mẹ cậu, nhưng họ hoàn toàn không nhận ra cậu. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Thắc mắc cứ mãi lẩn quẩn quanh đầu cậu.

"Ờm.... con không biết." cuối cùng đứa trẻ tóc vàng trả lời.

"Cái gì? Nhóc không biết à?" Naruto ngước lên, bắt gặp ánh mắt của Shin.

"....Nơi này lạ thật đấy 'ttebaro." Naruto vấp phải chân mình nhưng vẫn đứng thẳng. Shin thở hổn hển, ôm chặt đầu Naruto.

"Ồ xin lỗi." Naruto khẳng định. Ở bệnh viện, anh tưởng là mình nhầm hoặc nghe nhầm. "'ttebaro" là lời cậu bé nói? Anh chưa từng nghe thấy ai khác nói như thế. Chà, ngoại trừ anh... và mẹ anh. Anh đã từng thấy những người hâm mộ trẻ tuổi bắt chước anh và nói "ttebayo!" sau mỗi câu họ nói. Điều này khiến anh có chút tự ti, anh không thường xuyên nói điều đó phải không?

Nhưng Shin đã nói... "ttebaro". Anh đã nghe thấy điều đó hai lần rồi và rõ ràng cậu bé không cố ý làm điều đó. Nó tuôn ra một cách tự nhiên và mang hương vị riêng của cậu bé.

Nhưng... điều đó có nghĩa là gì?

"Ba."

"Huh?" Anh giật mình trả lời. Anh bắt đầu tập trung lại và nhận thấy Shin đang chỉ về phía xa.

"Con biết nơi đó!"

Naruto nhanh chóng chạy tới và dừng lại trước khi bước vào một con phố ít người qua lại. Tất cả các ngôi nhà trông được xây dựng tốt và sắc nét. Cha mẹ đứa trẻ này hẳn là khá giả. Shinachiku ngọ nguậy trên vai Naruto muốn được đặt xuống. Naruto đã chấp nhận mong muốn của đứa bé, nhưng vẫn giữ tay cậu để đề phòng.

"Cái này... có vẻ như vậy."

"Đây có vẻ giống đường phố của nhóc?"

Shin ngước lên, ba cậu có vẻ tò mò và... hài lòng? Ba cậu có vui mừng vì đã tìm được nhà riêng của mình không? Hoặc nếu đây là một trò lừa thì người đó có vui không khi cậu đã tìm ra nhà mình?

"Có lẽ... không phải."

Naruto cau mày. Shin đã trông rất chắc chắn vào lúc trước cho đến khi đứa trẻ nhìn vào mặt anh. Khuôn mặt của anh đang khiến cậu bé cảm thấy bất an đến thế sao?

"Từ từ sẽ nhớ ra mà, phải không? Hãy đi dạo xung quanh một chút nhé." Naruto dẫn cậu bé băng qua đường, giữ chặt tay cậu. Shin vẫn giữ tốc độ khi họ cùng bước đi.

Khu phố yên tĩnh và sạch sẽ. Một số ngôi nhà trông cực kỳ quen thuộc. Ngày nào anh cũng đi ngang qua những ngôi nhà đó nhưng anh không nhớ trước sân ở ngôi nhà nào có một cái cây to như vậy. Anh nhớ ngôi nhà đó nhưng hàng rào trước sân đã mất.

Và cuối cùng là nhà của Shinachiku. Cậu gần như không nhận ra nó. Ngôi nhà trông như đã từng được sơn màu trắng, nhưng màu đã phai khiến khó có thể nhận biết được. Sân sau không còn hàng rào như xưa nhưng cậu có thể dễ dàng nhìn thấy cái cây quen thuộc ở sân sau. Những cành cây xoắn xuýt theo những cách kỳ lạ; nó không giống bất kỳ cái cây nào khác trong khu phố. Cha cậu đã nói với cậu rằng chắc hẳn ai đó đã vặn cái cây theo nhiều cách kỳ lạ khi nó còn rất nhỏ.

"Đây có phải là nhà của nhóc không?"

Shinachiku giật mình và ngước nhìn người đàn ông cao lớn bên cạnh mình. Naruto nhìn cậu bé bằng ánh mắt đầy khích lệ.

".... Không..." Shinachiku lại quay vào nhà với vẻ nghi ngờ.

"Nhóc có muốn xem kỹ hơn không?" Naruto nhẹ nhàng kéo cậu bé lại gần nhà. Ngôi nhà trông như bị bỏ hoang. Không hẳn u ám, nhưng có điều không được sử dụng trong nhiều năm dài khiến phòng ở hơi bừa bộn và ngôi nhà rất cần được sơn lại.

Naruto nhìn lên cầu thang dẫn ra hiên nhà. Vừa bước được bước đầu tiên, cái bậc mục nát đã kêu cọt kẹt ầm ĩ. Để cho an toàn, Naruto ôm Shin vào lòng và bước lên cầu thang. Rèm che cửa sổ từ bên trong, nhưng với góc độ này vẫn có thể nhìn thấy được mọi thứ ở trong. Căn phòng trống rỗng ngoại trừ những đồ nội thất lớn được đẩy sát vào tường.

"Nhóc có thể nhìn thấy không?" Naruto vẫn ôm Shin trong tay nhưng cậu không thể nhìn vào bên trong. Naruto kéo cậu lại gần cửa sổ.

Tay chống vào cửa sổ, cậu bé nhìn vào trong. Bên trong trông giống như nhà của cậu... nhưng không có đồ đạc nào của gia đình cậu ở bên trong cả. Trong nhà cậu, những bức tranh treo đầy trên mọi bức tường. Có nhiều giá sách khác nhau chứa tất cả sách y học của mẹ cậu và một số sách của bản thân cậu. Bố cậu giấu tất cả truyện tranh của mình dưới ghế dài để mẹ cậu không vứt chúng đi.

"Nhóc có chắc đây không phải nhà nhóc không?" Naruto hỏi lại.

"... Nó không thể."

**

"Ngày mai chúng ta sẽ tiếp tục tìm kiếm."

"Vâng." Shin bước đi bên cạnh Naruto. Những cái bóng thon dài của họ dịch chuyển và phản chiếu khi họ bước xuống phố. Vẫn còn rất nhiều người ra ngoài mặc dù buổi tối đang đến rất nhanh.

Naruto không bị mù. Khuôn mặt Shin hiện rõ sự thất vọng và bối rối. Shin chắc chắn tin rằng đó là nhà của mình. Nó trống rỗng và trông có vẻ đã bỏ hoang trong nhiều năm... nhưng Naruto vẫn ghi lại địa chỉ của nó. Họ bước đi không mục đích một lúc lâu hơn trước khi Naruto cảm thấy mệt mỏi với sự im lặng. Anh bế đứa bé lên và xoay nó một vòng như trước đó.

"Nào, vui lên đi'ttebayo!" Naruto được khen thưởng bằng những tiếng cười khúc khích do dự. "Ngày mai chúng ta chắc chắn sẽ tìm thấy nhà của nhóc." Naruto chọc chọc, dễ dàng tìm thấy những phần nhột nhột nhất trên cơ thể Shin. Tiếng khúc khích của cậu bé nhanh chóng biến thành tiếng cười.

"D-dừng lại đi!" Shin hét lên. Nó thu hút sự chú ý của một số người đi ngang qua. Naruto dừng lại, để cậu bé lấy lại hơi thở. Naruto chờ đợi nhưng vẫn giữ nguyên tư thế. Shinachiku nao núng và cười khúc khích, chuẩn bị bảo vệ phần nhột nhột của mình.

"Bây giờ, tốt nhất là quay lại chỗ Sakura. Có lẽ bây giờ cô ấy đã tan làm rồi..." Naruto nhìn lên bầu trời, cố gắng xác định xem bây giờ là mấy giờ.

Shinachiku nhìn, nhưng có thứ khác thu hút sự chú ý của cậu bé.

"Papa!"

Đôi mắt Naruto mở to. Anh nhìn quanh, mong tìm thấy một người đàn ông giống Shinachiku đang tiến lại gần họ. Thay vào đó, anh bắt gặp đôi mắt ngọc lục bảo đầy háo hức của Shinachiku. Cậu bé lại gọi anh là 'papa'.

"Ừm-"

"Chúng ta đi ăn ramen được không?" Shin chỉ về phía xa nơi quầy ramen đứng.

"Ừ nhưng Shin..." Naruto đã được gọi là 'papa' khá nhiều. Lúc đầu, anh nghĩ cậu bé bối rối và mất phương hướng do chấn động, nhưng bây giờ có vẻ như Shin THỰC SỰ nhầm anh với cha cậu bé.

"Huh?" Shinachiku nhìn anh thắc mắc. Anh mong đợi sự hưởng ứng nhiệt tình, hào hứng, ba anh luôn thích ramen. Ngay cả cho bữa sáng.

"...À không có gì. Được rồi, đi ăn ramen thôi." Naruto đặt cậu bé xuống đất và dắt theo cậu xuyên qua đám đông đến quầy ramen. Anh muốn sửa lời cậu bé trước khi cậu bối rối thêm nữa... nhưng có điều gì đó đã giữ anh lại. Tuy nhiên, anh không đặc biệt ghét việc bị gọi là 'ba'. Anh chắc chắn phải sớm có một cuộc nói chuyện nghiêm túc với Shin.

Họ bước vào tòa nhà nhỏ, được chào đón bằng khuôn mặt tươi cười của Teuchi.

"A, Naruto! Chào mừng. Và với một vị khách tí hon?"

"Xin chào buổi tối." Naruto quyết định ngồi ăn ở quầy bar và giúp Shin ngồi vào chỗ riêng của mình. "Shin muốn ăn gì nào?"

"Làm ơn cho Miso!" Shin cầm thực đơn trong tay, liếc qua các lựa chọn trong khi cậu bé nhẹ nhàng vung chân. Cậu không thể đọc hết các lựa chọn trong thực đơn, nhưng những bức ảnh trông rất ngon. Cậu bé luôn gọi món giống như ba mình, mặc dù cậu không thể ăn nhiều như vậy.

"Được rồi, cho tôi hai Miso nhé!"

Teuchi ngay lập tức bắt tay vào thực hiện đơn đặt hàng. "Chỉ có hai? Bình thường cậu ăn nhiều lắm Naruto. Cậu đang ăn kiêng sao?"

"À, tôi đoán vậy. Mọi người cứ bảo tôi nên ăn thức ăn của Hinata làm thay vì suốt ngày ăn ramen."

Shin ngừng vung chân. Hinata?

"Thì ra là vậy, nhưng tôi không muốn mất đi khách hàng trả nhiều tiền nhất của mình."

"Đừng lo đừng lo, tôi vẫn sẽ đến ít nhất một lần một ngày'ttebayo." Naruto cười khúc khích, nhưng chợt khưng lại khi cảm thấy có ai đó kéo tay áo mình. Shin giữ chặt tay áo của Naruto.

"Cô ấy không nói với ba điều đó." Shin nhớ mẹ cậu đã mắng ba cậu về việc ăn ramen ngay trước bữa tối hoặc ăn nó vào bữa sáng. Ông ấy sẽ lắng nghe, nhưng cuối cùng ông ấy lại ăn nó như một món ăn nhẹ. Ba cậu luôn yêu cầu cậu phải giữ bí mật khi bắt gặp ông ăn mì ramen, nhưng đôi khi Shin rất thích mách lẻo về ông ấy. Có một điều rõ ràng, không phải Hinata đã nói với ba cậu điều đó. Hinata là bạn của ba cậu nhưng...

Naruto lại cười khúc khích, xoa đầu cậu bé. "Tất nhiên là cô ấy đã làm vậy. Làm sao nhóc biết, Shin?"

"Con chỉ biết vậy thôi." Cậu nhấn mạnh, gạt tay Naruto ra khỏi đầu. "... Mẹ đã nói thế..." Shinachiku ngập ngừng, nhận ra sai lầm của mình. Họ nhìn nhau, đều ngạc nhiên trước lời nói của Shin. Cậu biết rồi, anh đã quên mất điều này. Người đàn ông bí ẩn này không phải là cha của cậu. Và... người phụ nữ mà cậu ở cùng không phải là mẹ cậu. Nhưng tại sao họ lại hành động giống nhau đến vậy? Nó làm cậu bối rối.

"Shin... anh... anh không phải ba của em, phải không?"

"Của bé đây." Teuchi đặt bát lên mặt bàn, để họ thoát khỏi bầu không khí căng thẳng. Shinachiku đứng trên ghế quầy bar và nhìn vào bát ramen nóng hổi. Một cái gì đó đã bị thiếu. Phần ramen yêu thích của cậu bé là cà rốt tươi cắt nhỏ rắc xung quanh. Teuchi luôn cho thêm cà rốt vào mì ramen của cậu mà không cần phải nói trước nữa vì Teuchi luôn làm điều đó. Nhưng cái bát này thiếu nó...

Shinachiku chớp mắt, cậu không chắc mình đã nhìn chằm chằm vào bát ramen bao lâu, nhưng cảm giác nước mắt dâng trào đã lấn át mọi giác quan của cậu. Cậu không thể ngăn nó trực trào.

Cậu đã khóc.

Cậu muốn làm vậy kể từ khi cậu tỉnh dậy trong bệnh viện. Mọi thứ đảo lộn khi cậu không cẩn thận.

Naruto cố gắng an ủi cậu nhưng cậu không muốn được an ủi. Không phải tại ông ấy. Bởi vì cậu chỉ muốn về nhà, về với ba mẹ cậu. Cậu muốn nằm trên chiếc giường của chính mình, trong ngôi nhà của chính mình, với cha mẹ ruột của mình.

Tại sao cậu lại không thể về nhà?

*

Sakura sốt ruột đi tới cửa. Cô thậm chí còn không biết liệu Naruto có quay lại hay không, có lẽ anh ấy đã giúp cậu bé tìm được nhà của mình... phải không?

Cô thở dài, xoa đầu. Những dấu hiệu đau đầu dồn dập kéo đến. Công việc khiến cô mệt mỏi. Đã có kế hoạch mở rộng bệnh viện, một khoa dịch vụ trẻ em. Tsunade nói với cô rằng nên chú ý sức khỏe, và cô ấy đã đúng. Việc phải di chuyển xung quanh khiến cô căng thẳng.

Sakura ngồi phịch xuống ghế, cố gắng thư giãn. Bây giờ đã là buổi tối rồi. Cô cảm thấy... thất vọng một cách kỳ lạ. Cô không dành nhiều thời gian với Shin, nhưng đứa trẻ ấy cư xử rất tốt. Rất dễ thương. Có lẽ, Sakura sẽ không ngại gặp bố mẹ cậu bé hoặc thỉnh thoảng gặp cậu bé để chắc chắn rằng cậu bé vẫn ổn.

Tiếng gõ cửa làm cô giật mình. Ino lẽ ra đã xông vào rồi. Cô ấy có một chiếc chìa khóa dự phòng. Tiếng gõ cửa vang lên lần nữa, lần này điên cuồng hơn. Sakura tròn mắt, chỉ có Naruto mới thiếu kiên nhẫn như vậy. Cô đến gần cửa, cẩn thận mở khóa và lén nhìn ra ngoài.

"Tớ có thể vào không?" Naruto đứng bên ngoài ôm Shin. Cậu bé trông có vẻ căng thẳng và kiệt sức.

"Cái gì? Cậu đã không-"

"Sakura-chan, làm ơn. Tớ có thể giải thích sau khi vào nhà ".

Sakura bước sang một bên và để anh vào trong. Đúng lúc đó cô nghe thấy tiếng sụt sịt nhẹ nhàng phát ra từ đứa trẻ trong vòng tay anh.

"Chuyện gì đã xảy ra thế??"

"Ừm... Tớ đoán là tớ đã không tìm thấy nhà cho nhóc con."

"Ý cậu 'đoán' là sao?"

"Ngôi nhà mà nhóc ấy tưởng là của mình hoàn toàn trống rỗng."

"Cái gì..." Sakura nhìn xuống khi Shin nhọ nguậy trong vòng tay Naruto. Shin xoay người lại và bắt gặp ánh mắt của cô. Con đưa tay về phía Sakura, ánh mắt gần như tuyệt vọng. Sakura ôm con vào lòng mà không hề suy nghĩ. Shin ôm cô thật chặt, như thể bạn nhỏ này sợ cô sẽ biến mất. Cô nhẹ nhàng xoa lưng đứa nhỏ trong lòng. "Naruto, chuyện gì đã xảy ra vậy?"

"Tớ định đưa nhóc con về nhà tớ... nhưng tớ nghĩ là nhóc con không thích điều đó." Naruto tránh ánh mắt của cô và nhìn xung quanh trừ cô. "Vì vậy, tớ nghĩ nhóc con có thể ở lại đây lần nữa và tớ sẽ đến văn phòng Hokage vào ngày mai."

"Tớ không nghĩ đó là ý kiến ​​hay." Naruto cuối cùng cũng ngạc nhiên nhìn cô.

"Tại sao không?"

"Việc này đang khiến đứa bé căng thẳng. Ngày mai tớ sẽ nghỉ làm để mua quần áo cho Shin và làm việc gì đó cho đến khi chúng ta tìm ra cách giải quyết." Sakura đi dọc hành lang về phía phòng tắm. Trước khi cô bước vào cửa, Naruto đã dùng tay chặn đường cô. "Cậu đang nói gì thế?"

"Sakura-chan, điều đó sẽ khiến nhóc con căng thẳng hơn nếu chúng ta giữ nhóc con quá lâu. Chúng ta có thể đưa Shin đến văn phòng Hokage vào ngày mai và... và-"

"Cậu nghĩ gì vậy Naruto? Cậu thật sự nghĩ họ sẽ tìm ra gia đình của Shin ngay lập tức sao? Tuy họ sẽ làm vậy, nhưng họ cũng sẽ giữ cậu bé ở một nơi thậm chí còn xa lạ hơn trong khi họ tìm kiếm." Sakura đẩy Naruto sang một bên và giúp Shin cởi quần áo. Cô thầm mừng rỡ vì mình đã giặt được bộ đồ ngủ mà Shin mặc tối hôm trước. Thái độ nghiêm khắc của mẹ cô về vấn đề sạch sẽ bắt đầu được đền đáp.

Naruto lặng lẽ đứng ngoài cửa đợi cô tắm rửa và mặc quần áo cho Shin đi ngủ. Đêm hôm trước cậu bé đã không nói nhiều lắm, nhưng bây giờ cậu bé còn im lặng hơn. Cuối cùng khi Sakura đặt con xuống chiếc giường mà cô đã dọn sẵn, bé con nhanh chóng chìm vào giấc ngủ mà không cần sự giúp đỡ của cô. Cô rời khỏi phòng và tắt đèn. Cô quan sát bé con một lúc để chắc chắn rằng con đã ngủ, dưới mắt con có quầng thâm. Ngay cả khi đang ngủ, khuôn mặt con vẫn trông rất căng thẳng.

Cô mau chóng quay lại tìm Naruto, nhưng anh không còn ở trong hành lang nữa. Cô gần như gọi anh nhưng đáp lại chỉ là tiếng cạch cạch trong bếp. Khi cô bước vào, Naruto ngồi vào bàn và tự mình pha sữa.

"Naruto, chuyện gì đã xảy ra vậy? Có vẻ như Shin đã khóc được một lúc rồi." Anh nhún vai, không trả lời. "....Naruto." Cô gầm gừ, bắt đầu trở nên giận dữ.

"Chúng tớ nhìn quanh và có vẻ như nhóc con đã nhận ra con phố đó. Thế là chúng tớ đi xem và phát hiện ra một ngôi nhà. Nhóc Shin có vẻ rất tin rằng đó là nhà của mình nhưng thằng bé cứ nói không phải. Vì vậy... cả hai đã xem xét thêm một chút và tớ quyết định sẽ dừng lại trong hôm nay."

"Và?"

"Và vì vậy, tớ đề nghị đưa thằng bé đi ăn ramen, tớ và Teuchi đã đùa giỡn một chút và có vẻ như... Shin đã thực sự khó chịu."

"Cậu đã đùa về cái gì vậy?"

"Chỉ là... chuyện về việc Hinata không muốn tớ ăn ramen hằng ngày 'ttebayo."

"Nhưng tại sao điều đó lại khiến Shin khó chịu?"

"Sakura-chan, tớ thực sự không biết. ... Vì lý do nào đó, Shin đang nhầm lẫn chúng ta với bố mẹ thằng bé nên thằng bé thực sự khó chịu khi tớ nói về bạn gái của mình. Có lẽ là vậy."

"Chà, tại sao cậu lại phải nói về cô ấy trước mặt bé Shin? Bé sẽ hoàn toàn bối rối và lạc lối, có lẽ cậu đã làm cho bé Shin trở nên tồi tệ hơn ". Sakura khoanh tay lại.

"Làm sao tớ biết được chuyện đó sẽ khiến nhóc con khó chịu?? Tớ thật sự không cố ý."

"Ồ, lần sau, có lẽ cậu nên cẩn thận cái miệng của mình và những gì cậu làm hoặc nói khi ở gần bé Shin cho đến khi chúng ta tìm được ba mẹ của bé."

Cô nhìn thấy mồ hôi bắt đầu lấm tấm quanh trán anh. Anh cởi áo khoác và ôm chặt lấy ly sữa.

"Được rồi, tớ xin lỗi được chứ? Tớ sẽ... bù đắp cho nhóc con khi chúng ta đi mua sắm vào ngày mai."

"'Chúng ta'? Tớ không nhớ rằng đã mời cậu đi cùng."

"Cái gì??? Nhưng Sak-"

"Đã đến lúc cậu phải rời đi rồi phải không? Ngày mai tớ sẽ chăm sóc bé Shin còn cậu... đi làm bất cứ điều gì với Hinata đi."

"Tớ chưa bao giờ nói tớ sẽ làm gì đó với Hinata vào ngày mai." Naruto ngồi thẳng lưng trên ghế.

"Mặc kệ cậu. Tóm lại thì cô ấy vẫn là bạn gái của cậu. Đi ngay cho tớ!" Sakura bước tới phía cửa và giữ nó mở. Cô cố gắng kìm lại, nhưng những cuộc thảo luận về Hinata luôn khiến cô khó chịu. Tuy cô đã giúp họ đến được với nhau, hay đúng hơn là cô đã 'ép' Naruto đi theo hướng của Hinata, nhưng lẽ ra phải như vậy. Phải? ... Họ càng ít nói về... mối quan hệ của Naruto thì càng tốt.

"Sakura, Hinata và tớ...Thỉnh thoảng chúng tớ đi chơi với nhau. Cậu hiểu chứ? Tôi muốn tiếp tục giúp đỡ Shin và đi với cậu-"

"Không, cậu không hiểu được. NARUTO!! Hinata sẽ không 'hiểu', cô ấy rất ngại ngùng khi nói ra suy nghĩ của mình, đồ ngốc! Mỗi lần cậu cố gắng đi cùng với tớ, cậu không thể như vậy. Cậu phải dành thời gian cho cô ấy!

Naruto đứng dậy khỏi ghế, nhưng mắt anh không hề rời khỏi cô. Anh muốn nói điều gì đó nhưng lại không thể. Anh ấy sẽ nói gì bây giờ? Liệu điều đó có được không?

"Sakura-chan, Chuyện... không phải như thế."

"...Naruto, làm ơn rời đi ngay." Sakura nhìn xuống sàn nhà. Anh lại nhìn cô bằng ánh mắt đó, điều đấy khiến trái tim cô thắt lại. Cô gần như có thể đọc được suy nghĩ của anh. Đôi khi cô cảm thấy rất hứng thú khi bản thân được là một trong số ít người có thể hiểu được Naruto, nhưng hiện tại thì không.

Anh đứng đó thêm một lúc nữa. Anh dừng lại trước khi bước qua cánh cửa. Sakura thầm nguyền rủa cái cách nó khiến trái tim cô run lên.

"Sakura-chan, tớ... muốn chúng ta giống như trước kia. Tại sao chúng ta không thể làm như vậy? Chuyện gì đã xảy ra thế?"

"Không thể như trước được." Sakura nuốt nước bọt, cuối cùng cô cũng có đủ can đảm để nhìn vào mắt anh lần nữa. Cô hy vọng mình trông bướng bỉnh và không hối hận. "Tớ đã nói với cậu điều này rồi... vì vậy hãy rời đi khi tớ yêu cầu.

Thông thường, Naruto sẽ không lùi bước, đặc biệt nếu anh cho rằng mình đúng. Nhưng tối nay anh đã làm được. Cô đóng cửa lại và dựa vào đó, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Mọi chuyện luôn kết thúc như thế này. Họ nói chuyện, rồi 'cãi vã', và cuối cùng, Sakura phải ép mình đuổi anh ra ngoài vì sợ chuyện tồi tệ sẽ xảy ra nếu họ ở cùng nhau quá lâu.

Sakura lén nhìn vào phòng khách để chắc chắn rằng cuộc nói chuyện của họ không đánh thức Shin khỏi giấc ngủ. Khuôn mặt con lúc này đã thoải mái hơn, có lẽ con đã tìm thấy sự bình yên trong một giấc mơ đẹp.

Cô không muốn nghĩ về Naruto mà thay vào đó cô tập trung vào Shin. Cô sẽ mua cho bé con quần áo, có thể là một hoặc hai món đồ chơi. Đủ để khiến con bận rộn cho đến khi Sakura có thể tìm ra danh tính của bố mẹ con và nơi con sống.

Đúng, điều đó sẽ khiến cô mất tập trung. Đủ để bỏ qua việc Shin nhìn giống Naruto nhiều như thế nào khi bé con ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top